Chương 3: Trượng phu
Hoài Tố
22/08/2018
Vệ Thiện siết chặt dây cương trong tay, bình thản nhìn hắn, Dương Tư
Triệu cho rằng nàng thích cành đào hắn hái, giơ cao để nàng ngắm: “Muội
xem, ta chọn nhành đẹp nhất hái cho muội đấy.’’
Lúc này, mùa hoa đào đã qua từ lâu, nhưng trên đỉnh đồi vẫn còn vài cây nở muộn, muốn hái được cành đào rực rỡ thế này, không biết hắn đã chạy bao lâu.
“Ta đã lùng sục khắp phía bắc đỉnh đồi, mới tìm được nhành đào này cho muội, muội xem, xem có thích không?’’ Dương Tư Triệu nói không ngừng, Vệ Thiện hừ mũi, y phục và giày của hắn sạch sẽ, đến chút rêu xanh cũng không thấy, rõ ràng là sai người đi hái lại còn khoe công.
Ánh mắt của Vệ Thiện lướt từ nhành đào chuyển sang khuôn mặt của hắn, ngày nàng tỉnh lại, rất muốn gặp một số người quen cũ. Muốn gặp lại Bích Vi, Đại ca, Nhị ca, Thái tử ca ca, gặp lại kẻ nàng tự tay đè chết, Tần Dục, còn muốn nhin thấy Dương Tư Tề và Dương Tư Triệu.
Hai kẻ cầm thú đội lốt người.
Dương Tư Triệu thích nàng, khi nàng còn nhỏ đã biết, không chỉ có nàng biết mà mọi người trong cung đều biết, ngay cả Chính Nguyên đế cũng từng mượn chuyện này trêu chọc.
Hắn là chất tử* nhà mẹ đẻ của Dương phi, kể từ khi gặp Vệ Thiện, thì giống như cái đuôi nhỏ chưa từng tách ra. Vệ Thiện nể mặt Dương phi, vẫn luôn khách sáo với hắn, cho đến khi hắn nói với nàng: “Ta nhất định sẽ dùng mọi cách để cưới nàng.’’ []
*chất tử: cháu trai
Hắn nói được làm được, lúc ấy Vệ gia đã không thể bảo vệ nàng, Dương gia lại lớn thế, còn Chính Nguyên đế thì bệnh tật triền miên. Tần Dục đã là Thái tử, chẳng mấy chốc Dương phi sẽ trở thành Thái hậu, chính nàng ta đã tứ hôn* cho Vệ Thiện và Dương Tư Triệu.
*tứ hôn: ban hôn.
Vệ Thiện một thân kỵ trang* màu đỏ, tóc búi cao, đầu đội mũ ngọc, xinh đẹp tự nhiên, nàng nhìn hắn chăm chú, nhất thời Dương Tư Triệu không thể mở miệng, hắn liếm môi: “Muội cài nhành đào lên tóc đi.’’
*kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa
Vệ Thiện rất buồn nôn, nàng giương cao roi ngựa trong tay, Hoài Nhân hít sâu một hơi, chỉ thấy roi vụt vào cành đào, nhành hoa rơi xuống đất.
Dương Tư Triệu không ngờ nàng sẽ vung roi, lui về phía sau hai bước, suýt nữa đã ngã xuống. Vệ Thiện xoay đầu không nhìn hắn nữa, một chữ cũng không nói với hắn. Mặc kệ cô cô nói không cho nàng hứng gió, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phi nhanh vào rừng hạnh.
Hoài Nhân ý cười đầy mặt, lại sợ Dương Tư Triệu không có đường lùi, Quận chúa vẫn không thích hắn, nhưng đến bây giờ vẫn phải nể mặt Dương phi, không thân thiết quá mức. Chuyện xé rách mặt nhau hôm nay cũng là lần đầu tiên, Hoài An vội vàng chêm một câu: “Quận chúa nhà chúng tôi không thích hoa đào.’’
Dương Tư Triệu mừng rỡ, thì ra là nàng không thích: “Vậy muội ấy thích hoa gì?’’
“Mẫu đơn, Quận chúa thích nhất là mẫu đơn.’’ Sợ là vị này lại chạy lên núi, nếu có mệnh hệ gì mọi chuyện lại trách nhầm đến Quận chúa. Hoài An mỉm cười nói một câu, khắp nơi đều có mẫu đơn, hắn hái mất một gốc cũng không thành vấn đề.
Dương Tư Triệu hiểu ra: “Đúng vậy, chỉ có mẫu đơn mới xứng với muội ấy.’’ Bỏ lại nhành đào tốn bao nhiêu công sức mới hái được bị đánh nát dưới đất, lấy một thỏi vàng ra muốn thưởng cho Hoài An, Hoài An khoát tay lia lịa, chậm rãi đuổi theo nàng.
Vệ Thiện cưỡi ngựa lạc vào giữa rừng hoa, nàng cũng không sợ phải nhìn thấy Tần Dục, Tần Dục chết trăm lần cũng không đủ đền tội. Nàng vì báo thù đã giết hắn một lần, cũng có thể vì cô cô, vì Vệ gia, giết chết hắn lần nữa.
Dám đối diện với kẻ thù, nhưng gặp người thân thì sợ sệt, nàng dám gặp Tần Dục, nhưng không biết phải đối mặt với Nhị ca Vệ Tu như thế nào. Nhị ca vì nàng mà chết, nếu không phải do Nhị ca lo lắng cho nàng, không chịu rời khỏi kinh thành, cũng sẽ không bị kẻ khác hại chết.
Vành mắt đỏ hoe, suy nghĩ đến mất hồn, hắc mã đã thả chậm cước bộ, “lộc cộc’’ đi đến nhánh hoa trước mặt. Vệ Thiện vừa ngẩng đầu, một nhành hoa hải đường đụng phải mũ của nàng, cánh hoa rơi lả tả trên mái tóc.
“Sao muội lại ngẩn người ở đây?’’
Vệ Thiện xoay đầu nhìn lại, là tiểu nhi tử* nhà Thành quốc công, Ngụy Nhân Kiệt, Vệ Thiện không có nhiều ấn tượng với hắn, chỉ nhớ rằng hắn chưa bao giờ hòa nhã với nàng.
*tiểu nhi tử: con trai nhỏ nhất
Trước giờ, hai nhà luôn đối địch, như nước với lửa, Ngụy Khoan là bại tướng dưới tay phụ thân nàng, Vệ Kính Vũ. Nhưng chưa bao giờ tâm phục khẩu phụ, luôn muốn so tài lần nữa, khi phụ thân nàng mất, liền mang bộ râu xồm xề hay gây gỗ với thúc thúc nàng trên triều.
Làm thế nào cũng không ngờ được, khi Vệ gia thất thế, người đầu tiên đứng ra nói giúp lại là Ngụy gia. Ngụy Khoan phân trần giúp cô cô nàng, nói Vệ gia không phải loại người như thế. Cả Vệ Thiện cũng không thể ngờ, người từng mắng phụ thân của nàng là xảo quyệt lại có thể nói ra một lời như vậy.
Vệ Thiện để roi ngựa xuống, tháo mũ ngọc, nàng chưa thể búi tóc, không thể làm gì hơn là cuộn mái tóc dài vào trong mũ. Đội mũ ngọc lên, buột chặt dây lụa, rồi mới nói với Ngụy Nhân Kiệt: “Muội lạc đường, bọn họ đâu rồi?’’
Ngụy Nhân Kiệt không có kiên nhẫn liếc mắt nhìn nàng, cầm roi ngựa chỉ về một nơi: “Mắt muội sao thế, ngay ở chỗ đó, cả tiếng nhạc cũng nghe thấy đấy.’’
Vệ Thiện vừa nghiêng đầu, giữa rừng hoa trùng điệp thực sự có thể nhận ra có vài bóng người, còn có tiếng trống và cả tiếng vui cười. Nàng xoay đầu ngựa muốn đi sâu vào rừng hoa kia, Ngụy Nhân Kiệt tằng hắng: “Không phải ca ca muội đánh thắng trận sao, muội khóc cái gì.’’
Khi mắt nàng đỏ hoe, thì ra đã bị hắn nhìn thấy, nàng nhếch miệng không muốn nhiều lời với Ngụy Nhân Kiệt. Hai người vốn không thân thiết, mặc dù hắn nói chuyện hay tỏ vẻ chững trạc, nhưng đều có ý tốt. Qua chuyện của Ngụy Khoan, người Ngụy gia có tật xấu thích nói ngược tiếng lòng, Vệ Thiện đã biết rồi.
Nàng mỉm cười: ‘‘Là muội đang vui.’’
Đã vui vẻ còn khóc, chẳng lẽ có bệnh, Ngụy Nhân Kiệt há hốc không nói nên lời, Hoài An, Hoài Nhân và Dương Tư Triệu đã đuổi kịp. Khi Dương Tư Triệu thấy Ngụy Nhân Kiệt và Vệ Thiện đi cùng nhau, sắc mặt không tốt nhìn hắn một cái: ‘‘Sao đệ lại ở đây?’’
‘‘Huynh quản được sao.’’ Người nhà Ngụy gia đều khiến kẻ khác đau đầu, từ Ngụy Khoan đã bắt đầu không dễ nói chuyện, người khác nịnh nọt ông, ông còn chưa để hắn có đường lui, chứ đừng nói chọc giận ông.
Vệ Thiện nhịn không được bật cười một tiếng, ban đầu không biết người Ngụy gia đều như vậy, gặp ai cũng không tha, tiếng cười vừa vang lên, Dương Tư Triệu đã tái mặt.
Vệ Thiện không để ý đến hắn, cưỡi ngựa đi vào rừng hoa, người còn chưa tới đã gọi lớn: ‘‘Nhị ca!’’ Vệ Tu đang giương cung, vừa nghe thấy tiếng nàng đã buông tay, chạy ra đón: ‘‘Sao giờ muội mới đến.’’
Vệ Thiện xuống ngựa, Vệ Tu đẩy Dương Tư Triệu ra, đỡ lấy nàng, chỉ vào bia ngắm giữa rừng hoa: ‘‘Muội đến quá muộn, chúng ta đã thắng được một lượt rồi.’’
Vệ Thiện ôm lấy cánh tay của hắn, Vệ Tu có chút kỳ lạ, gương mặt ửng đỏ, gỡ tay nàng ra: ‘‘Muội ngồi đi, vừa mới đến lượt ta.’’ Đi tới nơi ngắm bắn, giương cung tên lên, mũi tên cắm vào giữa tấm bia, một phát lại một phát, ba mũi tên liên tiếp, đều trúng ngay hồng tâm.
Vệ Thiện ra sức vỗ tay, Dương Bảo Doanh nhìn nàng từ đầu đến chân, mắt dừng lại ở đôi giày da dê nhỏ đang rất được ưa chuộng dưới chân Vệ Thiện, đảo một vòng rồi cười nói: ‘‘Thiện Nhi đến muộn, phải tự phạt ba ly mới đúng.’’
Vệ Thiện cảm thấy mình đã quên điều gì đó, khi nhìn thấy Dương Bảo Doanh mới nhớ ra, lúc ấy nàng và Bích Vi nên chia làm hai đường, một người giết Tần Dục, một người giết Dương Bảo Doanh.
Không ngờ lại quên mất nàng ta, nghĩ đến khi Trung Châu vương phá thành mà vào, những kẻ thuộc Dương gia cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Nghe nói còn chưa đánh vào hoàng thành, việc đầu tiên là giết sạch Dương phủ, lúc ấy Dương gia đã chẳng còn mấy người.
Thủ phạm không thiếu một ai, nhưng lại sót mất một tòng phạm, Vệ Thiện thật sự không tiếc nuối lắm. Nàng sẽ chẳng cho người của Dương gia chút mặt mũi nào, Vệ Thiện không trả lời. Dương Bảo Doanh biết mình không lui được, đành phải kéo tay áo muội muội mình, Dương Bảo Lệ đang uống rượu, bị nàng ta kéo tay áo, khiến rượu đổ bẩn váy.
Vệ Thiện mặc y phục cưỡi ngựa, còn hai tỷ muội kia mặc giống cô cô của các nàng, Dương phi. Váy mỏng thắt eo, vải màu vàng nhạt điểm thêm sắc liễu lại dính phải rượu, không chịu được đã bay mất màu. Dương Bảo Lệ không kịp giúp đỡ tỷ tỷ, ngược lại còn xảy ra tranh chấp.
Vệ Thiện lạnh lùng liếc mắt, thực sự không muốn ngồi cạnh bọn họ, đi mấy bước rồi ngồi xuống bên cạnh Ngụy Nhân Tú, hỏi nàng ấy: ‘‘Thắng bại thế nào? Sao chỉ có mấy người thế này?’’
Bao năm nay Vệ Thiện được nuôi dưỡng bên cạnh Vệ hoàng hậu, vốn dĩ luôn thân cận Dương gia hơn một chút. Vì Ngụy gia có Ngụy Khoan, gần như là không hòa thuận với vương hầu khắp kinh thành. Vệ Thiện và Ngụy Nhân Tú cũng không có bao nhiêu giao tình, vậy mà lúc này lại ngồi cạnh nàng, khiến Ngụy Nhân Tú giật mình. Tuổi nàng còn nhỏ, kết giao trong giới quý tộc không xong, đành phải theo các ca ca đi chơi. Thấy Vệ Thiện nói chuyện với nàng, trong lòng rất vui vẻ: ‘‘Ca ca ta đã thắng một lượt, ca ca muội thắng một lượt. Huynh muội Viên gia đang đến đấy.’’
Một lần bắn ba mũi, cả ba đều trúng hồng tâm, huynh đệ Dương gia không bắn được, chả trách lại chạy lung tung, Vệ Thiện ừ một tiếng, nhìn xung quanh một lượt: ‘‘Tần Dục đâu?’’
Năm đó, Tần Dục còn muốn cưới Ngụy Nhân Tú, để nàng ấy là Trắc phi, chịu khuất nhục dưới Dương Bảo Doanh. Cho rằng làm vậy là ức hiếp được Ngụy gia, sẽ dễ dàng giống như khi bắt nạt người không phụ mẫu, không huynh trưởng là nàng vậy. Không ngờ Ngụy Khoan lại liều mạng vì nữ nhi của mình, cuối cùng không để Tần Dục toại nguyện.
Cung nhân mang đến cặp lồng kim quỳ hoa, vừa nhìn đã biết do Hoàng hậu ban thưởng. Bên trong có bánh ngọt Long phượng thủy tinh, bánh ngọt Thần tiên phú quý. Một hộp đưa đến trước mặt Vệ Thiện, một hộp đưa đến chỗ Dương Bảo Doanh.
Vệ Thiện đứng lên tạ ơn, Dương Tư Triệu nhân cơ hội này muốn đến gần nàng, định ngồi cạnh Vệ Thiện. Vệ Tu còn chưa lên tiếng, Ngụy Nhân Kiệt đã vung roi ngựa, ngăn trước mặt Dương Tư Triệu: ‘‘Muội muội của huynh ngồi bên kia, đừng lại gần muội muội của ta.’’
Dương Tư Triệu há hốc không nói thành lời, hắn đâu muốn đến gần Ngụy Nhân Tú, rõ ràng là muốn nhắm đến Vệ Thiện, nhưng đánh cũng đánh không lại Ngụy Nhân Kiệt. Bàn về việc cậy mạnh không nói đạo lý, chính là gia truyền của Ngụy gia, so với danh tiếng Thần tiễn còn vang dội hơn một chút. Vừa nãy Dương Tư Triệu chỉ nói một câu đã đắc tội với tên đau đầu này, bây giờ lại phải chịu ăn thiệt, đành ngồi xuống thảm hoa của muội muội mình. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn Vệ Thiện chằm chằm: ‘‘Thiện Nhi, muội muốn ăn cái gì, cứ nói cho ta biết.’’
Vệ Thiện không để tâm đến hắn, giang tay ôm lấy cánh tay của Ngụy Nhân Tú, lấy trong tay áo một đôi ban chỉ lộc cốt* ra: ‘‘Muội có một đôi, tặng tỷ một cái.’’
*ban chỉ lộc cốt: ban chỉ là một loại trang sức giống như nhẫn nhưng to bản hơn thường đeo ở ngón cái.
Phụ thân của Ngụy Nhân Tú là người đơn thuần chất phát, hai ca ca của nàng lại giống hệt như thế. Chỉ mình nàng là có tính tình ngượng ngùng dè dặt, Vệ Thiện tặng đồ cho nàng, Ngụy Nhân Tú rất vui, sờ soạng trên người hồi lâu cũng không có thứ gì để tặng lại Vệ Thiện, Ngụy Nhân Tú gấp đến độ mặt đỏ bừng.
Vệ Thiện đưa tay ôm lấy mặt nàng, đã quen thấy người Ngụy gia khẩu xà tâm phật, đối với tính tình này của Ngụy Nhân Tú, nàng lại rất thích: ‘‘Lần sau tỷ có cái gì, nhớ tới muội là được.’’
Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ cuối cùng cũng tranh cãi xong, nghe ca ca muốn lấy lòng Vệ Thiện thì bị cản lại, từ hả hê lại cảm thấy bẽ mặt, nhìn Vệ Thiện càng không thuận mắt. Đúng lúc cung nhân dâng lên mâm hoa mẫu đơn, nói rằng mới vừa hái xuống, là ban thưởng của nương nương, các nàng tự phân chia mà cài.
Dương Bảo Doanh vươn tay muốn cầm lấy bông đẹp nhất, Hồng mẫu đơn. Hôm nay, nàng ta một thân áo xuân váy vàng, không thích hợp cài hoa đỏ, nhưng lại muốn đóa hoa nổi bật nhất.
Vệ Thiện nghiêng người, giữ tay nàng ta: ‘‘Chia hoa thế này không thú vị, chi bằng chúng ta dùng mẫu đơn cài tóc này làm phần thưởng, so tài ném thẻ vào bình rượu, người nào quăng trúng nhiều hơn, người đó được chọn trước.’’
Ném thẻ vào bình rượu, là so lực cánh tay và năng lực quan sát, mẫu đơn cái tóc làm phần thưởng, Vệ Thiện xoa xoa cổ tay, nàng ném rất giỏi, so với tỷ muội Dương gia chỉ có hơn.
Qủa nhiên, Dương Bảo Doanh không đồng ý, Vệ Thiện liền cười: ‘‘Ta nói muốn tỷ thí là nhường tỷ, ta muốn chọn trước đó, tỷ có thể nói gì?’’ Nói về phong hào luận về địa vị, Vệ Thiện đương nhiên đều cao hơn. Nàng muốn chọn Hồng mẫu đơn, không ai có tư cách tranh với nàng.
Trực giác Vệ Tu mách bảo rằng tính tình của muội muội thay đổi, trước đây nàng luôn khoan dung nhận hậu, giống với tình tình cô cô, chưa bao giờ xem trọng những thứ này. Nhưng nữ nhi tranh hoa, tranh không được thì cãi vã, cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Ngụy Nhân Kiệt khoanh hai tay, cười ha ha.
Dương Bảo Doanh tự nghĩ không sánh bằng Ngụy Nhân Tú, nhưng so với Vệ Thiện thì thắng bại còn chưa biết. Nàng ta quăng trước, mười lần trúng sáu, muội muội Dương Bảo Lệ còn không bằng nàng ta. Vệ Thiện ném ngang tay nàng ta, riêng Ngụy Nhân Tú thì mười lần đều trúng.
Vệ Thiện cau mày bỏ tay xuống, khi nàng ở tiểu Doanh Đài đã luyện được bản lĩnh ném cá, cá đang bơi còn ném trúng. Không ngờ hôm nay thân thể này chưa từng luyện tập, mặc dù vẫn trúng nhưng đáng tiếc lực tay không đủ khỏe.
Dương Bảo Doanh tự nhận mình không thua, kỵ trang trên người Ngụy Nhân Tú màu xanh ngọc, đoán rằng nàng ấy sẽ không chọn Hồng mẫu đơn. Nàng ta bước lên trước thì có thể chọn trước, Dương Bảo Doanh đang vui vẻ thì nhìn thấy Ngụy Nhân Tú chọn Hồng mẫu đơn, rồi thả vào tay Vệ Thiện: ‘‘Muội tặng ban chỉ cho tỷ, tỷ tặng muội đóa mẫu đơn này.’’
Dương Bảo Doanh tức giận thở hổn hển, chỉ vào Ngụy Nhân Tú muốn mắng người. Nhưng Ngụy Nhân Kiệt đã nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái, Dương Bảo Doanh thấy Đại ca không có ở đây, Nhị ca chỉ nhìn Vệ Thiện chằm chằm, phẫn nộ xoay người rời đi.
Vệ Thiện chớp mắt vài cái, rồi phì cười thành tiếng.
Lúc này, mùa hoa đào đã qua từ lâu, nhưng trên đỉnh đồi vẫn còn vài cây nở muộn, muốn hái được cành đào rực rỡ thế này, không biết hắn đã chạy bao lâu.
“Ta đã lùng sục khắp phía bắc đỉnh đồi, mới tìm được nhành đào này cho muội, muội xem, xem có thích không?’’ Dương Tư Triệu nói không ngừng, Vệ Thiện hừ mũi, y phục và giày của hắn sạch sẽ, đến chút rêu xanh cũng không thấy, rõ ràng là sai người đi hái lại còn khoe công.
Ánh mắt của Vệ Thiện lướt từ nhành đào chuyển sang khuôn mặt của hắn, ngày nàng tỉnh lại, rất muốn gặp một số người quen cũ. Muốn gặp lại Bích Vi, Đại ca, Nhị ca, Thái tử ca ca, gặp lại kẻ nàng tự tay đè chết, Tần Dục, còn muốn nhin thấy Dương Tư Tề và Dương Tư Triệu.
Hai kẻ cầm thú đội lốt người.
Dương Tư Triệu thích nàng, khi nàng còn nhỏ đã biết, không chỉ có nàng biết mà mọi người trong cung đều biết, ngay cả Chính Nguyên đế cũng từng mượn chuyện này trêu chọc.
Hắn là chất tử* nhà mẹ đẻ của Dương phi, kể từ khi gặp Vệ Thiện, thì giống như cái đuôi nhỏ chưa từng tách ra. Vệ Thiện nể mặt Dương phi, vẫn luôn khách sáo với hắn, cho đến khi hắn nói với nàng: “Ta nhất định sẽ dùng mọi cách để cưới nàng.’’ []
*chất tử: cháu trai
Hắn nói được làm được, lúc ấy Vệ gia đã không thể bảo vệ nàng, Dương gia lại lớn thế, còn Chính Nguyên đế thì bệnh tật triền miên. Tần Dục đã là Thái tử, chẳng mấy chốc Dương phi sẽ trở thành Thái hậu, chính nàng ta đã tứ hôn* cho Vệ Thiện và Dương Tư Triệu.
*tứ hôn: ban hôn.
Vệ Thiện một thân kỵ trang* màu đỏ, tóc búi cao, đầu đội mũ ngọc, xinh đẹp tự nhiên, nàng nhìn hắn chăm chú, nhất thời Dương Tư Triệu không thể mở miệng, hắn liếm môi: “Muội cài nhành đào lên tóc đi.’’
*kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa
Vệ Thiện rất buồn nôn, nàng giương cao roi ngựa trong tay, Hoài Nhân hít sâu một hơi, chỉ thấy roi vụt vào cành đào, nhành hoa rơi xuống đất.
Dương Tư Triệu không ngờ nàng sẽ vung roi, lui về phía sau hai bước, suýt nữa đã ngã xuống. Vệ Thiện xoay đầu không nhìn hắn nữa, một chữ cũng không nói với hắn. Mặc kệ cô cô nói không cho nàng hứng gió, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phi nhanh vào rừng hạnh.
Hoài Nhân ý cười đầy mặt, lại sợ Dương Tư Triệu không có đường lùi, Quận chúa vẫn không thích hắn, nhưng đến bây giờ vẫn phải nể mặt Dương phi, không thân thiết quá mức. Chuyện xé rách mặt nhau hôm nay cũng là lần đầu tiên, Hoài An vội vàng chêm một câu: “Quận chúa nhà chúng tôi không thích hoa đào.’’
Dương Tư Triệu mừng rỡ, thì ra là nàng không thích: “Vậy muội ấy thích hoa gì?’’
“Mẫu đơn, Quận chúa thích nhất là mẫu đơn.’’ Sợ là vị này lại chạy lên núi, nếu có mệnh hệ gì mọi chuyện lại trách nhầm đến Quận chúa. Hoài An mỉm cười nói một câu, khắp nơi đều có mẫu đơn, hắn hái mất một gốc cũng không thành vấn đề.
Dương Tư Triệu hiểu ra: “Đúng vậy, chỉ có mẫu đơn mới xứng với muội ấy.’’ Bỏ lại nhành đào tốn bao nhiêu công sức mới hái được bị đánh nát dưới đất, lấy một thỏi vàng ra muốn thưởng cho Hoài An, Hoài An khoát tay lia lịa, chậm rãi đuổi theo nàng.
Vệ Thiện cưỡi ngựa lạc vào giữa rừng hoa, nàng cũng không sợ phải nhìn thấy Tần Dục, Tần Dục chết trăm lần cũng không đủ đền tội. Nàng vì báo thù đã giết hắn một lần, cũng có thể vì cô cô, vì Vệ gia, giết chết hắn lần nữa.
Dám đối diện với kẻ thù, nhưng gặp người thân thì sợ sệt, nàng dám gặp Tần Dục, nhưng không biết phải đối mặt với Nhị ca Vệ Tu như thế nào. Nhị ca vì nàng mà chết, nếu không phải do Nhị ca lo lắng cho nàng, không chịu rời khỏi kinh thành, cũng sẽ không bị kẻ khác hại chết.
Vành mắt đỏ hoe, suy nghĩ đến mất hồn, hắc mã đã thả chậm cước bộ, “lộc cộc’’ đi đến nhánh hoa trước mặt. Vệ Thiện vừa ngẩng đầu, một nhành hoa hải đường đụng phải mũ của nàng, cánh hoa rơi lả tả trên mái tóc.
“Sao muội lại ngẩn người ở đây?’’
Vệ Thiện xoay đầu nhìn lại, là tiểu nhi tử* nhà Thành quốc công, Ngụy Nhân Kiệt, Vệ Thiện không có nhiều ấn tượng với hắn, chỉ nhớ rằng hắn chưa bao giờ hòa nhã với nàng.
*tiểu nhi tử: con trai nhỏ nhất
Trước giờ, hai nhà luôn đối địch, như nước với lửa, Ngụy Khoan là bại tướng dưới tay phụ thân nàng, Vệ Kính Vũ. Nhưng chưa bao giờ tâm phục khẩu phụ, luôn muốn so tài lần nữa, khi phụ thân nàng mất, liền mang bộ râu xồm xề hay gây gỗ với thúc thúc nàng trên triều.
Làm thế nào cũng không ngờ được, khi Vệ gia thất thế, người đầu tiên đứng ra nói giúp lại là Ngụy gia. Ngụy Khoan phân trần giúp cô cô nàng, nói Vệ gia không phải loại người như thế. Cả Vệ Thiện cũng không thể ngờ, người từng mắng phụ thân của nàng là xảo quyệt lại có thể nói ra một lời như vậy.
Vệ Thiện để roi ngựa xuống, tháo mũ ngọc, nàng chưa thể búi tóc, không thể làm gì hơn là cuộn mái tóc dài vào trong mũ. Đội mũ ngọc lên, buột chặt dây lụa, rồi mới nói với Ngụy Nhân Kiệt: “Muội lạc đường, bọn họ đâu rồi?’’
Ngụy Nhân Kiệt không có kiên nhẫn liếc mắt nhìn nàng, cầm roi ngựa chỉ về một nơi: “Mắt muội sao thế, ngay ở chỗ đó, cả tiếng nhạc cũng nghe thấy đấy.’’
Vệ Thiện vừa nghiêng đầu, giữa rừng hoa trùng điệp thực sự có thể nhận ra có vài bóng người, còn có tiếng trống và cả tiếng vui cười. Nàng xoay đầu ngựa muốn đi sâu vào rừng hoa kia, Ngụy Nhân Kiệt tằng hắng: “Không phải ca ca muội đánh thắng trận sao, muội khóc cái gì.’’
Khi mắt nàng đỏ hoe, thì ra đã bị hắn nhìn thấy, nàng nhếch miệng không muốn nhiều lời với Ngụy Nhân Kiệt. Hai người vốn không thân thiết, mặc dù hắn nói chuyện hay tỏ vẻ chững trạc, nhưng đều có ý tốt. Qua chuyện của Ngụy Khoan, người Ngụy gia có tật xấu thích nói ngược tiếng lòng, Vệ Thiện đã biết rồi.
Nàng mỉm cười: ‘‘Là muội đang vui.’’
Đã vui vẻ còn khóc, chẳng lẽ có bệnh, Ngụy Nhân Kiệt há hốc không nói nên lời, Hoài An, Hoài Nhân và Dương Tư Triệu đã đuổi kịp. Khi Dương Tư Triệu thấy Ngụy Nhân Kiệt và Vệ Thiện đi cùng nhau, sắc mặt không tốt nhìn hắn một cái: ‘‘Sao đệ lại ở đây?’’
‘‘Huynh quản được sao.’’ Người nhà Ngụy gia đều khiến kẻ khác đau đầu, từ Ngụy Khoan đã bắt đầu không dễ nói chuyện, người khác nịnh nọt ông, ông còn chưa để hắn có đường lui, chứ đừng nói chọc giận ông.
Vệ Thiện nhịn không được bật cười một tiếng, ban đầu không biết người Ngụy gia đều như vậy, gặp ai cũng không tha, tiếng cười vừa vang lên, Dương Tư Triệu đã tái mặt.
Vệ Thiện không để ý đến hắn, cưỡi ngựa đi vào rừng hoa, người còn chưa tới đã gọi lớn: ‘‘Nhị ca!’’ Vệ Tu đang giương cung, vừa nghe thấy tiếng nàng đã buông tay, chạy ra đón: ‘‘Sao giờ muội mới đến.’’
Vệ Thiện xuống ngựa, Vệ Tu đẩy Dương Tư Triệu ra, đỡ lấy nàng, chỉ vào bia ngắm giữa rừng hoa: ‘‘Muội đến quá muộn, chúng ta đã thắng được một lượt rồi.’’
Vệ Thiện ôm lấy cánh tay của hắn, Vệ Tu có chút kỳ lạ, gương mặt ửng đỏ, gỡ tay nàng ra: ‘‘Muội ngồi đi, vừa mới đến lượt ta.’’ Đi tới nơi ngắm bắn, giương cung tên lên, mũi tên cắm vào giữa tấm bia, một phát lại một phát, ba mũi tên liên tiếp, đều trúng ngay hồng tâm.
Vệ Thiện ra sức vỗ tay, Dương Bảo Doanh nhìn nàng từ đầu đến chân, mắt dừng lại ở đôi giày da dê nhỏ đang rất được ưa chuộng dưới chân Vệ Thiện, đảo một vòng rồi cười nói: ‘‘Thiện Nhi đến muộn, phải tự phạt ba ly mới đúng.’’
Vệ Thiện cảm thấy mình đã quên điều gì đó, khi nhìn thấy Dương Bảo Doanh mới nhớ ra, lúc ấy nàng và Bích Vi nên chia làm hai đường, một người giết Tần Dục, một người giết Dương Bảo Doanh.
Không ngờ lại quên mất nàng ta, nghĩ đến khi Trung Châu vương phá thành mà vào, những kẻ thuộc Dương gia cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Nghe nói còn chưa đánh vào hoàng thành, việc đầu tiên là giết sạch Dương phủ, lúc ấy Dương gia đã chẳng còn mấy người.
Thủ phạm không thiếu một ai, nhưng lại sót mất một tòng phạm, Vệ Thiện thật sự không tiếc nuối lắm. Nàng sẽ chẳng cho người của Dương gia chút mặt mũi nào, Vệ Thiện không trả lời. Dương Bảo Doanh biết mình không lui được, đành phải kéo tay áo muội muội mình, Dương Bảo Lệ đang uống rượu, bị nàng ta kéo tay áo, khiến rượu đổ bẩn váy.
Vệ Thiện mặc y phục cưỡi ngựa, còn hai tỷ muội kia mặc giống cô cô của các nàng, Dương phi. Váy mỏng thắt eo, vải màu vàng nhạt điểm thêm sắc liễu lại dính phải rượu, không chịu được đã bay mất màu. Dương Bảo Lệ không kịp giúp đỡ tỷ tỷ, ngược lại còn xảy ra tranh chấp.
Vệ Thiện lạnh lùng liếc mắt, thực sự không muốn ngồi cạnh bọn họ, đi mấy bước rồi ngồi xuống bên cạnh Ngụy Nhân Tú, hỏi nàng ấy: ‘‘Thắng bại thế nào? Sao chỉ có mấy người thế này?’’
Bao năm nay Vệ Thiện được nuôi dưỡng bên cạnh Vệ hoàng hậu, vốn dĩ luôn thân cận Dương gia hơn một chút. Vì Ngụy gia có Ngụy Khoan, gần như là không hòa thuận với vương hầu khắp kinh thành. Vệ Thiện và Ngụy Nhân Tú cũng không có bao nhiêu giao tình, vậy mà lúc này lại ngồi cạnh nàng, khiến Ngụy Nhân Tú giật mình. Tuổi nàng còn nhỏ, kết giao trong giới quý tộc không xong, đành phải theo các ca ca đi chơi. Thấy Vệ Thiện nói chuyện với nàng, trong lòng rất vui vẻ: ‘‘Ca ca ta đã thắng một lượt, ca ca muội thắng một lượt. Huynh muội Viên gia đang đến đấy.’’
Một lần bắn ba mũi, cả ba đều trúng hồng tâm, huynh đệ Dương gia không bắn được, chả trách lại chạy lung tung, Vệ Thiện ừ một tiếng, nhìn xung quanh một lượt: ‘‘Tần Dục đâu?’’
Năm đó, Tần Dục còn muốn cưới Ngụy Nhân Tú, để nàng ấy là Trắc phi, chịu khuất nhục dưới Dương Bảo Doanh. Cho rằng làm vậy là ức hiếp được Ngụy gia, sẽ dễ dàng giống như khi bắt nạt người không phụ mẫu, không huynh trưởng là nàng vậy. Không ngờ Ngụy Khoan lại liều mạng vì nữ nhi của mình, cuối cùng không để Tần Dục toại nguyện.
Cung nhân mang đến cặp lồng kim quỳ hoa, vừa nhìn đã biết do Hoàng hậu ban thưởng. Bên trong có bánh ngọt Long phượng thủy tinh, bánh ngọt Thần tiên phú quý. Một hộp đưa đến trước mặt Vệ Thiện, một hộp đưa đến chỗ Dương Bảo Doanh.
Vệ Thiện đứng lên tạ ơn, Dương Tư Triệu nhân cơ hội này muốn đến gần nàng, định ngồi cạnh Vệ Thiện. Vệ Tu còn chưa lên tiếng, Ngụy Nhân Kiệt đã vung roi ngựa, ngăn trước mặt Dương Tư Triệu: ‘‘Muội muội của huynh ngồi bên kia, đừng lại gần muội muội của ta.’’
Dương Tư Triệu há hốc không nói thành lời, hắn đâu muốn đến gần Ngụy Nhân Tú, rõ ràng là muốn nhắm đến Vệ Thiện, nhưng đánh cũng đánh không lại Ngụy Nhân Kiệt. Bàn về việc cậy mạnh không nói đạo lý, chính là gia truyền của Ngụy gia, so với danh tiếng Thần tiễn còn vang dội hơn một chút. Vừa nãy Dương Tư Triệu chỉ nói một câu đã đắc tội với tên đau đầu này, bây giờ lại phải chịu ăn thiệt, đành ngồi xuống thảm hoa của muội muội mình. Nhưng đôi mắt vẫn nhìn Vệ Thiện chằm chằm: ‘‘Thiện Nhi, muội muốn ăn cái gì, cứ nói cho ta biết.’’
Vệ Thiện không để tâm đến hắn, giang tay ôm lấy cánh tay của Ngụy Nhân Tú, lấy trong tay áo một đôi ban chỉ lộc cốt* ra: ‘‘Muội có một đôi, tặng tỷ một cái.’’
*ban chỉ lộc cốt: ban chỉ là một loại trang sức giống như nhẫn nhưng to bản hơn thường đeo ở ngón cái.
Phụ thân của Ngụy Nhân Tú là người đơn thuần chất phát, hai ca ca của nàng lại giống hệt như thế. Chỉ mình nàng là có tính tình ngượng ngùng dè dặt, Vệ Thiện tặng đồ cho nàng, Ngụy Nhân Tú rất vui, sờ soạng trên người hồi lâu cũng không có thứ gì để tặng lại Vệ Thiện, Ngụy Nhân Tú gấp đến độ mặt đỏ bừng.
Vệ Thiện đưa tay ôm lấy mặt nàng, đã quen thấy người Ngụy gia khẩu xà tâm phật, đối với tính tình này của Ngụy Nhân Tú, nàng lại rất thích: ‘‘Lần sau tỷ có cái gì, nhớ tới muội là được.’’
Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ cuối cùng cũng tranh cãi xong, nghe ca ca muốn lấy lòng Vệ Thiện thì bị cản lại, từ hả hê lại cảm thấy bẽ mặt, nhìn Vệ Thiện càng không thuận mắt. Đúng lúc cung nhân dâng lên mâm hoa mẫu đơn, nói rằng mới vừa hái xuống, là ban thưởng của nương nương, các nàng tự phân chia mà cài.
Dương Bảo Doanh vươn tay muốn cầm lấy bông đẹp nhất, Hồng mẫu đơn. Hôm nay, nàng ta một thân áo xuân váy vàng, không thích hợp cài hoa đỏ, nhưng lại muốn đóa hoa nổi bật nhất.
Vệ Thiện nghiêng người, giữ tay nàng ta: ‘‘Chia hoa thế này không thú vị, chi bằng chúng ta dùng mẫu đơn cài tóc này làm phần thưởng, so tài ném thẻ vào bình rượu, người nào quăng trúng nhiều hơn, người đó được chọn trước.’’
Ném thẻ vào bình rượu, là so lực cánh tay và năng lực quan sát, mẫu đơn cái tóc làm phần thưởng, Vệ Thiện xoa xoa cổ tay, nàng ném rất giỏi, so với tỷ muội Dương gia chỉ có hơn.
Qủa nhiên, Dương Bảo Doanh không đồng ý, Vệ Thiện liền cười: ‘‘Ta nói muốn tỷ thí là nhường tỷ, ta muốn chọn trước đó, tỷ có thể nói gì?’’ Nói về phong hào luận về địa vị, Vệ Thiện đương nhiên đều cao hơn. Nàng muốn chọn Hồng mẫu đơn, không ai có tư cách tranh với nàng.
Trực giác Vệ Tu mách bảo rằng tính tình của muội muội thay đổi, trước đây nàng luôn khoan dung nhận hậu, giống với tình tình cô cô, chưa bao giờ xem trọng những thứ này. Nhưng nữ nhi tranh hoa, tranh không được thì cãi vã, cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Ngụy Nhân Kiệt khoanh hai tay, cười ha ha.
Dương Bảo Doanh tự nghĩ không sánh bằng Ngụy Nhân Tú, nhưng so với Vệ Thiện thì thắng bại còn chưa biết. Nàng ta quăng trước, mười lần trúng sáu, muội muội Dương Bảo Lệ còn không bằng nàng ta. Vệ Thiện ném ngang tay nàng ta, riêng Ngụy Nhân Tú thì mười lần đều trúng.
Vệ Thiện cau mày bỏ tay xuống, khi nàng ở tiểu Doanh Đài đã luyện được bản lĩnh ném cá, cá đang bơi còn ném trúng. Không ngờ hôm nay thân thể này chưa từng luyện tập, mặc dù vẫn trúng nhưng đáng tiếc lực tay không đủ khỏe.
Dương Bảo Doanh tự nhận mình không thua, kỵ trang trên người Ngụy Nhân Tú màu xanh ngọc, đoán rằng nàng ấy sẽ không chọn Hồng mẫu đơn. Nàng ta bước lên trước thì có thể chọn trước, Dương Bảo Doanh đang vui vẻ thì nhìn thấy Ngụy Nhân Tú chọn Hồng mẫu đơn, rồi thả vào tay Vệ Thiện: ‘‘Muội tặng ban chỉ cho tỷ, tỷ tặng muội đóa mẫu đơn này.’’
Dương Bảo Doanh tức giận thở hổn hển, chỉ vào Ngụy Nhân Tú muốn mắng người. Nhưng Ngụy Nhân Kiệt đã nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái, Dương Bảo Doanh thấy Đại ca không có ở đây, Nhị ca chỉ nhìn Vệ Thiện chằm chằm, phẫn nộ xoay người rời đi.
Vệ Thiện chớp mắt vài cái, rồi phì cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.