Chương 33: Mệnh Phượng Hoàng
Tiểu Anh Anh
02/01/2017
Nguyên Thiên Hữu nhắc tới vị đạo trưởng khiến Quách Ngọc dừng lại động tác của mình. Nàng nhìn sang hắn, bình tĩnh hỏi.
- Tìm được ông ta?
Nguyên Thiên Hữu hai tay chống cằm nhìn nàng. Mặc cho Quách Ngọc đang gấp gáp muốn biết, hắn vẫn si ngốc ngắm nhìn nàng. Quách Ngọc vỗ vào trán hắn một cái.
- Không nghe ta hỏi?
Bị Quách Ngọc vỗ trán, Nguyên Thiên Hữu mới ngồi ngay ngắn nghiêm túc nói chuyện.
- Không! Nhưng ta biết được những gì ông ta từng nói với mẫu thân của nàng cách đây bốn năm.
- Thật sao? Ông ta đã nói những gì?
Quách Ngọc đặt cánh hoa nhỏ trên tay xuống bàn. Nàng hít một hơi thật sâu. Nàng thật sự chờ đợi rất lâu. Nàng thật sự muốn biết ông ta đã nói những gì. Bởi nàng tin rằng lời nói của ông ta có ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh của nàng. Thậm chí, kết cục đời trước của nàng một phần cũng xuất phát từ ông ta.
- Phượng Hoàng, Phượng Hoàng mệnh Phượng Hoàng. Sinh ra, chết đi lại sinh ra. Ba lần quốc mẫu là mệnh kiếp. Tránh mệnh, giữ mệnh sao cho hợp. Phượng Hoàng trong lửa lại hồi sinh.
Nguyên Thiên Hữu buông năm câu, sau đó nhìn nàng. Hắn chỉ thấy Quách Ngọc lẩm bẩm bảy từ.
- Mệnh phượng hoàng. Quốc mẫu. Hồi sinh.
Nguyên Thiên Hữu lay nhẹ cánh tay nàng.
- Ngọc nhi! Nàng ổn chứ?
Quách Ngọc nhìn hắn, mỉm cười.
- Ta không sao. Ngươi nghe điều này từ đâu?
Nguyên Thiên Hữu cười ha hả.
- Kể cũng lạ. Ta tìm kiếm khắp nơi, tra xét tất cả những người có liên quan. Cuối cùng bỏ sót một người. Tìm kiếm rất lâu ta vẫn không có kết quả, cuối cùng ta vô tình nhớ lại người ấy. Ta tìm cách tìm lại nhưng người có liên quan đến người ấy vào khoảng thời gian mẫu thân của nàng gặp vị đạo trưởng ấy. Cuối cùng không phí công, ta đã nhận được kết quả này. Và người đó không ai khác chính là... Hoàng Quý Phi!
- Dì?
- Đúng vậy! Theo ta biết thì năm đó vị đạo trưởng ấy tìm mẫu thân của nàng. Sau đó bà đến tìm Hoàng Quý Phi để tâm sự. Sau ngày hôm đó thì nàng cũng bị cấm túc trong phủ không được tham gia bất kì yến hội nào.
Quách Ngọc thở dài. Nàng muốn biết những chuyện sâu bên trong nhưng nàng biết Nguyên Thiên Hữu có thể điều tra được bí mật này đã bỏ rất nhiều công sức. Thế nên, những chuyện phía sau nàng sẽ tự làm.
- Cảm ơn!
Nàng nhìn Nguyên Thiên Hữu, cười dịu dàng. Nhìn thấy nụ cười ấy, Nguyên Thiên Hữu như tan chảy.
- Nàng cười thật đẹp! Hãy giữ nụ cười ấy trên môi.
- Đẹp? Ta cũng không muốn mình đẹp. Đẹp không giúp được gì mà chỉ đem lại phiền phức cho ta.
Nguyên Thiên Hữu khẽ chạm vào tay nàng. Hắn nói bằng giọng ấm áp.
- Ngọc nhi! Đừng cố mạnh mẽ khi yếu đuối. Những lúc như vậy nàng không cần sợ hãi vì luôn có ta ở đây, ngay phía sau nàng. Nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh của nàng lúc này chỉ có hình ảnh của hắn. Quách Ngọc xoay mặt về hướng những bông hoa phía xa.
- Ngươi nghĩ sao về mệnh phượng hoàng, quốc mẫu và... hồi sinh?
- Lời của đạo trưởng ấy không chắc sẽ đúng. Nàng không cần phải lo lắng.
- Nếu... nó là sự thật thì sao?
- Là sự thật? Chẳng phải trong đó cũng đã nói chúng ta có thể tránh mệnh và giữ mệnh sao?
Quách Ngọc nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười thật ấm áp.
- Chúng ta?
- Đúng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Ta sẽ không để nàng một mình.
Nàng mỉm cười, sau đó tháo bông hoa hắn đã cài lên tóc nàng xuống. Nàng đặt bông hoa vào tay hắn và nói.
- Còn hồi sinh? Sinh ra, chết đi lại sinh ra? Nếu ta thật sự chết đi và sống lại?
Nguyên Thiên Hữu nắm tay nàng, tay còn lại tiếp tục cài bông hoa nhỏ lên tóc nàng lần nữa.
- Không được tháo xuống! Dù nàng chỉ là một linh hồn ta vẫn yêu nàng.
Quách Ngọc run run thân thể. Khoé mắt nàng long lanh, nàng cảm động. Quách Ngọc tin rằng hắn đang nói thật. Hắn đã từng yêu nàng khi nàng chỉ là một linh hồn!
Quách Ngọc rút tay ra khỏi tay hắn, sau đó đứng lên đi vào trong.
- Ngươi về đi. Hôm nay ta cảm thấy hơi mệt.
Nói rồi nàng bước nhanh hơn, để lại hắn đang đứng nhìn theo bóng lưng của nàng. Một lúc sau hắn cũng xoay người rời đi.
Sáng hôm sau, Quách Ngọc lấy cớ vào thăm Thái Hậu sau đó đến tìm Mộ Dung Hoàn. Bước tới cửa cung, Quách Ngọc nhìn thấy một tấm bảng rất to để ba chữ “Mộ Hoàn cung“. Nàng mỉm cười vì nàng biết tấm bảng này cho do chính tay Hoàng Thượng đề chữ và đặc cách để cho Mộ Dung Hoàn có tên cung điện khác với những người còn lại.
Bước vào trong, nàng thấy mọi thứ được trang trí rất đẹp mắt, hoa tươi nở rộ khắp lối đi. Mộ Hoàn cung có diện tích rất rộng, đứng thứ tư về độ khang trang và lộng lẫy - sau Dưỡng tâm điện của Hoàng Thượng, Thọ khang cung của Thái Hậu và Khôn ninh cung của Hoàng Hậu.
Vào trong, nàng liền gặp Từ ma ma, bà là ma ma hầu hạ Mộ Dung Hoàn từ bé. Nhìn thấy Quách Ngọc, Từ ma ma liền vui vẻ tiến lại hành lễ.
- Tham kiến công chúa.
- Từ ma ma không cần đa lễ.
Quách Ngọc ân cần đỡ bà đứng lên. Từ ma ma từ ái nhìn Quách Ngọc, sau đó nắm lấy tay nàng kéo vào trong.
- Tiểu thư, người mau đi theo lão nô, nương nương chờ người rất lâu.
Quách Ngọc mỉm cười, mặc cho Từ ma ma kéo tay mình. Đi vào trong Quách Ngọc thấy Mộ Dung Hoàn đang đứng chờ nàng.
- Ngọc nhi...
Quách Ngọc không quan tâm lễ tiết mà chạy nhanh lại bên cạnh Mộ Dung Hoàn.
- Dì!
Mộ Dung Hoàn ôm lấy nàng, xoa đầu nàng. Bà cười vui vẻ nói.
- Bao lâu rồi mới chịu đến thăm dì? - Con xin lỗi. Chẳng phải bây giờ con đã ở đây với dì hay sao?
- Dẻo miệng! Mau vào trong ngồi. Từ ma ma mau cho người dâng bánh Hoa Gạo mà Ngọc nhi thích ăn nhất.
Mộ Dung Hoàn vừa nắm tay Quách Ngọc kéo đi, vừa lệnh Từ ma ma chuẩn bị điểm tâm. Cả hai vào trong, ngồi xuống ghế. Lúc này Quách Ngọc mới nói.
- Dì, dạo gần đây dì gầy hơn trước?
Mộ Dung Hoàn sờ mặt mình sau đó cười.
- Không có gì, chỉ là gần đây ta ăn uống không được tốt, buổi tối ngủ cũng không ngon.
Quách Ngọc lo lắng nhìn bà, sau đó hỏi.
- Dì đã mời thái y khám bệnh chưa? Hay để con giúp dì bắt mạch.
Mộ Dung Hoàn cười vui vẻ, kéo tay Quách Ngọc.
- Cháu gái khờ, dì không sao cả. Không cần bắt mạch.
- Không được, con phải bắt mạch mới yên tâm được.
Nói rồi Quách Ngọc nắm tay Mộ Dung Hoàn muốn bắt mạch. Bà cũng không ngăn cản mà chỉ cười từ ái mặc nàng khoa tay múa chân. Nhưng chưa kịp bắt mạch thì bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông truyền:
- Thập ngũ hoàng tử giá đáo!
- Hoằng nhi?
- Hoằng biểu đệ?
Bên ngoài một cậu bé nhanh nhẹn chạy thoăn thoắt vào. Mộc Hoằng năm nay chỉ mới bảy tuổi, thân thể lại ốm yếu vì bệnh và thuốc. Quách Ngọc nhìn Mộc Hoằng chỉ thấy đứa bé này thật đáng thương, chỉ vì cuộc chiến tranh giành quyền lực mà phải chịu đựng mang trên mình những cơn bệnh và mùi thuốc nồng nặc như thế, cũng không được vui đùa chạy nhảy như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác.
- Hoằng nhi tham kiến mẫu phi.
Mộ Dung Hoàn thấy Mộc Hoằng xuất hiện thì vội vàng chạy đến bên cạnh nắm lay cánh tay nhỏ bé của Mộc Hoằng.
- Tại sao con lại đến đây? Chẳng phải mẫu phi đã nói con phải ngoan ngoãn ở lại cung của mình chăm chỉ đọc sách?
- Mẫu phi. Con chỉ muốn đến gặp Ngọc tỷ tỷ thôi. Gặp xong con sẽ trở về.
Nghe Mộc Hoằng nói, Quách Ngọc cảm thấy ấm áp biết nhường nào. Mộc Hoằng nhỏ hơn nàng bảy tuổi. Lúc hắn mới sinh ra, nàng vẫn thường hay vào cung chơi với hắn. Suốt ba năm nàng là người bạn thân thiết của hắn, nhưng nàng không ngờ bốn năm qua nàng không gặp hắn nhưng hắn vẫn còn nhớ hắn có một tỷ tỷ là nàng?
Mộ Dung Hoàn cũng không biết phải làm sao đành để hắn ở lại cung của bà một lúc. Mộc Hoằng được phép ở lại thì rất vui mừng. Hắn nhìn về phía sau lưng Mộ Dung Hoàn và thấy một tỷ tỷ xinh đẹp. Hắn lay cánh tay của bà và nhỏ giọng hỏi.
- Mẫu phi, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia là Ngọc tỷ tỷ?
Nghe con trai ngây ngô hỏi, bà bật cười xoa đầu Mộc Hoằng.
- Đúng vậy, tỷ tỷ xinh đẹp kia là Ngọc tỷ tỷ của con.
Nhận được đáp án, hắn vui vẻ chạy lại gần Quách Ngọc. Hắn chăm chú nhìn nàng, sau đó mỉm cười thật tươi, không ngần ngại mà ngồi bên cạnh nàng.- Ngọc tỷ tỷ? Tỷ còn nhớ đệ không?
- Tất nhiên là nhớ. Hoằng đệ là đệ đệ mà ta thương nhất.
Quách Ngọc nhéo mũi của hắn sau đó cười ha hả. Bị Quách Ngọc nhéo mũi, Mộc Hoằng không giận mà lại thích thú vô cùng.
Quách Ngọc nghiêm chỉnh nhìn hắn hỏi.
- Vì sao đệ vẫn còn nhớ ta? Chẳng phải chúng ta đã không gặp nhau bốn năm? Lúc ta gặp đệ, đệ chỉ mới là cậu bé ba tuổi.
Mộ Dung Hoàn bên cạnh cười vui vẻ nói.
- Vì con không biết, những ngày con không vào cung thăm Hoằng nhi, Hoằng nhi đều tìm con. Năm Hoằng nhi bốn tuổi, Hoằng nhi luôn hỏi “mẫu phi, Ngọc tỷ tỷ thường hay chơi cùng Hoằng nhi đâu rồi?”
Quách Ngọc nhìn Mộc Hoằng, sau đó nắm chặt tay hắn nói.
- Thời gian trước tỷ tỷ rất bận nên không thể đến thăm Hoằng nhi. Nay tỷ tỷ đã có thời gian, tỷ hứa sẽ thường xuyên vào cung thăm đệ. Được không?
Mộc Hoằng cười vui vẻ. Lúc bé hắn chỉ biết có một vị tỷ tỷ thường hay chơi cùng hắn, mẫu thân nói hắn gọi nàng ấy là Ngọc tỷ tỷ. Dù suốt bốn năm qua Ngọc tỷ tỷ không chơi cùng hắn nữa nhưng hắn vẫn nhơ nụ cười tỏa nắng của nàng, vẫn nhớ những bài hát mà nàng hay hát cho hắn nghe, vẫn nhớ những cái ôm ấm áp mà nàng hay dành cho hắn và vẫn nhớ những lần nàng bẹo má, nhéo mũi hắn - thật ấm áp. Trong hoàng cung, ngoại trừ Hoang Thượng, Thái Hậu và Mẫu phi của hắn thì mỗi khi gặp người ngoài hắn đều phải giả vờ ốm yếu bệnh hoạn. Mẫu phi của hắn nói, chỉ có như vậy hắn mới an toàn. Hắn cũng biết chỉ vì hắn được phụ hoàng và hoàng tổ mẫu yêu thương, lại thêm Mộ Dung thị ủng hộ nên rất nhiều người rình rập muốn lấy mạng của hắn.
Nói chuyện thêm một lúc lâu, Mộ Dung Hoàn nhắc nhở Mộc Hoằng.
- Hoằng nhi, không còn sớm. Nếu phụ hoàng phát hiện con ở đây, ngài ấy sẽ giận.
Mộc Hoằng chợt nhớ đến lợi dặn của phụ hoàng sau đó vội vã đứng lên.
- Ngọc tỷ tỷ, hôm khác lại vào thăm đệ nhé. Bây giờ đệ phải về cung đọc sách, nếu phụ hoàng hỏi mà không trả lời được thì không xong. Mẫu phi con về trước.
Nói rồi hắn nhanh chân chạy vèo ra phía cửa sau đó đi theo con đường vắng về Thận Đoàn cung của mình.
Nhìn thân thể nhỏ bé của Mộc Hoằng, Quách Ngọc thở dài. Nhưng rất nhanh sau đó nàng nhớ lại chuyện vừa rồi nàng đang làm chưa xong.
- Dì, Hoằng đệ đã rời khỏi. Bây giờ, dì phải để con bắt mạch.
- Được rồi, không cần khắc khe với ta như vậy.
Mộ Dung Hoàn cười tươi sau đó đưa tay cho Quách Ngọc. Nàng cầm tay bà, chăm chú bắt mạch. Hồi sau, nàng ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dung Hoàn.
- Tháng này, dì vẫn chưa có nguyệt sự?
Nghe Quách Ngọc hỏi, bà giật mình nhớ lại đúng là tháng này bà vẫn chưa có.
- Chẳng lẽ...
- Dì có thai hơn một tháng rồi.
- Thật... thật sao?Cả Quách Ngọc và Mộ Dung Hoàn đều không ngờ sẽ có việc này. Từ sau khi sinh Mộc Hoằng thì Mộ Dung Hoàn không thấy dấu hiệu mang thai nữa. Bà cho rằng ông trời chỉ thương xót cho bà một bé trai, nào ngờ bây giờ bà lại may mắn mang long chủng lần nữa. Bà hy vọng đây là một bé gái, bởi bà muốn nó xinh đẹp, tài năng và thông minh như Quách Ngọc.
Quách Ngọc thì lại ngạc nhiên vô cùng. Đời trước hoàn toàn không có sự xuất hiện của đứa bé này. Rất có thể sự xuất hiện của Quách Ngọc đã làm thay đổi vận mệnh của nhiều người.
Quách Ngọc nắm chặt tay Mộ Dung Hoàn.
- Dì, ở trong cung mang thai rất nguy hiểm, dì phải tự bảo vệ bản thân và đứa bé.
Mộ Dung Hoàn hạnh phúc nói.
- Dì biết mà.
- À, mà con nghe ngoại tổ phủ kể chuyện năm xưa. Con biết được Hoằng đệ được sinh ra là nhờ phương thuốc của một vị đạo trưởng đúng không?
- Đúng vậy.
Quách Ngọc cầm một miếng bánh hoa gạo bỏ vào miệng. Ăn xong miếng bánh nàng mới lên tiếng.
- Bánh hoa gạo vẫn ngon như năm nào. Chỉ tiếc là mẫu thân không còn...
Mộ Dung Hoàn vội vàng nắm tay Quách Ngọc. Bà cố gắng an ủi nàng.
- Ngọc nhi... mẫu thân của con vẫn luôn rất thương con...
- Dì, con biết. Nhưng có một điều con muốn hỏi dì. Dì đã từng nghe qua câu này: “Phượng hoàng, phượng hoàng, mệnh phượng hoàng. Sinh ra chết đi lại sinh ra. Ba lần quốc mẫu là mệnh kiếp. Tránh mệnh giữ mệnh sao cho hợp. Phương hoàng trong lửa lại hồi sinh.”?
Mộ Dung Hoàn cứng đờ người khi nghe Quách Ngọc hỏi. Nhận thấy sự khác biệt của bà, nàng nhìn vào mắt bà và hỏi.
- Dì, nói sự thật cho con biết!
Bà nhìn Quách Ngọc, hai tay nắm chặt bởi bà từng hứa với đại tỷ rằng sẽ giữ bí mật này mãi mãi.
- Con nói gì vậy? Ta thật sự không hiểu.
Quách Ngọc thở dài.
“Mình đã quá vội vàng.”
- Con tin có một ngày di sẽ nói thật với con. Bây giờ cũng không còn sớm con trở lại Quách phủ trước. Dì ở lại hoàng cung phải biết tự bảo vệ bản thân, Hoằng đệ và cả tiểu bảo bối trong bụng nữa. Dì nên sớm thông báo với Hoàng Thượng để ngài ấy tăng cường bảo vệ cho mẹ con dì.
Quách Ngọc nhìn thái độ của bà thì biết bây giờ nàng có ép hỏi cũng không có kết quả. Nàng nắm chặt tay bà, nói vài câu dặn dò sau đó cáo từ.
Quách Ngọc ra khỏi Mộ Hoàn cung, để lại Mộ Dung Hoàn vẫn ngồi đấy nhìn theo.
- Đại tỷ. Tỷ có chắc rằng quyết định năm xưa của tỷ là đúng đắn?
...
Quách Ngọc trở về Quách phủ thì cũng là buổi trưa. Nàng vào tắm gội thay y phục sau đó ngủ một giấc trưa. Khi tỉnh giấc trời cũng là bắt đầu âm u bởi cơn mưa kéo đến.
Quách Ngọc lặng yên ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Nàng nhìn thấy những hạt mưa rơi tí tách trên những chiếc lá nhỏ ngoài vườn. Quách Ngọc bất giác mỉm cười.
“Ngày mình được tái sinh cũng vào một buổi chiều mưa như thế này. Thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái cũng đã tám tháng kể từ ngày mình sống lại... Mọi thứ đều thay đổi...”
Quách Ngọc suy nghĩ vu vơ một chút sau đó lại chợt nghĩ đến những lời vị đạo trưởng nói về mệnh phượng hoàng của nàng.
“Sinh ra chết đi lại sinh ra? Đúng vậy mình đã sống lại giống như được sinh ra lần thứ hai. Tránh mệnh, giữ mệnh liệu có phải là việc mình làm sẽ ảnh hưởng đến vòng xoay chuyển của chính cuộc đời mình? Thế còn ba lần quốc mẫu?”
Nàng cảm thấy khó hiểu, vì sao lại là ba lần quốc mẫu? Liệu những việc mẫu thân của nàng làm có liên quan đến “tránh mệnh, giữ mệnh” và “ba lần quốc mẫu” hay không?
Tuyết Lâm mang một chén canh nóng bước vào thì thấy Quách Ngọc đang ngồi thơ thẩn bên cửa sổ nên cất tiếng hỏi.
- Tiểu thư. Người đang suy nghĩ gì thế?
Quách Ngọc nhăn mặt như một đứa trẻ bị cướp kẹo đáp lời Tuyết Lâm.
- Không có gì. Lại là canh bổ?
- Hoà ma ma nói tiểu thư phải uống nhiều thuốc bổ mới mong có sức khoẻ tốt.
- Ai...
Quách Ngọc thở dài, từ ngày Hoà ma ma trở về nàng luôn phải liên tục ăn canh bổ. Nàng sắp phát phì mất rồi. Quách Ngọc chán nản nói.
- Để đó đi, ta sẽ uống sau.
- Tiểu thư, Hoà ma ma nói người thường hay lén lút đổ bỏ.
Quách Ngọc cau mày nhìn Tuyết Lâm.
- Tuyết Lâm. Từ khi nào người lại giống như một bà lão khó tính như vậy.
- Tiểu thư...
- Được rôi, được rồi. Ta uống đây.
Quách Ngọc xoay người sang cầm lên chén canh uống một ngụm cạn sạch. Sau đó nàng thuận tay lấy một miếng đào nhỏ đưa lên miệng.
- Tại sao lại chua như vậy?
- Chua? Tiểu thư đừng ăn nữa. Để nô tỳ đem bỏ chúng.
Tuyết Lâm vừa nâng dĩa trái cây lên thì Quách Ngọc ngăn cản.
- Không cần. Cứ để đó đi.
Nàng cầm lên miếng đào thứ hai cho vào miệng. Vừa ăn vừa suy nghĩ về chuyện “mệnh phượng hoàng”, nàng cảm thấy đau đầu khi không có được đáp án. Quách Ngọc giận dỗi ném miếng đào ra ngoài sân. Nào ngờ ngoài sân vọng lại một tiếng kêu nhỏ.
- A...
- Minh Tước!
- Tìm được ông ta?
Nguyên Thiên Hữu hai tay chống cằm nhìn nàng. Mặc cho Quách Ngọc đang gấp gáp muốn biết, hắn vẫn si ngốc ngắm nhìn nàng. Quách Ngọc vỗ vào trán hắn một cái.
- Không nghe ta hỏi?
Bị Quách Ngọc vỗ trán, Nguyên Thiên Hữu mới ngồi ngay ngắn nghiêm túc nói chuyện.
- Không! Nhưng ta biết được những gì ông ta từng nói với mẫu thân của nàng cách đây bốn năm.
- Thật sao? Ông ta đã nói những gì?
Quách Ngọc đặt cánh hoa nhỏ trên tay xuống bàn. Nàng hít một hơi thật sâu. Nàng thật sự chờ đợi rất lâu. Nàng thật sự muốn biết ông ta đã nói những gì. Bởi nàng tin rằng lời nói của ông ta có ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh của nàng. Thậm chí, kết cục đời trước của nàng một phần cũng xuất phát từ ông ta.
- Phượng Hoàng, Phượng Hoàng mệnh Phượng Hoàng. Sinh ra, chết đi lại sinh ra. Ba lần quốc mẫu là mệnh kiếp. Tránh mệnh, giữ mệnh sao cho hợp. Phượng Hoàng trong lửa lại hồi sinh.
Nguyên Thiên Hữu buông năm câu, sau đó nhìn nàng. Hắn chỉ thấy Quách Ngọc lẩm bẩm bảy từ.
- Mệnh phượng hoàng. Quốc mẫu. Hồi sinh.
Nguyên Thiên Hữu lay nhẹ cánh tay nàng.
- Ngọc nhi! Nàng ổn chứ?
Quách Ngọc nhìn hắn, mỉm cười.
- Ta không sao. Ngươi nghe điều này từ đâu?
Nguyên Thiên Hữu cười ha hả.
- Kể cũng lạ. Ta tìm kiếm khắp nơi, tra xét tất cả những người có liên quan. Cuối cùng bỏ sót một người. Tìm kiếm rất lâu ta vẫn không có kết quả, cuối cùng ta vô tình nhớ lại người ấy. Ta tìm cách tìm lại nhưng người có liên quan đến người ấy vào khoảng thời gian mẫu thân của nàng gặp vị đạo trưởng ấy. Cuối cùng không phí công, ta đã nhận được kết quả này. Và người đó không ai khác chính là... Hoàng Quý Phi!
- Dì?
- Đúng vậy! Theo ta biết thì năm đó vị đạo trưởng ấy tìm mẫu thân của nàng. Sau đó bà đến tìm Hoàng Quý Phi để tâm sự. Sau ngày hôm đó thì nàng cũng bị cấm túc trong phủ không được tham gia bất kì yến hội nào.
Quách Ngọc thở dài. Nàng muốn biết những chuyện sâu bên trong nhưng nàng biết Nguyên Thiên Hữu có thể điều tra được bí mật này đã bỏ rất nhiều công sức. Thế nên, những chuyện phía sau nàng sẽ tự làm.
- Cảm ơn!
Nàng nhìn Nguyên Thiên Hữu, cười dịu dàng. Nhìn thấy nụ cười ấy, Nguyên Thiên Hữu như tan chảy.
- Nàng cười thật đẹp! Hãy giữ nụ cười ấy trên môi.
- Đẹp? Ta cũng không muốn mình đẹp. Đẹp không giúp được gì mà chỉ đem lại phiền phức cho ta.
Nguyên Thiên Hữu khẽ chạm vào tay nàng. Hắn nói bằng giọng ấm áp.
- Ngọc nhi! Đừng cố mạnh mẽ khi yếu đuối. Những lúc như vậy nàng không cần sợ hãi vì luôn có ta ở đây, ngay phía sau nàng. Nàng nhìn hắn, đôi mắt long lanh của nàng lúc này chỉ có hình ảnh của hắn. Quách Ngọc xoay mặt về hướng những bông hoa phía xa.
- Ngươi nghĩ sao về mệnh phượng hoàng, quốc mẫu và... hồi sinh?
- Lời của đạo trưởng ấy không chắc sẽ đúng. Nàng không cần phải lo lắng.
- Nếu... nó là sự thật thì sao?
- Là sự thật? Chẳng phải trong đó cũng đã nói chúng ta có thể tránh mệnh và giữ mệnh sao?
Quách Ngọc nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười thật ấm áp.
- Chúng ta?
- Đúng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Ta sẽ không để nàng một mình.
Nàng mỉm cười, sau đó tháo bông hoa hắn đã cài lên tóc nàng xuống. Nàng đặt bông hoa vào tay hắn và nói.
- Còn hồi sinh? Sinh ra, chết đi lại sinh ra? Nếu ta thật sự chết đi và sống lại?
Nguyên Thiên Hữu nắm tay nàng, tay còn lại tiếp tục cài bông hoa nhỏ lên tóc nàng lần nữa.
- Không được tháo xuống! Dù nàng chỉ là một linh hồn ta vẫn yêu nàng.
Quách Ngọc run run thân thể. Khoé mắt nàng long lanh, nàng cảm động. Quách Ngọc tin rằng hắn đang nói thật. Hắn đã từng yêu nàng khi nàng chỉ là một linh hồn!
Quách Ngọc rút tay ra khỏi tay hắn, sau đó đứng lên đi vào trong.
- Ngươi về đi. Hôm nay ta cảm thấy hơi mệt.
Nói rồi nàng bước nhanh hơn, để lại hắn đang đứng nhìn theo bóng lưng của nàng. Một lúc sau hắn cũng xoay người rời đi.
Sáng hôm sau, Quách Ngọc lấy cớ vào thăm Thái Hậu sau đó đến tìm Mộ Dung Hoàn. Bước tới cửa cung, Quách Ngọc nhìn thấy một tấm bảng rất to để ba chữ “Mộ Hoàn cung“. Nàng mỉm cười vì nàng biết tấm bảng này cho do chính tay Hoàng Thượng đề chữ và đặc cách để cho Mộ Dung Hoàn có tên cung điện khác với những người còn lại.
Bước vào trong, nàng thấy mọi thứ được trang trí rất đẹp mắt, hoa tươi nở rộ khắp lối đi. Mộ Hoàn cung có diện tích rất rộng, đứng thứ tư về độ khang trang và lộng lẫy - sau Dưỡng tâm điện của Hoàng Thượng, Thọ khang cung của Thái Hậu và Khôn ninh cung của Hoàng Hậu.
Vào trong, nàng liền gặp Từ ma ma, bà là ma ma hầu hạ Mộ Dung Hoàn từ bé. Nhìn thấy Quách Ngọc, Từ ma ma liền vui vẻ tiến lại hành lễ.
- Tham kiến công chúa.
- Từ ma ma không cần đa lễ.
Quách Ngọc ân cần đỡ bà đứng lên. Từ ma ma từ ái nhìn Quách Ngọc, sau đó nắm lấy tay nàng kéo vào trong.
- Tiểu thư, người mau đi theo lão nô, nương nương chờ người rất lâu.
Quách Ngọc mỉm cười, mặc cho Từ ma ma kéo tay mình. Đi vào trong Quách Ngọc thấy Mộ Dung Hoàn đang đứng chờ nàng.
- Ngọc nhi...
Quách Ngọc không quan tâm lễ tiết mà chạy nhanh lại bên cạnh Mộ Dung Hoàn.
- Dì!
Mộ Dung Hoàn ôm lấy nàng, xoa đầu nàng. Bà cười vui vẻ nói.
- Bao lâu rồi mới chịu đến thăm dì? - Con xin lỗi. Chẳng phải bây giờ con đã ở đây với dì hay sao?
- Dẻo miệng! Mau vào trong ngồi. Từ ma ma mau cho người dâng bánh Hoa Gạo mà Ngọc nhi thích ăn nhất.
Mộ Dung Hoàn vừa nắm tay Quách Ngọc kéo đi, vừa lệnh Từ ma ma chuẩn bị điểm tâm. Cả hai vào trong, ngồi xuống ghế. Lúc này Quách Ngọc mới nói.
- Dì, dạo gần đây dì gầy hơn trước?
Mộ Dung Hoàn sờ mặt mình sau đó cười.
- Không có gì, chỉ là gần đây ta ăn uống không được tốt, buổi tối ngủ cũng không ngon.
Quách Ngọc lo lắng nhìn bà, sau đó hỏi.
- Dì đã mời thái y khám bệnh chưa? Hay để con giúp dì bắt mạch.
Mộ Dung Hoàn cười vui vẻ, kéo tay Quách Ngọc.
- Cháu gái khờ, dì không sao cả. Không cần bắt mạch.
- Không được, con phải bắt mạch mới yên tâm được.
Nói rồi Quách Ngọc nắm tay Mộ Dung Hoàn muốn bắt mạch. Bà cũng không ngăn cản mà chỉ cười từ ái mặc nàng khoa tay múa chân. Nhưng chưa kịp bắt mạch thì bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông truyền:
- Thập ngũ hoàng tử giá đáo!
- Hoằng nhi?
- Hoằng biểu đệ?
Bên ngoài một cậu bé nhanh nhẹn chạy thoăn thoắt vào. Mộc Hoằng năm nay chỉ mới bảy tuổi, thân thể lại ốm yếu vì bệnh và thuốc. Quách Ngọc nhìn Mộc Hoằng chỉ thấy đứa bé này thật đáng thương, chỉ vì cuộc chiến tranh giành quyền lực mà phải chịu đựng mang trên mình những cơn bệnh và mùi thuốc nồng nặc như thế, cũng không được vui đùa chạy nhảy như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác.
- Hoằng nhi tham kiến mẫu phi.
Mộ Dung Hoàn thấy Mộc Hoằng xuất hiện thì vội vàng chạy đến bên cạnh nắm lay cánh tay nhỏ bé của Mộc Hoằng.
- Tại sao con lại đến đây? Chẳng phải mẫu phi đã nói con phải ngoan ngoãn ở lại cung của mình chăm chỉ đọc sách?
- Mẫu phi. Con chỉ muốn đến gặp Ngọc tỷ tỷ thôi. Gặp xong con sẽ trở về.
Nghe Mộc Hoằng nói, Quách Ngọc cảm thấy ấm áp biết nhường nào. Mộc Hoằng nhỏ hơn nàng bảy tuổi. Lúc hắn mới sinh ra, nàng vẫn thường hay vào cung chơi với hắn. Suốt ba năm nàng là người bạn thân thiết của hắn, nhưng nàng không ngờ bốn năm qua nàng không gặp hắn nhưng hắn vẫn còn nhớ hắn có một tỷ tỷ là nàng?
Mộ Dung Hoàn cũng không biết phải làm sao đành để hắn ở lại cung của bà một lúc. Mộc Hoằng được phép ở lại thì rất vui mừng. Hắn nhìn về phía sau lưng Mộ Dung Hoàn và thấy một tỷ tỷ xinh đẹp. Hắn lay cánh tay của bà và nhỏ giọng hỏi.
- Mẫu phi, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia là Ngọc tỷ tỷ?
Nghe con trai ngây ngô hỏi, bà bật cười xoa đầu Mộc Hoằng.
- Đúng vậy, tỷ tỷ xinh đẹp kia là Ngọc tỷ tỷ của con.
Nhận được đáp án, hắn vui vẻ chạy lại gần Quách Ngọc. Hắn chăm chú nhìn nàng, sau đó mỉm cười thật tươi, không ngần ngại mà ngồi bên cạnh nàng.- Ngọc tỷ tỷ? Tỷ còn nhớ đệ không?
- Tất nhiên là nhớ. Hoằng đệ là đệ đệ mà ta thương nhất.
Quách Ngọc nhéo mũi của hắn sau đó cười ha hả. Bị Quách Ngọc nhéo mũi, Mộc Hoằng không giận mà lại thích thú vô cùng.
Quách Ngọc nghiêm chỉnh nhìn hắn hỏi.
- Vì sao đệ vẫn còn nhớ ta? Chẳng phải chúng ta đã không gặp nhau bốn năm? Lúc ta gặp đệ, đệ chỉ mới là cậu bé ba tuổi.
Mộ Dung Hoàn bên cạnh cười vui vẻ nói.
- Vì con không biết, những ngày con không vào cung thăm Hoằng nhi, Hoằng nhi đều tìm con. Năm Hoằng nhi bốn tuổi, Hoằng nhi luôn hỏi “mẫu phi, Ngọc tỷ tỷ thường hay chơi cùng Hoằng nhi đâu rồi?”
Quách Ngọc nhìn Mộc Hoằng, sau đó nắm chặt tay hắn nói.
- Thời gian trước tỷ tỷ rất bận nên không thể đến thăm Hoằng nhi. Nay tỷ tỷ đã có thời gian, tỷ hứa sẽ thường xuyên vào cung thăm đệ. Được không?
Mộc Hoằng cười vui vẻ. Lúc bé hắn chỉ biết có một vị tỷ tỷ thường hay chơi cùng hắn, mẫu thân nói hắn gọi nàng ấy là Ngọc tỷ tỷ. Dù suốt bốn năm qua Ngọc tỷ tỷ không chơi cùng hắn nữa nhưng hắn vẫn nhơ nụ cười tỏa nắng của nàng, vẫn nhớ những bài hát mà nàng hay hát cho hắn nghe, vẫn nhớ những cái ôm ấm áp mà nàng hay dành cho hắn và vẫn nhớ những lần nàng bẹo má, nhéo mũi hắn - thật ấm áp. Trong hoàng cung, ngoại trừ Hoang Thượng, Thái Hậu và Mẫu phi của hắn thì mỗi khi gặp người ngoài hắn đều phải giả vờ ốm yếu bệnh hoạn. Mẫu phi của hắn nói, chỉ có như vậy hắn mới an toàn. Hắn cũng biết chỉ vì hắn được phụ hoàng và hoàng tổ mẫu yêu thương, lại thêm Mộ Dung thị ủng hộ nên rất nhiều người rình rập muốn lấy mạng của hắn.
Nói chuyện thêm một lúc lâu, Mộ Dung Hoàn nhắc nhở Mộc Hoằng.
- Hoằng nhi, không còn sớm. Nếu phụ hoàng phát hiện con ở đây, ngài ấy sẽ giận.
Mộc Hoằng chợt nhớ đến lợi dặn của phụ hoàng sau đó vội vã đứng lên.
- Ngọc tỷ tỷ, hôm khác lại vào thăm đệ nhé. Bây giờ đệ phải về cung đọc sách, nếu phụ hoàng hỏi mà không trả lời được thì không xong. Mẫu phi con về trước.
Nói rồi hắn nhanh chân chạy vèo ra phía cửa sau đó đi theo con đường vắng về Thận Đoàn cung của mình.
Nhìn thân thể nhỏ bé của Mộc Hoằng, Quách Ngọc thở dài. Nhưng rất nhanh sau đó nàng nhớ lại chuyện vừa rồi nàng đang làm chưa xong.
- Dì, Hoằng đệ đã rời khỏi. Bây giờ, dì phải để con bắt mạch.
- Được rồi, không cần khắc khe với ta như vậy.
Mộ Dung Hoàn cười tươi sau đó đưa tay cho Quách Ngọc. Nàng cầm tay bà, chăm chú bắt mạch. Hồi sau, nàng ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dung Hoàn.
- Tháng này, dì vẫn chưa có nguyệt sự?
Nghe Quách Ngọc hỏi, bà giật mình nhớ lại đúng là tháng này bà vẫn chưa có.
- Chẳng lẽ...
- Dì có thai hơn một tháng rồi.
- Thật... thật sao?Cả Quách Ngọc và Mộ Dung Hoàn đều không ngờ sẽ có việc này. Từ sau khi sinh Mộc Hoằng thì Mộ Dung Hoàn không thấy dấu hiệu mang thai nữa. Bà cho rằng ông trời chỉ thương xót cho bà một bé trai, nào ngờ bây giờ bà lại may mắn mang long chủng lần nữa. Bà hy vọng đây là một bé gái, bởi bà muốn nó xinh đẹp, tài năng và thông minh như Quách Ngọc.
Quách Ngọc thì lại ngạc nhiên vô cùng. Đời trước hoàn toàn không có sự xuất hiện của đứa bé này. Rất có thể sự xuất hiện của Quách Ngọc đã làm thay đổi vận mệnh của nhiều người.
Quách Ngọc nắm chặt tay Mộ Dung Hoàn.
- Dì, ở trong cung mang thai rất nguy hiểm, dì phải tự bảo vệ bản thân và đứa bé.
Mộ Dung Hoàn hạnh phúc nói.
- Dì biết mà.
- À, mà con nghe ngoại tổ phủ kể chuyện năm xưa. Con biết được Hoằng đệ được sinh ra là nhờ phương thuốc của một vị đạo trưởng đúng không?
- Đúng vậy.
Quách Ngọc cầm một miếng bánh hoa gạo bỏ vào miệng. Ăn xong miếng bánh nàng mới lên tiếng.
- Bánh hoa gạo vẫn ngon như năm nào. Chỉ tiếc là mẫu thân không còn...
Mộ Dung Hoàn vội vàng nắm tay Quách Ngọc. Bà cố gắng an ủi nàng.
- Ngọc nhi... mẫu thân của con vẫn luôn rất thương con...
- Dì, con biết. Nhưng có một điều con muốn hỏi dì. Dì đã từng nghe qua câu này: “Phượng hoàng, phượng hoàng, mệnh phượng hoàng. Sinh ra chết đi lại sinh ra. Ba lần quốc mẫu là mệnh kiếp. Tránh mệnh giữ mệnh sao cho hợp. Phương hoàng trong lửa lại hồi sinh.”?
Mộ Dung Hoàn cứng đờ người khi nghe Quách Ngọc hỏi. Nhận thấy sự khác biệt của bà, nàng nhìn vào mắt bà và hỏi.
- Dì, nói sự thật cho con biết!
Bà nhìn Quách Ngọc, hai tay nắm chặt bởi bà từng hứa với đại tỷ rằng sẽ giữ bí mật này mãi mãi.
- Con nói gì vậy? Ta thật sự không hiểu.
Quách Ngọc thở dài.
“Mình đã quá vội vàng.”
- Con tin có một ngày di sẽ nói thật với con. Bây giờ cũng không còn sớm con trở lại Quách phủ trước. Dì ở lại hoàng cung phải biết tự bảo vệ bản thân, Hoằng đệ và cả tiểu bảo bối trong bụng nữa. Dì nên sớm thông báo với Hoàng Thượng để ngài ấy tăng cường bảo vệ cho mẹ con dì.
Quách Ngọc nhìn thái độ của bà thì biết bây giờ nàng có ép hỏi cũng không có kết quả. Nàng nắm chặt tay bà, nói vài câu dặn dò sau đó cáo từ.
Quách Ngọc ra khỏi Mộ Hoàn cung, để lại Mộ Dung Hoàn vẫn ngồi đấy nhìn theo.
- Đại tỷ. Tỷ có chắc rằng quyết định năm xưa của tỷ là đúng đắn?
...
Quách Ngọc trở về Quách phủ thì cũng là buổi trưa. Nàng vào tắm gội thay y phục sau đó ngủ một giấc trưa. Khi tỉnh giấc trời cũng là bắt đầu âm u bởi cơn mưa kéo đến.
Quách Ngọc lặng yên ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Nàng nhìn thấy những hạt mưa rơi tí tách trên những chiếc lá nhỏ ngoài vườn. Quách Ngọc bất giác mỉm cười.
“Ngày mình được tái sinh cũng vào một buổi chiều mưa như thế này. Thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái cũng đã tám tháng kể từ ngày mình sống lại... Mọi thứ đều thay đổi...”
Quách Ngọc suy nghĩ vu vơ một chút sau đó lại chợt nghĩ đến những lời vị đạo trưởng nói về mệnh phượng hoàng của nàng.
“Sinh ra chết đi lại sinh ra? Đúng vậy mình đã sống lại giống như được sinh ra lần thứ hai. Tránh mệnh, giữ mệnh liệu có phải là việc mình làm sẽ ảnh hưởng đến vòng xoay chuyển của chính cuộc đời mình? Thế còn ba lần quốc mẫu?”
Nàng cảm thấy khó hiểu, vì sao lại là ba lần quốc mẫu? Liệu những việc mẫu thân của nàng làm có liên quan đến “tránh mệnh, giữ mệnh” và “ba lần quốc mẫu” hay không?
Tuyết Lâm mang một chén canh nóng bước vào thì thấy Quách Ngọc đang ngồi thơ thẩn bên cửa sổ nên cất tiếng hỏi.
- Tiểu thư. Người đang suy nghĩ gì thế?
Quách Ngọc nhăn mặt như một đứa trẻ bị cướp kẹo đáp lời Tuyết Lâm.
- Không có gì. Lại là canh bổ?
- Hoà ma ma nói tiểu thư phải uống nhiều thuốc bổ mới mong có sức khoẻ tốt.
- Ai...
Quách Ngọc thở dài, từ ngày Hoà ma ma trở về nàng luôn phải liên tục ăn canh bổ. Nàng sắp phát phì mất rồi. Quách Ngọc chán nản nói.
- Để đó đi, ta sẽ uống sau.
- Tiểu thư, Hoà ma ma nói người thường hay lén lút đổ bỏ.
Quách Ngọc cau mày nhìn Tuyết Lâm.
- Tuyết Lâm. Từ khi nào người lại giống như một bà lão khó tính như vậy.
- Tiểu thư...
- Được rôi, được rồi. Ta uống đây.
Quách Ngọc xoay người sang cầm lên chén canh uống một ngụm cạn sạch. Sau đó nàng thuận tay lấy một miếng đào nhỏ đưa lên miệng.
- Tại sao lại chua như vậy?
- Chua? Tiểu thư đừng ăn nữa. Để nô tỳ đem bỏ chúng.
Tuyết Lâm vừa nâng dĩa trái cây lên thì Quách Ngọc ngăn cản.
- Không cần. Cứ để đó đi.
Nàng cầm lên miếng đào thứ hai cho vào miệng. Vừa ăn vừa suy nghĩ về chuyện “mệnh phượng hoàng”, nàng cảm thấy đau đầu khi không có được đáp án. Quách Ngọc giận dỗi ném miếng đào ra ngoài sân. Nào ngờ ngoài sân vọng lại một tiếng kêu nhỏ.
- A...
- Minh Tước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.