Chương 4: Thị uy
Tiểu Anh Anh
02/01/2017
La di nương đêm qua mất ngủ, bà cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Kế hoạch của mình đã rất chu toàn, vì sao tiểu tiện nhân đó lại có thể phá huỷ tất cả?”
La di nương nghĩ mình thật xui xẻo, bà đã không chú ý đến vấn đề chỉ có ở hoa viên mới có đất đỏ. La di nương không hề hay biết rằng “xui xẻo” của bà chỉ mới bắt đầu.
- Mẫu thân...
Quách Lan nhấc váy bước vào lại hô to gọi La di nương, theo sau đó là Quách Tuệ. La di nương liếc mắt nhìn sang, lạnh lùng mở miệng.
- Từ nay chỉ nên kêu di nương, đều quên đêm qua lão gia nói thế nào sao?
- Ta hiểu, di nương.
Quách Lan bĩu môi trả lời.
“Đây rõ ràng là viện Bích Hoa, đều là người của mẫu thân, việc gì phải cẩn thận như thế?”
- Ngồi xuống đi, tìm ta có việc gì?
- Mẫu... Di nương, tháng sau là đến thọ yến sáu mươi của Thái hậu, ta muốn có y phục mới.
Quách Lan nũng nịu kéo tay La di nương, sau đó lại chu miệng nói.
La di nương nhìn nàng cười cười, lại quay sang hỏi Quách Tuệ.
- Tuệ nhi, con đến tìm ta cũng không phải là vấn đề y phục, phải không?
Quách Tuệ mỉm cười, lại nhẹ vuốt vuốt sợi tóc, nói.
- Di nương, ta không lo vấn đề y phục, ta chỉ muốn đến xin người ý kiến, đại thọ sáu mươi của Thái hậu ta nên tặng lên lễ vật nào đây?
La di nương cười ha ha, đưa tay vuốt tóc Quách Tuệ.
- Đúng vậy, tất cả mọi thứ, ta đã thay các con chuẩn bị sẵn sàng. Vấn đề là lễ vật, lễ vật phải thật đặc biệt. Lúc đầu ta định để con múa một khúc tặng thái hậu, nhưng kỹ năng múa của con dù là do vũ nương nổi tiếng nhất Đại Mộc chỉ dạy, con cũng chỉ mới học được vài tháng, e là không ổn. Lần này thọ yến, không chỉ có quan to quý nhân quy tụ đầy đủ còn có các vị hoàng tử, vương gia. Đại thọ sáu mươi, thái hậu muốn các vị hoàng tử và vương gia phải có mặt đầy đủ là để tuyển phi cùng thứ phi. Mà người quan trọng nhất đó là Thái Tử, con không thể có một chút sai lầm nào được.
- Ta biết, thế ta phải làm gì bây giờ? Nếu ta không thể hiện tài năng thì làm sao thái tử chú ý đến ta?
- Con yên tâm, yến hội chắc chắn sẽ có thi thố, con không cần lo không có cơ hội. Chỉ là lễ vật cho thái hậu thì phải đặc biệt.
La di nương cười mạnh hơn, nói.
- Nhị muội của con có một bức phúc thọ đồ, do đệ nhất tú nương ở Xương Châu thêu, đó là bản duy nhất, không có bản thứ hai. Mọi người luôn tìm kiếm nó, nhưng suốt mười bốn năm nay không ai tìm ra. Chẳng ai biết mười bốn năm trước, đệ nhất tú nương ấy đã đem nó tặng cho một nữ nhân nhân ngày sinh thần của nàng. Không lâu sau đó, đệ nhất tú nương tuyên bố giải nghề, không bao giờ động châm tuyến.
- Mười bốn năm trước, nhị muội vừa mới chào đời, làm sao có duyên gặp tú nương đó, làm sao có thể nhận được bức phúc thọ đồ đó?- Là Mộ Dung Hà, bà ta đã từng cứu mạng vị tú nướng kia, sau đó họ vẫn thường xuyên liên lạc. Mười bốn năm trước vị tú nương kia đến chào từ biệt Mộ Dung Hà, bà ấy phải rời khỏi đây, cũng không về Xương Châu và sẽ không động châm tuyến nữa. Lúc đó Mộ Dung Hà vừa sinh nhị muội của con, nên vị tú nương kia không tặng cho Mộ Dung Hà mà trực tiếp tặng cho Quách Ngọc làm lễ vật.
- Di nương muốn ta tặng nó cho thái hậu?
- Đúng vậy, đến thăm nhị muội của con. Tỷ muội cùng nhau tâm sự.
- Ta biết, di nương.
Mẹ con La di nương vui vẻ cười sau đó cùng nhau ăn bữa sáng.
...
- Chủ tử, thuộc hạ đã điều tra được: Cô nương đó là đích nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, tên là Quách Ngọc. Hai tháng nữa sẽ cập kê. Mẫu thân của nàng ta qua đời cách đây hai năm, nàng ta rất được thừa tướng đại nhân yêu thương. Từ bé luôn ngoan ngoãn hiền dịu, chỉ hai năm nay mới trở nên ương ngạnh, chỉ biết khóc nháo, không nói lý lẽ. Trong phủ nàng chỉ thân thiết với Mẹ con La di nương. Sức khoẻ của nàng ta hai năm nay luôn không tốt, lại không có tài hoa gì...
Người thanh niên mặc một bộ y phục màu lục ngồi trên ghế, hắn khẽ nhấp một ngụm trà. Người thanh niên không ngước nhìn về phía hắc y nhân đang quỳ trước mặt, lại như lơ đãng khẽ hỏi.
- Còn gì nữa? Đây hoàn toàn là sự thật sao?
- Thưa chủ tử, đây hoàn toàn là những gì mọi người xung quanh nhận định về nhị tiểu thư. Nhưng theo thuộc hạ quan sát, nhị tiểu thư tính tình không tính là ương ngạnh, không nói lý lẽ. Thuộc hạ cảm nhận được một cỗ lãnh khí phát ra từ nhị tiểu thư, đặc biệt là đôi mắt ẩn chứa rất nhiều bí mật và ưu thương.
Hắc y nhân một mạch nói, người thanh niên kia lại gõ gõ vào mặt bàn tạo ra tiếng “thùng thùng”, hắn khẽ nhếch miệng tạo một độ cong lớn.
- Cuộc sống không được tốt lắm.
Thanh niên lẩm bẩm nói rồi khẽ vẫy tay cho hắc y nhân lui xuống.
- Minh Tước.
- Có thuộc hạ.
Người thanh niên gọi một tiếng, ngay lập tức xuất hiện một hắc y nhân trước mặt, cung kính quỳ dưới sàn.
- Đến bảo hộ Nhị Tiểu thư của phủ Thừa Tướng, đừng để nàng biết thân phận của ngươi.
- Thuộc hạ biết, vương gia.
Minh Tước nhanh chóng biến mất, trong sảnh chỉ còn lại người thanh niên kia đang lặng yên uống trà.
...
- Tiểu thư, người cẩn thận sức khoẻ, đừng ngồi lâu, không tốt cho sức khoẻ.
Tuyết Lâm một bên kéo chỉ thêu, một bên lo lắng nói.
- Ta biết.
Quách Ngọc lại chăm chú vào công việc của mình mà không chú ý đến, làm Tuyết Lâm tức đến muốn dậm chân.
- Tiểu thư, người thêu liên tục bốn canh giờ rồi.
- Ta phải hoàn thành nó thật nhanh, sẽ có người đến lấy nó...Tuyết Lâm định hỏi thêm gì nữa thì nghe ngoài cửa có tiếng nha hoàn thông truyền.
- Nhị Tiểu thư, đại tiểu thư đến.
Quách Ngọc ngưng tay, ngước mắt lên nhìn Tuyết Lâm mỉm cười, sau đó tiếp tục thêu. Tuyết lâm hiểu ý, mỉm cười đáp lời nhà hoàn thông truyền.
- Mau mời đại tiểu thư vào đại sảnh, tiểu thư sẽ ra ngay.
Nha hoàn thông truyền đáp một tiếng rồi lui ra. Quách Ngọc cố ngồi thêu thêm một đoạn thời gian mới giao cho Tuyết Lâm đem cất, sau đó lại để Tuyết Lâm dìu mình ra đại sảnh.
Quách Tuệ ở đại sảnh chờ đợi đã lâu, tay liên tục gõ bàn vì thiếu kiên nhẫn. Nếu không phải đêm qua Quách An hạn chế quyền quản lý của La di nương thì nàng đã lao vào phòng của Quách Ngọc, nếu hôm nay nàng không vì Phúc Thọ đồ thì đã không kiên nhẫn ngồi chờ.
Quách Tuệ đã nhiều lần gọi nha hoàn thông truyền lần nữa, nhưng kết quả vẫn là một chữ đợi. Nàng tức đến độ muốn đập vỡ mọi thứ xung quanh, nhưng nàng cũng hiểu đây không phải viện Minh Tuệ. Bên cạnh nha hoan cận thân của Quách Tuệ - Lan Túc vẫn đứng nghiêm cẩn. Biết chủ tử đang nóng giận, nên nàng ta luôn nhắc nhở Quách Tuệ phải kiềm chế.
Nha hoàn thay đổi trà cho Quách Tuệ, đây là tách trà thứ ba vẫn chưa thấy Quách Ngọc xuất hiện.
Dù Quách Ngọc là đích nữ nhưng đã mất mẹ. Quách Tuệ tuy là thứ nữ, nhưng hai năm nay La di nương quyền lực ngày càng lớn. Nha hoàn vẫn luôn e sợ La di nương, thấy Quách Tuệ sắp không ổn, sợ lại giận chó đánh mèo lên người mình nên nha hoàn nhỏ nhẹ lấy lòng Quách Tuệ.
- Đại tiểu thư, người dùng trà. Người cũng có thể về viện Minh Tuệ trước. Nhị tiểu thư rất nể trọng người, nhị tiểu thư hôm nay chậm trễ, sẽ tự đến bồi tội với người. Người uống trà, đừng nóng giận.
Nghe được Quách Ngọc muốn đến bồi tội với bản thân, Quách Tuệ thư thái không ít. Miệng vừa kéo kéo, định nói gì đó thì Quách Tuệ nghe được một giọng nói trong trẻo.
- Đại tỷ, để ngươi chờ lâu.
Quách Ngọc mặc một bộ y phục màu hồng phấn. Eo nhỏ được nhấn nhá tạo nên sự thanh thoát nhẹ nhàng. Phần ngực áo được cắt may hợp lý tạo sự căng tròn vốn có của thiếu nữ đang trong tuổi phát triển. Chân váy được thêu hoa, đôi chân nhỏ nhắn di động làm cho làn váy đung đưa như một khu vườn đầy hoa sắc. Trâm cài leng keng va chạm vào nhau tạo nên âm thanh rất êm tai hoà vào giọng nói của thiếu nữ làm người nghe không khỏi thán một câu “mỹ“. Nha hoàn một bên phục vụ trà, vừa mở miệng nịnh nọt Quách Tuệ, nghe giọng của Quách Ngọc, nha hoàn quay người giật mình làm nước trà đổ ra ngoài bắn tung toé lên giày của Quách Tuệ. Quách Tuệ tức giận, đập bàn. Nha hoàn vội vã quỳ xuống, run run khóc xin.
- Đại tiểu thư tha tội, nô tỳ... Nô tỳ không cố ý, nô tỳ...
- Tiện nô.
Lan Túc đạp lên ngực nha hoàn, làm nàng lăn ra sàn, nhưng nha hoàn vẫn cố ngồi dậy xin tha.
Quách Tuệ lạnh lùng quát.
- Lôi tiện nô này ra, đánh hai mươi đại bản, đem bán ra khỏi phủ. Bên ngoài có hai nha hoàn thô kệch xông vào đại sảnh, sắn tay áo muốn kéo nha hoàn kia ra ngoài. Nha hoàn khóc lóc, cầu xin Quách Tuệ. Nhìn thấy nha hoàn bị kéo ra đến cửa, Quách Ngọc mới mở miệng.
- To gan.
Quách Ngọc hét lớn làm tất cả mọi người dừng lại hoạt động của mình.
Quách Tuệ kéo kéo khoé môi, mở miệng nói.
- Nhị muội...
Quách Ngọc mỉm cười cắt ngang lời của Quách Tuệ.
- Đại tỷ, thật là để ngươi chê cười. Bọn nô tài không biết phép tắt, muội muội xin phép được dạy dỗ bọn họ, sau lại tiếp chuyện với đại tỷ.
Nói rồi nàng không nhìn Quách Tuệ mà quay sang liếc nhìn hai nha hoàn thô kệch. Hai nha hoàn cảm nhận được ánh mắt của Quách Ngọc thì không tự chủ run run thân thể, bủn rủn hai chân. Quách Ngọc trước giờ luôn nịnh nọt Quách Tuệ, hai nha hoàn này tuy là nô tỳ trong viện Ngọc Cát nhưng chủ tử chân chính không phải Quách Ngọc mà là La di nương.
- Nhị tiểu thư, nha hoàn này làm việc thất trách làm bắn nước trà vào giày đại tiểu thư, chúng nô tỳ nghe lệnh của đại tiểu thư kéo nha hoàn không biết phép tắc này ra ngoài.
Quách Ngọc đi đến ngồi uy nghiêm trên ghế dựa, vừa nghe một nha hoàn nói xong Quách Ngọc ném thẳng một tách trà trước mặt nha hoàn. Nước trà nóng bắn lên tay, lên cổ nha hoàn, nàng ta nóng nảy muốn nhảy dựng.
- Ở đây cũng có chỗ cho ngươi nói chuyện? Hay viện Ngọc Cát này không còn chủ tử, nên bọn nô tài các ngươi luôn tự chủ làm việc, không phân biệt tôn ty trên dưới? Ở đây có đại tỷ, tuy là thứ nữ nhưng vẫn là chân chính tiểu thư. Huống hồ gì ta nhị tiểu thư là chân chính chủ tử của Ngọc Cát viện này. Các ngươi làm mưa làm gió, tự cho là đúng, vượt mặt chủ tử. Ta chưa hỏi các ngươi cũng dám lên tiếng, chưa cho phép cũng dám tuỳ tiện động thủ trong viện của ta. Xem ra bấy lâu nay ta luôn nhân từ, khiến các ngươi quên mất thân phận, tự cho mình có quyền làm chủ, tự cho mình là chủ tử sao?
Quách Ngọc giận dữ hét lớn, Quách Tuệ đỏ mặt khi nghe đến “thứ nữ” thân phận. Quách Tuệ cảm nhận được sự châm chọc trong từng câu nói của Quách Ngọc.
“Tiện nhân muốn chỉ cây dâu, mắng cây hoè?”
Bọn nô bộc bên ngoài cũng run sợ. Khi Quách Ngọc đưa cái giá của chủ tử ra thì bọn nô bộc bên ngoài mới nhớ rằng khế bán thân của họ là do Quách Ngọc nắm giữ, mạng của họ đang nằm trong tay Quách Ngọc.
Tất cả không khí bao trùm sự sợ hãi. Quách Tuệ lúc này cố giữ bình tĩnh, lại cười một cách vui vẻ, nhìn Quách Ngọc nói.
- Nhị muội, cần gì phải nóng giận, tên nha hoàn đó làm sai, bọn họ chỉ là nghe lệnh của ta làm việc thôi.
- Đại tỷ, lời ấy không đúng. Chân chính nô tài chỉ trung một chủ. Khi chưa có sự cho phép của muội, bọn họ cũng dám to gan vượt mặt. Lần này là chuyện nhỏ, nhưng làm sao biết được một ngày nào đó họ có lá gan bán đứng cả chủ tử.
Hai nha hoàn lưng đầy mô hôi lạnh, các nàng thực sự là bán đứng nhị tiểu thư.
- Hai người các ngươi không tuân theo lời của chủ tử, tự ý làm chủ. Người đâu, kéo ra ngoài đánh một trăm đại bản, nếu các nàng còn sống thì mang bán ra ngoài phủ.Bên ngoài lập tức có vài tên gia đinh xông vào kéo hai nha hoàn ra thi hành bản tử. Tiếng gậy thô đánh vào da thịt cùng với tiếng gào thét làm mọi người hoảng sợ. Nha hoàn còn lại quỳ trên mặt đất cúi gầm mặt, nàng sợ số phận của mình cũng sẽ giống bọn họ. Lại nghe tiếng của Quách Ngọc vang lên.
- Ngươi, thân là nha hoàn tam đẳng, lại dám nghị sự chuyện của bản tiểu thư, ngươi từ đâu ra lá gan mà dám tự thay ta nói với đại tỷ những lời đó. Thật là một tên gan lớn, bàn tay to. Ngôn hành hàm hồ, dám tự chủ trương, đầu óc luôn suy nghĩ những chuyện không trong phạm vi của bản thân, lại làm việc thất trách, va chạm với đại tỷ. Người đâu, kéo ra ngoài đánh chết.
Bên ngoài tiếng hét của của hai nha hoàn kia chưa dứt thì nha hoàn tam đẳng lại bị kéo ra ai ai khóc cầu.
- Nhị tiểu thư tha mạng, nhị tiểu thư tha mạng...
Quách Ngọc uống một ngụm trà, quay sang liếc mắt nhìn Lan Túc chậm chạp mở miệng.
- Quỳ xuống.
Lan Túc giật mình nhìn sang Quách Tuệ. Lan Túc vẻ mặt kinh hãi. Quách Tuệ thấy vậy nên liếc nhìn sang Quách Ngọc mở miệng.
- Nhị muội, ngươi cũng thật là lo lắng quá nhiều. Nô tỳ của viện Ngọc Cát thì tuỳ ý ngươi xử lý. Lan Túc là đại nha hoàn luôn đi theo bên cạnh ta, nàng ta có sai cũng là từ ta xử lý, huống hồ, ta vẫn chưa thấy nàng ta làm gì sai.
- Người đâu, nhấn Lan Túc quỳ xuống.
Tuyết Lâm không đợi bên ngoài có người xong vào đã nhanh chân đến bên cạnh Lan Túc nhấn vai nàng ta quỳ xuống. Lúc này Quách Ngọc nhấp một ngụm trà, tay nhỏ đặt tách trà lên bàn, sau đó mới phun từng chữ ra.
- Ta còn không biết khi nào thì nô tỳ của đại tỷ dám động chân động tay với nô tỳ của ta tại viện Ngọc Cát. Ta vẫn thấy rõ, đại tỷ còn chưa ra lệnh mà nàng ta lại dám đưa chân đạp nô tỳ của ta. Tuy nàng là đại nha hoàn bên cạnh đại tỷ nhưng cũng không có quyền đó.
-Nhị muội, là Lan Túc không đúng, ta sẽ dạy dỗ nàng ta.
Quách Tuệ nói, rồi quay sang Lan Túc liếc mắt.
- Còn không mau xin lỗi nhị tiểu thư rồi lui sang một bên.
Lan Túc miệng vừa mở thì lại nghe lời nói của Quách Ngọc như kim châm, nhấm nháp vào da thịt nàng.
- Khoan đã, ta biết đại tỷ sủng nàng ta, nên cũng sẽ châm chước, thôi thì để ta làm thay vậy.
- Nhị muội, Lan Túc là đại nha hoàn bên cạnh ta, như ngươi nói, chỉ có chân chính chủ tử mới được xử lý nô tỳ của mình, cho nên...
- Đại tỷ, ngươi nói đúng rồi. Chỉ có chân chính chủ tử mới có quyền hạn cao nhất. Ở đây tuy ngươi là đại tỷ, nhưng chân chính chủ tử là ta mới đúng. Không kể đây là viện của ta, ta là duy nhất đích nữ, ngày hôm qua phụ thân vẫn để ta phụ giúp La di nương quản lý hậu viện. Xem ra, ta vẫn đủ tư cách xử lý đại nha hoàn bên cạnh đại tỷ. Kể cả nha hoàn bên cạnh La di nương, ta cũng đủ khả năng xử lý, nếu các nàng phạm sai.
- Ngươi...
Quách Tuệ giận dữ đứng lên bước ra cửa, Lan Túc vội vã chạy theo, nhưng vẫn không kịp.
- Người đâu, đem nàng ra đánh hai mươi đại bản.
Quách Tuệ xoay người tức giận nhìn Quách Ngọc, chỉ thấy một gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong trẻo không lẫn một chút tạp chất nhìn nàng. Bên cạnh Lan Túc bị kéo ra ngoài thi hành mệnh lệnh.
Quách Ngọc mỉm cười.
- Đại tỷ, ngồi xuống, ngươi vẫn chưa nói hôm nay tìm ta có chuyện gì. Xử lý bọn nô tỳ xong, bây giờ tỷ muội chúng ta đã có thời gian tâm sự.
Nói xong lại quay sang Tuyết lâm.
- Tuyết Lâm, dâng trà.
- Không cần, ta cảm thấy trong người không khoẻ, hôm sau sẽ đến tìm ngươi, ta về trước - Quách tuệ cứng người đáp trả.
- Vậy sao, Tuyết Lâm mau tiễn đại tỷ, còn nữa, ta sẽ cho người đưa Lan Túc về viện Minh Tuệ an toàn. Đại tỷ đi thông thả.
Quách Tuệ giận dữ xoay người bước ra Ngọc Cát viện.
Tuyết Lâm lại kêu tất cả nô bộc hầu hạ trong viện ra, sau đó lạnh nhạt nói.
- Tất cả các ngươi nghe cho rõ đâu mới là mệnh lệnh, nhìn cho rõ ai mới là chủ tử. Ai dám phản bội tiểu thư, ai dám có tư tưởng phản bội tiểu thư, thì chuẩn bị tinh thần, kết cục của bọn họ hôm nay là kết cục của các ngươi hôm sau.
Tuyết Lâm vừa nói vừa chỉ về phía ba thi thể vừa bị đánh chết. Bọn nô bộc cúi đầu đáp. Một số người lo lắng tiêu trừ ý định trong đầu. Một số người sợ hãi nhị tiểu thư phát hiện mình đang phản bội. Một số người thầm may mắn mình vẫn chưa có biểu hiện chống đối nhị tiểu thư, từ nay mình phải trung tâm với nhị tiểu thư.
Mỗi người một suy nghĩ, nhưng hôm nay bọn nô bộc đã có cái nhìn khác xưa.
Nhị tiểu thư không dễ chọc.
Tin tức hôm nay nhanh chóng lan truyền khắp Quách Phủ, Quách An thì gật đầu khen ngợi: “cuối cùng thì Ngọc nhi cũng trưởng thành“. Mẹ con La di nương thì căm tức. Trần di nương thì lo sợ vô cùng vì trước đây bà không ít lần khó xử nhị tiểu thư. Lý di nương thì không có phản ứng, bà không thích La di nương, bà cũng chưa có con. Nên nhị tiểu thư hôm nay thay đổi là thật sự hay bọn nô bộc phóng đại, bà cũng không quan tâm. Nếu là thật sự thì càng tốt, để nhị tiểu thư đấu với La di nương, nếu là phóng đại thì mọi chuyện vẫn như lúc trước không có gì thay đổi. Hàn di nương thì lại suy nghĩ nhiều hơn, tuy nói trước đây bà và nữ nhi chưa từng làm khó nhị tiểu thư, nhưng cũng chưa từng giúp qua nhị tiểu thư. Nếu hôm nay nhị tiểu thư thật sự lợi hại, bà nên suy nghĩ để Quách Tâm đi theo nhị tiểu thư. Có lão gia làm chỗ dựa,nhị tiểu thư đáng tin hơn La di nương rất nhiều. Bà chỉ muốn con gái bà có một lương duyên tốt.
Gió trong Quách phủ bắt đầu chuyển hướng, thiên hạ của la di nương bắt đầu chuyển ngôi.
“Kế hoạch của mình đã rất chu toàn, vì sao tiểu tiện nhân đó lại có thể phá huỷ tất cả?”
La di nương nghĩ mình thật xui xẻo, bà đã không chú ý đến vấn đề chỉ có ở hoa viên mới có đất đỏ. La di nương không hề hay biết rằng “xui xẻo” của bà chỉ mới bắt đầu.
- Mẫu thân...
Quách Lan nhấc váy bước vào lại hô to gọi La di nương, theo sau đó là Quách Tuệ. La di nương liếc mắt nhìn sang, lạnh lùng mở miệng.
- Từ nay chỉ nên kêu di nương, đều quên đêm qua lão gia nói thế nào sao?
- Ta hiểu, di nương.
Quách Lan bĩu môi trả lời.
“Đây rõ ràng là viện Bích Hoa, đều là người của mẫu thân, việc gì phải cẩn thận như thế?”
- Ngồi xuống đi, tìm ta có việc gì?
- Mẫu... Di nương, tháng sau là đến thọ yến sáu mươi của Thái hậu, ta muốn có y phục mới.
Quách Lan nũng nịu kéo tay La di nương, sau đó lại chu miệng nói.
La di nương nhìn nàng cười cười, lại quay sang hỏi Quách Tuệ.
- Tuệ nhi, con đến tìm ta cũng không phải là vấn đề y phục, phải không?
Quách Tuệ mỉm cười, lại nhẹ vuốt vuốt sợi tóc, nói.
- Di nương, ta không lo vấn đề y phục, ta chỉ muốn đến xin người ý kiến, đại thọ sáu mươi của Thái hậu ta nên tặng lên lễ vật nào đây?
La di nương cười ha ha, đưa tay vuốt tóc Quách Tuệ.
- Đúng vậy, tất cả mọi thứ, ta đã thay các con chuẩn bị sẵn sàng. Vấn đề là lễ vật, lễ vật phải thật đặc biệt. Lúc đầu ta định để con múa một khúc tặng thái hậu, nhưng kỹ năng múa của con dù là do vũ nương nổi tiếng nhất Đại Mộc chỉ dạy, con cũng chỉ mới học được vài tháng, e là không ổn. Lần này thọ yến, không chỉ có quan to quý nhân quy tụ đầy đủ còn có các vị hoàng tử, vương gia. Đại thọ sáu mươi, thái hậu muốn các vị hoàng tử và vương gia phải có mặt đầy đủ là để tuyển phi cùng thứ phi. Mà người quan trọng nhất đó là Thái Tử, con không thể có một chút sai lầm nào được.
- Ta biết, thế ta phải làm gì bây giờ? Nếu ta không thể hiện tài năng thì làm sao thái tử chú ý đến ta?
- Con yên tâm, yến hội chắc chắn sẽ có thi thố, con không cần lo không có cơ hội. Chỉ là lễ vật cho thái hậu thì phải đặc biệt.
La di nương cười mạnh hơn, nói.
- Nhị muội của con có một bức phúc thọ đồ, do đệ nhất tú nương ở Xương Châu thêu, đó là bản duy nhất, không có bản thứ hai. Mọi người luôn tìm kiếm nó, nhưng suốt mười bốn năm nay không ai tìm ra. Chẳng ai biết mười bốn năm trước, đệ nhất tú nương ấy đã đem nó tặng cho một nữ nhân nhân ngày sinh thần của nàng. Không lâu sau đó, đệ nhất tú nương tuyên bố giải nghề, không bao giờ động châm tuyến.
- Mười bốn năm trước, nhị muội vừa mới chào đời, làm sao có duyên gặp tú nương đó, làm sao có thể nhận được bức phúc thọ đồ đó?- Là Mộ Dung Hà, bà ta đã từng cứu mạng vị tú nướng kia, sau đó họ vẫn thường xuyên liên lạc. Mười bốn năm trước vị tú nương kia đến chào từ biệt Mộ Dung Hà, bà ấy phải rời khỏi đây, cũng không về Xương Châu và sẽ không động châm tuyến nữa. Lúc đó Mộ Dung Hà vừa sinh nhị muội của con, nên vị tú nương kia không tặng cho Mộ Dung Hà mà trực tiếp tặng cho Quách Ngọc làm lễ vật.
- Di nương muốn ta tặng nó cho thái hậu?
- Đúng vậy, đến thăm nhị muội của con. Tỷ muội cùng nhau tâm sự.
- Ta biết, di nương.
Mẹ con La di nương vui vẻ cười sau đó cùng nhau ăn bữa sáng.
...
- Chủ tử, thuộc hạ đã điều tra được: Cô nương đó là đích nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, tên là Quách Ngọc. Hai tháng nữa sẽ cập kê. Mẫu thân của nàng ta qua đời cách đây hai năm, nàng ta rất được thừa tướng đại nhân yêu thương. Từ bé luôn ngoan ngoãn hiền dịu, chỉ hai năm nay mới trở nên ương ngạnh, chỉ biết khóc nháo, không nói lý lẽ. Trong phủ nàng chỉ thân thiết với Mẹ con La di nương. Sức khoẻ của nàng ta hai năm nay luôn không tốt, lại không có tài hoa gì...
Người thanh niên mặc một bộ y phục màu lục ngồi trên ghế, hắn khẽ nhấp một ngụm trà. Người thanh niên không ngước nhìn về phía hắc y nhân đang quỳ trước mặt, lại như lơ đãng khẽ hỏi.
- Còn gì nữa? Đây hoàn toàn là sự thật sao?
- Thưa chủ tử, đây hoàn toàn là những gì mọi người xung quanh nhận định về nhị tiểu thư. Nhưng theo thuộc hạ quan sát, nhị tiểu thư tính tình không tính là ương ngạnh, không nói lý lẽ. Thuộc hạ cảm nhận được một cỗ lãnh khí phát ra từ nhị tiểu thư, đặc biệt là đôi mắt ẩn chứa rất nhiều bí mật và ưu thương.
Hắc y nhân một mạch nói, người thanh niên kia lại gõ gõ vào mặt bàn tạo ra tiếng “thùng thùng”, hắn khẽ nhếch miệng tạo một độ cong lớn.
- Cuộc sống không được tốt lắm.
Thanh niên lẩm bẩm nói rồi khẽ vẫy tay cho hắc y nhân lui xuống.
- Minh Tước.
- Có thuộc hạ.
Người thanh niên gọi một tiếng, ngay lập tức xuất hiện một hắc y nhân trước mặt, cung kính quỳ dưới sàn.
- Đến bảo hộ Nhị Tiểu thư của phủ Thừa Tướng, đừng để nàng biết thân phận của ngươi.
- Thuộc hạ biết, vương gia.
Minh Tước nhanh chóng biến mất, trong sảnh chỉ còn lại người thanh niên kia đang lặng yên uống trà.
...
- Tiểu thư, người cẩn thận sức khoẻ, đừng ngồi lâu, không tốt cho sức khoẻ.
Tuyết Lâm một bên kéo chỉ thêu, một bên lo lắng nói.
- Ta biết.
Quách Ngọc lại chăm chú vào công việc của mình mà không chú ý đến, làm Tuyết Lâm tức đến muốn dậm chân.
- Tiểu thư, người thêu liên tục bốn canh giờ rồi.
- Ta phải hoàn thành nó thật nhanh, sẽ có người đến lấy nó...Tuyết Lâm định hỏi thêm gì nữa thì nghe ngoài cửa có tiếng nha hoàn thông truyền.
- Nhị Tiểu thư, đại tiểu thư đến.
Quách Ngọc ngưng tay, ngước mắt lên nhìn Tuyết Lâm mỉm cười, sau đó tiếp tục thêu. Tuyết lâm hiểu ý, mỉm cười đáp lời nhà hoàn thông truyền.
- Mau mời đại tiểu thư vào đại sảnh, tiểu thư sẽ ra ngay.
Nha hoàn thông truyền đáp một tiếng rồi lui ra. Quách Ngọc cố ngồi thêu thêm một đoạn thời gian mới giao cho Tuyết Lâm đem cất, sau đó lại để Tuyết Lâm dìu mình ra đại sảnh.
Quách Tuệ ở đại sảnh chờ đợi đã lâu, tay liên tục gõ bàn vì thiếu kiên nhẫn. Nếu không phải đêm qua Quách An hạn chế quyền quản lý của La di nương thì nàng đã lao vào phòng của Quách Ngọc, nếu hôm nay nàng không vì Phúc Thọ đồ thì đã không kiên nhẫn ngồi chờ.
Quách Tuệ đã nhiều lần gọi nha hoàn thông truyền lần nữa, nhưng kết quả vẫn là một chữ đợi. Nàng tức đến độ muốn đập vỡ mọi thứ xung quanh, nhưng nàng cũng hiểu đây không phải viện Minh Tuệ. Bên cạnh nha hoan cận thân của Quách Tuệ - Lan Túc vẫn đứng nghiêm cẩn. Biết chủ tử đang nóng giận, nên nàng ta luôn nhắc nhở Quách Tuệ phải kiềm chế.
Nha hoàn thay đổi trà cho Quách Tuệ, đây là tách trà thứ ba vẫn chưa thấy Quách Ngọc xuất hiện.
Dù Quách Ngọc là đích nữ nhưng đã mất mẹ. Quách Tuệ tuy là thứ nữ, nhưng hai năm nay La di nương quyền lực ngày càng lớn. Nha hoàn vẫn luôn e sợ La di nương, thấy Quách Tuệ sắp không ổn, sợ lại giận chó đánh mèo lên người mình nên nha hoàn nhỏ nhẹ lấy lòng Quách Tuệ.
- Đại tiểu thư, người dùng trà. Người cũng có thể về viện Minh Tuệ trước. Nhị tiểu thư rất nể trọng người, nhị tiểu thư hôm nay chậm trễ, sẽ tự đến bồi tội với người. Người uống trà, đừng nóng giận.
Nghe được Quách Ngọc muốn đến bồi tội với bản thân, Quách Tuệ thư thái không ít. Miệng vừa kéo kéo, định nói gì đó thì Quách Tuệ nghe được một giọng nói trong trẻo.
- Đại tỷ, để ngươi chờ lâu.
Quách Ngọc mặc một bộ y phục màu hồng phấn. Eo nhỏ được nhấn nhá tạo nên sự thanh thoát nhẹ nhàng. Phần ngực áo được cắt may hợp lý tạo sự căng tròn vốn có của thiếu nữ đang trong tuổi phát triển. Chân váy được thêu hoa, đôi chân nhỏ nhắn di động làm cho làn váy đung đưa như một khu vườn đầy hoa sắc. Trâm cài leng keng va chạm vào nhau tạo nên âm thanh rất êm tai hoà vào giọng nói của thiếu nữ làm người nghe không khỏi thán một câu “mỹ“. Nha hoàn một bên phục vụ trà, vừa mở miệng nịnh nọt Quách Tuệ, nghe giọng của Quách Ngọc, nha hoàn quay người giật mình làm nước trà đổ ra ngoài bắn tung toé lên giày của Quách Tuệ. Quách Tuệ tức giận, đập bàn. Nha hoàn vội vã quỳ xuống, run run khóc xin.
- Đại tiểu thư tha tội, nô tỳ... Nô tỳ không cố ý, nô tỳ...
- Tiện nô.
Lan Túc đạp lên ngực nha hoàn, làm nàng lăn ra sàn, nhưng nha hoàn vẫn cố ngồi dậy xin tha.
Quách Tuệ lạnh lùng quát.
- Lôi tiện nô này ra, đánh hai mươi đại bản, đem bán ra khỏi phủ. Bên ngoài có hai nha hoàn thô kệch xông vào đại sảnh, sắn tay áo muốn kéo nha hoàn kia ra ngoài. Nha hoàn khóc lóc, cầu xin Quách Tuệ. Nhìn thấy nha hoàn bị kéo ra đến cửa, Quách Ngọc mới mở miệng.
- To gan.
Quách Ngọc hét lớn làm tất cả mọi người dừng lại hoạt động của mình.
Quách Tuệ kéo kéo khoé môi, mở miệng nói.
- Nhị muội...
Quách Ngọc mỉm cười cắt ngang lời của Quách Tuệ.
- Đại tỷ, thật là để ngươi chê cười. Bọn nô tài không biết phép tắt, muội muội xin phép được dạy dỗ bọn họ, sau lại tiếp chuyện với đại tỷ.
Nói rồi nàng không nhìn Quách Tuệ mà quay sang liếc nhìn hai nha hoàn thô kệch. Hai nha hoàn cảm nhận được ánh mắt của Quách Ngọc thì không tự chủ run run thân thể, bủn rủn hai chân. Quách Ngọc trước giờ luôn nịnh nọt Quách Tuệ, hai nha hoàn này tuy là nô tỳ trong viện Ngọc Cát nhưng chủ tử chân chính không phải Quách Ngọc mà là La di nương.
- Nhị tiểu thư, nha hoàn này làm việc thất trách làm bắn nước trà vào giày đại tiểu thư, chúng nô tỳ nghe lệnh của đại tiểu thư kéo nha hoàn không biết phép tắc này ra ngoài.
Quách Ngọc đi đến ngồi uy nghiêm trên ghế dựa, vừa nghe một nha hoàn nói xong Quách Ngọc ném thẳng một tách trà trước mặt nha hoàn. Nước trà nóng bắn lên tay, lên cổ nha hoàn, nàng ta nóng nảy muốn nhảy dựng.
- Ở đây cũng có chỗ cho ngươi nói chuyện? Hay viện Ngọc Cát này không còn chủ tử, nên bọn nô tài các ngươi luôn tự chủ làm việc, không phân biệt tôn ty trên dưới? Ở đây có đại tỷ, tuy là thứ nữ nhưng vẫn là chân chính tiểu thư. Huống hồ gì ta nhị tiểu thư là chân chính chủ tử của Ngọc Cát viện này. Các ngươi làm mưa làm gió, tự cho là đúng, vượt mặt chủ tử. Ta chưa hỏi các ngươi cũng dám lên tiếng, chưa cho phép cũng dám tuỳ tiện động thủ trong viện của ta. Xem ra bấy lâu nay ta luôn nhân từ, khiến các ngươi quên mất thân phận, tự cho mình có quyền làm chủ, tự cho mình là chủ tử sao?
Quách Ngọc giận dữ hét lớn, Quách Tuệ đỏ mặt khi nghe đến “thứ nữ” thân phận. Quách Tuệ cảm nhận được sự châm chọc trong từng câu nói của Quách Ngọc.
“Tiện nhân muốn chỉ cây dâu, mắng cây hoè?”
Bọn nô bộc bên ngoài cũng run sợ. Khi Quách Ngọc đưa cái giá của chủ tử ra thì bọn nô bộc bên ngoài mới nhớ rằng khế bán thân của họ là do Quách Ngọc nắm giữ, mạng của họ đang nằm trong tay Quách Ngọc.
Tất cả không khí bao trùm sự sợ hãi. Quách Tuệ lúc này cố giữ bình tĩnh, lại cười một cách vui vẻ, nhìn Quách Ngọc nói.
- Nhị muội, cần gì phải nóng giận, tên nha hoàn đó làm sai, bọn họ chỉ là nghe lệnh của ta làm việc thôi.
- Đại tỷ, lời ấy không đúng. Chân chính nô tài chỉ trung một chủ. Khi chưa có sự cho phép của muội, bọn họ cũng dám to gan vượt mặt. Lần này là chuyện nhỏ, nhưng làm sao biết được một ngày nào đó họ có lá gan bán đứng cả chủ tử.
Hai nha hoàn lưng đầy mô hôi lạnh, các nàng thực sự là bán đứng nhị tiểu thư.
- Hai người các ngươi không tuân theo lời của chủ tử, tự ý làm chủ. Người đâu, kéo ra ngoài đánh một trăm đại bản, nếu các nàng còn sống thì mang bán ra ngoài phủ.Bên ngoài lập tức có vài tên gia đinh xông vào kéo hai nha hoàn ra thi hành bản tử. Tiếng gậy thô đánh vào da thịt cùng với tiếng gào thét làm mọi người hoảng sợ. Nha hoàn còn lại quỳ trên mặt đất cúi gầm mặt, nàng sợ số phận của mình cũng sẽ giống bọn họ. Lại nghe tiếng của Quách Ngọc vang lên.
- Ngươi, thân là nha hoàn tam đẳng, lại dám nghị sự chuyện của bản tiểu thư, ngươi từ đâu ra lá gan mà dám tự thay ta nói với đại tỷ những lời đó. Thật là một tên gan lớn, bàn tay to. Ngôn hành hàm hồ, dám tự chủ trương, đầu óc luôn suy nghĩ những chuyện không trong phạm vi của bản thân, lại làm việc thất trách, va chạm với đại tỷ. Người đâu, kéo ra ngoài đánh chết.
Bên ngoài tiếng hét của của hai nha hoàn kia chưa dứt thì nha hoàn tam đẳng lại bị kéo ra ai ai khóc cầu.
- Nhị tiểu thư tha mạng, nhị tiểu thư tha mạng...
Quách Ngọc uống một ngụm trà, quay sang liếc mắt nhìn Lan Túc chậm chạp mở miệng.
- Quỳ xuống.
Lan Túc giật mình nhìn sang Quách Tuệ. Lan Túc vẻ mặt kinh hãi. Quách Tuệ thấy vậy nên liếc nhìn sang Quách Ngọc mở miệng.
- Nhị muội, ngươi cũng thật là lo lắng quá nhiều. Nô tỳ của viện Ngọc Cát thì tuỳ ý ngươi xử lý. Lan Túc là đại nha hoàn luôn đi theo bên cạnh ta, nàng ta có sai cũng là từ ta xử lý, huống hồ, ta vẫn chưa thấy nàng ta làm gì sai.
- Người đâu, nhấn Lan Túc quỳ xuống.
Tuyết Lâm không đợi bên ngoài có người xong vào đã nhanh chân đến bên cạnh Lan Túc nhấn vai nàng ta quỳ xuống. Lúc này Quách Ngọc nhấp một ngụm trà, tay nhỏ đặt tách trà lên bàn, sau đó mới phun từng chữ ra.
- Ta còn không biết khi nào thì nô tỳ của đại tỷ dám động chân động tay với nô tỳ của ta tại viện Ngọc Cát. Ta vẫn thấy rõ, đại tỷ còn chưa ra lệnh mà nàng ta lại dám đưa chân đạp nô tỳ của ta. Tuy nàng là đại nha hoàn bên cạnh đại tỷ nhưng cũng không có quyền đó.
-Nhị muội, là Lan Túc không đúng, ta sẽ dạy dỗ nàng ta.
Quách Tuệ nói, rồi quay sang Lan Túc liếc mắt.
- Còn không mau xin lỗi nhị tiểu thư rồi lui sang một bên.
Lan Túc miệng vừa mở thì lại nghe lời nói của Quách Ngọc như kim châm, nhấm nháp vào da thịt nàng.
- Khoan đã, ta biết đại tỷ sủng nàng ta, nên cũng sẽ châm chước, thôi thì để ta làm thay vậy.
- Nhị muội, Lan Túc là đại nha hoàn bên cạnh ta, như ngươi nói, chỉ có chân chính chủ tử mới được xử lý nô tỳ của mình, cho nên...
- Đại tỷ, ngươi nói đúng rồi. Chỉ có chân chính chủ tử mới có quyền hạn cao nhất. Ở đây tuy ngươi là đại tỷ, nhưng chân chính chủ tử là ta mới đúng. Không kể đây là viện của ta, ta là duy nhất đích nữ, ngày hôm qua phụ thân vẫn để ta phụ giúp La di nương quản lý hậu viện. Xem ra, ta vẫn đủ tư cách xử lý đại nha hoàn bên cạnh đại tỷ. Kể cả nha hoàn bên cạnh La di nương, ta cũng đủ khả năng xử lý, nếu các nàng phạm sai.
- Ngươi...
Quách Tuệ giận dữ đứng lên bước ra cửa, Lan Túc vội vã chạy theo, nhưng vẫn không kịp.
- Người đâu, đem nàng ra đánh hai mươi đại bản.
Quách Tuệ xoay người tức giận nhìn Quách Ngọc, chỉ thấy một gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt trong trẻo không lẫn một chút tạp chất nhìn nàng. Bên cạnh Lan Túc bị kéo ra ngoài thi hành mệnh lệnh.
Quách Ngọc mỉm cười.
- Đại tỷ, ngồi xuống, ngươi vẫn chưa nói hôm nay tìm ta có chuyện gì. Xử lý bọn nô tỳ xong, bây giờ tỷ muội chúng ta đã có thời gian tâm sự.
Nói xong lại quay sang Tuyết lâm.
- Tuyết Lâm, dâng trà.
- Không cần, ta cảm thấy trong người không khoẻ, hôm sau sẽ đến tìm ngươi, ta về trước - Quách tuệ cứng người đáp trả.
- Vậy sao, Tuyết Lâm mau tiễn đại tỷ, còn nữa, ta sẽ cho người đưa Lan Túc về viện Minh Tuệ an toàn. Đại tỷ đi thông thả.
Quách Tuệ giận dữ xoay người bước ra Ngọc Cát viện.
Tuyết Lâm lại kêu tất cả nô bộc hầu hạ trong viện ra, sau đó lạnh nhạt nói.
- Tất cả các ngươi nghe cho rõ đâu mới là mệnh lệnh, nhìn cho rõ ai mới là chủ tử. Ai dám phản bội tiểu thư, ai dám có tư tưởng phản bội tiểu thư, thì chuẩn bị tinh thần, kết cục của bọn họ hôm nay là kết cục của các ngươi hôm sau.
Tuyết Lâm vừa nói vừa chỉ về phía ba thi thể vừa bị đánh chết. Bọn nô bộc cúi đầu đáp. Một số người lo lắng tiêu trừ ý định trong đầu. Một số người sợ hãi nhị tiểu thư phát hiện mình đang phản bội. Một số người thầm may mắn mình vẫn chưa có biểu hiện chống đối nhị tiểu thư, từ nay mình phải trung tâm với nhị tiểu thư.
Mỗi người một suy nghĩ, nhưng hôm nay bọn nô bộc đã có cái nhìn khác xưa.
Nhị tiểu thư không dễ chọc.
Tin tức hôm nay nhanh chóng lan truyền khắp Quách Phủ, Quách An thì gật đầu khen ngợi: “cuối cùng thì Ngọc nhi cũng trưởng thành“. Mẹ con La di nương thì căm tức. Trần di nương thì lo sợ vô cùng vì trước đây bà không ít lần khó xử nhị tiểu thư. Lý di nương thì không có phản ứng, bà không thích La di nương, bà cũng chưa có con. Nên nhị tiểu thư hôm nay thay đổi là thật sự hay bọn nô bộc phóng đại, bà cũng không quan tâm. Nếu là thật sự thì càng tốt, để nhị tiểu thư đấu với La di nương, nếu là phóng đại thì mọi chuyện vẫn như lúc trước không có gì thay đổi. Hàn di nương thì lại suy nghĩ nhiều hơn, tuy nói trước đây bà và nữ nhi chưa từng làm khó nhị tiểu thư, nhưng cũng chưa từng giúp qua nhị tiểu thư. Nếu hôm nay nhị tiểu thư thật sự lợi hại, bà nên suy nghĩ để Quách Tâm đi theo nhị tiểu thư. Có lão gia làm chỗ dựa,nhị tiểu thư đáng tin hơn La di nương rất nhiều. Bà chỉ muốn con gái bà có một lương duyên tốt.
Gió trong Quách phủ bắt đầu chuyển hướng, thiên hạ của la di nương bắt đầu chuyển ngôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.