Chương 3
Trầm Phi Nguyệt
09/07/2020
Phượng Hoàng Cốt
| 3 |
"Hả, giám đốc, chúng ta không phải làm về du lịch sao, sao lại tới công ty chế dược bàn chuyện làm ăn?" Nghiêm Thập Nhị nhìn bốn chữ "Chế dược Đường thị" to đùng trước mắt, hoài nghi Mạnh Phó Kiều có phải là tới lộn chỗ rồi không.
Tuy rằng Chế dược Đường thị rất nổi tiếng, được xưng là một trong bốn công ty chế dược lớn nhất trong nước, thế nhưng chẳng dính gì tới nghiệp vụ của bọn họ mà.
Mạnh Phó Kiều lộ ra vẻ khó hiểu nhìn Nghiêm Thập Nhị: "Ai nói với cậu chúng ta tới bàn chuyện làm ăn?"
Tới công tác không bàn chuyện làm ăn vậy bàn cái gì?
Anh làm cái mặt gì thế, nên khó hiểu là tôi mới đúng!
Nghiêm Thập Nhị đau tim lắm, nhưng Mạnh Phó Kiều không có ý định giải thích, đi thẳng vào tòa nhà của Chế dược Đường thị.
Mạnh Phó Kiều báo tên mình ở quầy lễ tân, rất nhanh đã có một nữ thư ký dáng người cao gầy ra đón, nói: "Mạnh tiên sinh mời đi theo tôi, Tam Thiếu đang chờ."
Nữ thư ký dẫn Mạnh Phó Kiều và Nghiêm Thập Nhị lên tầng cao nhất, ra hiệu cho Mạnh Phó Kiều vào một phòng làm việc riêng, Nghiêm Thập Nhị thì chờ ở phòng tiếp khách bên ngoài.
Nghiêm Thập Nhị không nhịn được lắm miệng hỏi thư ký: "Xin hỏi cô biết bọn họ muốn bàn chuyện gì không?"
Nữ thư ký cười híp mắt: "Biết."
Ánh mắt Nghiêm Thập Nhị bật sáng.
Nữ thư ký tiếp tục cười: "Nhưng không thể nói cho cậu biết."
Nghiêm Thập Nhị: "..."
Nữ thư ký này nhất định là bò lên bằng quy tắc ngầm!
Hai người vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng "Ầm ——" thật lớn vang lên, cửa phòng làm việc bay ra ngoài.
Nữ thư ký lanh tay lẹ mắt kéo Nghiêm Thập Nhị né qua bên cạnh, nhạy bén tránh được cánh cửa bay tới.
"A a a a ——" Nghiêm Thập Nhị sợ hãi hét lên.
Nữ thư ký đẩy cậu qua bên cạnh, như không có chuyện gì xảy ra mà vỗ tay, nhìn về phía văn phòng quát một câu: "Hai người đánh thì đánh, muốn ném bàn ném cửa gì cũng được, đừng lộn xộn tài liệu."
Nghiêm Thập Nhị:... Chẳng lẽ đây là nhiệm vụ hằng ngày à!
Nữ thư ký vừa dứt lời, chỉ thấy Mạnh Phó Kiều đã bay ra khỏi phòng làm việc.
Không sai chính là bay ra như kiểu các cao thủ trong phim võ hiệp đánh nhau ấy.
Nghiêm Thập Nhị vội vàng xoa mắt xác nhận mình không nhìn nhầm.
Kế đó một người thanh niên anh tuấn Âu phục giày da vọt ra, thanh niên thở phì phò chỉ vào Mạnh Phó Kiều nói: "Mạnh Anh Tuấn, cậu cho rằng bảo vật trấn phái của Đường môn tôi là gì, cậu nói mượn thì phải cho mượn à!"
Mạnh Phó Kiều xòe tay: "Không cho mượn thì có thể thuê, tôi trả tiền."
Thanh niên giận hơn nữa, giơ ngón tay đánh vòng chỉ vào văn phòng mình: "Toàn bộ Chế dược Đường thị là của tôi, cậu nhìn văn phòng tôi xem, xa hoa cỡ nào, tôi thoạt nhìn như thiếu tiền lắm hả?"
Nghiêm Thập Nhị: Câu đáp trả khó tả gì thế này.
Hai người các anh bề ngoài rất thoát tục, nói chuyện có thể làm ơn đừng như nhà giàu mới nổi thế được không?
Mạnh Phó Kiều thở dài: "Nếu cậu không cho mượn, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là cướp." Dứt lời tay phải run lên, cái đồng hồ màu bạc trên cổ tay đột nhiên nới lỏng, Mạnh Phó Kiều nắm lấy mặt đồng hồ vung lên, sợi dây đeo lập tức kéo thẳng ra ngoài, biến thành một thanh nhuyễn kiếm màu bạc.
Thanh niên giận hừ: "Dám dùng vũ khí, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí." Dứt lời hai tay vung lên, từ trong tay áo hai bên trượt ra bốn ống tiêm kẹp vào ngón tay.
"Hừ, đây là sản phẩm mới của Đường môn, hôm nay tôi sẽ lấy cậu làm vật thí nghiệm."
Mạnh Phó Kiều hừ một tiếng, bước chân di động, cấp tốc vọt lên, thanh nhuyễn kiếm trên tay lủi tới như linh xà, thân kiếm run lên, mang theo tiếng xé gió vùn vụt.
Thanh niên lập tức né qua bên cạnh, đồng thời hai tay chuyển động, ống tiêm ngay tích tắc đâm về phía Mạnh Phó Kiều.
Nghiêm Thập Nhị:... Các anh đang diễn phim võ hiệp đấy à!
Tốt xấu chuyên nghiệp giùm cái thay bộ đồ cổ trang được không, các anh ăn mặc như vậy cảm giác quái quái nó rõ ràng lắm đấy.
Nghiêm Thập Nhị cảm thấy nhất định là do thời tiết bên ngoài nóng quá khiến cậu sinh ra ảo giác rồi.
Mạnh Phó Kiều vung trường kiếm, một chiêu đánh bay mấy ống tiêm, ngoài miệng không quên trào phúng: "Sao vậy, ám khí Đường môn hiện tại làm to như vậy rồi à?"
Lỗ mũi của thanh niên hếch cao: "Ai nói đây là ám khí Đường môn, đây là vắcxin phòng bệnh cho nhi đồng mới ra lò của Chế dược Đường thị, phòng ngừa bệnh tay chân miệng."
Nghiêm Thập Nhị: Lãng phí!
A, không đúng, trọng điểm sai rồi!
Vừa dứt lời, tay của thanh niên ném ra một ống khác, Mạnh Phó Kiều dùng lại chiêu cũ, vung kiếm, không ngờ ống tiêm này khác với mấy ống trước, trong chớp mắt chạm vào thân kiếm, đầu kim chẻ ra thành mấy nhánh, bắn về phía Mạnh Phó Kiều.
Nhánh đầu kim ấy rất bé, Mạnh Phó Kiều mắt thấy không thể nào tránh hết được, cơ thể đột nhiên lui về sau, vừa vặn sau lưng anh là một cánh cửa sổ sát đất, bước lui này, trực tiếp lui ra tới ban công, nhảy khỏi lan can bảo vệ, rớt xuống.
Nghiêm Thập Nhị sợ hãi hét lên: "Giám đốc —— "
Trái tim cậu siết chặt, tính vọt ra đấy xem tình huống, kết quả bị nữ thư ký giữ lại: "Không có chuyện gì đâu."
Sao mà không có chuyện gì được, đây là tầng 55 đấy!
Cho dù cô xinh đẹp cũng không thể nói hưu nói vượn như thế.
Kết quả, hoạt động nội tâm của cậu còn chưa kết thúc, Mạnh Phó Kiều đã dùng chân ôm lấy lan can bảo vệ, cơ thể nhẹ nhàng xoay một cái, nhảy trở vào phòng.
Ánh mắt anh lóe lên sắc lạnh, thanh kiếm trên tay phát ra tiếng "Ong ong ——" giòn vang, hiển nhiên là tính sử dụng đại chiêu.
Nữ thư ký móc điện thoại ra: "Này, các anh còn đánh nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Thanh niên không phục chỉ vào Mạnh Phó Kiều: "Cậu ta muốn cướp Gai Hoa Tình, mau báo cảnh sát tới bắt cậu ta đi."
Nữ thư ký nhìn Mạnh Phó Kiều: "Mạnh tiên sinh, Gai Hoa Tình là bảo vật trấn phái của Đường môn, xin anh đừng làm khó Tam thiếu."
Mạnh Phó Kiều lộ ra vẻ nghiêm túc: "Tôi tự nhiên biết khó xử của các vị, nhưng Thập Nhị không có võ công, nếu không có Gai Hoa Tình hộ thân, tôi sợ cậu ấy gặp chuyện bất trắc."
Nghiêm Thập Nhị cảm giác mình thật sự là nằm cũng trúng đạn: "Liên quan gì tới tôi?"
Ba người còn lại cùng thở dài.
Nghiêm Thập Nhị cảm thấy mình không thể nhịn được nữa: "Giám đốc, tôi muốn từ chức, tôi nhận việc là làm trợ lý cho giám đốc, không phải nhìn các anh đóng phim."
Mạnh Phó Kiều im lặng: "Sao cậu lại nghĩ chúng tôi đang đóng phim?"
Nghiêm Thập Nhị: "Bằng không sao các anh lại bay tới bay lui còn có kiếm ống tiêm linh tinh gì đấy nữa?"
Nữ thư ký và Đường Tam thiếu yên lặng nhìn Mạnh Phó Kiều: "Cậu còn chưa nói cho cậu ấy biết à?"
Mạnh Phó Kiều vô tội đáp: "Tôi có bảo cậu ấy tập võ!"
Nghiêm Thập Nhị đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ vừa nãy bọn họ đánh nhau là thật?
Thế cũng kinh khủng quá rồi đó, nhân loại bình thường không thể dùng xác phàm sút bay cửa được cũng không có khả năng biết bay?
Da gà nổi lên của Nghiêm Thập Nhị còn chưa kịp xẹp xuống, Đường Tam thiếu nhún người nhảy một cái, rơi xuống trước mặt cậu: "Nghiêm Thập Nhị, tới, để anh kể cho cậu nghe một câu chuyện."
Nghiêm Thập Nhị căn bản không rảnh nghe Đường Tam thiếu nói gì, cậu vươn tay sờ soạng một hồi trên người anh ta, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Anh giai à, anh không đeo dây cáp hả?"
Đường Tam thiếu lộ ra vẻ khinh bỉ: "Khinh công của Đường môn nhà anh đệ nhất võ lâm, sao có thể là đeo dây cáp được chứ?"
Nghiêm Thập Nhị: Vừa nãy khi cánh cửa kia bay ra sao lại kéo tôi né, nên để nó đánh ngất tôi mới đúng!
...
| 3 |
"Hả, giám đốc, chúng ta không phải làm về du lịch sao, sao lại tới công ty chế dược bàn chuyện làm ăn?" Nghiêm Thập Nhị nhìn bốn chữ "Chế dược Đường thị" to đùng trước mắt, hoài nghi Mạnh Phó Kiều có phải là tới lộn chỗ rồi không.
Tuy rằng Chế dược Đường thị rất nổi tiếng, được xưng là một trong bốn công ty chế dược lớn nhất trong nước, thế nhưng chẳng dính gì tới nghiệp vụ của bọn họ mà.
Mạnh Phó Kiều lộ ra vẻ khó hiểu nhìn Nghiêm Thập Nhị: "Ai nói với cậu chúng ta tới bàn chuyện làm ăn?"
Tới công tác không bàn chuyện làm ăn vậy bàn cái gì?
Anh làm cái mặt gì thế, nên khó hiểu là tôi mới đúng!
Nghiêm Thập Nhị đau tim lắm, nhưng Mạnh Phó Kiều không có ý định giải thích, đi thẳng vào tòa nhà của Chế dược Đường thị.
Mạnh Phó Kiều báo tên mình ở quầy lễ tân, rất nhanh đã có một nữ thư ký dáng người cao gầy ra đón, nói: "Mạnh tiên sinh mời đi theo tôi, Tam Thiếu đang chờ."
Nữ thư ký dẫn Mạnh Phó Kiều và Nghiêm Thập Nhị lên tầng cao nhất, ra hiệu cho Mạnh Phó Kiều vào một phòng làm việc riêng, Nghiêm Thập Nhị thì chờ ở phòng tiếp khách bên ngoài.
Nghiêm Thập Nhị không nhịn được lắm miệng hỏi thư ký: "Xin hỏi cô biết bọn họ muốn bàn chuyện gì không?"
Nữ thư ký cười híp mắt: "Biết."
Ánh mắt Nghiêm Thập Nhị bật sáng.
Nữ thư ký tiếp tục cười: "Nhưng không thể nói cho cậu biết."
Nghiêm Thập Nhị: "..."
Nữ thư ký này nhất định là bò lên bằng quy tắc ngầm!
Hai người vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng "Ầm ——" thật lớn vang lên, cửa phòng làm việc bay ra ngoài.
Nữ thư ký lanh tay lẹ mắt kéo Nghiêm Thập Nhị né qua bên cạnh, nhạy bén tránh được cánh cửa bay tới.
"A a a a ——" Nghiêm Thập Nhị sợ hãi hét lên.
Nữ thư ký đẩy cậu qua bên cạnh, như không có chuyện gì xảy ra mà vỗ tay, nhìn về phía văn phòng quát một câu: "Hai người đánh thì đánh, muốn ném bàn ném cửa gì cũng được, đừng lộn xộn tài liệu."
Nghiêm Thập Nhị:... Chẳng lẽ đây là nhiệm vụ hằng ngày à!
Nữ thư ký vừa dứt lời, chỉ thấy Mạnh Phó Kiều đã bay ra khỏi phòng làm việc.
Không sai chính là bay ra như kiểu các cao thủ trong phim võ hiệp đánh nhau ấy.
Nghiêm Thập Nhị vội vàng xoa mắt xác nhận mình không nhìn nhầm.
Kế đó một người thanh niên anh tuấn Âu phục giày da vọt ra, thanh niên thở phì phò chỉ vào Mạnh Phó Kiều nói: "Mạnh Anh Tuấn, cậu cho rằng bảo vật trấn phái của Đường môn tôi là gì, cậu nói mượn thì phải cho mượn à!"
Mạnh Phó Kiều xòe tay: "Không cho mượn thì có thể thuê, tôi trả tiền."
Thanh niên giận hơn nữa, giơ ngón tay đánh vòng chỉ vào văn phòng mình: "Toàn bộ Chế dược Đường thị là của tôi, cậu nhìn văn phòng tôi xem, xa hoa cỡ nào, tôi thoạt nhìn như thiếu tiền lắm hả?"
Nghiêm Thập Nhị: Câu đáp trả khó tả gì thế này.
Hai người các anh bề ngoài rất thoát tục, nói chuyện có thể làm ơn đừng như nhà giàu mới nổi thế được không?
Mạnh Phó Kiều thở dài: "Nếu cậu không cho mượn, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là cướp." Dứt lời tay phải run lên, cái đồng hồ màu bạc trên cổ tay đột nhiên nới lỏng, Mạnh Phó Kiều nắm lấy mặt đồng hồ vung lên, sợi dây đeo lập tức kéo thẳng ra ngoài, biến thành một thanh nhuyễn kiếm màu bạc.
Thanh niên giận hừ: "Dám dùng vũ khí, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí." Dứt lời hai tay vung lên, từ trong tay áo hai bên trượt ra bốn ống tiêm kẹp vào ngón tay.
"Hừ, đây là sản phẩm mới của Đường môn, hôm nay tôi sẽ lấy cậu làm vật thí nghiệm."
Mạnh Phó Kiều hừ một tiếng, bước chân di động, cấp tốc vọt lên, thanh nhuyễn kiếm trên tay lủi tới như linh xà, thân kiếm run lên, mang theo tiếng xé gió vùn vụt.
Thanh niên lập tức né qua bên cạnh, đồng thời hai tay chuyển động, ống tiêm ngay tích tắc đâm về phía Mạnh Phó Kiều.
Nghiêm Thập Nhị:... Các anh đang diễn phim võ hiệp đấy à!
Tốt xấu chuyên nghiệp giùm cái thay bộ đồ cổ trang được không, các anh ăn mặc như vậy cảm giác quái quái nó rõ ràng lắm đấy.
Nghiêm Thập Nhị cảm thấy nhất định là do thời tiết bên ngoài nóng quá khiến cậu sinh ra ảo giác rồi.
Mạnh Phó Kiều vung trường kiếm, một chiêu đánh bay mấy ống tiêm, ngoài miệng không quên trào phúng: "Sao vậy, ám khí Đường môn hiện tại làm to như vậy rồi à?"
Lỗ mũi của thanh niên hếch cao: "Ai nói đây là ám khí Đường môn, đây là vắcxin phòng bệnh cho nhi đồng mới ra lò của Chế dược Đường thị, phòng ngừa bệnh tay chân miệng."
Nghiêm Thập Nhị: Lãng phí!
A, không đúng, trọng điểm sai rồi!
Vừa dứt lời, tay của thanh niên ném ra một ống khác, Mạnh Phó Kiều dùng lại chiêu cũ, vung kiếm, không ngờ ống tiêm này khác với mấy ống trước, trong chớp mắt chạm vào thân kiếm, đầu kim chẻ ra thành mấy nhánh, bắn về phía Mạnh Phó Kiều.
Nhánh đầu kim ấy rất bé, Mạnh Phó Kiều mắt thấy không thể nào tránh hết được, cơ thể đột nhiên lui về sau, vừa vặn sau lưng anh là một cánh cửa sổ sát đất, bước lui này, trực tiếp lui ra tới ban công, nhảy khỏi lan can bảo vệ, rớt xuống.
Nghiêm Thập Nhị sợ hãi hét lên: "Giám đốc —— "
Trái tim cậu siết chặt, tính vọt ra đấy xem tình huống, kết quả bị nữ thư ký giữ lại: "Không có chuyện gì đâu."
Sao mà không có chuyện gì được, đây là tầng 55 đấy!
Cho dù cô xinh đẹp cũng không thể nói hưu nói vượn như thế.
Kết quả, hoạt động nội tâm của cậu còn chưa kết thúc, Mạnh Phó Kiều đã dùng chân ôm lấy lan can bảo vệ, cơ thể nhẹ nhàng xoay một cái, nhảy trở vào phòng.
Ánh mắt anh lóe lên sắc lạnh, thanh kiếm trên tay phát ra tiếng "Ong ong ——" giòn vang, hiển nhiên là tính sử dụng đại chiêu.
Nữ thư ký móc điện thoại ra: "Này, các anh còn đánh nữa tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Thanh niên không phục chỉ vào Mạnh Phó Kiều: "Cậu ta muốn cướp Gai Hoa Tình, mau báo cảnh sát tới bắt cậu ta đi."
Nữ thư ký nhìn Mạnh Phó Kiều: "Mạnh tiên sinh, Gai Hoa Tình là bảo vật trấn phái của Đường môn, xin anh đừng làm khó Tam thiếu."
Mạnh Phó Kiều lộ ra vẻ nghiêm túc: "Tôi tự nhiên biết khó xử của các vị, nhưng Thập Nhị không có võ công, nếu không có Gai Hoa Tình hộ thân, tôi sợ cậu ấy gặp chuyện bất trắc."
Nghiêm Thập Nhị cảm giác mình thật sự là nằm cũng trúng đạn: "Liên quan gì tới tôi?"
Ba người còn lại cùng thở dài.
Nghiêm Thập Nhị cảm thấy mình không thể nhịn được nữa: "Giám đốc, tôi muốn từ chức, tôi nhận việc là làm trợ lý cho giám đốc, không phải nhìn các anh đóng phim."
Mạnh Phó Kiều im lặng: "Sao cậu lại nghĩ chúng tôi đang đóng phim?"
Nghiêm Thập Nhị: "Bằng không sao các anh lại bay tới bay lui còn có kiếm ống tiêm linh tinh gì đấy nữa?"
Nữ thư ký và Đường Tam thiếu yên lặng nhìn Mạnh Phó Kiều: "Cậu còn chưa nói cho cậu ấy biết à?"
Mạnh Phó Kiều vô tội đáp: "Tôi có bảo cậu ấy tập võ!"
Nghiêm Thập Nhị đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ vừa nãy bọn họ đánh nhau là thật?
Thế cũng kinh khủng quá rồi đó, nhân loại bình thường không thể dùng xác phàm sút bay cửa được cũng không có khả năng biết bay?
Da gà nổi lên của Nghiêm Thập Nhị còn chưa kịp xẹp xuống, Đường Tam thiếu nhún người nhảy một cái, rơi xuống trước mặt cậu: "Nghiêm Thập Nhị, tới, để anh kể cho cậu nghe một câu chuyện."
Nghiêm Thập Nhị căn bản không rảnh nghe Đường Tam thiếu nói gì, cậu vươn tay sờ soạng một hồi trên người anh ta, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Anh giai à, anh không đeo dây cáp hả?"
Đường Tam thiếu lộ ra vẻ khinh bỉ: "Khinh công của Đường môn nhà anh đệ nhất võ lâm, sao có thể là đeo dây cáp được chứ?"
Nghiêm Thập Nhị: Vừa nãy khi cánh cửa kia bay ra sao lại kéo tôi né, nên để nó đánh ngất tôi mới đúng!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.