Chương 1
Trầm Phi Nguyệt
09/07/2020
Phượng Hoàng Cốt
| 1 |
"Giám đốc, đây là tài liệu liên quan tới Khu vui chơi Gia đình Cầu Vồng mới mở, mời anh xem qua, nếu có vấn đề gì có thể tới tìm tôi." Nghiêm Thập Nhị đưa cho Mạnh Phó Kiều tập tài liệu mình mất mấy đêm liền để soạn ra.
"Được." Mạnh Phó Kiều ngoài miệng trả lời, tay lại bất động, chống má, ngồi im đấy mà nhìn chằm chằm... cổ áo của Nghiêm Thập Nhị.
Nghiêm Thập Nhị nghi hoặc thuận theo ánh mắt của anh nhìn xuống, khóe miệng lập tức co giật.
Cậu đi làm bằng xe bus, hôm nay vận may không được tốt lắm lên ngay một chiếc xe không có điều hòa, trên đường nóng quá chịu không nổi nên tiện tay cởi hai cái nút áo sơ-mi ra cho thoáng.
Bị Mạnh Phó Kiều nhìn chằm chằm chính là phần xương quai xanh lộ ra chỗ cổ áo.
Biến thái!
Nghiêm Thập Nhị thầm mắng một tiếng, yên lặng lui về sau một bước.
Cậu vừa cử động, Mạnh Phó Kiều lập tức hồi hồn, nhưng anh dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, vừa ra vẻ bình tình cầm lấy tài liệu Nghiêm Thập Nhị đưa, vừa tiến lên một bước, nói: "Thập Nhị, sao cậu lại có nốt ruồi ở ngực vậy?"
Cả chuyện này anh cũng muốn quản à?
Nghiêm Thập Nhị lén lườm anh một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Gia tộc di truyền."
Mạnh Phó Kiều sờ cằm, ra vẻ đứng đắn: "Tôi cảm thấy nốt ruồi này không tốt lắm đâu, không bằng đi xóa đi."
Nghiêm Thập Nhị: "... Không tốt chỗ nào?"
Nốt ruồi này đã có từ khi cậu sinh ra, hai mươi mấy năm qua chưa từng nghe ai nói không tốt... Không, căn bản là không có ai sẽ bàn tán về nốt ruồi ở xương quai xanh của người khác được không!
Mạnh Phó Kiều suy ngẫm một lúc, thành thật đáp: "Nốt ruồi này sẽ ảnh hưởng vận mệnh của cậu."
Thì ra giám đốc còn là thần côn, Nghiêm Thập Nhị chưa kịp phản bác, Mạnh Phó Kiều đã tiếp tục sờ cằm: "Nếu cậu chịu đi xóa, tôi có thể trả tiền xóa nốt ruồi cho cậu."
Nội tâm Nghiêm Thập Nhị gần như đã hỏng mất, nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh: "Giám đốc, đây là gia tộc di truyền, không cho xóa."
Mạnh Phó Kiều ra vẻ tiếc nuối: "Thật đáng tiếc."
Đáng tiếc cái quỷ ấy!
Nghiêm Thập Nhị sợ Mạnh Phó Kiều lại sinh ra não động kinh người gì, vội vã chạy về chỗ ngồi của mình, đồng thời bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem có nên từ chức không.
Năm nay cậu vừa tốt nghiệp đại học, do chỉ là khoa chính quy của một trường hạng hai không tiếng tăm gì, nên lúc tìm việc cũng không kỳ vọng gì cao cho mấy, không ngờ hai tháng trước lại được công ty có chút danh tiếng này tuyển dụng, làm trợ lý của giám đốc kế hoạch Mạnh Phó Kiều, có được mức lương vượt hơn mong muốn.
Nghiêm Thập Nhị trước còn cảm thấy mình giẫm phải vận cứt chó, nhưng rất nhanh cậu đã biết, trên đời này không có mức lương nào cao đến không lý do lý trấu như thế.
Công việc trợ lý này tuy rằng đơn giản, nhưng ngặt một nổi giám đốc có bệnh!
Đầu tiên, Mạnh Phó Kiều thường hay ra vẻ thần bí nhìn cậu, ban đầu Nghiêm Thập Nhị còn tưởng là mình có chỗ nào làm không thỏa đáng, sau đó cậu phát hiện chuyện này ngày nào cũng xảy ra.
Kế tiếp, Mạnh Phó Kiều hình như là một kẻ cuồng dưỡng sinh, thường hay khuyên cậu ăn cái gì có thể khỏe mạnh dinh dưỡng y chang như bác gái ở lầu dưới, nếu chỉ thế cũng thì thôi, anh ta còn tặng cậu một cuốn giáo trình tập thể hình, còn nói sẽ định kỳ kiểm tra thành quả.
Nghiêm Thập Nhị quả thực không còn lời nào để nói.
Càng muốn điên hơn nữa là, nội dung cuốn giáo trình đó là đứng tấn và ngồi thiền vận khí.
Nghiêm Thập Nhị hoài nghi Mạnh Phó Kiều có lẽ đã lén lút gia nhập tà giáo nào đó.
Hôm nay lại hứng lên muốn xóa nốt ruồi gia truyền nhà cậu, Nghiêm Thập Nhị lo lắng tiếp tục như vậy, nói không chừng ngày nào đó Mạnh Phó Kiều phát bệnh sẽ làm ra chuyện gì cậu đỡ không nổi.
Nghiêm Thập Nhị đang xem xét việc có nên viết thư từ chức không, Mạnh Phó Kiều đột nhiên nói: "Thập Nhị à, cậu đặt vé máy bay và khách sạn đi, ngày mai theo tôi tới thành phố A công tác."
Nghiêm Thập Nhị:... Đột nhiên vậy?
Vậy chuyện thư từ chức chờ đi công tác về rồi hẳn tính.
...
| 1 |
"Giám đốc, đây là tài liệu liên quan tới Khu vui chơi Gia đình Cầu Vồng mới mở, mời anh xem qua, nếu có vấn đề gì có thể tới tìm tôi." Nghiêm Thập Nhị đưa cho Mạnh Phó Kiều tập tài liệu mình mất mấy đêm liền để soạn ra.
"Được." Mạnh Phó Kiều ngoài miệng trả lời, tay lại bất động, chống má, ngồi im đấy mà nhìn chằm chằm... cổ áo của Nghiêm Thập Nhị.
Nghiêm Thập Nhị nghi hoặc thuận theo ánh mắt của anh nhìn xuống, khóe miệng lập tức co giật.
Cậu đi làm bằng xe bus, hôm nay vận may không được tốt lắm lên ngay một chiếc xe không có điều hòa, trên đường nóng quá chịu không nổi nên tiện tay cởi hai cái nút áo sơ-mi ra cho thoáng.
Bị Mạnh Phó Kiều nhìn chằm chằm chính là phần xương quai xanh lộ ra chỗ cổ áo.
Biến thái!
Nghiêm Thập Nhị thầm mắng một tiếng, yên lặng lui về sau một bước.
Cậu vừa cử động, Mạnh Phó Kiều lập tức hồi hồn, nhưng anh dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, vừa ra vẻ bình tình cầm lấy tài liệu Nghiêm Thập Nhị đưa, vừa tiến lên một bước, nói: "Thập Nhị, sao cậu lại có nốt ruồi ở ngực vậy?"
Cả chuyện này anh cũng muốn quản à?
Nghiêm Thập Nhị lén lườm anh một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Gia tộc di truyền."
Mạnh Phó Kiều sờ cằm, ra vẻ đứng đắn: "Tôi cảm thấy nốt ruồi này không tốt lắm đâu, không bằng đi xóa đi."
Nghiêm Thập Nhị: "... Không tốt chỗ nào?"
Nốt ruồi này đã có từ khi cậu sinh ra, hai mươi mấy năm qua chưa từng nghe ai nói không tốt... Không, căn bản là không có ai sẽ bàn tán về nốt ruồi ở xương quai xanh của người khác được không!
Mạnh Phó Kiều suy ngẫm một lúc, thành thật đáp: "Nốt ruồi này sẽ ảnh hưởng vận mệnh của cậu."
Thì ra giám đốc còn là thần côn, Nghiêm Thập Nhị chưa kịp phản bác, Mạnh Phó Kiều đã tiếp tục sờ cằm: "Nếu cậu chịu đi xóa, tôi có thể trả tiền xóa nốt ruồi cho cậu."
Nội tâm Nghiêm Thập Nhị gần như đã hỏng mất, nhưng vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh: "Giám đốc, đây là gia tộc di truyền, không cho xóa."
Mạnh Phó Kiều ra vẻ tiếc nuối: "Thật đáng tiếc."
Đáng tiếc cái quỷ ấy!
Nghiêm Thập Nhị sợ Mạnh Phó Kiều lại sinh ra não động kinh người gì, vội vã chạy về chỗ ngồi của mình, đồng thời bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem có nên từ chức không.
Năm nay cậu vừa tốt nghiệp đại học, do chỉ là khoa chính quy của một trường hạng hai không tiếng tăm gì, nên lúc tìm việc cũng không kỳ vọng gì cao cho mấy, không ngờ hai tháng trước lại được công ty có chút danh tiếng này tuyển dụng, làm trợ lý của giám đốc kế hoạch Mạnh Phó Kiều, có được mức lương vượt hơn mong muốn.
Nghiêm Thập Nhị trước còn cảm thấy mình giẫm phải vận cứt chó, nhưng rất nhanh cậu đã biết, trên đời này không có mức lương nào cao đến không lý do lý trấu như thế.
Công việc trợ lý này tuy rằng đơn giản, nhưng ngặt một nổi giám đốc có bệnh!
Đầu tiên, Mạnh Phó Kiều thường hay ra vẻ thần bí nhìn cậu, ban đầu Nghiêm Thập Nhị còn tưởng là mình có chỗ nào làm không thỏa đáng, sau đó cậu phát hiện chuyện này ngày nào cũng xảy ra.
Kế tiếp, Mạnh Phó Kiều hình như là một kẻ cuồng dưỡng sinh, thường hay khuyên cậu ăn cái gì có thể khỏe mạnh dinh dưỡng y chang như bác gái ở lầu dưới, nếu chỉ thế cũng thì thôi, anh ta còn tặng cậu một cuốn giáo trình tập thể hình, còn nói sẽ định kỳ kiểm tra thành quả.
Nghiêm Thập Nhị quả thực không còn lời nào để nói.
Càng muốn điên hơn nữa là, nội dung cuốn giáo trình đó là đứng tấn và ngồi thiền vận khí.
Nghiêm Thập Nhị hoài nghi Mạnh Phó Kiều có lẽ đã lén lút gia nhập tà giáo nào đó.
Hôm nay lại hứng lên muốn xóa nốt ruồi gia truyền nhà cậu, Nghiêm Thập Nhị lo lắng tiếp tục như vậy, nói không chừng ngày nào đó Mạnh Phó Kiều phát bệnh sẽ làm ra chuyện gì cậu đỡ không nổi.
Nghiêm Thập Nhị đang xem xét việc có nên viết thư từ chức không, Mạnh Phó Kiều đột nhiên nói: "Thập Nhị à, cậu đặt vé máy bay và khách sạn đi, ngày mai theo tôi tới thành phố A công tác."
Nghiêm Thập Nhị:... Đột nhiên vậy?
Vậy chuyện thư từ chức chờ đi công tác về rồi hẳn tính.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.