Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 237: Xin vương gia tự trọng

Thiên Nhiễm Quân Tiếu

18/03/2022

Tô Thần một thân hắc y, thần sắc lạnh lùng, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn vừa làm nổi bật sự sâu kín nặng nề, vừa có vẻ phi phàm. Tựa như trong mắt hắn chứa đầy tâm tư nặng trĩu, ẩn chứa giông bão. Diệp Tống vừa định lên tiếng, Tô Thần đột nhiên cúi người, tay vòng qua sau cổ nàng kéo nàng tiến mạnh vào lồng ngực. Diệp Tống muốn tránh thoát, nhưng sức lực của Tô Thần vô cùng lớn, giống như muốn bẻ gãy xương cốt của nàng, không cho bất kỳ kẻ nào kháng cự lại, hắn nặng nề gằn từng chữ: “Diệp Tống, nhiều ngày như vậy, ngươi đã chạy đi đâu, không biết bổn vương vất vả tìm ngươi như thế nào sao?”

Qua hơi thở của hắn, Diệp Tống có thể cảm nhận được vẻ mệt mỏi, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng không cách nào đẩy được, nàng nói: “Xin vương gia tự trọng.”

“Là bổn vương sai rồi. Chuyện này là bổn vương sai rồi, Diệp Tống.”

Diệp Tống chấn động, quên cả giãy giụa.

Tô Thần vậy mà lại xin lỗi nàng? Chuyện này là sao, hắn là người tự phụ, chưa bao giờ biết cúi đầu nhận sai với người khác.

Quý Lâm đứng một bên thấy thế, cũng không có ý định đi tới nữa.

Tô Thần cọ mặt vào cổ nàng, đôi môi khô rát chạm vào da nàng có chút ngứa, hắn hôn một cái thật mạnh, Diệp Tống lấy lại tinh thần vừa muốn tránh ra, Tô Thần lại nói: “Là ta đã tới chậm một bước, ngày đó ta nên tới sớm hơn, lúc đến nơi nhìn thấy dưới đất đâu đâu cũng là thi thể, lại không thể tìm thấy ngươi…Ngươi đúng là một nữ nhân ngu xuẩn! Nếu lại không tìm thấy ngươi lần nữa, bổn vương nhất định sẽ đồ sát bọn Nhung Địch, diệt con dân của chúng.”

Tô Tĩnh ở bên lẳng lặng nghe, ngón tay hơi uốn lượn, cuộn lại thành nắm đấm. Hắn dường như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ cùng sợ hãi của Tô Thần, nhìn thấy Diệp Tống bị Tô Thần ôm vào lồng ngực, trong lòng hắn cũng nghẹn muốn chết. Nhưng mà, hắn có lý do gì để kéo bọn họ ra đâu?

Tất cả những chuyện xảy ra ở sa mạc, bọn họ đều quyết định sẽ quên.

Cuối cùng Tô Tĩnh xoay người tránh qua chỗ khác, nhìn thương đội đang bị binh lính áp giải đi nói: “Diệp phó tướng và ta đều không xảy ra chuyện gì, nhờ có bọn họ giúp đỡ một chút nên mới có thể ra khỏi sa mạc, chỉ là trong lúc nhất thời có xảy ra chút mâu thuẫn, nhưng cũng không có chuyện gì to tát. Thả bọn họ đi đi.”

“Nói xong chưa?” Diệp Tống hỏi Tô Thần, “Nói xong rồi thì buông ta ra.”

“Đừng mơ.” Tô Thần sợ nếu mình buông lỏng tay ra, nàng sẽ càng rời xa hắn, hắn vội bổ sung thêm, “Diệp Tống, bổn vương sẽ không ép buộc ngươi, ngươi cũng không được lập tức đẩy bổn vương ra.”

Diệp Tống cười như không cười nói: “Không ép buộc? Bây giờ không phải ngươi đang ép buộc ta sao? Đừng chỉ biết nói lời dễ nghe mà bản thân lại không thực hiện được.” Tô Thần đứng hình, Diệp Tống đẩy cái tay đang vòng quanh cổ nàng ra ngoài, cúi đầu làm như không có việc gì mà vỗ vỗ cát dính trên người, “Ngươi thấy rồi đấy, ta không có việc gì, không cần lo lắng.”

Đoàn người nhanh chóng ổn định vị trí, thương đội sợ hãi rụt rè, quan gia không đi họ cũng không dám đi, đành phải đứng yên cúi đầu, hoàn toàn không còn vẻ ngạo nghễ lúc trước. Nếu bọn họ biết Diệp Tống và Tô Tĩnh mà bọn họ cứu, một người là Vương gia, một người là nữ tướng quân, thì dù có cho họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám có suy nghĩ không an phận.

Diệp Tống dắt Hách Trần tới, xoay người nhảy lên ngựa cùng đội kỵ binh rời đi.

Sau khi về đến Thanh Sơn thành, Tô Thần một bước cũng không rời Diệp Tống, hắn hỏi rất nhiều: “Lúc ấy Hiền vương đã cứu ngươi sao? Các ngươi đã chạy đến chỗ nào? Mấy ngày nay đã sống ra sao?” Hắn quay đầu nhìn Tô Tĩnh, nheo mắt, “Giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Biểu cảm ngẩn người trong giây lát của Tô Tĩnh bị Tô Thần thu hết vào đáy mắt. Tô Tĩnh nói: “Cái gì cũng không có, may mắn tìm được một ốc đảo trên sa mạc nên mới có thể sống được đến bây giờ, chỉ thế mà thôi.”

Tô Thần vẻ mặt không tin.

Diệp Tống cười cười, liếc Tô Thần nói: “Kể cả có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng đâu có liên quan đến ngươi?”

Tô Thần nhấp môi: “Sớm hay muộn cũng sẽ liên quan đến bổn vương.”

Lúc này Diệp Tu ở ngoài thành nghe được tin tức liền vội vàng trở về nghênh đón, bọn người Diệp Tống chân trước vừa bước vào thành, Diệp Tu đã kề sát phía sau.

“A Tống!”

Diệp Tống kéo ngựa quay đầu lại, thấy Diệp Tu đang dẫn đầu đoàn người thúc ngựa chạy như bay trong bóng đêm, nàng ghìm ngựa dừng lại. Diệp Tu lo lắng sắp phát điên rồi, lòng lúc nào cũng nóng như lửa đốt, hiện giờ cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Tống bình yên vô sự, nếu không khi hồi kinh hắn không biết phải ăn nói với cha như thế nào.

Diệp Tống xuống ngựa, Diệp Tu tiến lên hai bước đưa tay ôm chặt nàng. Bàn tay to rộng xoa đầu nàng nói: “Trở về là tốt rồi, thiếu chút nữa hù chết đại ca.”



Giờ phút này Diệp Tu vẫn mặc một thân áo giáp bạc sắc lạnh, bên trong là áo vải cẩm lam mềm mại, anh tuấn cao lớn. Khi hắn ôm Diệp Tống, bóng lưng hơi cong để lộ vai áo giáp phản chiếu dưới ánh trăng. Nếu không hiểu sự tình, còn tưởng người hắn đang ôm chính là người yêu mình, tràn ngập ôn nhu.

Diệp Tống dán mặt vào ngực Diệp Tu, cảm thấy vô cùng yên tâm nói: “Đại ca, muội không sao.”

Sau đó Diệp Tu ôm quyền nhìn Tô Tĩnh: “Lúc trước là do sơ suất của Diệp Tu mới để Lý Cố tận dụng sơ hở, khiến A Tống lâm vào hiểm cảnh. May mắn có Vương gia kịp thời đuổi tới cứu A Tống một mạng, đại ân này của Vương gia, xin nhận của Diệp Tu một lạy!”

Nói xong Diệp Tu liền cúi gập người xuống hành lễ, Tô Tĩnh nâng hắn lên nói: “Vệ tướng quân không cần khách khí. Tất cả đều vì mục đích chung, lúc nguy nan nên giúp đỡ nhau, đây chính là chức trách của ta. Huống chi ta và Diệp phó tướng đều bị lạc trong sa mạc, nếu không có nàng xuất lực có lẽ ta cũng không lành lặn trở về.”

Vào Thanh Sơn thành, khung cảnh khác hẳn lúc ở ngoài thành. Trong thành có nước nóng cùng hương thơm ngào ngạt của đồ ăn.

Bọn người Diệp Tu tạm thời ở lại phủ thái thú. Triều đình đã phái người mới tới nhậm chức, chắc cũng đi được nửa đường rồi.

Sau khi trở về phủ thái thú, việc đầu tiên là chuẩn bị một thùng nước nóng để gột rửa sạch sẽ. Diệp Tống vào phòng, trong phòng bài trí đơn giản nhưng đầy đủ mọi thứ. Gian phòng mà Diệp Tu chuẩn bị cho nàng, trước đây vốn là gian phòng của nữ tử, bên trong bình phong là bàn trang điểm và gương đồng, đều có đủ.

Diệp Tống đứng trước gương đồng nhìn chính mình, ngoại trừ mái tóc vẫn đen như cũ, còn quần áo và trên mặt chỗ nào cũng đều rất bẩn.

Hơi nước nóng chậm rãi bốc lên từ thùng nước tắm, nàng cởi bỏ quần áo bẩn bên ngoài ném lên mặt đất. Làn da dưới lớp quần áo vẫn mượt mà căng bóng, chỉ là phần phía sau thắt lưng lại chồng chất vết thương. Còn có phần cổ trước ngực, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra dấu vết nhàn nhạt màu hồng. Thân thể của mình, bản thân nàng rõ nhất, nàng cúi đầu liền thấy, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn, cảnh tượng điên cuồng đêm đó đã bị nàng phong tỏa tận sâu trong ký ức, đột nhiên không kịp phòng ngừa tuôn trào ra.

Đầu ngón tay Diệp Tống run lên, vội vàng nhảy vào thùng tắm, nước bắn lên ướt cả bình phong. Nàng trầm sâu xuống nước, hy vọng mảng ký ức này có thể bị nước cuốn trôi đi.

Tô Tĩnh trở về phòng việc đầu tiên cũng là tắm rửa, xử lý qua loa vết thương trên người, Diệp Tu liền cho quân y kiểm tra cẩn thận và đắp thuốc băng bó cho hắn. Sau đó có người tới mời hắn tới nhà ăn dùng bữa tối, hắn cho quân y lui, thay đổi quần áo rồi rời khỏi phòng.

Ai ngờ đi được nửa đường vừa lúc thấy Tô Thần, hắn nhanh chân rẽ vào một góc. Nhìn về hướng Tô Thần đang đi, hình như là đang tới phòng Diệp Tống...Chuẩn bị dùng bữa rồi, lúc này hắn còn định làm gì?

Tô Tĩnh dừng lại một chút, vẫn quyết định xoay người đi theo.

Quả nhiên Tô Thần đến trước cửa phòng Diệp Tống liền dừng lại. Trong phòng còn sáng đèn, loáng thoáng có tiếng nước truyền đến.

Tô Thần vừa đưa tay định mở cửa, Tô Tĩnh bỗng nhiên lên tiếng: “Tam ca.”

Tay Tô Thần dừng giữa không trung, hắn nghiêng đầu về nơi phát ra giọng nói thấy Tô Tĩnh từ phía sau hành lang xuất hiện, tóc vẫn còn ướt vì vừa tắm gội xong.

Tô Thần nhíu mày: “Ngươi có việc gì sao?”

Tô Tĩnh không biểu lộ cảm xúc gì, đáp: “Lời này nên hỏi tam ca mới phải. Tam ca tìm nhị tiểu thư có việc gì sao?”

Tô Thần nhíu mi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng; “Ta tìm nàng có chuyện gì hay không thì liên quan gì tới nguơi? Ta nhớ rõ trước kia Tứ đệ không phải người thích xen vào chuyện người khác, sao đột nhiên lại quan tâm tới tam tẩu ngươi vậy?”

“Tam tẩu?” Tô Tĩnh không mặn không nhạt nhếch mi, “Ta cũng nhớ rõ, tam ca và tam tẩu không phải đã sớm hòa li rồi sao. Hiện tại người trong phòng không phải là tam tẩu của phủ Vương gia, mà là nhị tiểu thư của Phủ tướng quân mới đúng.” Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng Tô Thần, “Không riêng gì ta, toàn kinh thành đều biết, tam ca cứ tiếp tục làm khó người khác như vậy không hay cho lắm.”

Tô Thần trầm mặt, tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Tam ca sẽ không làm ngươi thất vọng, sớm hay muộn nàng cũng sẽ trở thành tam tẩu của ngươi. Mặc kệ có chuyện gì đi nữa, ta đều sẽ không từ bỏ nàng.”

Tô Tĩnh nhìn thần thái kiên định của Tô Thần, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vì sao nàng và huynh lại hòa li?”

Tô Thần hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này không liên quan tới ngươi.”



Tô Tĩnh nhẹ giọng nói: “Hẳn là do tam ca đã làm sai gì đó. Từ trước tới nay tam ca luôn cao ngạo, nếu không phải do làm sai rồi hòa li với nàng, cũng sẽ không cần phải ngàn dặm xa xôi đuổi theo, dây dưa không dứt như vậy.”

Tô Thần trầm lặng không còn gì để nói, lúc sau mới lên tiếng: “Nếu ngươi đã biết đây là chuyện riêng giữa ta và nàng thì ngươi có thể đừng chen chân vào nữa được không.” Hắn lãnh đạm nhìn Tô Tĩnh, “Ta không định tranh chấp với Tứ đệ ở đây, nếu không cũng sẽ không khách khí với ngươi như thế.” Nói xong hắn lại định đưa tay đẩy cửa phòng Diệp Tống.

Không ngờ lại bị Tô Tĩnh chặn lại.

Tô Thần lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Tô Tĩnh rũ mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Chuyện giữa hai người ta không có quyền can thiệp, chỉ là ta thấy tam ca vẫn giống như trước, làm việc luôn chỉ nghĩ cho bản thân mà không quan tâm tới suy nghĩ của người khác. Như vậy chỉ sợ nhị tiểu thư sẽ không thích.” Hắn đưa mắt nhìn ánh sáng lờ mờ hắt ra từ trong phòng, “Có nghe thấy tiếng nước không, nàng đang tắm, nếu tam ca là quân tử, không nên vào lúc này.”

Diệp Tống cùng ai, chuyện này không liên quan tới Tô Tĩnh. Chỉ là hắn không muốn thấy ai làm khó xử nàng, cũng không muốn thấy lại cảnh Diệp Tống suýt chút nữa đã bị Tô Thần khi dễ như lần trước. Hắn đem hết cảm xúc bực bội bất an dùng cớ này lấy lệ.

Tô Thần cắn răng, sắc mặt dần hiện lên vẻ phẫn nộ, cánh tay bị chặn đứng dần nắm chặt lại, lực đạo trên cổ tay chậm rãi tăng lên: “Rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mà đứng nói chuyện với ta ở đây?”

Tô Tĩnh vẫn bình tĩnh như cũ: “Dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này có nghĩa là làm khó người khác sẽ không có kết quả tốt. Ta chỉ muốn khuyên nhủ tam ca, không cần phải như vậy, mọi việc nên chừa chút đường sống, đổi sang phương thức ôn hòa hơn.”

“Còn cần ngươi phải dạy ta sao”, Tô Thần đẩy tay hắn ra, “Vậy ta đây cũng hỏi ngươi một chút cái gọi là đạo quân tử, mấy ngày nay ở sa mạc, ngươi và Diệp Tống trai đơn gái chiếc đã làm chuyện gì?”

Tô Tĩnh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, đáp: “Tam ca đối với nàng, một chút tin tưởng cũng không có.” Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng trong vô thức, một ít hình ảnh điên cuồng lại một lần nữa xông vào trong tâm trí hắn, hắn nhíu mày, cố gắng làm bản thân không nghĩ tới nữa. Chỉ là hắn cũng không hiểu tại sao, hắn không muốn để Tô Thần cao hứng, vì thế lại ngẩng đầu lên nói, “Nếu tam ca cảm thấy giữa chúng tôi đã làm cái gì đó, thì dù có một trăm cái miệng chúng tôi cũng không giải thích được. Theo lời huynh nói, chúng tôi là trai đơn gái chiếc. Huynh nghĩ chúng tôi có thể làm gì.”

“Ngươi!” Tô Thần đưa tay lên đánh một chưởng về phía Tô Tĩnh.

Mới đầu Tô Tĩnh chỉ tránh qua tránh lại, nhưng khi thấy Tô Thần thật sự muốn đánh hắn, vì thế cũng không khách khí mà phản công. Hai bóng đen cứ thế ngươi truy ta đánh ở hành lang.

Diệp Tống ở trong phòng nghe được tiếng đánh nhau, vội vàng lấy quần áo mặc vào, sửa soạn chỉnh tề, buộc đai lưng, mang theo người đầy hơi ẩm mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ thấy Tô Thần và Tô Tĩnh đang đánh nhau.

Tô Thần vẫn đang tập trung vào Tô Tĩnh nên không nhận ra Diệp Tống đã ra ngoài, còn Tô Tĩnh đã thấp thoáng thấy bóng nàng lúc nàng còn đang ở phía sau cánh cửa, ngay khi cửa vừa mở ra, Tô Tĩnh như có như không cười cười, trong mắt ánh lên vẻ hồ ly giảo hoạt, đột nhiên thu tay lại không đánh nữa, khiến Tô Thần thu tay không kịp, một quyền đập lên vai Tô Tĩnh, lực đạo hơi mạnh khiến hắn lùi ra sau hai bước, trên khóe miệng tràn ra một sợi tơ máu.

Diệp Tống thấy thế, ban đầu nàng vốn không muốn can dự vào chuyện giữa huynh đệ hai người họ, bởi nàng không muốn cùng Tô Tĩnh có thêm bất kỳ quan hệ nào nữa, từ lúc trở về tới giờ nàng chưa cùng hắn nói qua câu nào, nhưng lúc này theo bản năng vẫn chạy tới đỡ lấy hắn.

Phía sau xuất hiện hương thơm sâu kín của nữ tử khiến cho cả người Tô Tĩnh đều không được tự nhiên.

Tô Thần càng thêm tức giận: “Tô Tĩnh, ngươi...”

Tô Tĩnh hơi nhướng mày, không nói lời nào.

Diệp Tống nói với Tô Thần: “Hiền vương còn thương tích trên người, nếu Tam vương gia muốn so tài cùng Hiền vương cũng nên chờ hắn khỏi rồi nói. Xuống tay nặng như vậy, dù có thắng cũng không vẻ vang gì.”

Tô Thần đáp: “Rõ ràng hắn cố ý.”

Diệp Tống nheo mắt: “Vậy ngươi cũng cố ý một cái cho ta xem.”

Tô Tĩnh che ngực, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tô Thần, từ từ nói: “Không đáng ngại, có lẽ do tam ca không kiểm soát tốt lực đạo, một quyền mà thôi, nghỉ mấy ngày là khỏi.”

Tô Thần muốn nổi trận lôi đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook