Chương 49: Đào Thiên Ân
Tiểu Anh Anh
05/01/2017
- Vì sao ngươi vào đây được.
Quách Ngọc vừa hỏi, vừa di chuyển lại bàn ăn. Nàng ngồi xuống, chỉnh lại váy áo. Nguyên Thiên Hữu cười vô lại, hắn vuốt sợi tóc vừa rơi ra của Quách Ngọc.
- Ta đến phủ thừa tướng nhưng không gặp nàng, hỏi Hoà ma ma thì biết nàng ở đây. Vội vã chạy đến cứ tưởng được gặp nàng, ai ngờ gặp ngay các vị ca ca của nàng. Bọn họ cũng biết làm khó người lắm.
- Chẳng phải cuối cùng ngươi cũng vào đây được hay sao?
Hắn gãi đầu, cười nói.
- Bọn họ đúng là khó tính. Ta nể mặt nàng nên không xuống tay, còn bọn họ thì cứ ra sức ngăn cản. Mãi cho đến khi Đại cữu mẫu xuất hiện, bọn họ mới chịu để ta vào đây.
Quách Ngọc che miệng cười, hoá ra cũng có lúc Nguyên Thiên Hữu tiến thoái lưỡng nan.
Bây giờ Quách Ngọc biết được một điều, người mang nặng gánh trên vai như Nguyên Thiên Hữu dù sao cũng không buông bỏ được hai chữ thân tình. Hắn cũng có hỷ, nộ, ái, ố như bao kẻ khác.
Quách Ngọc nghĩ thế nhưng nàng cũng không chịu nhìn lại mình. Nàng chẳng khác hắn là bao, cũng bị chi phối bởi con tim rất nhiều.
- Công việc ở Vĩnh Ngọc còn rất nhiều, ngươi lại bỏ về đây?
Hắn mở nắp bát canh, múc vào chén nàng sau đó mới đáp lời.
- Ngoài đấy có Chung tướng quân lo liệu, ta về Đại Mộc có chuyện quan trọng hơn.
- Chuyện gì?
- Dùng bữa sáng xong ta đưa nàng đến nơi này.
Quách Ngọc liếc mắt, nàng không hỏi nữa mà tập trung ăn sáng, dù sao hôm nay nàng cũng không có gì làm.
Dùng xong bữa sáng, hai người bọn họ lên xe ngựa ra ngoài. Xe ngựa chạy một đoạn rồi ngừng lại ở một cửa hàng vải lớn nhất kinh thành.
- Nga Sa quán -
- Đến đây làm gì?
Quách Ngọc khó hiểu, nàng trợn mắt nhìn hắn. Nguyên Thiên Hữu cười ha hả, hắn nắm tay nàng bước vào trong.
- Buông tay ra!
- Đừng ồn ào người ta sẽ chú ý hơn đấy.
Quách Ngọc bậm môi, nàng miễn cưỡng đi theo hắn. Vào trong, ông chủ cửa hàng lập tức chạy ra chào hỏi.
- Chủ tử, người đến rồi.
Nguyên Thiên Hữu gật đầu, sau đó tiếp tục đi vào khu vực hàng hoá. Quách Ngọc chu miệng hỏi.
- Đưa ta đến cửa hàng vải của ngươi làm gì?
- Đương nhiên là chọn vải rồi.- Đây là chuyện quan trọng mà ngươi nói?
- Nàng xem, trong những loại vải này nàng giúp ta chọn ra hai cây vải, một đỏ một vàng.
Quách Ngọc vỗ trán, nàng không biết phải nói sao với Nguyên Thiên Hữu!
Hắn kéo kéo ống tay áo của nàng. Nàng bậm môi, rút tay ra sau đó đi lại gần kệ vải.
Quan sát hồi lâu, Quách Ngọc đưa tay chỉ cây vải màu đỏ ở gần mình nhất và một cây vải màu vàng vừa được mang ra từ kho.
- Cây màu đỏ này chất vải rất tốt, vải được đan theo kiểu truyền thống nhưng sợi vải lại được làm từ sợi Kim Lưu nên khi chạm vào rất mềm rất mát, đặc biệt không bám bẩn. Còn đoạn lụa vàng này được làm từ tơ giang châu, thủ công rất tốt, được dệt tay đúng không?
Ông chủ bên cạnh cười nhăn đuôi mắt.
- Công chúa đúng là công chúa, chỉ cần nhìn sơ đã biết chất liệu và ưu điểm của nó.
Quách Ngọc mỉm cười nhìn Nguyên Thiên Hữu.
- Việc chọn vải cho hoàng cung thì cứ để thượng cung cục lo liệu, việc gì ngươi phải chạy về Đại Mộc tìm?
Nguyên Thiên Hữu cười ha ha. Hắn không đáp lời nàng mà chỉ dặn dò ông chủ thu hồi và giữ lại toàn bộ cây vải cùng loại Quách Ngọc đã chọn. Xong việc, hắn mới nói.
- Ta thấy ở Đại Mộc tốt hơn.
Nói cười một lúc, Nguyên Thiên Hữu định đưa nàng dùng bữa trưa nhưng nàng từ chối. Quách Ngọc muốn trở về cùng ngoại tổ mẫu của nàng dùng bữa. Vừa về tới phủ Quốc công đã thấy Minh Tước xuất hiện.Trên trán hắn còn lấm tấm mồ hôi, hẳn là đã chạy rất vội.
- Công chúa, có chuyện.
...
Hoà ma ma bị đánh ngất đi, trên người đầy vết rách do roi da quất. Bà nằm trên sàn, thoi thóp thở.
Hoà ma ma chỉ còn lại nửa cái mạng mà còn không chịu hé răng nói nửa lời. Cảm thấy không khai thác được thông tìn gì từ bà nên bọn họ trói bà nằm trên sàn với vết thương đang ứa máu.
Hàn di nương quỳ trên mặt đất, bà nhăn mặt vì vết thương ở tay truyền đến, phía lưng cùng chi chít vết máu. Hàn di nương cắn mối, bà liếc nhìn La di nương sau đó cười to.
- La Bích Hân, ngươi giỏi lắm! Ngươi đợi lúc phủ vắng lão gia và nhị tiểu thư nên bày trò náo loạn!
- Đánh!
Một giọng nữ uy nghiêm hét, phía sau đã có hai ba ả nha hoàn thô kệch dùng roi quất lên người Hàn di nương.
- A...!
Hàn di nương ngất đi vì không chịu nỗi cơn đau dày vò. Nữ nhân kia liếc mắt, lập tức có người hất một thùng nước muối pha loãng lên mặt, lên lưng bà. Hàn di nương muốn ngất để tạm thời quên cơn đau nhưng dường như vô ích, cơn đau xé thịt lại một lần nữa khiến bà tỉnh giấc.
- Còn không nhận tội? Nói, có phải có người xúi giục ngươi hay không?
Hàn di nương cắn răng, bà nhất định không mở miệng. Bà tin nhị tiểu thư sẽ cứu bà, nàng sẽ về nhanh thôi.
- Mang Quách Tâm vào!
Vẻ mặt tái nhợt của Hàn di nương lúc này khiến bà chẳng khác gì một xác chết. Nghe bọn họ muốn động đến Quách Tâm bà giật giật khoé môi, thều thào nói.
- Đừng, đừng!
Bên ngoài bọn gia đinh kéo Quách Tâm vào, đẩy nàng xuống sàn.
- Di nương, cứu ta!
Quách Tâm bị đánh bầm mặt, ở khoé môi chảy ra một ít máu.
Hàn di nương run run ôm lấy Quách Tâm, bà sợ hãi nói.
- Xin các người, đừng làm hại đến Tâm nhi!
Nữ nhân kia vươn đôi tay thon dài của mình cầm lấy tách trà trên bàn. Nàng ta đứng lên và di chuyển lại chỗ của mẹ con Hàn di nương. Nhếch mép cười, nàng ta đưa tách trà ra đổ nước trà lên vai Quách Tâm. Hàn di nương hoảng sợ, bà dùng thân thể của mình che lấy con gái. Toàn bộ nước trà nóng ướt cả bờ vai bà, chỗ da thịt cũng có dấu hiệu phồng lên. Hàn di nương nhắm chặt mắt, không kêu một tiếng. Không phải vì không đau mà là bà không còn sức để kêu.
- Ta muốn xem ngươi lì lợm đến mức nào.
Nữ nhân kia lạnh giọng nói. Nàng trở lại ghế ngồi và tiếp tục quan khán cảnh mẹ con Hàn di nương bị hành hạ.
- Vừa rồi đạp tay chắc cũng chưa đủ đau! Người đâu, mang dụng cụ kẹp tay ra đây!
Nha hoàn lập tức đáp lời lui ra, nào ngờ vừa quay đầu lại đụng mặt một người.
- Thất tẩu, ai làm tẩu tức giận đến mức dụng hình phạt kẹp tay?
Quách Ngọc thong thả bước vào, tà váy trắng dài lướt trên sàn.
Thất hoàng tử phi Đào Thiên Ân ngước mắt lên, nàng ta cười dịu dàng.
- Tưởng là ai, hoá ra là Nguyên Ngọc hoàng muội. Ngọn gió nào đưa muội đến phủ Thất hoàng tử?
Quách Ngọc bình tĩnh bước qua Hoà ma ma và mẹ con Hàn di nương, xem như không thấy gì. Nàng cũng không hành lễ với Đào Thiên Ân mà từ tìm một chỗ tốt ngồi xuống.
- Hôn lễ của Thất tẩu và Thất ca ta không tham dự, hôm nay ta đến bồi tội với tẩu đây.
Trong khoảng thời gian Quách Ngọc sang Đại Nguyên thì ở Đại Mộc đã tổ chức đám cưới cho Thất hoàng tử, sau đó là Bát hoàng tử. Đào Thiên Ân mỉm cười, nàng ta nhẹ nhàng nói.
- Không cần bồi tội. Hoàng muội lo cho vị hôn phu nên sẽ không ai dám trách muội đâu.
- Thật ra, ta không phải chỉ lo cho vị hôn phu mà còn lo cho cháu trai duy nhất của phụ hoàng, lo cho tân hoàng của Vĩnh Ngọc quốc.
Đào Thiên Ân cố tình nói Quách Ngọc vì nam nhân mà chạy khỏi Đại Mộc, không màng hoàng gia Đại Mộc. Quách Ngọc lại nói nàng làm tất cả không ngại nguy hiểm cũng là vì huyết mạch hoàng gia, là vì thiên tử.
Bị Quách Ngọc nói, Đào Thiên Ân hơi mất tự nhiên. Nàng ta không muốn tiếp tục đề tài này.
- Thật ra ta cũng không muốn quanh co. Ta biết hôm nay muội đến là vì cẩu nô và mẹ con tiện nhân này.
Quách Ngọc vẫn nở một nụ cười tươi trên môi, nàng không có chút biểu hiện khi nghe Đào Thiên Ân nói.
- Không biết Thất tẩu đang nói đến ai? Ta nhớ ta không quen biết mẹ con tiện nhân nào cả.
Đào Thiên Ân nghiêm mặt gọi.
- Quách phu nhân, bà nói cho Nguyên Ngọc biết chuyển gì đã xảy ra.
Quách Ngọc liếc mắt, nàng nhìn La di nương chậm chạm bước ra, bên cạnh bà còn có Quách Tuệ. La di nương hành lễ sau đó mở miệng định nói nhưng bị Quách Ngọc ngăn lại.
- Thất tẩu, có vẻ như tẩu có chút hiểu lầm. Thứ nhất La di nương và đại tỷ của ta không phải tiện nhân, thứ hai La di nương càng không được gọi là Quách phu nhân.
Đào Thiên Ân tức giận, nàng ta trầm giọng nói.
- Ta gọi bà ấy là Quách phu nhân là vì tôn trọng trưởng bối, bao năm nay bà ấy chưởng quản hậu viện Quách phủ cũng có khác gì Quách phu nhân? Ta nói tiện nhân ở đây là bọn họ.
Đào Thiên Ân đưa tay chỉ về phía mẹ con Hàn di nương, sau đó tiếp tục nói.
- Ta biết mấy hôm nay muội bận lo hôn lễ của Quách thừa tướng nhưng muội cũng nên nhìn lại hậu viện của Quách phủ, đừng đế tiện nhân tác oai tác quái.
Quách Ngọc phì cười.
- Nói nãy giờ ta cũng không hiểu vì sao Thất tẩu cứ hết lần này đến lần khác mắng người khác là tiện nhân. Họ làm sai điều gì? Hay đơn giản vì họ là thứ xuất nên khiến Thất tẩu không vui? Ta nghĩ không đúng. Bởi ta nhớ không lầm thì mẫu thân của tẩu cũng là thứ xuất. Bây giờ chẳng phải bà ấy cũng đường đường chính chính làm Thái Uý phu nhân, mang trên mình cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, nay còn là mẫu thân của Thất hoàng tử phi. Ta nghĩ có lẽ có gì hiểu lầm mới khiến tẩu giận dữ như vậy?
Đào Thiên Ân híp mắt, nàng nuốt cơn tức nếu không có lẽ nàng sẽ đến xé xác Quách Ngọc mất. Mẫu thân của nàng trước đây là thứ xuất, bà cùng với La di nương là tri kỉ từ bé. Sau này, bà may mắn cứu mạng Đào thái uý nên được phong cảnh làm thái uý phu nhân.
Mấy hôm trước La di nương có viết thư muốn cùng bà hợp tác. Nghĩ đến lợi ích đôi bên nên bà đã hỏi ý con gái, nào ngờ vừa nghe đến chuyện này con gái không phản đối mà còn giúp bà thực hiện.
Đào Thiên Ân hôm nay làm việc này cũng không phải chỉ vì giúp mẫu thân nàng, nàng còn muốn vì bản thân nàng xả cơn tức. Nhưng chưa xả được cơn tức đã bị Quách Ngọc chọc tức ra thế này.
Nhìn thái độ của Đào Thiên Ân, Quách Ngọc cũng không muốn ép chết nàng ta. Nàng xoay người nhìn Kim Sương.
- Đỡ bọn họ dậy.
Nghe Quách Ngọc nói Đào Thiên Ân tức giận đập bàn.
- Không được. Ai dám!
- Đỡ lên!
Cả hai nữ nhân nắm quyền trong tay đều hét lớn ra lệnh. Người của Đào Thiên Ân bước ra ngăn cản Kim Sương, Kim Sương cũng không chịu thua, hai bên giằng co với nhau.
Đào Thiên Ân lạnh giọng nói, nét mặt của nàng bắt đầu trở nên tà ác.
- Hoàng muội. Muội trẻ người non dạ so sánh mẫu thân ta với thứ đê hèn này ta có thể không truy cứu, nhưng điều đó không có nghĩa muội có quyền đến đây làm mưa làm gió. Đây là phủ Thất hoàng tử, muội vuốt mặt cũng phải nể mũi. Muội được nuông chiều không có nghĩa là ai cũng chịu đựng muội làm loạn. Hôm nay ta không cho phép muội dẫn thứ đê hèn này đi.
Quách Ngọc vẫn cười cười như không có chuyện gì, nàng thản nhiên hỏi.
- Ây da! Sao tẩu lại nóng giận như vậy, xem kìa, mặt đỏ cả lên. Ta muốn nghe lý do gì khiến tẩu một hai mắng bọn họ là thứ đê hèn. Hàn di nương là thiếp thất, nhưng tứ muội là huyết mạch của thừa tướng. Dù tẩu đã là người của hoàng thất, nhưng cũng không được quá đáng như vậy. Đánh người, sỉ nhục danh dự. Phụ hoàng không thích người không nói lý lẽ.
Từ đầu tới cuối nàng không hề nhắc đến Hoà ma ma một tiếng, cũng không gấp gáp gọi người trị thương. Không phải nàng không quan tâm đến sống chết của Hoà ma ma, mà là nàng quá quan tâm đến Hoà ma ma. Nếu lúc này, nàng càng thể hiện bản thân quan tâm đến Hoà ma ma thì Đào Thiên Ân lập tức tìm cách lấy mạng bà ấy ngay.
Quách Ngọc biết Đào Thiên Ân ghét nàng, bởi người Đào Thiên Ân nuôi mộng thiếu nữ lại được ban hôn cho Quách Ngọc.
Đàn bà khi ghen sẽ là nỗi ám ảnh lớn nhất!
Quách Ngọc đối xử với cả ba bình đẳng sẽ khiến Đào Thiên Ân cho rằng cả ba chỉ là nô bộc của Quách Ngọc, nàng lên tiếng cũng chỉ vì muốn lấy lại danh dự và rửa tội cho bản thân. Nhưng nếu nàng quan tâm đến Hoà ma ma thì mọi chuyện sẽ khác.Đào Thiên Ân là con gái của Đào thái uý, mẹ nàng là nhất phẩm phu nhân, Thất hoàng tử cũng không phải kẻ dễ chọc. Hôm nay đối đầu với nàng, Quách Ngọc không sợ nhưng nàng phải suy tính kĩ lưỡng vì hiện tại nàng đang nằm trong âm mưu bọn họ.
Trước khi đến đây Minh Tước có nói sơ qua sự việc. Bọn họ tìm thấy một thi thể nam nhân ở Quách Phủ, và tất nhiên thi thể đó là thứ bọn họ dùng để buộc tội nàng.
Nói rồi Quách Ngọc phất tay cho thị vệ của mình tiến vào. Vừa rồi nhận được tin, nàng đã gọi thị vệ phủ công chúa cùng đến phủ Thất hoàng tử. Thị vệ phủ Thất hoàng tử thấy Quách Ngọc, lại còn thấy quân đội hoàng gia phía sau nên chẳng ai dám ngăn cản.
Thị vệ tiến vào đỡ Hàn di nương, Quách Tâm và Hoà ma ma ra ngoài. Quách Ngọc cũng theo đó mà đứng lên rời khỏi phòng. Đào Thiên Ân tức giận, nàng không nghĩ Quách Ngọc dám ngang nhiên dẫn theo thị về tiến vào phủ Thất hoàng tử. Đào Thiên Ân nắm chặt tà áo.
- Nguyên Ngọc, nếu ngay lúc này ngươi dám đưa bọn họ đi ta nhất định báo với Thất hoàng tử để người xử lý vụ này.
Quách Ngọc quay người lại, nở một nụ cười lương thiện.
- Tuỳ Thất tẩu thôi.
Nói rồi nàng khoát áo khoát lên người và bước nhanh hơn ra cổng.
Bất thình lình có một nha hoàn đâm sầm vào người Quách Ngọc.
- Công chúa tha tội, công chúa tha tội.
Nàng ta liên tục xin lỗi, Quách Ngọc cũng phất tay sau đó bỏ đi.
Vừa ra khỏi cổng đã bắt gặp Thất hoàng tử Mộc Huyền. Hắn ta vốn người cao to, làn da lại trắng mịn không thua gì thiếu nữ. So với Thái tử Mộc Lịch từng chinh chiến sa trường, hắn có phần “thư sinh” hơn bởi Mộc Huyền dù biết võ nhưng chưa một lần ra trận. So với bát hoàng tử Mộc Chân thi thơ uyên bác, hắn có vẻ thiên về sự giảo hoạt mưu kế hơn.
Đời trước, lần đầu tiên hắn ra trận cũng là ngày chết của hắn. Quách Ngọc lắc đầu. Nàng biết Thất hoàng tử không phải kẻ vô dụng, hắn có dũng có mưu. Chỉ tiếc hắn lại bị chính phi của mình là Đào Thiên Ân bán đứng nên mất mạng.
Mộc Huyền vừa mới hạ triều đã nghe người của hắn báo lại rằng Đào Thiên Ân bắt người của phủ thừa tướng về phủ Thất hoàng tử, Quách Ngọc lại mang theo thị vệ phủ công chúa xông vào phủ Thất hoàng tử. Hắn nghe đến đó đã vội vả chạy về. Hắn không biết Đào Thiên Ân làm gì, cũng không biết Đào Thiên Ân nổi điên hay sao mà lại đi gây phiền phức với Quách Ngọc. Phải biết lúc này hắn đang chạy ngược chạy xuôi tìm đồng minh, nếu khiến Quách Ngọc hận phủ Thất hoàng tử thì chẳng khác nào bảo hắn đối đầu với phủ thừa tướng, phủ quốc công bây
giờ con thêm cả một hoàng thượng Vĩnh Ngọc quốc.
Nhìn thấy Mộc Huyền, Quách Ngọc mỉm cười hành lễ.
- Thất ca!
Nghe nàng gọi mình là “Thất ca” hắn hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó đã nhanh chóng mỉm cười đáp lời.
- Hoàng muội. Muội đến phủ chơi sao lại về sớm thế?
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn, nàng nhẹ giọng nói.
- Muội hơi mệt nên xin phép về trước.
Lúc này lớp áo bên cánh tay trái của nàng bị thắm đỏ. Mộc Huyền hoảng hốt hỏi.
- Nguyên Ngọc, tay muội...
Kim sương bên cạnh giận dữ nói.
- Điện hạ. Nô tỳ biết người thân phận cao quý, từ đó một số người cũng đeo bám theo mà xem thường công chúa. Nhưng cũng đừng quá đáng đến mức gây thương tích cho công chúa như vậy.
- Cái gì?
Quách Ngọc vừa hỏi, vừa di chuyển lại bàn ăn. Nàng ngồi xuống, chỉnh lại váy áo. Nguyên Thiên Hữu cười vô lại, hắn vuốt sợi tóc vừa rơi ra của Quách Ngọc.
- Ta đến phủ thừa tướng nhưng không gặp nàng, hỏi Hoà ma ma thì biết nàng ở đây. Vội vã chạy đến cứ tưởng được gặp nàng, ai ngờ gặp ngay các vị ca ca của nàng. Bọn họ cũng biết làm khó người lắm.
- Chẳng phải cuối cùng ngươi cũng vào đây được hay sao?
Hắn gãi đầu, cười nói.
- Bọn họ đúng là khó tính. Ta nể mặt nàng nên không xuống tay, còn bọn họ thì cứ ra sức ngăn cản. Mãi cho đến khi Đại cữu mẫu xuất hiện, bọn họ mới chịu để ta vào đây.
Quách Ngọc che miệng cười, hoá ra cũng có lúc Nguyên Thiên Hữu tiến thoái lưỡng nan.
Bây giờ Quách Ngọc biết được một điều, người mang nặng gánh trên vai như Nguyên Thiên Hữu dù sao cũng không buông bỏ được hai chữ thân tình. Hắn cũng có hỷ, nộ, ái, ố như bao kẻ khác.
Quách Ngọc nghĩ thế nhưng nàng cũng không chịu nhìn lại mình. Nàng chẳng khác hắn là bao, cũng bị chi phối bởi con tim rất nhiều.
- Công việc ở Vĩnh Ngọc còn rất nhiều, ngươi lại bỏ về đây?
Hắn mở nắp bát canh, múc vào chén nàng sau đó mới đáp lời.
- Ngoài đấy có Chung tướng quân lo liệu, ta về Đại Mộc có chuyện quan trọng hơn.
- Chuyện gì?
- Dùng bữa sáng xong ta đưa nàng đến nơi này.
Quách Ngọc liếc mắt, nàng không hỏi nữa mà tập trung ăn sáng, dù sao hôm nay nàng cũng không có gì làm.
Dùng xong bữa sáng, hai người bọn họ lên xe ngựa ra ngoài. Xe ngựa chạy một đoạn rồi ngừng lại ở một cửa hàng vải lớn nhất kinh thành.
- Nga Sa quán -
- Đến đây làm gì?
Quách Ngọc khó hiểu, nàng trợn mắt nhìn hắn. Nguyên Thiên Hữu cười ha hả, hắn nắm tay nàng bước vào trong.
- Buông tay ra!
- Đừng ồn ào người ta sẽ chú ý hơn đấy.
Quách Ngọc bậm môi, nàng miễn cưỡng đi theo hắn. Vào trong, ông chủ cửa hàng lập tức chạy ra chào hỏi.
- Chủ tử, người đến rồi.
Nguyên Thiên Hữu gật đầu, sau đó tiếp tục đi vào khu vực hàng hoá. Quách Ngọc chu miệng hỏi.
- Đưa ta đến cửa hàng vải của ngươi làm gì?
- Đương nhiên là chọn vải rồi.- Đây là chuyện quan trọng mà ngươi nói?
- Nàng xem, trong những loại vải này nàng giúp ta chọn ra hai cây vải, một đỏ một vàng.
Quách Ngọc vỗ trán, nàng không biết phải nói sao với Nguyên Thiên Hữu!
Hắn kéo kéo ống tay áo của nàng. Nàng bậm môi, rút tay ra sau đó đi lại gần kệ vải.
Quan sát hồi lâu, Quách Ngọc đưa tay chỉ cây vải màu đỏ ở gần mình nhất và một cây vải màu vàng vừa được mang ra từ kho.
- Cây màu đỏ này chất vải rất tốt, vải được đan theo kiểu truyền thống nhưng sợi vải lại được làm từ sợi Kim Lưu nên khi chạm vào rất mềm rất mát, đặc biệt không bám bẩn. Còn đoạn lụa vàng này được làm từ tơ giang châu, thủ công rất tốt, được dệt tay đúng không?
Ông chủ bên cạnh cười nhăn đuôi mắt.
- Công chúa đúng là công chúa, chỉ cần nhìn sơ đã biết chất liệu và ưu điểm của nó.
Quách Ngọc mỉm cười nhìn Nguyên Thiên Hữu.
- Việc chọn vải cho hoàng cung thì cứ để thượng cung cục lo liệu, việc gì ngươi phải chạy về Đại Mộc tìm?
Nguyên Thiên Hữu cười ha ha. Hắn không đáp lời nàng mà chỉ dặn dò ông chủ thu hồi và giữ lại toàn bộ cây vải cùng loại Quách Ngọc đã chọn. Xong việc, hắn mới nói.
- Ta thấy ở Đại Mộc tốt hơn.
Nói cười một lúc, Nguyên Thiên Hữu định đưa nàng dùng bữa trưa nhưng nàng từ chối. Quách Ngọc muốn trở về cùng ngoại tổ mẫu của nàng dùng bữa. Vừa về tới phủ Quốc công đã thấy Minh Tước xuất hiện.Trên trán hắn còn lấm tấm mồ hôi, hẳn là đã chạy rất vội.
- Công chúa, có chuyện.
...
Hoà ma ma bị đánh ngất đi, trên người đầy vết rách do roi da quất. Bà nằm trên sàn, thoi thóp thở.
Hoà ma ma chỉ còn lại nửa cái mạng mà còn không chịu hé răng nói nửa lời. Cảm thấy không khai thác được thông tìn gì từ bà nên bọn họ trói bà nằm trên sàn với vết thương đang ứa máu.
Hàn di nương quỳ trên mặt đất, bà nhăn mặt vì vết thương ở tay truyền đến, phía lưng cùng chi chít vết máu. Hàn di nương cắn mối, bà liếc nhìn La di nương sau đó cười to.
- La Bích Hân, ngươi giỏi lắm! Ngươi đợi lúc phủ vắng lão gia và nhị tiểu thư nên bày trò náo loạn!
- Đánh!
Một giọng nữ uy nghiêm hét, phía sau đã có hai ba ả nha hoàn thô kệch dùng roi quất lên người Hàn di nương.
- A...!
Hàn di nương ngất đi vì không chịu nỗi cơn đau dày vò. Nữ nhân kia liếc mắt, lập tức có người hất một thùng nước muối pha loãng lên mặt, lên lưng bà. Hàn di nương muốn ngất để tạm thời quên cơn đau nhưng dường như vô ích, cơn đau xé thịt lại một lần nữa khiến bà tỉnh giấc.
- Còn không nhận tội? Nói, có phải có người xúi giục ngươi hay không?
Hàn di nương cắn răng, bà nhất định không mở miệng. Bà tin nhị tiểu thư sẽ cứu bà, nàng sẽ về nhanh thôi.
- Mang Quách Tâm vào!
Vẻ mặt tái nhợt của Hàn di nương lúc này khiến bà chẳng khác gì một xác chết. Nghe bọn họ muốn động đến Quách Tâm bà giật giật khoé môi, thều thào nói.
- Đừng, đừng!
Bên ngoài bọn gia đinh kéo Quách Tâm vào, đẩy nàng xuống sàn.
- Di nương, cứu ta!
Quách Tâm bị đánh bầm mặt, ở khoé môi chảy ra một ít máu.
Hàn di nương run run ôm lấy Quách Tâm, bà sợ hãi nói.
- Xin các người, đừng làm hại đến Tâm nhi!
Nữ nhân kia vươn đôi tay thon dài của mình cầm lấy tách trà trên bàn. Nàng ta đứng lên và di chuyển lại chỗ của mẹ con Hàn di nương. Nhếch mép cười, nàng ta đưa tách trà ra đổ nước trà lên vai Quách Tâm. Hàn di nương hoảng sợ, bà dùng thân thể của mình che lấy con gái. Toàn bộ nước trà nóng ướt cả bờ vai bà, chỗ da thịt cũng có dấu hiệu phồng lên. Hàn di nương nhắm chặt mắt, không kêu một tiếng. Không phải vì không đau mà là bà không còn sức để kêu.
- Ta muốn xem ngươi lì lợm đến mức nào.
Nữ nhân kia lạnh giọng nói. Nàng trở lại ghế ngồi và tiếp tục quan khán cảnh mẹ con Hàn di nương bị hành hạ.
- Vừa rồi đạp tay chắc cũng chưa đủ đau! Người đâu, mang dụng cụ kẹp tay ra đây!
Nha hoàn lập tức đáp lời lui ra, nào ngờ vừa quay đầu lại đụng mặt một người.
- Thất tẩu, ai làm tẩu tức giận đến mức dụng hình phạt kẹp tay?
Quách Ngọc thong thả bước vào, tà váy trắng dài lướt trên sàn.
Thất hoàng tử phi Đào Thiên Ân ngước mắt lên, nàng ta cười dịu dàng.
- Tưởng là ai, hoá ra là Nguyên Ngọc hoàng muội. Ngọn gió nào đưa muội đến phủ Thất hoàng tử?
Quách Ngọc bình tĩnh bước qua Hoà ma ma và mẹ con Hàn di nương, xem như không thấy gì. Nàng cũng không hành lễ với Đào Thiên Ân mà từ tìm một chỗ tốt ngồi xuống.
- Hôn lễ của Thất tẩu và Thất ca ta không tham dự, hôm nay ta đến bồi tội với tẩu đây.
Trong khoảng thời gian Quách Ngọc sang Đại Nguyên thì ở Đại Mộc đã tổ chức đám cưới cho Thất hoàng tử, sau đó là Bát hoàng tử. Đào Thiên Ân mỉm cười, nàng ta nhẹ nhàng nói.
- Không cần bồi tội. Hoàng muội lo cho vị hôn phu nên sẽ không ai dám trách muội đâu.
- Thật ra, ta không phải chỉ lo cho vị hôn phu mà còn lo cho cháu trai duy nhất của phụ hoàng, lo cho tân hoàng của Vĩnh Ngọc quốc.
Đào Thiên Ân cố tình nói Quách Ngọc vì nam nhân mà chạy khỏi Đại Mộc, không màng hoàng gia Đại Mộc. Quách Ngọc lại nói nàng làm tất cả không ngại nguy hiểm cũng là vì huyết mạch hoàng gia, là vì thiên tử.
Bị Quách Ngọc nói, Đào Thiên Ân hơi mất tự nhiên. Nàng ta không muốn tiếp tục đề tài này.
- Thật ra ta cũng không muốn quanh co. Ta biết hôm nay muội đến là vì cẩu nô và mẹ con tiện nhân này.
Quách Ngọc vẫn nở một nụ cười tươi trên môi, nàng không có chút biểu hiện khi nghe Đào Thiên Ân nói.
- Không biết Thất tẩu đang nói đến ai? Ta nhớ ta không quen biết mẹ con tiện nhân nào cả.
Đào Thiên Ân nghiêm mặt gọi.
- Quách phu nhân, bà nói cho Nguyên Ngọc biết chuyển gì đã xảy ra.
Quách Ngọc liếc mắt, nàng nhìn La di nương chậm chạm bước ra, bên cạnh bà còn có Quách Tuệ. La di nương hành lễ sau đó mở miệng định nói nhưng bị Quách Ngọc ngăn lại.
- Thất tẩu, có vẻ như tẩu có chút hiểu lầm. Thứ nhất La di nương và đại tỷ của ta không phải tiện nhân, thứ hai La di nương càng không được gọi là Quách phu nhân.
Đào Thiên Ân tức giận, nàng ta trầm giọng nói.
- Ta gọi bà ấy là Quách phu nhân là vì tôn trọng trưởng bối, bao năm nay bà ấy chưởng quản hậu viện Quách phủ cũng có khác gì Quách phu nhân? Ta nói tiện nhân ở đây là bọn họ.
Đào Thiên Ân đưa tay chỉ về phía mẹ con Hàn di nương, sau đó tiếp tục nói.
- Ta biết mấy hôm nay muội bận lo hôn lễ của Quách thừa tướng nhưng muội cũng nên nhìn lại hậu viện của Quách phủ, đừng đế tiện nhân tác oai tác quái.
Quách Ngọc phì cười.
- Nói nãy giờ ta cũng không hiểu vì sao Thất tẩu cứ hết lần này đến lần khác mắng người khác là tiện nhân. Họ làm sai điều gì? Hay đơn giản vì họ là thứ xuất nên khiến Thất tẩu không vui? Ta nghĩ không đúng. Bởi ta nhớ không lầm thì mẫu thân của tẩu cũng là thứ xuất. Bây giờ chẳng phải bà ấy cũng đường đường chính chính làm Thái Uý phu nhân, mang trên mình cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, nay còn là mẫu thân của Thất hoàng tử phi. Ta nghĩ có lẽ có gì hiểu lầm mới khiến tẩu giận dữ như vậy?
Đào Thiên Ân híp mắt, nàng nuốt cơn tức nếu không có lẽ nàng sẽ đến xé xác Quách Ngọc mất. Mẫu thân của nàng trước đây là thứ xuất, bà cùng với La di nương là tri kỉ từ bé. Sau này, bà may mắn cứu mạng Đào thái uý nên được phong cảnh làm thái uý phu nhân.
Mấy hôm trước La di nương có viết thư muốn cùng bà hợp tác. Nghĩ đến lợi ích đôi bên nên bà đã hỏi ý con gái, nào ngờ vừa nghe đến chuyện này con gái không phản đối mà còn giúp bà thực hiện.
Đào Thiên Ân hôm nay làm việc này cũng không phải chỉ vì giúp mẫu thân nàng, nàng còn muốn vì bản thân nàng xả cơn tức. Nhưng chưa xả được cơn tức đã bị Quách Ngọc chọc tức ra thế này.
Nhìn thái độ của Đào Thiên Ân, Quách Ngọc cũng không muốn ép chết nàng ta. Nàng xoay người nhìn Kim Sương.
- Đỡ bọn họ dậy.
Nghe Quách Ngọc nói Đào Thiên Ân tức giận đập bàn.
- Không được. Ai dám!
- Đỡ lên!
Cả hai nữ nhân nắm quyền trong tay đều hét lớn ra lệnh. Người của Đào Thiên Ân bước ra ngăn cản Kim Sương, Kim Sương cũng không chịu thua, hai bên giằng co với nhau.
Đào Thiên Ân lạnh giọng nói, nét mặt của nàng bắt đầu trở nên tà ác.
- Hoàng muội. Muội trẻ người non dạ so sánh mẫu thân ta với thứ đê hèn này ta có thể không truy cứu, nhưng điều đó không có nghĩa muội có quyền đến đây làm mưa làm gió. Đây là phủ Thất hoàng tử, muội vuốt mặt cũng phải nể mũi. Muội được nuông chiều không có nghĩa là ai cũng chịu đựng muội làm loạn. Hôm nay ta không cho phép muội dẫn thứ đê hèn này đi.
Quách Ngọc vẫn cười cười như không có chuyện gì, nàng thản nhiên hỏi.
- Ây da! Sao tẩu lại nóng giận như vậy, xem kìa, mặt đỏ cả lên. Ta muốn nghe lý do gì khiến tẩu một hai mắng bọn họ là thứ đê hèn. Hàn di nương là thiếp thất, nhưng tứ muội là huyết mạch của thừa tướng. Dù tẩu đã là người của hoàng thất, nhưng cũng không được quá đáng như vậy. Đánh người, sỉ nhục danh dự. Phụ hoàng không thích người không nói lý lẽ.
Từ đầu tới cuối nàng không hề nhắc đến Hoà ma ma một tiếng, cũng không gấp gáp gọi người trị thương. Không phải nàng không quan tâm đến sống chết của Hoà ma ma, mà là nàng quá quan tâm đến Hoà ma ma. Nếu lúc này, nàng càng thể hiện bản thân quan tâm đến Hoà ma ma thì Đào Thiên Ân lập tức tìm cách lấy mạng bà ấy ngay.
Quách Ngọc biết Đào Thiên Ân ghét nàng, bởi người Đào Thiên Ân nuôi mộng thiếu nữ lại được ban hôn cho Quách Ngọc.
Đàn bà khi ghen sẽ là nỗi ám ảnh lớn nhất!
Quách Ngọc đối xử với cả ba bình đẳng sẽ khiến Đào Thiên Ân cho rằng cả ba chỉ là nô bộc của Quách Ngọc, nàng lên tiếng cũng chỉ vì muốn lấy lại danh dự và rửa tội cho bản thân. Nhưng nếu nàng quan tâm đến Hoà ma ma thì mọi chuyện sẽ khác.Đào Thiên Ân là con gái của Đào thái uý, mẹ nàng là nhất phẩm phu nhân, Thất hoàng tử cũng không phải kẻ dễ chọc. Hôm nay đối đầu với nàng, Quách Ngọc không sợ nhưng nàng phải suy tính kĩ lưỡng vì hiện tại nàng đang nằm trong âm mưu bọn họ.
Trước khi đến đây Minh Tước có nói sơ qua sự việc. Bọn họ tìm thấy một thi thể nam nhân ở Quách Phủ, và tất nhiên thi thể đó là thứ bọn họ dùng để buộc tội nàng.
Nói rồi Quách Ngọc phất tay cho thị vệ của mình tiến vào. Vừa rồi nhận được tin, nàng đã gọi thị vệ phủ công chúa cùng đến phủ Thất hoàng tử. Thị vệ phủ Thất hoàng tử thấy Quách Ngọc, lại còn thấy quân đội hoàng gia phía sau nên chẳng ai dám ngăn cản.
Thị vệ tiến vào đỡ Hàn di nương, Quách Tâm và Hoà ma ma ra ngoài. Quách Ngọc cũng theo đó mà đứng lên rời khỏi phòng. Đào Thiên Ân tức giận, nàng không nghĩ Quách Ngọc dám ngang nhiên dẫn theo thị về tiến vào phủ Thất hoàng tử. Đào Thiên Ân nắm chặt tà áo.
- Nguyên Ngọc, nếu ngay lúc này ngươi dám đưa bọn họ đi ta nhất định báo với Thất hoàng tử để người xử lý vụ này.
Quách Ngọc quay người lại, nở một nụ cười lương thiện.
- Tuỳ Thất tẩu thôi.
Nói rồi nàng khoát áo khoát lên người và bước nhanh hơn ra cổng.
Bất thình lình có một nha hoàn đâm sầm vào người Quách Ngọc.
- Công chúa tha tội, công chúa tha tội.
Nàng ta liên tục xin lỗi, Quách Ngọc cũng phất tay sau đó bỏ đi.
Vừa ra khỏi cổng đã bắt gặp Thất hoàng tử Mộc Huyền. Hắn ta vốn người cao to, làn da lại trắng mịn không thua gì thiếu nữ. So với Thái tử Mộc Lịch từng chinh chiến sa trường, hắn có phần “thư sinh” hơn bởi Mộc Huyền dù biết võ nhưng chưa một lần ra trận. So với bát hoàng tử Mộc Chân thi thơ uyên bác, hắn có vẻ thiên về sự giảo hoạt mưu kế hơn.
Đời trước, lần đầu tiên hắn ra trận cũng là ngày chết của hắn. Quách Ngọc lắc đầu. Nàng biết Thất hoàng tử không phải kẻ vô dụng, hắn có dũng có mưu. Chỉ tiếc hắn lại bị chính phi của mình là Đào Thiên Ân bán đứng nên mất mạng.
Mộc Huyền vừa mới hạ triều đã nghe người của hắn báo lại rằng Đào Thiên Ân bắt người của phủ thừa tướng về phủ Thất hoàng tử, Quách Ngọc lại mang theo thị vệ phủ công chúa xông vào phủ Thất hoàng tử. Hắn nghe đến đó đã vội vả chạy về. Hắn không biết Đào Thiên Ân làm gì, cũng không biết Đào Thiên Ân nổi điên hay sao mà lại đi gây phiền phức với Quách Ngọc. Phải biết lúc này hắn đang chạy ngược chạy xuôi tìm đồng minh, nếu khiến Quách Ngọc hận phủ Thất hoàng tử thì chẳng khác nào bảo hắn đối đầu với phủ thừa tướng, phủ quốc công bây
giờ con thêm cả một hoàng thượng Vĩnh Ngọc quốc.
Nhìn thấy Mộc Huyền, Quách Ngọc mỉm cười hành lễ.
- Thất ca!
Nghe nàng gọi mình là “Thất ca” hắn hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó đã nhanh chóng mỉm cười đáp lời.
- Hoàng muội. Muội đến phủ chơi sao lại về sớm thế?
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn, nàng nhẹ giọng nói.
- Muội hơi mệt nên xin phép về trước.
Lúc này lớp áo bên cánh tay trái của nàng bị thắm đỏ. Mộc Huyền hoảng hốt hỏi.
- Nguyên Ngọc, tay muội...
Kim sương bên cạnh giận dữ nói.
- Điện hạ. Nô tỳ biết người thân phận cao quý, từ đó một số người cũng đeo bám theo mà xem thường công chúa. Nhưng cũng đừng quá đáng đến mức gây thương tích cho công chúa như vậy.
- Cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.