Chương 5: Đông Cung.
Hỉ phục đỏ
05/03/2022
Hai người nhìn nhau tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đông cung.
“Bẩm Thái tử Điện hạ, Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu tới rồi ạ.”
Nàng đang định hành lễ theo lẽ thường thì hắn lại nói:
“Nếu đã đên rồi, thì cứ tự nhiên, dù sao sau này nơi đây cũng là chỗ của người.”
“Ờ.” Lời của hắn thốt ra như lời từ một tảng băng vô tình thốt lên vậy, nàng chỉ trả lời một chữ rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn mà không thốt ra câu gì nữa, sợ nếu như để hắn nắm thóp thì ngày tháng sau này có lẽ sẽ không được yên. Nhưng một lúc vẫn không kiềm lại được mà lại nói:
“Điện hạ đang chơi cờ sao.”
“Sao vậy, Tam công chúa cũng biết chơi sao.”
“Ta chỉ là hiếu kì, không biết một người chơi sẽ thú vị như thế nào?.”
“Vậy, công chúa nói xem, cách bố trí này còn gì sai sót.”
“Cách bố trí này...” Nàng đang định nói thì từ đằng xa, có một giọng nói phát ra:
“Hoa, hoa, bướm, bướm, hì, đẹp quá đi...”
“Người đó là ai vậy?.”
“Bẩm...”
“Đó là Nhị phi, thời gian trước đây từng cứu ta nên trúng phải kịch độc, độc thì giải được rồi nhưng bây giờ thần trí hỗn loạn, chỉ là một tiện nhân ngu ngốc, Ngoại quốc Tam công chúa không cần quan tâm.”
“Ờ.” Bên ngoài thì chỉ nói một câu tỏ ý hùa theo nhưng bên trong nàng lại tức giận đến nổi muốn xé cái mác Thái tử bên ngoài của hắn:
“Cái gì chứ, người ta đã có ý tốt cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, không quan tâm người ta thì thôi, lại gọi người ta là đồ tiện nhân ngu ngốc, ta phải gọi ngươi là cái tảng băng đội lốt người hay là đồ thú tính cho vừa với người đây.”
Nàng chỉ thở dài rồi quay người lại nói:
“Nếu như không còn chuyện gì khác, ta xin cáo lui trước.”
“À, đúng rồi, nếu như người nghĩ trên đời này chẳng có loại người nào tốt, vậy chỉ có thể chứng minh trong lòng người, là máu lạnh vô tình.”Trước khi đi, nàng còn không quên buông lại một câu khiến mọi người ai cũng mặt tái mét, ngay cả hắn cũng vậy, có lẽ trước đây, chưa từng có ai nói với hắn như vậy.
Đi dọc theo con đường sát cạnh vườn hoa màu đỏ rực như máu nàng lại nhìn thấy vị cô nương mặc một bộ y phục màu trắng đang ngồi chơi đùa với những cánh hoa rơi xuống nên đất như một đứa trẻ mới lên ba chơi đùa với những món đồ chơi, nàng ngay lập tức nhận ra đó là Nhị phi lúc nảy mà hắn nói tới:
“Thần nữ-Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu, Đoàn Thanh Nhã tham kiến Nhị phi.”
“Chuyện gì vậy chứ, Tam công chúa cao ngạo lại đi hành lễ với một người điên chứ.” Hai nô tỳ bên cạnh nàng thì thầm.
“Còn không mau quỳ xuống hành lễ với Nhị phi.”
“Tham, tham kiến Nhị phi nương nương.”
“Nhị phi, hai nô tỳ của ta không biết phép tắc, xin Nhị phi thứ tội.”
Cô nương nảy giờ còn ngồi trên đất lại từ từ đứng dậy, giương đôi tay về phía nàng rồi lại khựng lại:
“Nhị...phi, hì, hì, ta được làm Nhị phi rồi sao, ha, hì, hì...”
“Nhị phi, thần nữ là Tam công chúa của Tây Châu tới đây hòa thân, ờm...nếu như người thấy khó hiểu, vậy người cứ nghĩ là sau này ta sẽ là muội muội của người, nếu như có ai bắt nạt hoặc làm khó người, ta nhất định sẽ không tha cho họ, được chứ.”
“Hì, được, ta, ta, bon, bọn họ trước giờ luôn bắt ta làm những chuyện bẩn thỉu, họ còn đánh ta, nếu, nếu như ta làm không tốt bọn họ sẽ dùng một cây gậy thật...to, để đánh ta, ta, ta sợ lắm, nhưng may mà hôm nay, có một người, nói, nói sẽ giúp ta đánh họ, ta, ta không sợ nữa.”
“Hì, vậy sau này ta nhất định sẽ giúp người đánh đuổi họ, họ mãi mãi sẽ không dám bắt nạt người nữa.”
“Được.”
“Vậy người chuyển qua phủ ta ở đi, ta cũng sẽ tiện đến thăm người.”
“Không, không được đâu.”
“Tại sao chứ?.”
“Điện, điện hạ sẽ đánh, đánh ta, ta không đi được đâu.”
“Điện hạ đánh người.”
“Không, không phải, mắng, mắng.”
“Mắng?.”
“Ừm,...”
“Người yên tâm đi, chuyện của Điện hạ ta sẽ giải quyết giúp người, Điện hạ sẽ không đánh người đâu, được không.”
“Không, Điện hạ đáng sợ lắm, muội không, không giúp ta được đâu.”
“Không sao, ta nhất định sẽ bảo vệ người, người tin ta, được không?.”
“Ta, ta, được.”
“Hì.” Nàng ôm chầm lấy cô nương ấy, xót thương cho tình cảnh ấy nhưng ngay lúc sau cô nương ấy hốt hoảng đẩy nàng ra, quỳ xuống rồi nói:
“Điện, Điện hạ.”
“Điện hạ?.” Nàng quay ra sau thì thấy hắn đang đứng nghiêm tại đó với ánh mắt hung tợn nhìn về phía Nhị phi, nàng ngay lập tức giải vây cho Nhị phi bằng một câu nói:
“Tham kiến Thái tử Điện hạ.”
“Hì, không biết Tam công chúa ở đây nói chuyện gì với Nhị phi vậy?.”
“Chỉ là tỷ muội tương lai nói chuyện làm quen với nhau, Thái tử Điện Hạ không cần quan tâm như vậy.”
“Đầu óc Nhị phi không bình thường, không hiểu phép tắc, sợ rằng sẽ làm Tam công chúa đây sợ hãi.”
“Hì, ta lại thấy, Nhị phi rất hiểu quy tắc, có gì nói nấy, ta ở Tây Châu hiểu nữ tử Tây Châu nhất, nữ tử ở chỗ chúng tôi, dù không hiểu quy tắc, không am hiểu ca từ điệu múa nhưng có gì nói nấy, hoàn toàn không giống nữ tử ở Lễ Triều, cái gì cũng để trong lòng mưu mô giả tạo. Nhưng khi ta gặp Nhị phi thì ta lại có cách nhìn khác, Nhị phi tuy rằng cái gì cũng giấu trong lòng nhưng lòng dạ hiền lành, ta chỉ là ngưỡng mộ Thái tử Điện Hạ đây, có một hiền phi.”
“Hì, để Tam công chúa chê cười rồi, hiền phi ở chỗ ta nhiều không đếm xuể, không cần công chúa phải bận tâm.”
“Vậy thì tốt, nếu như bên cạnh Điện hạ đã có nhiều mỹ nhân hiền thục như vậy, thì ta không khách khí mà dẫn theo Nhị phi về phủ của ta, trò chuyện ngày đêm.”
“Hì, hiền phi ở chỗ ta tuy không thiếu, nhưng Nhị phi đây, không thể tặng cho công chúa làm quà được.”
“Tặng?, hì, làm sao có thể dùng từ tặng được chứ, cô ấy cũng không phải là món đồ để tặng hay bán, hay là bây giờ, hỏi ý Nhị phi xem cô ấy nghĩ thế nào?.”
“Được.”
“Nhị phi, người nhất định phải chọn ta, đến lúc đó ta mới có thể cứu người” Nàng nghĩ.
“Nhị phi, đến lượt nàng chọn đi, ta hay là Tam công chúa điện hạ.”
Hai người cùng nhìn về phía người nữ nhân đang quỳ phía nền đất, vị cô nương đó vẫn bối rối cuối cùng vẫn chọn về bên Thái tử Điện hạ.
“Hì, công chúa thấy không, ta đối đãi với nàng ấy tốt như vậy, bảo sao nàng ấy lại không chọn ta.”
“Ngươi, hey...vậy phải phiền Thái tử Điện hạ đối đãi với Nhị phi, tốt, một, chút.”
“Lưu quản gia, tiễn công chúa điện hạ về phủ.”
“Mời công chúa.” Lưu quản gia bên cạnh trả lời.
Nàng cũng quay phắt đi, tỏ vẻ khinh thường, đây là lần đầu tiên nàng gặp một tra nam như vậy. Đợi nàng đi khỏi, hắn ta lại trừng mắt nhìn về phía Nhị phi kia một cách căm hận.
Đông cung.
“Bẩm Thái tử Điện hạ, Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu tới rồi ạ.”
Nàng đang định hành lễ theo lẽ thường thì hắn lại nói:
“Nếu đã đên rồi, thì cứ tự nhiên, dù sao sau này nơi đây cũng là chỗ của người.”
“Ờ.” Lời của hắn thốt ra như lời từ một tảng băng vô tình thốt lên vậy, nàng chỉ trả lời một chữ rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn mà không thốt ra câu gì nữa, sợ nếu như để hắn nắm thóp thì ngày tháng sau này có lẽ sẽ không được yên. Nhưng một lúc vẫn không kiềm lại được mà lại nói:
“Điện hạ đang chơi cờ sao.”
“Sao vậy, Tam công chúa cũng biết chơi sao.”
“Ta chỉ là hiếu kì, không biết một người chơi sẽ thú vị như thế nào?.”
“Vậy, công chúa nói xem, cách bố trí này còn gì sai sót.”
“Cách bố trí này...” Nàng đang định nói thì từ đằng xa, có một giọng nói phát ra:
“Hoa, hoa, bướm, bướm, hì, đẹp quá đi...”
“Người đó là ai vậy?.”
“Bẩm...”
“Đó là Nhị phi, thời gian trước đây từng cứu ta nên trúng phải kịch độc, độc thì giải được rồi nhưng bây giờ thần trí hỗn loạn, chỉ là một tiện nhân ngu ngốc, Ngoại quốc Tam công chúa không cần quan tâm.”
“Ờ.” Bên ngoài thì chỉ nói một câu tỏ ý hùa theo nhưng bên trong nàng lại tức giận đến nổi muốn xé cái mác Thái tử bên ngoài của hắn:
“Cái gì chứ, người ta đã có ý tốt cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, không quan tâm người ta thì thôi, lại gọi người ta là đồ tiện nhân ngu ngốc, ta phải gọi ngươi là cái tảng băng đội lốt người hay là đồ thú tính cho vừa với người đây.”
Nàng chỉ thở dài rồi quay người lại nói:
“Nếu như không còn chuyện gì khác, ta xin cáo lui trước.”
“À, đúng rồi, nếu như người nghĩ trên đời này chẳng có loại người nào tốt, vậy chỉ có thể chứng minh trong lòng người, là máu lạnh vô tình.”Trước khi đi, nàng còn không quên buông lại một câu khiến mọi người ai cũng mặt tái mét, ngay cả hắn cũng vậy, có lẽ trước đây, chưa từng có ai nói với hắn như vậy.
Đi dọc theo con đường sát cạnh vườn hoa màu đỏ rực như máu nàng lại nhìn thấy vị cô nương mặc một bộ y phục màu trắng đang ngồi chơi đùa với những cánh hoa rơi xuống nên đất như một đứa trẻ mới lên ba chơi đùa với những món đồ chơi, nàng ngay lập tức nhận ra đó là Nhị phi lúc nảy mà hắn nói tới:
“Thần nữ-Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu, Đoàn Thanh Nhã tham kiến Nhị phi.”
“Chuyện gì vậy chứ, Tam công chúa cao ngạo lại đi hành lễ với một người điên chứ.” Hai nô tỳ bên cạnh nàng thì thầm.
“Còn không mau quỳ xuống hành lễ với Nhị phi.”
“Tham, tham kiến Nhị phi nương nương.”
“Nhị phi, hai nô tỳ của ta không biết phép tắc, xin Nhị phi thứ tội.”
Cô nương nảy giờ còn ngồi trên đất lại từ từ đứng dậy, giương đôi tay về phía nàng rồi lại khựng lại:
“Nhị...phi, hì, hì, ta được làm Nhị phi rồi sao, ha, hì, hì...”
“Nhị phi, thần nữ là Tam công chúa của Tây Châu tới đây hòa thân, ờm...nếu như người thấy khó hiểu, vậy người cứ nghĩ là sau này ta sẽ là muội muội của người, nếu như có ai bắt nạt hoặc làm khó người, ta nhất định sẽ không tha cho họ, được chứ.”
“Hì, được, ta, ta, bon, bọn họ trước giờ luôn bắt ta làm những chuyện bẩn thỉu, họ còn đánh ta, nếu, nếu như ta làm không tốt bọn họ sẽ dùng một cây gậy thật...to, để đánh ta, ta, ta sợ lắm, nhưng may mà hôm nay, có một người, nói, nói sẽ giúp ta đánh họ, ta, ta không sợ nữa.”
“Hì, vậy sau này ta nhất định sẽ giúp người đánh đuổi họ, họ mãi mãi sẽ không dám bắt nạt người nữa.”
“Được.”
“Vậy người chuyển qua phủ ta ở đi, ta cũng sẽ tiện đến thăm người.”
“Không, không được đâu.”
“Tại sao chứ?.”
“Điện, điện hạ sẽ đánh, đánh ta, ta không đi được đâu.”
“Điện hạ đánh người.”
“Không, không phải, mắng, mắng.”
“Mắng?.”
“Ừm,...”
“Người yên tâm đi, chuyện của Điện hạ ta sẽ giải quyết giúp người, Điện hạ sẽ không đánh người đâu, được không.”
“Không, Điện hạ đáng sợ lắm, muội không, không giúp ta được đâu.”
“Không sao, ta nhất định sẽ bảo vệ người, người tin ta, được không?.”
“Ta, ta, được.”
“Hì.” Nàng ôm chầm lấy cô nương ấy, xót thương cho tình cảnh ấy nhưng ngay lúc sau cô nương ấy hốt hoảng đẩy nàng ra, quỳ xuống rồi nói:
“Điện, Điện hạ.”
“Điện hạ?.” Nàng quay ra sau thì thấy hắn đang đứng nghiêm tại đó với ánh mắt hung tợn nhìn về phía Nhị phi, nàng ngay lập tức giải vây cho Nhị phi bằng một câu nói:
“Tham kiến Thái tử Điện hạ.”
“Hì, không biết Tam công chúa ở đây nói chuyện gì với Nhị phi vậy?.”
“Chỉ là tỷ muội tương lai nói chuyện làm quen với nhau, Thái tử Điện Hạ không cần quan tâm như vậy.”
“Đầu óc Nhị phi không bình thường, không hiểu phép tắc, sợ rằng sẽ làm Tam công chúa đây sợ hãi.”
“Hì, ta lại thấy, Nhị phi rất hiểu quy tắc, có gì nói nấy, ta ở Tây Châu hiểu nữ tử Tây Châu nhất, nữ tử ở chỗ chúng tôi, dù không hiểu quy tắc, không am hiểu ca từ điệu múa nhưng có gì nói nấy, hoàn toàn không giống nữ tử ở Lễ Triều, cái gì cũng để trong lòng mưu mô giả tạo. Nhưng khi ta gặp Nhị phi thì ta lại có cách nhìn khác, Nhị phi tuy rằng cái gì cũng giấu trong lòng nhưng lòng dạ hiền lành, ta chỉ là ngưỡng mộ Thái tử Điện Hạ đây, có một hiền phi.”
“Hì, để Tam công chúa chê cười rồi, hiền phi ở chỗ ta nhiều không đếm xuể, không cần công chúa phải bận tâm.”
“Vậy thì tốt, nếu như bên cạnh Điện hạ đã có nhiều mỹ nhân hiền thục như vậy, thì ta không khách khí mà dẫn theo Nhị phi về phủ của ta, trò chuyện ngày đêm.”
“Hì, hiền phi ở chỗ ta tuy không thiếu, nhưng Nhị phi đây, không thể tặng cho công chúa làm quà được.”
“Tặng?, hì, làm sao có thể dùng từ tặng được chứ, cô ấy cũng không phải là món đồ để tặng hay bán, hay là bây giờ, hỏi ý Nhị phi xem cô ấy nghĩ thế nào?.”
“Được.”
“Nhị phi, người nhất định phải chọn ta, đến lúc đó ta mới có thể cứu người” Nàng nghĩ.
“Nhị phi, đến lượt nàng chọn đi, ta hay là Tam công chúa điện hạ.”
Hai người cùng nhìn về phía người nữ nhân đang quỳ phía nền đất, vị cô nương đó vẫn bối rối cuối cùng vẫn chọn về bên Thái tử Điện hạ.
“Hì, công chúa thấy không, ta đối đãi với nàng ấy tốt như vậy, bảo sao nàng ấy lại không chọn ta.”
“Ngươi, hey...vậy phải phiền Thái tử Điện hạ đối đãi với Nhị phi, tốt, một, chút.”
“Lưu quản gia, tiễn công chúa điện hạ về phủ.”
“Mời công chúa.” Lưu quản gia bên cạnh trả lời.
Nàng cũng quay phắt đi, tỏ vẻ khinh thường, đây là lần đầu tiên nàng gặp một tra nam như vậy. Đợi nàng đi khỏi, hắn ta lại trừng mắt nhìn về phía Nhị phi kia một cách căm hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.