Chương 3: Tiến Cung: Từ Hôn.
Hỉ phục đỏ
03/03/2022
Từ trong kiệu, một cô nương khí chất cao ngạo bước ra cùng với một bộ lễ phục màu đỏ tươi hòa sắc với làn da trắng buốt, đôi môi đỏ thắm, làn tóc đen nhánh cài những chiếc trâm vàng chói lóa lại càng làm cho mọi người phải điên đảo vì sắc đẹp đó.
“Dô...vị tiểu cô nương này sắc đẹp cũng không tồi, nếu như cô đồng ý theo ta, ta nhất định cho cô một cuộc sống tốt.” Hắn ta đưa tay lên định vuốt mặt nàng thì bị nàng lật ngược tình thế, cho hắn một cước vào tay, bị nàng dí chặt xuống mặt đất không thể ngóc đầu dậy:
“Vô liêm sỉ vừa thôi, trên đời này không phải cô nương nào cũng yếu đuối cả đâu.”
“Đồ đàn bà khốn nạn, bỏ ra, bỏ ta ra.”
“A, xin tha mạng, xin tha mạng.”
“Hì, sao hả, lúc nảy còn mạnh miệng lắm cơ mà, nói, ai đó không xứng làm Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu?.”
“Tha mạng, tha mạng, từ nay ta không dám nữa.”
“Hì, vậy...thì xin lỗi đi, tiểu nô tỳ mà hồi nảy ngươi dám hống hách.”
“Cô muốn ta xin lỗi một tên nô tỳ, ta đường đường là phó tướng Cấm vệ quân mà lại phải đi xin lỗi một tên nô tỳ, ta không đồng ý.”
“Không đồng ý, cũng được thôi, vậy...chắc ta phải bẽ gãy cánh tay này rồi.”
“Cô dám...”
“Dừng tay.” Từ đằng xa, một nam nhân tuấn tú mặt trên người bộ y phục trắng toát lên vẻ đẹp của một anh hùng, tóc xõa dài, cầm một chiếc quạt trắng càng ngày càng tiến lại gần thêm:
“Ngươi là ai?.”
“Thần đệ-Lý Thiên Khải tham kiến Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu.”
“Thần đệ, a, thì ra là đệ đệ ruột của phu quân sắp cưới của ta. Ngươi, tên Lý Thiên Khải?.”
“Đúng vậy.”
“Lý Thiên Khải, cái tên này của ngươi cũng hay ghê.”
“Đa tạ Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu, thật ra tên lính này là binh lính của thần, không biết có chỗ nào thất lễ khiến công chúa không vui mà lại trừng phạt thế này, nếu như thật sự có xin công chúa trừng phạt thần tội quản giáo không nghiêm.”
“A, thì ra đây là binh lính của ngươi, hắn thật không biết xấu hổ, không tra rõ sự tình đã phán ta là người có tội, ta thấy hắn ngán đường muốn trừng phạt một chút nhưng nể tình chủ tử các ngươi nên lần này ta không truy cứu nữa. Đứng dậy đi, nam nhi ở Lễ Triều còn không bằng nữ tử ở Tây Châu bọn ta.” Nói rồi nàng liết mắt nhìn Lý Thiên Khải rồi quay lưng tiến vào Hoàng cung.
Nội điện Hoàng cung.
“Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu tới...”
Kết thúc câu nói là một hình dáng thân thuộc đầu cài trâm, một thân hồng y, làn tóc đen nhánh, đôi môi đỏ thắm bước đến giữa nội điện:
“Thần nữ-Tam công chúa Tây Châu quốc tham kiến Thánh thượng bệ hạ.”
“Ha, ha, ha, miễn lễ, miễn lễ, đúng là một cô nương lanh lợi.”
“Hì, đa tạ bệ hạ quá khen.”
“Đúng rồi, đường đến Lễ Triều xa xôi, Tam công chúa chắc cũng vất vả rồi, không biết đường đi có thuận lợi hay không?.”
“Thuận lơi?, hì, đúng là thuận lợi, nhưng trên đường gặp một con kiến không biết phép tắc nên ta dẫm chết rồi.”
“Dẫm, dẫm chết, chuyện này, chuyện này.” Tất cả mọi người đang bàn tán về câu nói mà nàng thốt lên thì một người nhanh lời giải vây cho nàng:
“Thần không biết cách dạy dỗ binh lính của mình xin Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu thứ tội.”
“Hey, thì ra là ngươi, tên ẻo lả.”
“Tên, tên ẻo lả sao.” Tất cả mọi văn quan trong triều ai nấy cũng bàn tán về biệt danh mà nàng đặt cho Lý Thiên Khải. Hoàng thượng cũng chẳng phải là tượng đá ngồi trên ngai vàng mà để im cho các văn quan bàn tán như vậy liền đập bàn đứng phất dậy lớn tiếng quát:
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?.”
Lý Thiên Khải nhân cơ hội nói hết mọi chuyện đã xảy ra cho các văn quan và bệ hạ cùng lắng nghe, sau khi nghe xong, bệ hạ liền hạ hỏa rồi nói với nàng:
“Lễ Triều không biết cách tiếp đón, mong công chúa thứ tội.” Vừa nói vừa cúi đầu xuống nhận lỗi với nàng, thường thì lễ này không hề có khi nhà vua của một nước cúi đầu sẽ là thừa nhận đất nước đã quy phục người đó nên nàng vội ngăn lại rồi nói:
“Thánh thượng bệ hạ, người không cần phải như vậy, chuyện này ta đã nói là không truy cứu thì đương nhiên không truy cứu nữa. Nhưng nếu người cho ta hỏi các vị đại thần đây ba chuyện thì quan hệ giữa hai nước sẽ ngày càng hòa thuận hơn.”
“Vậy công chúa cứ hỏi.”
“Được, câu hỏi thứ 1, ta muốn hỏi tại sao các vị biết ta tới đây lại không cử sứ giả đến tiếp đón mà lại canh phòng nghiêm ngặt như vậy, không lẽ các vị chưa từng xem Tây Châu ta là bằng hữu. Câu hỏi thứ 2: Hôm nay là trước ba ngày mừng thọ của Hoàng thái hậu, lẽ ra theo quy cũ nếu có người chuẩn bị gia nhập Hoàng thất sẽ được đón yến thọ cùng Hoàng thái hậu nhưng các người chẳng một ai thông báo trước với ta, còn nữa, hôm nay đặc biệt ta đến, chắc các người cũng đã được thông báo trước, vậy cho hỏi, trong mọi người ở đây, ai là Thái tử điện hạ?.”
“Chuyện, chuyện này...”
“Hì, tới Thái tử điện hạ còn không có mặt, Thánh thượng bệ hạ, ta thấy ta không xứng cho Lễ Triều kết giao tình thông gia, nên ta cũng sẽ không ở đây thêm nữa, thần nữ xin cáo lui.”
“Ngoại quốc Tam công chúa cần gì phải vội vàng rời khỏi, trừ phi là Tây Châu không muốn kết giao tình thông gia trước.”
“Dô...vị tiểu cô nương này sắc đẹp cũng không tồi, nếu như cô đồng ý theo ta, ta nhất định cho cô một cuộc sống tốt.” Hắn ta đưa tay lên định vuốt mặt nàng thì bị nàng lật ngược tình thế, cho hắn một cước vào tay, bị nàng dí chặt xuống mặt đất không thể ngóc đầu dậy:
“Vô liêm sỉ vừa thôi, trên đời này không phải cô nương nào cũng yếu đuối cả đâu.”
“Đồ đàn bà khốn nạn, bỏ ra, bỏ ta ra.”
“A, xin tha mạng, xin tha mạng.”
“Hì, sao hả, lúc nảy còn mạnh miệng lắm cơ mà, nói, ai đó không xứng làm Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu?.”
“Tha mạng, tha mạng, từ nay ta không dám nữa.”
“Hì, vậy...thì xin lỗi đi, tiểu nô tỳ mà hồi nảy ngươi dám hống hách.”
“Cô muốn ta xin lỗi một tên nô tỳ, ta đường đường là phó tướng Cấm vệ quân mà lại phải đi xin lỗi một tên nô tỳ, ta không đồng ý.”
“Không đồng ý, cũng được thôi, vậy...chắc ta phải bẽ gãy cánh tay này rồi.”
“Cô dám...”
“Dừng tay.” Từ đằng xa, một nam nhân tuấn tú mặt trên người bộ y phục trắng toát lên vẻ đẹp của một anh hùng, tóc xõa dài, cầm một chiếc quạt trắng càng ngày càng tiến lại gần thêm:
“Ngươi là ai?.”
“Thần đệ-Lý Thiên Khải tham kiến Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu.”
“Thần đệ, a, thì ra là đệ đệ ruột của phu quân sắp cưới của ta. Ngươi, tên Lý Thiên Khải?.”
“Đúng vậy.”
“Lý Thiên Khải, cái tên này của ngươi cũng hay ghê.”
“Đa tạ Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu, thật ra tên lính này là binh lính của thần, không biết có chỗ nào thất lễ khiến công chúa không vui mà lại trừng phạt thế này, nếu như thật sự có xin công chúa trừng phạt thần tội quản giáo không nghiêm.”
“A, thì ra đây là binh lính của ngươi, hắn thật không biết xấu hổ, không tra rõ sự tình đã phán ta là người có tội, ta thấy hắn ngán đường muốn trừng phạt một chút nhưng nể tình chủ tử các ngươi nên lần này ta không truy cứu nữa. Đứng dậy đi, nam nhi ở Lễ Triều còn không bằng nữ tử ở Tây Châu bọn ta.” Nói rồi nàng liết mắt nhìn Lý Thiên Khải rồi quay lưng tiến vào Hoàng cung.
Nội điện Hoàng cung.
“Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu tới...”
Kết thúc câu nói là một hình dáng thân thuộc đầu cài trâm, một thân hồng y, làn tóc đen nhánh, đôi môi đỏ thắm bước đến giữa nội điện:
“Thần nữ-Tam công chúa Tây Châu quốc tham kiến Thánh thượng bệ hạ.”
“Ha, ha, ha, miễn lễ, miễn lễ, đúng là một cô nương lanh lợi.”
“Hì, đa tạ bệ hạ quá khen.”
“Đúng rồi, đường đến Lễ Triều xa xôi, Tam công chúa chắc cũng vất vả rồi, không biết đường đi có thuận lợi hay không?.”
“Thuận lơi?, hì, đúng là thuận lợi, nhưng trên đường gặp một con kiến không biết phép tắc nên ta dẫm chết rồi.”
“Dẫm, dẫm chết, chuyện này, chuyện này.” Tất cả mọi người đang bàn tán về câu nói mà nàng thốt lên thì một người nhanh lời giải vây cho nàng:
“Thần không biết cách dạy dỗ binh lính của mình xin Ngoại quốc Tam công chúa Tây Châu thứ tội.”
“Hey, thì ra là ngươi, tên ẻo lả.”
“Tên, tên ẻo lả sao.” Tất cả mọi văn quan trong triều ai nấy cũng bàn tán về biệt danh mà nàng đặt cho Lý Thiên Khải. Hoàng thượng cũng chẳng phải là tượng đá ngồi trên ngai vàng mà để im cho các văn quan bàn tán như vậy liền đập bàn đứng phất dậy lớn tiếng quát:
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?.”
Lý Thiên Khải nhân cơ hội nói hết mọi chuyện đã xảy ra cho các văn quan và bệ hạ cùng lắng nghe, sau khi nghe xong, bệ hạ liền hạ hỏa rồi nói với nàng:
“Lễ Triều không biết cách tiếp đón, mong công chúa thứ tội.” Vừa nói vừa cúi đầu xuống nhận lỗi với nàng, thường thì lễ này không hề có khi nhà vua của một nước cúi đầu sẽ là thừa nhận đất nước đã quy phục người đó nên nàng vội ngăn lại rồi nói:
“Thánh thượng bệ hạ, người không cần phải như vậy, chuyện này ta đã nói là không truy cứu thì đương nhiên không truy cứu nữa. Nhưng nếu người cho ta hỏi các vị đại thần đây ba chuyện thì quan hệ giữa hai nước sẽ ngày càng hòa thuận hơn.”
“Vậy công chúa cứ hỏi.”
“Được, câu hỏi thứ 1, ta muốn hỏi tại sao các vị biết ta tới đây lại không cử sứ giả đến tiếp đón mà lại canh phòng nghiêm ngặt như vậy, không lẽ các vị chưa từng xem Tây Châu ta là bằng hữu. Câu hỏi thứ 2: Hôm nay là trước ba ngày mừng thọ của Hoàng thái hậu, lẽ ra theo quy cũ nếu có người chuẩn bị gia nhập Hoàng thất sẽ được đón yến thọ cùng Hoàng thái hậu nhưng các người chẳng một ai thông báo trước với ta, còn nữa, hôm nay đặc biệt ta đến, chắc các người cũng đã được thông báo trước, vậy cho hỏi, trong mọi người ở đây, ai là Thái tử điện hạ?.”
“Chuyện, chuyện này...”
“Hì, tới Thái tử điện hạ còn không có mặt, Thánh thượng bệ hạ, ta thấy ta không xứng cho Lễ Triều kết giao tình thông gia, nên ta cũng sẽ không ở đây thêm nữa, thần nữ xin cáo lui.”
“Ngoại quốc Tam công chúa cần gì phải vội vàng rời khỏi, trừ phi là Tây Châu không muốn kết giao tình thông gia trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.