Chương 10: Nàng phải có trách nhiệm với ta
Tiểu Anh Anh
02/01/2017
- Ngọc nhi, ta đồng ý!
Nguyên Thiên Hữu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Quách Ngọc. Nguyên Thiên Hữu nhẹ nhàng nói một câu, làm toàn bộ mọi người có mặt ở Thái Minh điện đều hoảng sợ.
Đây là chuyện gì xảy ra?
“Không những Nguyên Ngọc quận chúa nói mớ, Nguyên Vương cũng đầu óc không bình thường? Nguyên Vương tuỳ ý làm bậy không coi ai ra gì, nhưng thật sự Nguyên Vương có thể si tình một bộ, bất chấp mọi thứ để đưa mỹ nhân về?”
Quách Ngọc trợn tròn mắt nhìn Nguyên Thiên Hữu. Tên chết bầm này, nàng không mượn hắn phải đồng ý. Thật là hoang đường, nàng cùng hắn chỉ mới gặp nhau hai lần. Lần trước nàng cứu hắn là bất đắc dĩ, lần này hắn giúp nàng một phen cũng là có lý do. Nhưng dường như hắn đã đi quá mức cho phép. Gì mà “Ngọc nhi, ta đồng ý”? Cùng hắn quen thân lắm sao?
Quách Ngọc suy nghĩ đến đây, bỗng thấy chột dạ, nàng và hắn không thân lắm, nhưng thật sự mà nói nàng có lỗi với hắn. Đời này nàng muốn thay đổi cục diện, muốn giúp người thân cùng nhiều người vô tội thoát khỏi âm mưu của Thái Tử cùng Trương Đình. Và trong số đó có Nguyên Thiên Hữu.
Nhưng mà, dù nàng có lỗi với hắn, nàng sẽ giúp hắn, chứ không đồng nghĩa nàng phải gả cho hắn!
Quách Ngọc liếc Nguyên Thiên Hữu một cái, muốn kêu hắn sửa miệng. Nhưng Nguyên Thiên Hữu giống như tên ngốc, si khờ nhìn nàng. Quách Ngọc cảm thấy thật khó thở, khoé môi giật giật.
Nàng thù hận, nàng muốn trả thù. Nàng thật sự không muốn gả người. Dù Nguyên Thiên Hữu tốt cỡ nào, nàng cũng không cần!
Nguyên, Thiên, Hữu! Tên, vô, lại!
Nguyên Thiên Hữu cảm nhận được nộ khí phát ra từ ánh mắt của Quách Ngọc. Nguyên Thiên Hữu nhẹ nhàng lách người, chắn ngang trước mặt Thái Tử, mỉm cười nhìn Quách Ngọc. Sau đó, hắn bước lên phía trước, thật gần, môi mấp máy biểu đạt ý: “Ngọc nhi, nàng đã thấy thân thể của ta, nàng phải chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời ta“.
Quách Ngọc đọc hiểu được khẩu ngữ. Nhìn thấy Nguyên Thiên Hữu mặt dày nói lên điều đó, Quách Ngọc dở khóc dở cười. Nếu đây không phải Hoàng cung, nếu ở đây không có người, nàng thật sự muốn đánh chết tên vô lại này.
Nguyên Thiên Hữu thờ ơ trước sự tức giận của Quách Ngọc, lại tiếp tục khẩu ngữ nói.
“Nếu muốn tránh khỏi sự tính kế của bọn họ, không được từ chối. Ngọc nhi, ta giúp nàng.”
Quách Ngọc liếc mắt nhìn Nguyên Thiên Hữu. Nàng sắp phát điên lên được. Nhưng chân tâm suy nghĩ, nếu hôm nay nàng đồng ý mối hôn sự này, về sau nàng sẽ không phải gặp tình trạng này nữa, sẽ không phải suy nghĩ cách tránh thoát sự tính kế của bọn người kia.
Lại nghĩ đến Nguyên Thiên Hữu đời trước, nàng lắc đầu không thôi. Người nam nhân tài hoa như thế, đời trước nàng không có cơ hội quen biết. Trớ trêu thay, lần đầu nàng gặp hắn cũng là lúc hắn đã bị Thái Tử ám sát. Hắn chết trước nàng hai năm.
Lúc đó nàng vô tình nghe được Thái tử cùng Trương Đình nói chuyện. Hoá ra bọn họ đang hợp tác cùng Đại hoàng tử của Đại Nguyên quốc Nguyên Thiên Minh giết chết Nguyên Thiên Hữu. Nàng sợ hãi vô cùng, lén lút bỏ chạy. Quách Ngọc viết một phong thơ, sau đó lén lút đi đến phủ Nguyên Vương, muốn gửi cho Nguyên Thiên Hữu. Nhưng hắn đã sớm hơn nàng một bước rời phủ. Nàng lập tức mua chuộc một tên gia đinh trong phủ Nguyên Vương, hỏi hướng đi của hắn, biết được Nguyên vương trở về Đại Nguyên Quốc. Sau đó, nàng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Quách Ngọc chạy qua cửa thành, nhớ lại cuộc đối thoại của Thái Tử và Trương Đình, nàng biết bọn họ sẽ tính kế, khiến Nguyên Thiên Hữu bị ám sát trong rừng. Nàng nhanh chạy vào cánh rừng. Không bao lâu, nàng như mất hết khí lực, quỳ xuống đất khóc rống. Trước mắt Quách Ngọc có rất nhiều người chết, họ bị rất nhiều vết thương.
Cả phiến rừng thây chất thành đống, mùi máu tươi tanh tưởi khắp không gian. Quách Ngọc bất chấp sợ hãi, hối hả tìm kiếm trong đó, hy vọng sẽ không thấy Nguyên Thiên Hữu. Nhưng nàng lại thất vọng, Nguyên Thiên Hữu nằm ngay đó, hai mắt nhắm nghiền. Hàng chục vết chém, luy luy khắp mặt, khiến nàng không thể nhìn rõ dung mạo. Nàng nhận ra hắn dựa trên trang phục hắn đang mặc. Nàng tiến lên và cố gắng gọi hắn, nhưng hắn bất động. Vô tình Quách Ngọc chạm vào tay hắn, Quách Ngọc như sửng người.
Hắn trúng độc!
Vì để thuận tiện hộ tá Trương Đình, Quách Ngọc đã học rất nhiều thứ, kể cả y. Quách Ngọc đã tìm được một quyển sách y quý gía từ di vật mẫu thân để lại, theo đó Quách Ngọc có thể tạo ra rất nhiều loại kịch độc. Và lúc này, nàng bắt mạch của Nguyên Thiên Hữu, hắn đã trúng độc của nàng. Loại độc này nàng chỉ vừa mới tạo ra duy nhất một lọ, còn chưa có thuốc giải.
Trương Đình đã trộm độc của nàng!
Biết không thể làm gì hơn, Quách Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu, nói một tiếng xin lỗi, sau đó bỏ đi.
Những chuyện cũ hiện ra trước mắt, Quách Ngọc cảm thấy căm hận vô cùng. Hít thở thật mạnh, Quách Ngọc mới kịp điều tiết cảm xúc của mình.
Quách Ngọc lại nhìn Nguyên Thiên Hữu. Hắn vẫn tươi cười đứng đó.
Tên ngốc đó vẫn không chịu buông tha!
Quách Ngọc cắn răng. “Được, cùng lắm thì cùng nhau hợp tác“. Quách Ngọc dùng khẩu ngữ trả lời Nguyên Thiên Hữu. Hắn chỉ cười đáp lại. “Ta thật lòng“. Sau đó Nguyên Thiên Hữu quỳ gối trước Hoàng Thượng, nói.
- Hoàng Thượng biểu cậu, Hữu nhi đã đáp ứng được điều kiện của Ngọc nhi, xin Hoàng Thượng biểu cậu ban hôn.
Nguyên Thiên Hữu nói làm mọi người ở đây đang trợn mắt lại bừng tỉnh.
Hoàng Thượng ho khan một vài tiếng, sau đó nhìn về Thái Hậu. Thái hậu cũng không biết xử lý thế nào đành để Hoàng Thượng quyết định. Hoàng Thượng lắc đầu lại lắc đầu.
“Hữu nhi, cậu phải làm sao đây? Từ lúc con mở miệng giúp Ngọc nha đầu, cậu biết con chú ý đến nàng, con còn thay nàng đặt phong hiệu. Nguyên Ngọc? Nguyên? Là muốn nàng đổi sang họ của con?”
Hoàng Thượng nghĩ đến sự tuỳ hứng của Nguyên Thiên Hữu, ít khi thích một ai, nay lại biết thích người... Sau cùng mới nói.
- Ngọc nha đầu, con đồng ý không?
Quách Ngọc nắm chặt tay nhỏ, liếc nhìn Nguyên Thiên Hữu. Nàng thật sự đang rất đắn đo. Nên hay không nên?- Hoàng Thượng biểu cậu, Hữu nhi nguyện chờ Ngọc nhi vài năm nữa mới rước nàng về làm Nguyên Vương Phi. Chỉ cần Hoàng Thượng ban hôn là được.
Hoàng Thượng lắc đầu cười khổ. Chỉ khi Hữu nhi muốn xin điều gì mới gọi ông là biểu cậu, xưng mình là Hữu nhi.
“Tên khỉ này, từ nhỏ đã thế!”
Hoàng thượng nhìn Quách Ngọc. Quách Ngọc lúc này mới tiến lên cùng Nguyên Thiên Hữu quỳ xuống.
- Thần nữ... nguyện ý!
Quách Ngọc trả lời một câu, tất cả mọi người lại bắt đầu xì xầm “ít nhất cũng rất xứng đôi, cả hai đều suy nghĩ khác người“.
- Được! Nguyên vương Nguyên Thiên Hữu cùng Nguyên Ngọc Quận chúa Quách Ngọc tiến lên nhận chỉ.
Nguyên Thiên Hữu cùng Quách Ngọc quỳ thẳng người, cùng nhau cúi đầu, đồng thanh nói.
- Thần (Thần nữ) tiếp chỉ.
- Nguyên Vương tài ba anh tuấn, hiếu thuận, đức độ, đã lập nhiều chiến công cho Đại Mộc quốc. Nguyên Ngọc quận chúa, xinh đẹp tài hoa, hiếu thuận, hiền lành. Nay, Trẫm ban hôn cho Nguyên Vương cùng Nguyên Ngọc quận chúa. Mùa xuân hai năm sau tiến hành hôn lễ.
- Thần (Thần nữ) tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn, vạn tuế.
Lại tiếp tục cầu hôn và ban hôn, yến hội cuối cùng cũng kết thúc. Trần Kiều Như đại tiểu thư của Lại Bộ Thượng Thư Trần Kiểm được ban hôn cho Bát hoàng tử làm chính phi. Đào Thiên Ân nhị tiểu thư của Thái Uý Đào Huy Tự được ban hôn cho Thất hoàng tử làm chính phi. Hoà Ngọc Diệu đại tiểu thư của Đại Học sĩ Hoà Cẩm được ban hôn cho Thái Tử làm Thái Tử phi. Một số thiên kim khác cũng được ban hôn làm chính phi, sườn phi cho các vị hoàng tử còn lại.
Quách Ngọc tâm tình không tốt chút nào, trực tiếp lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung. Quách An không muốn làm phiền nữ nhi, nên cũng không lên tiếng hỏi điều gì.
Quách An cảm thấy mối hôn sự này quá bất ngờ. Nguyên Thiên Hữu tính tình kỳ quái, lại không coi ai ra gì. Quách An lo lắng hắn sẽ làm hại đến Quách Ngọc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cho đến nay ngoài tính tình kỳ quái lại ngang bướng thì Nguyên Thiên Hữu chưa từng làm ra việc hại người. Hơn nữa, hắn còn từng ra chiến trường lập nhiều công lao hạng mã cho Đại Mộc quốc.
Quách An nhìn Quách Ngọc lên xe ngựa, ông lại thở dài. Quách An biết mối hôn sự này khó có thể thay đổi. Cho nên, ông chỉ có thể ra sức bảo vệ Quách Ngọc, canh chừng Nguyên Thiên Hữu. Chỉ cần có cơ hội sẽ dạy dỗ Nguyên Thiên Hữu cách làm chồng làm cha, tuyệt nhiên không để hắn làm Quách Ngọc đau khổ.
Xe ngựa bon bon chạy trên đường lớn. Bầu trời như một tấm thảm đen tuyền được thắp sáng bởi vài ngôi sao sáng loá. Thời tiết tháng sáu cũng bất đầu thất thường, những cơn gió bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.
Xe ngựa vẫn cứ chạy, thỉnh thoảng lại có cơn gió mạnh làm rèm xe tung bay. Quách Ngọc yên vị ngồi trên xe, lúc này Tuyết Lâm cũng đã lên cùng xe ngựa để tiện hầu hạ Quách Ngọc. Tuyết Lâm cau mày, đưa tay kéo lại rèm, nói.
- Gió lớn quá! Tiểu thư, nô tỳ lấy áo khoác cho người mặc.
Nói rồi, Tuyết Lâm vội vàng lấy áo khoác, choàng lên vai Quách Ngọc. Quách Ngọc cũng không nói gì, ngồi yên tuỳ ý Tuyết Lâm hành động.
Như những lần trước, cơn gió thổi mạnh làm rèm cửa tung bay. Quách Ngọc chán nản nhìn ra cửa sổ. Đột nhiên, Quách Ngọc cứng đờ.
Trời đã vào đêm, đường lớn vắng bóng người, chỉ còn vài ba chiếc xe ngựa lưu hành trên phố. Nhưng Quách Ngọc lại thấy thân ảnh của một ông lão.
Ông lão ấy mặc y phục màu trắng, râu tóc bạc phơ. Ông ta đứng đơn độc trên đường. Ông ấy chăm chú nhìn Quách Ngọc, đón nhận tầm mắt của Quách Ngọc, thản nhiên cười.
Chỉ trong chốc lát, nhưng Quách Ngọc có thể cảm nhận được những cảm xúc phức tạp ở sâu trong đôi mắt của ông ta. Trong đôi mắt ấy chứa đựng sự tiếc thương, nỗi ân hận, sự hổ thẹn, sự chào đón và cả niềm vui.
Cơn gió qua đi, rèm xe cũng buông xuống. Quách Ngọc vội vã đưa tay kéo rèm lên. Nhưng trước mắt nàng chỉ có con đường thênh thang trải dài, những cơn gió nhẹ cuốn bay chiếc lá vàng và vài chiếc xe ngựa chạy chầm chậm trên con phố quạnh hiu.
Tuyết Lâm nhìn Quách Ngọc hành động, trợn tròn mắt. Nàng nhanh chóng kéo tay Quách Ngọc, nói.
- Tiểu thư, làm sao vậy? Ngoài kia có gì không ổn?
- Không có gì!
Tuyết Lâm nhìn Quách Ngọc xoay người, dựa lưng vào ghế. Nàng biết Quách Ngọc không muốn tiếp tục nói, nên cũng không dám hỏi nữa mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hầu hạ.
Quách Ngọc im lặng, nhắm hai mắt, dựa lưng vào ghế, hai tay để hờ trước bụng. Quách Ngọc tâm tình vô cùng rối loạn. Nàng không hiểu vì sao ông lão kia lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó.
Ông ta là ai?
Quách Ngọc không thể nghĩ ra, rõ ràng nàng không biết người đó.
Mặc kệ Quách Ngọc suy nghĩ, xe ngựa vẫn cứ chạy. Không bao lâu thì xe ngựa về đến Thừa tướng phủ.
Nguyên Thiên Hữu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Quách Ngọc. Nguyên Thiên Hữu nhẹ nhàng nói một câu, làm toàn bộ mọi người có mặt ở Thái Minh điện đều hoảng sợ.
Đây là chuyện gì xảy ra?
“Không những Nguyên Ngọc quận chúa nói mớ, Nguyên Vương cũng đầu óc không bình thường? Nguyên Vương tuỳ ý làm bậy không coi ai ra gì, nhưng thật sự Nguyên Vương có thể si tình một bộ, bất chấp mọi thứ để đưa mỹ nhân về?”
Quách Ngọc trợn tròn mắt nhìn Nguyên Thiên Hữu. Tên chết bầm này, nàng không mượn hắn phải đồng ý. Thật là hoang đường, nàng cùng hắn chỉ mới gặp nhau hai lần. Lần trước nàng cứu hắn là bất đắc dĩ, lần này hắn giúp nàng một phen cũng là có lý do. Nhưng dường như hắn đã đi quá mức cho phép. Gì mà “Ngọc nhi, ta đồng ý”? Cùng hắn quen thân lắm sao?
Quách Ngọc suy nghĩ đến đây, bỗng thấy chột dạ, nàng và hắn không thân lắm, nhưng thật sự mà nói nàng có lỗi với hắn. Đời này nàng muốn thay đổi cục diện, muốn giúp người thân cùng nhiều người vô tội thoát khỏi âm mưu của Thái Tử cùng Trương Đình. Và trong số đó có Nguyên Thiên Hữu.
Nhưng mà, dù nàng có lỗi với hắn, nàng sẽ giúp hắn, chứ không đồng nghĩa nàng phải gả cho hắn!
Quách Ngọc liếc Nguyên Thiên Hữu một cái, muốn kêu hắn sửa miệng. Nhưng Nguyên Thiên Hữu giống như tên ngốc, si khờ nhìn nàng. Quách Ngọc cảm thấy thật khó thở, khoé môi giật giật.
Nàng thù hận, nàng muốn trả thù. Nàng thật sự không muốn gả người. Dù Nguyên Thiên Hữu tốt cỡ nào, nàng cũng không cần!
Nguyên, Thiên, Hữu! Tên, vô, lại!
Nguyên Thiên Hữu cảm nhận được nộ khí phát ra từ ánh mắt của Quách Ngọc. Nguyên Thiên Hữu nhẹ nhàng lách người, chắn ngang trước mặt Thái Tử, mỉm cười nhìn Quách Ngọc. Sau đó, hắn bước lên phía trước, thật gần, môi mấp máy biểu đạt ý: “Ngọc nhi, nàng đã thấy thân thể của ta, nàng phải chịu trách nhiệm cho cả cuộc đời ta“.
Quách Ngọc đọc hiểu được khẩu ngữ. Nhìn thấy Nguyên Thiên Hữu mặt dày nói lên điều đó, Quách Ngọc dở khóc dở cười. Nếu đây không phải Hoàng cung, nếu ở đây không có người, nàng thật sự muốn đánh chết tên vô lại này.
Nguyên Thiên Hữu thờ ơ trước sự tức giận của Quách Ngọc, lại tiếp tục khẩu ngữ nói.
“Nếu muốn tránh khỏi sự tính kế của bọn họ, không được từ chối. Ngọc nhi, ta giúp nàng.”
Quách Ngọc liếc mắt nhìn Nguyên Thiên Hữu. Nàng sắp phát điên lên được. Nhưng chân tâm suy nghĩ, nếu hôm nay nàng đồng ý mối hôn sự này, về sau nàng sẽ không phải gặp tình trạng này nữa, sẽ không phải suy nghĩ cách tránh thoát sự tính kế của bọn người kia.
Lại nghĩ đến Nguyên Thiên Hữu đời trước, nàng lắc đầu không thôi. Người nam nhân tài hoa như thế, đời trước nàng không có cơ hội quen biết. Trớ trêu thay, lần đầu nàng gặp hắn cũng là lúc hắn đã bị Thái Tử ám sát. Hắn chết trước nàng hai năm.
Lúc đó nàng vô tình nghe được Thái tử cùng Trương Đình nói chuyện. Hoá ra bọn họ đang hợp tác cùng Đại hoàng tử của Đại Nguyên quốc Nguyên Thiên Minh giết chết Nguyên Thiên Hữu. Nàng sợ hãi vô cùng, lén lút bỏ chạy. Quách Ngọc viết một phong thơ, sau đó lén lút đi đến phủ Nguyên Vương, muốn gửi cho Nguyên Thiên Hữu. Nhưng hắn đã sớm hơn nàng một bước rời phủ. Nàng lập tức mua chuộc một tên gia đinh trong phủ Nguyên Vương, hỏi hướng đi của hắn, biết được Nguyên vương trở về Đại Nguyên Quốc. Sau đó, nàng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Quách Ngọc chạy qua cửa thành, nhớ lại cuộc đối thoại của Thái Tử và Trương Đình, nàng biết bọn họ sẽ tính kế, khiến Nguyên Thiên Hữu bị ám sát trong rừng. Nàng nhanh chạy vào cánh rừng. Không bao lâu, nàng như mất hết khí lực, quỳ xuống đất khóc rống. Trước mắt Quách Ngọc có rất nhiều người chết, họ bị rất nhiều vết thương.
Cả phiến rừng thây chất thành đống, mùi máu tươi tanh tưởi khắp không gian. Quách Ngọc bất chấp sợ hãi, hối hả tìm kiếm trong đó, hy vọng sẽ không thấy Nguyên Thiên Hữu. Nhưng nàng lại thất vọng, Nguyên Thiên Hữu nằm ngay đó, hai mắt nhắm nghiền. Hàng chục vết chém, luy luy khắp mặt, khiến nàng không thể nhìn rõ dung mạo. Nàng nhận ra hắn dựa trên trang phục hắn đang mặc. Nàng tiến lên và cố gắng gọi hắn, nhưng hắn bất động. Vô tình Quách Ngọc chạm vào tay hắn, Quách Ngọc như sửng người.
Hắn trúng độc!
Vì để thuận tiện hộ tá Trương Đình, Quách Ngọc đã học rất nhiều thứ, kể cả y. Quách Ngọc đã tìm được một quyển sách y quý gía từ di vật mẫu thân để lại, theo đó Quách Ngọc có thể tạo ra rất nhiều loại kịch độc. Và lúc này, nàng bắt mạch của Nguyên Thiên Hữu, hắn đã trúng độc của nàng. Loại độc này nàng chỉ vừa mới tạo ra duy nhất một lọ, còn chưa có thuốc giải.
Trương Đình đã trộm độc của nàng!
Biết không thể làm gì hơn, Quách Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu, nói một tiếng xin lỗi, sau đó bỏ đi.
Những chuyện cũ hiện ra trước mắt, Quách Ngọc cảm thấy căm hận vô cùng. Hít thở thật mạnh, Quách Ngọc mới kịp điều tiết cảm xúc của mình.
Quách Ngọc lại nhìn Nguyên Thiên Hữu. Hắn vẫn tươi cười đứng đó.
Tên ngốc đó vẫn không chịu buông tha!
Quách Ngọc cắn răng. “Được, cùng lắm thì cùng nhau hợp tác“. Quách Ngọc dùng khẩu ngữ trả lời Nguyên Thiên Hữu. Hắn chỉ cười đáp lại. “Ta thật lòng“. Sau đó Nguyên Thiên Hữu quỳ gối trước Hoàng Thượng, nói.
- Hoàng Thượng biểu cậu, Hữu nhi đã đáp ứng được điều kiện của Ngọc nhi, xin Hoàng Thượng biểu cậu ban hôn.
Nguyên Thiên Hữu nói làm mọi người ở đây đang trợn mắt lại bừng tỉnh.
Hoàng Thượng ho khan một vài tiếng, sau đó nhìn về Thái Hậu. Thái hậu cũng không biết xử lý thế nào đành để Hoàng Thượng quyết định. Hoàng Thượng lắc đầu lại lắc đầu.
“Hữu nhi, cậu phải làm sao đây? Từ lúc con mở miệng giúp Ngọc nha đầu, cậu biết con chú ý đến nàng, con còn thay nàng đặt phong hiệu. Nguyên Ngọc? Nguyên? Là muốn nàng đổi sang họ của con?”
Hoàng Thượng nghĩ đến sự tuỳ hứng của Nguyên Thiên Hữu, ít khi thích một ai, nay lại biết thích người... Sau cùng mới nói.
- Ngọc nha đầu, con đồng ý không?
Quách Ngọc nắm chặt tay nhỏ, liếc nhìn Nguyên Thiên Hữu. Nàng thật sự đang rất đắn đo. Nên hay không nên?- Hoàng Thượng biểu cậu, Hữu nhi nguyện chờ Ngọc nhi vài năm nữa mới rước nàng về làm Nguyên Vương Phi. Chỉ cần Hoàng Thượng ban hôn là được.
Hoàng Thượng lắc đầu cười khổ. Chỉ khi Hữu nhi muốn xin điều gì mới gọi ông là biểu cậu, xưng mình là Hữu nhi.
“Tên khỉ này, từ nhỏ đã thế!”
Hoàng thượng nhìn Quách Ngọc. Quách Ngọc lúc này mới tiến lên cùng Nguyên Thiên Hữu quỳ xuống.
- Thần nữ... nguyện ý!
Quách Ngọc trả lời một câu, tất cả mọi người lại bắt đầu xì xầm “ít nhất cũng rất xứng đôi, cả hai đều suy nghĩ khác người“.
- Được! Nguyên vương Nguyên Thiên Hữu cùng Nguyên Ngọc Quận chúa Quách Ngọc tiến lên nhận chỉ.
Nguyên Thiên Hữu cùng Quách Ngọc quỳ thẳng người, cùng nhau cúi đầu, đồng thanh nói.
- Thần (Thần nữ) tiếp chỉ.
- Nguyên Vương tài ba anh tuấn, hiếu thuận, đức độ, đã lập nhiều chiến công cho Đại Mộc quốc. Nguyên Ngọc quận chúa, xinh đẹp tài hoa, hiếu thuận, hiền lành. Nay, Trẫm ban hôn cho Nguyên Vương cùng Nguyên Ngọc quận chúa. Mùa xuân hai năm sau tiến hành hôn lễ.
- Thần (Thần nữ) tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn, vạn tuế.
Lại tiếp tục cầu hôn và ban hôn, yến hội cuối cùng cũng kết thúc. Trần Kiều Như đại tiểu thư của Lại Bộ Thượng Thư Trần Kiểm được ban hôn cho Bát hoàng tử làm chính phi. Đào Thiên Ân nhị tiểu thư của Thái Uý Đào Huy Tự được ban hôn cho Thất hoàng tử làm chính phi. Hoà Ngọc Diệu đại tiểu thư của Đại Học sĩ Hoà Cẩm được ban hôn cho Thái Tử làm Thái Tử phi. Một số thiên kim khác cũng được ban hôn làm chính phi, sườn phi cho các vị hoàng tử còn lại.
Quách Ngọc tâm tình không tốt chút nào, trực tiếp lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung. Quách An không muốn làm phiền nữ nhi, nên cũng không lên tiếng hỏi điều gì.
Quách An cảm thấy mối hôn sự này quá bất ngờ. Nguyên Thiên Hữu tính tình kỳ quái, lại không coi ai ra gì. Quách An lo lắng hắn sẽ làm hại đến Quách Ngọc.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cho đến nay ngoài tính tình kỳ quái lại ngang bướng thì Nguyên Thiên Hữu chưa từng làm ra việc hại người. Hơn nữa, hắn còn từng ra chiến trường lập nhiều công lao hạng mã cho Đại Mộc quốc.
Quách An nhìn Quách Ngọc lên xe ngựa, ông lại thở dài. Quách An biết mối hôn sự này khó có thể thay đổi. Cho nên, ông chỉ có thể ra sức bảo vệ Quách Ngọc, canh chừng Nguyên Thiên Hữu. Chỉ cần có cơ hội sẽ dạy dỗ Nguyên Thiên Hữu cách làm chồng làm cha, tuyệt nhiên không để hắn làm Quách Ngọc đau khổ.
Xe ngựa bon bon chạy trên đường lớn. Bầu trời như một tấm thảm đen tuyền được thắp sáng bởi vài ngôi sao sáng loá. Thời tiết tháng sáu cũng bất đầu thất thường, những cơn gió bắt đầu xuất hiện nhiều hơn.
Xe ngựa vẫn cứ chạy, thỉnh thoảng lại có cơn gió mạnh làm rèm xe tung bay. Quách Ngọc yên vị ngồi trên xe, lúc này Tuyết Lâm cũng đã lên cùng xe ngựa để tiện hầu hạ Quách Ngọc. Tuyết Lâm cau mày, đưa tay kéo lại rèm, nói.
- Gió lớn quá! Tiểu thư, nô tỳ lấy áo khoác cho người mặc.
Nói rồi, Tuyết Lâm vội vàng lấy áo khoác, choàng lên vai Quách Ngọc. Quách Ngọc cũng không nói gì, ngồi yên tuỳ ý Tuyết Lâm hành động.
Như những lần trước, cơn gió thổi mạnh làm rèm cửa tung bay. Quách Ngọc chán nản nhìn ra cửa sổ. Đột nhiên, Quách Ngọc cứng đờ.
Trời đã vào đêm, đường lớn vắng bóng người, chỉ còn vài ba chiếc xe ngựa lưu hành trên phố. Nhưng Quách Ngọc lại thấy thân ảnh của một ông lão.
Ông lão ấy mặc y phục màu trắng, râu tóc bạc phơ. Ông ta đứng đơn độc trên đường. Ông ấy chăm chú nhìn Quách Ngọc, đón nhận tầm mắt của Quách Ngọc, thản nhiên cười.
Chỉ trong chốc lát, nhưng Quách Ngọc có thể cảm nhận được những cảm xúc phức tạp ở sâu trong đôi mắt của ông ta. Trong đôi mắt ấy chứa đựng sự tiếc thương, nỗi ân hận, sự hổ thẹn, sự chào đón và cả niềm vui.
Cơn gió qua đi, rèm xe cũng buông xuống. Quách Ngọc vội vã đưa tay kéo rèm lên. Nhưng trước mắt nàng chỉ có con đường thênh thang trải dài, những cơn gió nhẹ cuốn bay chiếc lá vàng và vài chiếc xe ngựa chạy chầm chậm trên con phố quạnh hiu.
Tuyết Lâm nhìn Quách Ngọc hành động, trợn tròn mắt. Nàng nhanh chóng kéo tay Quách Ngọc, nói.
- Tiểu thư, làm sao vậy? Ngoài kia có gì không ổn?
- Không có gì!
Tuyết Lâm nhìn Quách Ngọc xoay người, dựa lưng vào ghế. Nàng biết Quách Ngọc không muốn tiếp tục nói, nên cũng không dám hỏi nữa mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hầu hạ.
Quách Ngọc im lặng, nhắm hai mắt, dựa lưng vào ghế, hai tay để hờ trước bụng. Quách Ngọc tâm tình vô cùng rối loạn. Nàng không hiểu vì sao ông lão kia lại nhìn nàng bằng ánh mắt đó.
Ông ta là ai?
Quách Ngọc không thể nghĩ ra, rõ ràng nàng không biết người đó.
Mặc kệ Quách Ngọc suy nghĩ, xe ngựa vẫn cứ chạy. Không bao lâu thì xe ngựa về đến Thừa tướng phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.