Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
Chương 34: Cầm lòng không được
Thiên Nhiễm Quân Tiếu
18/06/2021
Nếu Tô Nhược Thanh không ở đây, Diệp Tống nhất định sẽ đập tay xuống đất cười to. Nhưng nàng nhịn xuống, chỉ đỏ bừng mặt căm giận trừng mắt nói với Phái Thanh: "Ngoan ngoãn, đi sang bên kia chờ ta."
Phái Thanh định xuống thuyền, nàng động vào người hầu khiến hắn bị lệch mái chèo, cố ý gây động tĩnh lớn làm thân thuyền lắc lư chao đảo, chỉ cần Phái Thanh động thêm một chút nữa, thuyền sẽ bị lật.
Phái Thanh đành chấp nhận thực tế, lệ rơi đầy mặt đồng ý để người hầu chèo thuyền đưa nàng sang bên kia.
Người hầu nhanh chóng chèo thuyền ngược trở về, đưa mái chèo cho Tô Nhược Thanh. Tô Nhược Thanh vận hắc y, đứng ở mũi thuyền, phía trước là mặt hồ rộng lớn, hắn cả người yên tĩnh tựa như một bức tranh thủy mặc. Bóng dáng thẳng tắp, thon dài đĩnh bạt.
Hắn một tay cầm mái chèo, một tay vươn tới Diệp Tống, nói: "Lại đây."
Diệp Tống nắm tay hắn, bước chậm lên thuyền nhỏ. Vừa định hỏi hắn, hai người đi thì người hầu kia phải làm sao, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy người hầu cầm một cây gỗ phi thân dựng thẳng lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm qua mặt nước, cả người cứ như một con chuồn chuồn linh hoạt bay sang bờ bên kia.
Tô Nhược Thanh nhàn nhã chèo thuyền, Diệp Tống đứng ở đầu thuyền một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Nàng cười hỏi: "Tại sao huynh lại đưa ta đến đây? Chỗ này là nhà của huynh sao?"
Tô Nhược Thanh như không có việc gì nói: "Thi thoảng tới đây nghỉ ngơi một hai ngày, ta sợ ta không tới cờ quán ngươi sẽ đợi ở đó, nên mang ngươi cùng qua đây."
Diệp Tống không trả lời lại. Ở một góc nào đó trong tâm lại bởi vì lời hắn nói mà mềm mại lên. Nàng kéo ống quần lên, cởi giày vớ, nghĩ thầm nước hồ hẳn là rất mát, vì thế liền thả chậm chân xuống.
Quả nhiên lạnh lẽo thấu xương a.
Đuôi thuyền nam tử chèo thuyền, đầu thuyền nữ tử nghịch nước. Tuy rằng nữ tử đang một thân nam trang, nhưng hình ảnh kia thoạt nhìn vô cùng hòa hợp. Ánh mắt Tô Nhược Thanh thỉnh thoảng sẽ dừng trên người nàng, nàng hình như phát hiện, quay đầu đối diện ánh mắt hắn, cười đến ăn chơi trác táng lại nghiêm túc: "Tiểu Thanh a, ta không nghĩ tới gặp huynh lại thú vị như vậy."
Tô Nhược Thanh hắn cũng không nghĩ tới.
Sang bờ sông, trong sơn trang vang ra tiếng ping ping bang bang vô cùng ầm ĩ. Phái Thanh ở bên trong đụng phải đồ vật không nên đụng, mở ra một cơ bản nào đó, chắc nơi này được tạo ra để phòng ngừa có người xâm nhập, còn có cả ám khí bắn ra. Người hầu đầu gỗ rốt cuộc chịu không nổi, bạo nộ: "Ta chịu rồi, ngươi vẫn chưa chịu yên à!"
Phái Thanh không cam lòng yếu thế: "ta mẹ nó chỉ là muốn pha trà cho tiểu thư, ai biết phòng bếp lại khủng bố như vậy!"
Diệp Tống nhanh chân chạy vào phòng bếp xem náo nhiệt, Tô Nhược Thanh mặt không đổi sắc lấy ra một bộ ngư cụ, ở phía sau Diệp Tống nhắc nhở: "Đừng vào phòng bếp, cần gì ta sẽ giúp ngươi."
Chưa đợi Diệp Tống tới gần phòng bếp, người hầu đầu gỗ đã kéo Phái Thanh chạy như bay ra ngoài, phòng bếp đáng thương bị bắn đến vỡ nát cuối cùng nổ tung.
Vẻ mặt Phái Thanh kinh hoàng, mà mặt người hầu thì như mưa dông sấm chớp.
Diệp Tống cảm thấy nàng đi cùng Tô Nhược Thanh vẫn là tương đối ổn thỏa. Người hầu vào sửa sang lại phòng bếp, không quên tranh cãi với Phái Thanh, Phái Thanh tức giận định chạy đi chỗ khác, người hầu sợ nàng lại phá hỏng phòng khác, liền một khắc cũng không rời.
Vì thế cơm trưa cũng là người hầu làm, Phái Thanh căm giận mà đi sơn trang phía sau hái rau.
Tô Nhược Thanh dường như lúc nào cũng có thể giữ bình tĩnh, tìm một chỗ hồ nhiều sen, móc mồi, hạ cần câu, an tĩnh câu cá. Ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi xuống dưới, hắn trước sau vẫn yên lặng như hồ nước.
Tô Nhược Thanh ném một cái cần câu cho Diệp Tống, nói: "Ngươi có muốn thử một chút không?" Nói xong liếc mắt sang cái chum có đựng mấy con giun.
Diệp Tống tùy tắt bắt một con giun làm môi câu, nàng vứt dây câu hai lần đều không đủ xa càng không đủ sâu. Tô Nhược Thanh đứng dậy tới bên người nàng, cầm tay nàng, tự mình dạy nàng cách làm thế nào để vứt dây câu vừa xa lại vừa sâu.
Kết quả động tĩnh quá lớn, lại dọa nhóm cá đang tới gần cần câu của Tô Nhược Thanh chạy biến. Tô Nhược Thanh vẫn vô cùng kiễn nhẫn dạy nàng, cuối cùng lại thành hắn phụ trách quăng dây còn Diệp Tống phụ trách thu dây câu, một buổi sáng câu được mấy con cá, đủ để người hầu làm thêm món ăn cơm trưa.
Thành quả lao động bao giờ cũng tốt đẹp, Diệp Tống cảm thấy cá ở đây ngon hơn nhiều so với hương vị ở Vương phủ. Nàng nhìn Tô Nhược Thanh, thình lình cảm thán một tiếng: "Huynh như vậy thật tốt a."
Tô Nhược Thanh nói: "Sao tự nhiên lại nói vậy?"
"Tự do." Diệp Tống nói, "Cùng huynh ở chung, ta càng vội vàng mong được tự do." Động tác của Tô Nhược Thanh dừng một chút, Diệp Tống lại cười, "Bất quá ta biết, càng khao khát một đồ vật nào đó, lại càng phải kiểm chế. Có một số việc, không thể vội vàng được."
Tô Nhược Thanh gặp một khối thịt cá bỏ vào trong bát Diệp Tống, bình yên nói: "Ngươi có nỗi niềm khó nói, không ngại có thể chia sẻ cùng ta, có lẽ ta có thể giúp ngươi."
Diệp Tống tươi cười không chê vào đâu được, lời nói ra tựa hồ lại có một ít xa cách: "Ta không có cái gì khó nói."
Tô Nhược Thanh nhíu nhíu mày, không thích loại tươi cười này của nàng: "Ta không nói đùa. Không phải ngươi thích tự do sao?"
Người hầu đẫu gỗ bỗng nhiên bổ sung một câu: "Từ trước đến nay công tử luôn nhất ngôn cửu đỉnh."
Diệp Tống nghiêng đầu, liếc Tô Nhược Thanh cười, sau đó huýt sáo một cái, nói: "Huynh là người không tồi. Nhưng là, ta không thích cùng huynh có bất kì quan hệ lợi ích gì, hôm nay huynh giúp ta một lần, ngày sau ta lại phải trả huynh một lần? Chúng ta là bằng hữu, sau này nếu huynh cần ta giúp gì, ta vẫn sẽ giúp huynh."
Tô Nhược Thanh trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Tùy ngươi."
Cứ thế vấn đề này liền dừng lại.
Sau này, khi Diệp Tống nhớ lại một màn này, trong lòng dâng lên một cỗ đắng ngắt. Thầm nghĩ, lúc trước sao lại không nói cho hắn, nói rồi có phải mình đã sớm thoát ly khỏi khổ ải không. Ở xã hội này, nếu chỉ dựa vào chính mình, liệu có thế làm nên đại sự gì? Không phải đều muốn dựa vào người khác để đạt được thành tựu hay sao? Ngươi tưởng leo cây, cây lại nằm ra cho ngươi trèo sao.
Buổi chiều, Tô Nhược Thanh đưa Diệp Tống ra sau núi. Sau núi có mảnh rừng thông, mặt đất trải đầy lá khô đi thật mềm, không khí trong rừng vô cùng mát mẻ.
Đi qua rừng thông, phía trước chính là rừng núi xanh um rậm rạp. Diệp Tống muốn nghỉ một chút, vén vạt áo tính ngồi lên đất. Ai ngờ Tô Nhược Thanh bỗng nhiên đến gần, vòng tay qua eo nàng, mang nàng bay lên khỏi mặt đất.
Nàng nắm vạt áo Tô Nhược Thanh, cằm hắn đặt ở trán nàng, yết hầu lên xuống liên tục. Diệp Tống ngẩng đầu nhìn lên trên, Tô Nhược Thanh mượn lực thân cây phi cao hơn một chút, tầm nhìn dần dần trống trải, cuối cùng hắn ôm Diệp Tống bay lên ngọn cây, ngồi ở nhánh cây to nhất.
Hoàng hôn đang nhuộm đỏ phía chân trời, cảnh đẹp khiến nàng nhìn đến say mê. Thật lâu cũng không thấy nói một lời. Từ trước tới nay nàng vẫn luôn vì kế sinh nhai mà phấn đấu, hiện tại lại ở trong vương phủ phấn đấu, chưa từng có có thời gian thanh thản xem mặt trời lặn.
"Cảnh chỗ này là đẹp nhất." Diệp Tống vịn nhánh cây, hít sâu hai cái nói.
"Ngươi thích sao?" Tô Nhược Thanh hỏi.
"Huynh vẫn luôn là như vậy?" Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn, đồng tử phản chiếu ánh chiều tà.
Tô Nhược Thanh nhàn nhạt rũ mắt, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên bờ môi nàng. Môi nàng hồng hồng nhuận nhuận, cười rộ lên thập phần xinh đẹp.
Hắn cứ vậy nhìn liền không thể rời mắt.
Diệp Tống chú ý tới tầm mắt hắn, không ngượng ngưùng chút nào hỏi thẳng: "Huynh nhìn ta như vậy là có ý gì, chẳng lẽ huynh muốn hôn ta?"
Dựa theo logic bình thường mà nói, nữ nhân đối với biểu hiện như vậy của mỹ nam, hẳn là phải xấu hổ cúi đầu, làm bộ dáng rụt rè mới đúng? Kết quả không khí tốt đẹp đều bị câu nói kia bóp chết.
Tô Nhược Thanh quay đầu đi, nói: "Không phải."
Diệp Tống tinh tế nhận thấy sườn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên chút nhu hòa, nàng cười một tiếng, sau đó chậm rãi nhích lại gần, nói: "Vậy huynh có nguyện ý cho ta dựa một chút không?"
Không đợi Tô Nhược Thanh trả lời, nàng đã nhẹ nhàng tới gần, gối lên bờ vai của hắn. Quanh hơi thở tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Tô Nhược Thanh cứng người một chút. Hắn không cự tuyệt. Loại cảm giác này hắn không biết phải gọi là gì, chỉ là hắn không ghét nữ tử này động chạm.
Diệp Tống đột nhiên hỏi: "Huynh biết ta sao?"
Tô Nhược Thanh nói: "Biết một chút."
Diệp Tống dựa vào trong ngực hắn, lá gan lớn hơn chút, ngồi cao như vậy cũng dám đung đưa hai chân, nàng nói: "Hoàng hôn thật đẹp a."
"Ngươi đừng lộn xộn." Tô Nhược Thanh không thể không duỗi tay ra, như có như không ôm eo Diệp Tống. "Tiểu tâm trong chốc lát hoảng đi xuống."
"..." Ai biết khi vừa nói xong, một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, hình như là cành cây bị gãy. Diệp Tống đen mặt nhìn Tô Nhược Thanh, tâm nhảy lên, nói: "Huynh không thể nói cái gì khác sao?"
Mi mắt Tô Nhược Thanh run rẩy một chút.
Tiếng răng rắc lại vang lên, lần này cành cây gãy thật, Diệp Tống không bám được vào Tô Nhược Thanh, cả người rơi xuống. Góc áo tung bay, tựa như hồ điệp đang vỗ cánh. Tô Nhược Thanh đáng lẽ có thể mượn lực của nhánh cây khác để ổn định thân mình, nhưng nhìn tình hình trước mắt, hắn không chút do dự mà nhảy xuống.
May mắn cây này đủ cao, hắn có đủ thời gian lao xuống đuổi theo Diệp Tống, hắn duỗi tay kéo Diệp Tống ôm vào lòng. Sau đó quay lưng lại, để Diệp Tống ghé trên người mình, hai chân đạp vào thân cây để làm chậm lại tốc độ, cuối cùng "Phanh" được một chút, hai người cùng ngã lên mặt đất.
Tô Nhược Thanh an tĩnh thở dài một tiếng, Diệp Tống lại cất tiếng cười to. Một chút hình tượng cũng không có, quên mất mình còn đang ghé trên người Tô Nhược Thanh.
Tô Nhược Thanh nhíu nhíu mày, giật giật cánh tay bị đau, nói: "Có gì vui mà cười?"
Diệp Tống không cười nữa, nhẹ giọng hỏi: "Huynh bị thương?"
"Vẫn ổn."
Diệp Tống xem bộ dáng hắn nhấp môi, trong lòng liền sinh ra áy náy, nàng nhìn mắt hắn, lại hỏi: "Hiện tại, huynh có muốn hôn ta không?"
Phái Thanh định xuống thuyền, nàng động vào người hầu khiến hắn bị lệch mái chèo, cố ý gây động tĩnh lớn làm thân thuyền lắc lư chao đảo, chỉ cần Phái Thanh động thêm một chút nữa, thuyền sẽ bị lật.
Phái Thanh đành chấp nhận thực tế, lệ rơi đầy mặt đồng ý để người hầu chèo thuyền đưa nàng sang bên kia.
Người hầu nhanh chóng chèo thuyền ngược trở về, đưa mái chèo cho Tô Nhược Thanh. Tô Nhược Thanh vận hắc y, đứng ở mũi thuyền, phía trước là mặt hồ rộng lớn, hắn cả người yên tĩnh tựa như một bức tranh thủy mặc. Bóng dáng thẳng tắp, thon dài đĩnh bạt.
Hắn một tay cầm mái chèo, một tay vươn tới Diệp Tống, nói: "Lại đây."
Diệp Tống nắm tay hắn, bước chậm lên thuyền nhỏ. Vừa định hỏi hắn, hai người đi thì người hầu kia phải làm sao, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy người hầu cầm một cây gỗ phi thân dựng thẳng lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm qua mặt nước, cả người cứ như một con chuồn chuồn linh hoạt bay sang bờ bên kia.
Tô Nhược Thanh nhàn nhã chèo thuyền, Diệp Tống đứng ở đầu thuyền một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Nàng cười hỏi: "Tại sao huynh lại đưa ta đến đây? Chỗ này là nhà của huynh sao?"
Tô Nhược Thanh như không có việc gì nói: "Thi thoảng tới đây nghỉ ngơi một hai ngày, ta sợ ta không tới cờ quán ngươi sẽ đợi ở đó, nên mang ngươi cùng qua đây."
Diệp Tống không trả lời lại. Ở một góc nào đó trong tâm lại bởi vì lời hắn nói mà mềm mại lên. Nàng kéo ống quần lên, cởi giày vớ, nghĩ thầm nước hồ hẳn là rất mát, vì thế liền thả chậm chân xuống.
Quả nhiên lạnh lẽo thấu xương a.
Đuôi thuyền nam tử chèo thuyền, đầu thuyền nữ tử nghịch nước. Tuy rằng nữ tử đang một thân nam trang, nhưng hình ảnh kia thoạt nhìn vô cùng hòa hợp. Ánh mắt Tô Nhược Thanh thỉnh thoảng sẽ dừng trên người nàng, nàng hình như phát hiện, quay đầu đối diện ánh mắt hắn, cười đến ăn chơi trác táng lại nghiêm túc: "Tiểu Thanh a, ta không nghĩ tới gặp huynh lại thú vị như vậy."
Tô Nhược Thanh hắn cũng không nghĩ tới.
Sang bờ sông, trong sơn trang vang ra tiếng ping ping bang bang vô cùng ầm ĩ. Phái Thanh ở bên trong đụng phải đồ vật không nên đụng, mở ra một cơ bản nào đó, chắc nơi này được tạo ra để phòng ngừa có người xâm nhập, còn có cả ám khí bắn ra. Người hầu đầu gỗ rốt cuộc chịu không nổi, bạo nộ: "Ta chịu rồi, ngươi vẫn chưa chịu yên à!"
Phái Thanh không cam lòng yếu thế: "ta mẹ nó chỉ là muốn pha trà cho tiểu thư, ai biết phòng bếp lại khủng bố như vậy!"
Diệp Tống nhanh chân chạy vào phòng bếp xem náo nhiệt, Tô Nhược Thanh mặt không đổi sắc lấy ra một bộ ngư cụ, ở phía sau Diệp Tống nhắc nhở: "Đừng vào phòng bếp, cần gì ta sẽ giúp ngươi."
Chưa đợi Diệp Tống tới gần phòng bếp, người hầu đầu gỗ đã kéo Phái Thanh chạy như bay ra ngoài, phòng bếp đáng thương bị bắn đến vỡ nát cuối cùng nổ tung.
Vẻ mặt Phái Thanh kinh hoàng, mà mặt người hầu thì như mưa dông sấm chớp.
Diệp Tống cảm thấy nàng đi cùng Tô Nhược Thanh vẫn là tương đối ổn thỏa. Người hầu vào sửa sang lại phòng bếp, không quên tranh cãi với Phái Thanh, Phái Thanh tức giận định chạy đi chỗ khác, người hầu sợ nàng lại phá hỏng phòng khác, liền một khắc cũng không rời.
Vì thế cơm trưa cũng là người hầu làm, Phái Thanh căm giận mà đi sơn trang phía sau hái rau.
Tô Nhược Thanh dường như lúc nào cũng có thể giữ bình tĩnh, tìm một chỗ hồ nhiều sen, móc mồi, hạ cần câu, an tĩnh câu cá. Ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi xuống dưới, hắn trước sau vẫn yên lặng như hồ nước.
Tô Nhược Thanh ném một cái cần câu cho Diệp Tống, nói: "Ngươi có muốn thử một chút không?" Nói xong liếc mắt sang cái chum có đựng mấy con giun.
Diệp Tống tùy tắt bắt một con giun làm môi câu, nàng vứt dây câu hai lần đều không đủ xa càng không đủ sâu. Tô Nhược Thanh đứng dậy tới bên người nàng, cầm tay nàng, tự mình dạy nàng cách làm thế nào để vứt dây câu vừa xa lại vừa sâu.
Kết quả động tĩnh quá lớn, lại dọa nhóm cá đang tới gần cần câu của Tô Nhược Thanh chạy biến. Tô Nhược Thanh vẫn vô cùng kiễn nhẫn dạy nàng, cuối cùng lại thành hắn phụ trách quăng dây còn Diệp Tống phụ trách thu dây câu, một buổi sáng câu được mấy con cá, đủ để người hầu làm thêm món ăn cơm trưa.
Thành quả lao động bao giờ cũng tốt đẹp, Diệp Tống cảm thấy cá ở đây ngon hơn nhiều so với hương vị ở Vương phủ. Nàng nhìn Tô Nhược Thanh, thình lình cảm thán một tiếng: "Huynh như vậy thật tốt a."
Tô Nhược Thanh nói: "Sao tự nhiên lại nói vậy?"
"Tự do." Diệp Tống nói, "Cùng huynh ở chung, ta càng vội vàng mong được tự do." Động tác của Tô Nhược Thanh dừng một chút, Diệp Tống lại cười, "Bất quá ta biết, càng khao khát một đồ vật nào đó, lại càng phải kiểm chế. Có một số việc, không thể vội vàng được."
Tô Nhược Thanh gặp một khối thịt cá bỏ vào trong bát Diệp Tống, bình yên nói: "Ngươi có nỗi niềm khó nói, không ngại có thể chia sẻ cùng ta, có lẽ ta có thể giúp ngươi."
Diệp Tống tươi cười không chê vào đâu được, lời nói ra tựa hồ lại có một ít xa cách: "Ta không có cái gì khó nói."
Tô Nhược Thanh nhíu nhíu mày, không thích loại tươi cười này của nàng: "Ta không nói đùa. Không phải ngươi thích tự do sao?"
Người hầu đẫu gỗ bỗng nhiên bổ sung một câu: "Từ trước đến nay công tử luôn nhất ngôn cửu đỉnh."
Diệp Tống nghiêng đầu, liếc Tô Nhược Thanh cười, sau đó huýt sáo một cái, nói: "Huynh là người không tồi. Nhưng là, ta không thích cùng huynh có bất kì quan hệ lợi ích gì, hôm nay huynh giúp ta một lần, ngày sau ta lại phải trả huynh một lần? Chúng ta là bằng hữu, sau này nếu huynh cần ta giúp gì, ta vẫn sẽ giúp huynh."
Tô Nhược Thanh trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Tùy ngươi."
Cứ thế vấn đề này liền dừng lại.
Sau này, khi Diệp Tống nhớ lại một màn này, trong lòng dâng lên một cỗ đắng ngắt. Thầm nghĩ, lúc trước sao lại không nói cho hắn, nói rồi có phải mình đã sớm thoát ly khỏi khổ ải không. Ở xã hội này, nếu chỉ dựa vào chính mình, liệu có thế làm nên đại sự gì? Không phải đều muốn dựa vào người khác để đạt được thành tựu hay sao? Ngươi tưởng leo cây, cây lại nằm ra cho ngươi trèo sao.
Buổi chiều, Tô Nhược Thanh đưa Diệp Tống ra sau núi. Sau núi có mảnh rừng thông, mặt đất trải đầy lá khô đi thật mềm, không khí trong rừng vô cùng mát mẻ.
Đi qua rừng thông, phía trước chính là rừng núi xanh um rậm rạp. Diệp Tống muốn nghỉ một chút, vén vạt áo tính ngồi lên đất. Ai ngờ Tô Nhược Thanh bỗng nhiên đến gần, vòng tay qua eo nàng, mang nàng bay lên khỏi mặt đất.
Nàng nắm vạt áo Tô Nhược Thanh, cằm hắn đặt ở trán nàng, yết hầu lên xuống liên tục. Diệp Tống ngẩng đầu nhìn lên trên, Tô Nhược Thanh mượn lực thân cây phi cao hơn một chút, tầm nhìn dần dần trống trải, cuối cùng hắn ôm Diệp Tống bay lên ngọn cây, ngồi ở nhánh cây to nhất.
Hoàng hôn đang nhuộm đỏ phía chân trời, cảnh đẹp khiến nàng nhìn đến say mê. Thật lâu cũng không thấy nói một lời. Từ trước tới nay nàng vẫn luôn vì kế sinh nhai mà phấn đấu, hiện tại lại ở trong vương phủ phấn đấu, chưa từng có có thời gian thanh thản xem mặt trời lặn.
"Cảnh chỗ này là đẹp nhất." Diệp Tống vịn nhánh cây, hít sâu hai cái nói.
"Ngươi thích sao?" Tô Nhược Thanh hỏi.
"Huynh vẫn luôn là như vậy?" Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn, đồng tử phản chiếu ánh chiều tà.
Tô Nhược Thanh nhàn nhạt rũ mắt, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên bờ môi nàng. Môi nàng hồng hồng nhuận nhuận, cười rộ lên thập phần xinh đẹp.
Hắn cứ vậy nhìn liền không thể rời mắt.
Diệp Tống chú ý tới tầm mắt hắn, không ngượng ngưùng chút nào hỏi thẳng: "Huynh nhìn ta như vậy là có ý gì, chẳng lẽ huynh muốn hôn ta?"
Dựa theo logic bình thường mà nói, nữ nhân đối với biểu hiện như vậy của mỹ nam, hẳn là phải xấu hổ cúi đầu, làm bộ dáng rụt rè mới đúng? Kết quả không khí tốt đẹp đều bị câu nói kia bóp chết.
Tô Nhược Thanh quay đầu đi, nói: "Không phải."
Diệp Tống tinh tế nhận thấy sườn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên chút nhu hòa, nàng cười một tiếng, sau đó chậm rãi nhích lại gần, nói: "Vậy huynh có nguyện ý cho ta dựa một chút không?"
Không đợi Tô Nhược Thanh trả lời, nàng đã nhẹ nhàng tới gần, gối lên bờ vai của hắn. Quanh hơi thở tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Tô Nhược Thanh cứng người một chút. Hắn không cự tuyệt. Loại cảm giác này hắn không biết phải gọi là gì, chỉ là hắn không ghét nữ tử này động chạm.
Diệp Tống đột nhiên hỏi: "Huynh biết ta sao?"
Tô Nhược Thanh nói: "Biết một chút."
Diệp Tống dựa vào trong ngực hắn, lá gan lớn hơn chút, ngồi cao như vậy cũng dám đung đưa hai chân, nàng nói: "Hoàng hôn thật đẹp a."
"Ngươi đừng lộn xộn." Tô Nhược Thanh không thể không duỗi tay ra, như có như không ôm eo Diệp Tống. "Tiểu tâm trong chốc lát hoảng đi xuống."
"..." Ai biết khi vừa nói xong, một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, hình như là cành cây bị gãy. Diệp Tống đen mặt nhìn Tô Nhược Thanh, tâm nhảy lên, nói: "Huynh không thể nói cái gì khác sao?"
Mi mắt Tô Nhược Thanh run rẩy một chút.
Tiếng răng rắc lại vang lên, lần này cành cây gãy thật, Diệp Tống không bám được vào Tô Nhược Thanh, cả người rơi xuống. Góc áo tung bay, tựa như hồ điệp đang vỗ cánh. Tô Nhược Thanh đáng lẽ có thể mượn lực của nhánh cây khác để ổn định thân mình, nhưng nhìn tình hình trước mắt, hắn không chút do dự mà nhảy xuống.
May mắn cây này đủ cao, hắn có đủ thời gian lao xuống đuổi theo Diệp Tống, hắn duỗi tay kéo Diệp Tống ôm vào lòng. Sau đó quay lưng lại, để Diệp Tống ghé trên người mình, hai chân đạp vào thân cây để làm chậm lại tốc độ, cuối cùng "Phanh" được một chút, hai người cùng ngã lên mặt đất.
Tô Nhược Thanh an tĩnh thở dài một tiếng, Diệp Tống lại cất tiếng cười to. Một chút hình tượng cũng không có, quên mất mình còn đang ghé trên người Tô Nhược Thanh.
Tô Nhược Thanh nhíu nhíu mày, giật giật cánh tay bị đau, nói: "Có gì vui mà cười?"
Diệp Tống không cười nữa, nhẹ giọng hỏi: "Huynh bị thương?"
"Vẫn ổn."
Diệp Tống xem bộ dáng hắn nhấp môi, trong lòng liền sinh ra áy náy, nàng nhìn mắt hắn, lại hỏi: "Hiện tại, huynh có muốn hôn ta không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.