Chương 71: Tơ tình phức tạp
Tiểu Anh Anh
15/04/2017
Minh Tước và Mộ Dung Tú hét lớn. Bọn họ chạy về phía Quách Ngọc mặc dù
biết, trước đó Bạch Linh đã từng căn dặn bọn họ không được lỗ mãng,
nhưng hình ảnh máu tươi nhuộm đỏ cả áo của Quách Ngọc, khiến họ không
kiềm lòng được.
Nhìn thấy hai nam nhân kia chạy về phía Quách Ngọc, Bạch Linh bối rối vô cùng. Nếu bọn họ cứ thế chạy đến thì bọn Lục Chỉ sẽ thoát được, mọi thứ đều công cóc.
- Tránh ra!
Bạch Linh tức giận hét lớn, khiến hai nam nhân kia giật mình nhìn lại. Ánh mắt Bạch Linh bắt đầu chuyển đỏ, những tia lửa tức giận như nuốt lấy bọn họ. Bọn họ chưa thấy Bạch Linh như vậy bao giờ.
- Các ngươi muốn bọn ta chết? Nếu vậy thì cứ tiếp tục tiến tới.
Đột nhiên, trong lúc Bạch Linh đang bị phân tâm thì một luồng Lục Chỉ xông thẳng vào ngực, nàng lại phun ra một ngụm máu.
Đưa tay quệt máu tanh trên miệng, Bạch Linh mỉm cười chua xót, kí ức đột nhiên lại hiện về.
- Sư phụ, vì sao tóc con lại chuyển thành màu trắng, còn mắt thỉnh thoảng lại chuyển đỏ?
Bạch Linh lúc ấy chỉ mười tuổi đã theo Bạch Lãnh học đạo. Trước khi gặp ông nàng tên Kiều Lục Châu là con gái của một nông phu nghèo. Nàng vẫn như bao tiểu cô nương khác - hoạt bát với đôi mắt long lanh và mái tóc dài đen mượt. Chỉ sau một năm, mái tóc nàng dần chuyển trắng, cả đôi mắt cũng khác xưa.
Bạch Lãnh cười, ôn tồn giải thích.
- Vì đó là đặc điểm của đạo mà con đang theo học.
- Những đạo khác không có như vậy?
- Đúng vậy. Nhưng Bạch Linh, con phải nhớ một điều, con phải tránh xa thất tình lục dục. Nếu có một ngày con rơi vào bẫy tình thì pháp lực của con sẽ yếu dần và mất hẳn, thậm chí nguy hiểm hơn là con sẽ mất mạng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng vô thức nhìn về phía hắn.
Đưa tay ôm ngực, Bạch Linh tiếp tục niệm chú. Nàng cố dùng hết công lực, một nhát chém vào không trung. Trường kiếm vẽ một vệt dài sau đó một tiếng nổ phát ra - mọi người không còn thấy khói xanh nữa.
Quách Ngọc ngất xỉu, khiến mọi người luống cuống lên. Đưa nàng vào trong, lúc đi ngang Bạch Linh, hắn bất giác ngoái đầu nhìn. Bạch Linh ngã ngồi trên mặt đất, miệng đầy máu tươi, khoé miệng của nàng cong lên. Bạch Linh dùng kiếm chống đỡ đứng dậy, để lại một câu rồi đi sâu vào cánh rừng.
- Chăm sóc phượng hoàng! Ta sẽ sớm trở lại.
Mãi đến chiều tối, Quách Ngọc mới tỉnh giấc. Cơ thể nàng suy yếu nằm trên giường gỗ. Cố gắng ngồi dậy, Quách Ngọc yếu ớt hỏi.
- Bạch Linh đâu?
Quách Ngọc tỉnh, Tuyết Lâm vui mừng muốn khóc, nàng chạy vội đến bên cạnh Quách Ngọc.
- Tiểu thư tỉnh rồi. Làm nô tỳ lo chết được. Bạch Linh vẫn chưa về.
- Chưa về? Lúc này, bên ngoài Mộ Dung Tú vén lớp bạc che bước vào. Trên tay hắn là chén thuốc đen nghi ngút khói.
- Muội tỉnh rồi, mau uống thuốc!
Nhận lấy chén thuốc, uống cạn, Quách Ngọc nhẹ giọng.
- Bạch Linh đã đi đâu?
Mộ Dung Tú có chút lúng túng.
- Ta không biết, nàng ấy chỉ nói sẽ về sớm nhưng đã qua mấy canh giờ vẫn không thấy trở về.
- Giúp muội tìm nàng ấy. Muội đã mệt thế này thì chắc hẳn Bạch Linh còn mệt hơn gấp trăm lần. Nếu không may ngất xỉu đâu đó thì nguy.
Nghe Quách Ngọc nói, Mộ Dung Tú chợt giật mình. Hắn đã quá lo cho Quách Ngọc mà quên mất, Bạch Linh cũng chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm.
Dẫn binh vào rừng tìm Bạch Linh, trong lòng Mộ Dung Tú dâng lên một cảm giác khác lạ. Hắn không biết đó là gì, chỉ biết rất khó chịu.
Đi một lúc lâu, hắn luôn hy vọng nàng không ngất xỉu đâu đó như Quách Ngọc nói.
Trời đã tối, không có lấy một ánh sao. Mộ Dung Tú ngước nhìn bầu trời, hắn lắc đầu e ngại.
“Vẫn chưa tìm được Bạch Linh, đừng mưa!”
Hắn bước đi nhanh hơn, đến môt con suối nhỏ, hắn nhìn thấy một thân hình bé nhỏ đang ngồi lặng lẽ trên vách đá. Thở phào nhẹ nhõm, hắn biết đó là nàng, bởi y phục trắng và mái tóc trắng đặc trưng khiến nàng không lẫn vào đâu được.
- Bạch Linh!
Nghe tiếng hắn gọi, nàng ngạc nhiên quay đầu.
- Tam công tử? Ngươi đến khi nào?
Mộ Dung Tú chắp hai tay phía sau, chậm rãi tiến lại gần nàng.
- Vừa mới đến. Sao cô lại ngồi đây một mình?
Bạch Linh mỉm cười, đưa tay vuốt làn tóc trắng xoá che lấp một nửa gương mặt.
- Ta khác với các người, ta thích ngồi nhìn cảnh đêm, nhìn dòng nước phẳng lặng.
- Không hẳn là khác, thỉnh thoảng ta cũng hay nhìn cảnh đêm.
Bạch Linh lại cười, Mộ Dung Tú không hiểu vì sao hôm nay nàng cười nhiều như vậy, nhưng hắn cảm nhận được, nụ cười ấy, không hề hạnh phúc vui vẻ.
- Nhưng, có một số chuyện, chắc chắn khác biệt.
Nói rồi, Bạch Linh đứng lên, tay phủi nhẹ tà váy dài, nhanh miệng nói.
- Phượng hoàng muốn ngươi tìm ta?
Mộ Dung Tú chợt nhớ, hắn gật đầu.
- Đúng vậy. Vừa tỉnh, Ngọc nhi đã tìm cô.
- Ta mải mê ngắm cảnh mà quên mất, chúng ta về thôi.
Bạch Linh không đợi hắn phản ứng, nàng bước về phía trước, để lại hắn nhìn theo bóng lưng gầy yếu, cô quạnh của nàng.
Sáng ngày hôm sau bọn họ khởi hành hồi phủ. Trên xe ngựa, không ai nói với nhau câu nào, dường như họ rất mệt mỏi. Mãi cho đến khi xe ngựa dừng hẳn, Bạch Linh mới nhỏ giọng nói.
- Phượng hoàng! Khi nào người sẽ thành hôn và sang Vĩnh Ngọc?
Ngạc nhiên khi Bạch Linh hỏi về chuyện này, Quách Ngọc dừng lại động tác, liếc nhìn nàng.
- Vì sao ngươi lại muốn biết điều này?
- Lúc đó, người mang Bạch Linh cùng đi nhé!
Nhìn Bạch Linh, Quách Ngọc chợt nhớ đến hình ảnh hôm qua, lúc Bạch Linh bị trọng thương, nàng vẫn không quên nhìn ngươi kia bằng ánh mắt tha thiết. Quách Ngọc lắc đầu, thở dài.
- Được rồi. Chúng ta mau vào trong.
Vừa về đến viện Ngọc Cát đã thấy Mộc Huyền ngồi dưới gốc cây đào đợi nàng. Quách Ngọc chậm rãi đi lại, cất giọng hỏi.
- Tìm muội sớm như vậy, có chuyện?
Nhìn thấy Quách Ngọc vẫn tao nhã trong bộ cánh trắng, Mộc Huyền có chút buồn bực. Hắn đã nhiều lần không kiềm chế được cảm xúc khi nhìn thấy nàng.
- Chuyện tham ô ở Thành Đô đã có chứng cứ!
Bước lại ghế đá gần đó ngồi xuống, Quách Ngọc cười hỏi.
- Thật à? Xem ra chúng ta không phí công.
- Đúng vậy! Tuy nhiên, chỉ một nửa, số còn lại đều bị Trương Đình nhanh một bước phá huỷ.
Có chút tiếc nuối, Quách Ngọc nhẹ giọng nói.
- Tiếc thật. Tuy nhiên cũng không sao, chúng ta vốn không biết Thái Tử đã làm chuyện xấu ở những nơi nào, nay theo chân Trương Đình tìm ra được cũng là may mắn. Hắn tiếp tục rời Thành Đô và đi về đâu?
- Minh Dực!
Quách Ngọc cau mày, thảo nào hắn phải rời phủ đến hơn nửa tháng.
- Chỗ đó khá xa kinh thành, huynh căn dặn bọn họ làm tốt vào.
- À! Ngọc nhi...
Hắn khó khăn lắm mới mở miệng kêu hai từ “Ngọc nhi”, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của nàng nhìn hắn, cảm giác giống như ngàn mũi tên xuyên qua tim. Hắn cảm thấy mất mát. Vì sao, vì sao hắn không thể gọi nàng là Ngọc nhi?
Mộc Huyền cúi đầu, sau đó hắn nhanh chóng lấy lại sự tiêu dao ngày nào, ngẩng mặt thản nhiên nói.
- Nguyên Ngọc! Chúng ta bày mưu vạch trần Thái Tử, hắn chắc chắn sẽ rất hận ta. Nếu có một ngày ta thất bại, liệu muội có bị ảnh hưởng không?
Nghe hắn nói, Quách Ngọc cười lạnh. Nàng vuốt khăn lụa trong tay, lơ đễnh nói.
- Chưa ra trận đã nghĩ mình bại trận? Chắc chắn là không ảnh hưởng. Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt ấy có một chút thương, một chút buồn.
Phải, trước giờ nàng luôn giữ khoảng cách với hắn.
Mộc Huyền không tiếp tục nói, hắn đứng lên xoay người đi. Bước vài bước, như nhớ điều gì, hắn dừng lại.
- Tháng sau là sanh thần của Thục phi, chắc chắn bọn họ sẽ lại hành động.
Nói rồi, hắn nhanh chân rời khỏi viện Ngọc Cát. Hắn rời đi, nàng cũng mệt mỏi đứng lên trở về viện nghỉ ngơi.
Nhưng trời không chiều lòng người, vừa nằm được một lúc thì đã nghe tiếng hét om sòm chanh chua bên ngoài vọng vào. Quách Ngọc chán ghét, chậm chạp mở mắt, lạnh lùng hỏi.
- Là ai làm càn tại viện của ta?
Hoà ma ma đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói.
- Là bát hoàng tử phi đến gây rối...
- Trần Kiều Như?
- À, không! Là bát hoàng tử bình phi.
Quách Ngọc nheo mày, nàng thật sự nghĩ có nên kết liễu ả ta để bớt rộn chuyện không.
- Biết chuyện gì không?
- Không. Nàng ta vừa đến cổng viện lại vô tình gặp tứ tiểu thư, cả hai va chạm, lại cự cãi. Tứ tiểu thư yếu thế nên đành chịu, may mà Tuyết Lâm kịp thời ngăn cản, đưa tứ tiểu thư vào trong rồi. Bát hoàng tử bình phi bị thủ vệ chặn ngoài cổng lại càng điên tiết la hét.
Quách Ngọc chậm rãi ngồi dậy, miềng làu bàu.
- Tứ muội đâu?
- Vẫn còn ở chính sảnh chờ tiểu thư.
Quách Ngọc không đáp lời, khoác thêm chiếc áo mỏng rồi bước ra ngoài.
Quách Tâm cúi đầu, co người ngồi trên ghế gỗ, như thể nàng đang lo lắng sợ hãi điều gì đó. Quách Ngọc híp mắt, rõ ràng Quách Lan không đủ khả năng khiến Quách Tâm sợ hãi như vậy.
Bước lại ghế ngồi, nàng ho nhẹ gây sự chú ý cho Quách Tâm.
- Nhị tỷ. Muội làm tỷ thức giấc?
Quách Ngọc ngồi xuống, phe phẩy khăn lụa trong tay.
- Không phải lỗi tại muội. Tìm ta có chuyện?
Quách Tâm có chút ấp úng, mặt và tai cũng đỏ cả lên.
- Muội...
- Quách Ngọc, ngươi ra đây cho ta. Bổn cung là tẩu tẩu của ngươi, còn không mau nghênh giá? Ngươi tưởng mình hay lắm sao, cũng chỉ là công chúa dởm, không danh không phận. - Này! Nếu ngươi còn không im miệng, ta sẽ không khách khí!
Bên ngoài tiếng hét của Quách Lan và tiếng giận giữ của Minh Tước vọng vào, cắt ngang lời của Quách Tâm.
Quách Ngọc cảm thấy phiền vô cùng, gọi Hoà ma ma.
- Gọi Tuyết Lâm giúp con.
Phút chốc sau, Tuyết Lâm đã có mặt tại sảnh. Quách Ngọc vẫy tay, bảo Tuyết Lâm lại gần. Nàng nói nhỏ gì đó vào tai Tuyết Lâm, chỉ thấy hai mắt Tuyết Lâm sáng lên sau đó nhanh chân chạy ra ngoài.
Tuyết Lâm đi không bao lâu thì bên ngoài cũng không còn ồn ào nữa. Quách Tâm tròn mắt, ngạc nhiên vô cùng.
- Nhị tỷ thật tài!
- Được rồi! Có chuyện gì?
Thấy Quách Ngọc vào thẳng vấn đề, Quách Tâm cũng khẩn trương nói lên nỗi khổ của mình.
- Nhị tỷ giúp muội với. Di nương, di nương,... Bà ấy cứ liên tục bắt ép muội phải chọn phu quân tương lai, muội không thích!
Đang ngẩn ngơ nhìn khăn lụa, nghe Quách Tâm nói Quách Ngọc có chút ngạc nhiên. Nàng liếc nhìn Quách Tâm.
- Chẳng lẽ là kẻ không tốt nên muội không thích? Nhưng, ta tin Hàn di nương sẽ không hại muội.
- Đúng là di nương sẽ không hại muội. Nhưng, nhị tỷ, tỷ có nhớ lần trước muội xin tỷ để muội được gả cho người mình thích hay không?
- Đúng vậy! Nhưng, chẳng lẽ trong số tất cả những người kia muội điều không thích? Cho dù muội không thích thì cũng gặp qua lấy lễ, biết đâu khi đó sẽ thích, đã gặp mà vẫn không thích thì lúc đó từ chối cũng không muộn. Hay, muội đã có người trong lòng?
Câu nói cuối vừa thốt lên, lập tức vành tai của Quách Tâm đỏ ửng. Quách Ngọc tỏ vẻ hiểu, nàng trầm giọng nói.
- Nói, là ai?
- Muội, muội không dám.
Hít một hơi, Quách Ngọc thản nhiên nói.
- Vậy muội về đi.
Nói rồi nàng muốn đứng lên thì bị ngăn cản.
- Nhị tỷ! Muội nói, muội nói.
Nghe vậy, Quách Ngọc ngồi lại, giương đôi mắt to tròn nhìn Quách Tâm.
- Đó là, Tuấn, Mạnh! Muội thích huynh ấy!
- Cái gì?
Tuyết Lâm vừa về tới thì nghe được điều này khiến nàng trợn mắt, há mồm, hét lớn.
Quách Ngọc có chút tức giận, liếc nhìn Tuyết Lâm. Nhận biết điều đó, Tuyết Lâm không dám lại thất thố, nàng cúi đầu lui về sau, ngoan ngoãn hầu hạ Quách Ngọc.
Quách Ngọc nhìn Quách Tâm, chậm rãi hỏi.
- Muội đã gặp riêng hắn?
Quách Lan vội phân bua, liên tục lắc tay.
- Không, không! Muội không dám. Muội, chỉ vô tình gặp huynh ấy lần trước ở viện Ngọc Cát. Sau đó, sau đó, không biết vì sao vẫn không quên được gương mặt ấy!
Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp.
- Muội biết, muội làm vậy là sai, tỷ sẽ không vui. Nhưng, muội không trông mong được gả cho huynh ấy, muội chỉ hy vọng mọi người đừng bắt muội phải gả người muội không thích.
Quách Ngọc trầm ngâm hồi lâu, khiến không khí trở nên nặng nề. Cuối cùng, nàng cũng chịu lên tiếng.
- Được rồi, muội về đi. Chuyện của Hàn di nương, ta sẽ giúp muội lo liệu.
Quách Tâm mừng rỡ nói tạ, sau đó nhanh chân rời khỏi viện Ngọc Cát.
Lúc này, Tuyết Lâm mới dám thể hiện sự tức giận.
- Tiểu thư...
- Ngồi xuống.
Nghe giọng nói lạnh lùng của Quách Ngọc, Tuyết Lâm cũng không dám làm càn, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống. Quách Ngọc thở dài, nhìn sang Hoà ma ma.
- Ma ma giúp con chuẩn bị bữa ăn nhé!
- Được, lão nô đi ngay!
Hoà ma ma nhanh chân rời khỏi, Quách Ngọc mới chậm chạp lên tiếng.
- Biết sai chỗ nào không?
- Nô tỳ không kiềm chế được, nhưng, làm sao có thể để Tuấn Mạnh cùng tứ tiểu thư có cái gì, cái gì được chứ.
- Lại thế! Nếu hôm nay thái độ của ngươi để người ngoài nhìn thấy thì sao? Hấp tấp, không nhìn trước ngó sau đã toáng lên như đang rao cá bán cua. Còn nữa, ta đã nói là để Tuấn Mạnh cùng tứ muội bao giờ?
Tuyết Lâm biết mình hành động lỗ mãng, nàng lí nhí trong họng.
- Nô tỳ sai rồi.
- Nhưng có vẻ, ngươi không thích tứ muội?
- Nô tỳ không có. Chẳng qua nô tỳ không thích Tuấn Mạnh cưới thê là con nhà quan thôi. Nô tỳ muốn hắn cưới một cô nương nông gia, hạnh phúc bình dị mà thôi.
Nhìn Tuyết Lâm, Quách Ngọc có chút trầm ngâm, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó hiểu.
--- tác giả----
Ai da:)))
Mọi người có thể điểm danh những tình yêu ở Phượng Hoàng Hồi Sinh không:)))
Tơ tình thật phức tạp. Rồi sẽ có người thành đôi thành cặp, kẻ cô đơn chiếc bóng một mình nha:))))
Mà quên còn một vài cặp vẫn chưa xuất hiện. Haha. Ta thích làm bà mối quá:))))
Nhìn thấy hai nam nhân kia chạy về phía Quách Ngọc, Bạch Linh bối rối vô cùng. Nếu bọn họ cứ thế chạy đến thì bọn Lục Chỉ sẽ thoát được, mọi thứ đều công cóc.
- Tránh ra!
Bạch Linh tức giận hét lớn, khiến hai nam nhân kia giật mình nhìn lại. Ánh mắt Bạch Linh bắt đầu chuyển đỏ, những tia lửa tức giận như nuốt lấy bọn họ. Bọn họ chưa thấy Bạch Linh như vậy bao giờ.
- Các ngươi muốn bọn ta chết? Nếu vậy thì cứ tiếp tục tiến tới.
Đột nhiên, trong lúc Bạch Linh đang bị phân tâm thì một luồng Lục Chỉ xông thẳng vào ngực, nàng lại phun ra một ngụm máu.
Đưa tay quệt máu tanh trên miệng, Bạch Linh mỉm cười chua xót, kí ức đột nhiên lại hiện về.
- Sư phụ, vì sao tóc con lại chuyển thành màu trắng, còn mắt thỉnh thoảng lại chuyển đỏ?
Bạch Linh lúc ấy chỉ mười tuổi đã theo Bạch Lãnh học đạo. Trước khi gặp ông nàng tên Kiều Lục Châu là con gái của một nông phu nghèo. Nàng vẫn như bao tiểu cô nương khác - hoạt bát với đôi mắt long lanh và mái tóc dài đen mượt. Chỉ sau một năm, mái tóc nàng dần chuyển trắng, cả đôi mắt cũng khác xưa.
Bạch Lãnh cười, ôn tồn giải thích.
- Vì đó là đặc điểm của đạo mà con đang theo học.
- Những đạo khác không có như vậy?
- Đúng vậy. Nhưng Bạch Linh, con phải nhớ một điều, con phải tránh xa thất tình lục dục. Nếu có một ngày con rơi vào bẫy tình thì pháp lực của con sẽ yếu dần và mất hẳn, thậm chí nguy hiểm hơn là con sẽ mất mạng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng vô thức nhìn về phía hắn.
Đưa tay ôm ngực, Bạch Linh tiếp tục niệm chú. Nàng cố dùng hết công lực, một nhát chém vào không trung. Trường kiếm vẽ một vệt dài sau đó một tiếng nổ phát ra - mọi người không còn thấy khói xanh nữa.
Quách Ngọc ngất xỉu, khiến mọi người luống cuống lên. Đưa nàng vào trong, lúc đi ngang Bạch Linh, hắn bất giác ngoái đầu nhìn. Bạch Linh ngã ngồi trên mặt đất, miệng đầy máu tươi, khoé miệng của nàng cong lên. Bạch Linh dùng kiếm chống đỡ đứng dậy, để lại một câu rồi đi sâu vào cánh rừng.
- Chăm sóc phượng hoàng! Ta sẽ sớm trở lại.
Mãi đến chiều tối, Quách Ngọc mới tỉnh giấc. Cơ thể nàng suy yếu nằm trên giường gỗ. Cố gắng ngồi dậy, Quách Ngọc yếu ớt hỏi.
- Bạch Linh đâu?
Quách Ngọc tỉnh, Tuyết Lâm vui mừng muốn khóc, nàng chạy vội đến bên cạnh Quách Ngọc.
- Tiểu thư tỉnh rồi. Làm nô tỳ lo chết được. Bạch Linh vẫn chưa về.
- Chưa về? Lúc này, bên ngoài Mộ Dung Tú vén lớp bạc che bước vào. Trên tay hắn là chén thuốc đen nghi ngút khói.
- Muội tỉnh rồi, mau uống thuốc!
Nhận lấy chén thuốc, uống cạn, Quách Ngọc nhẹ giọng.
- Bạch Linh đã đi đâu?
Mộ Dung Tú có chút lúng túng.
- Ta không biết, nàng ấy chỉ nói sẽ về sớm nhưng đã qua mấy canh giờ vẫn không thấy trở về.
- Giúp muội tìm nàng ấy. Muội đã mệt thế này thì chắc hẳn Bạch Linh còn mệt hơn gấp trăm lần. Nếu không may ngất xỉu đâu đó thì nguy.
Nghe Quách Ngọc nói, Mộ Dung Tú chợt giật mình. Hắn đã quá lo cho Quách Ngọc mà quên mất, Bạch Linh cũng chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm.
Dẫn binh vào rừng tìm Bạch Linh, trong lòng Mộ Dung Tú dâng lên một cảm giác khác lạ. Hắn không biết đó là gì, chỉ biết rất khó chịu.
Đi một lúc lâu, hắn luôn hy vọng nàng không ngất xỉu đâu đó như Quách Ngọc nói.
Trời đã tối, không có lấy một ánh sao. Mộ Dung Tú ngước nhìn bầu trời, hắn lắc đầu e ngại.
“Vẫn chưa tìm được Bạch Linh, đừng mưa!”
Hắn bước đi nhanh hơn, đến môt con suối nhỏ, hắn nhìn thấy một thân hình bé nhỏ đang ngồi lặng lẽ trên vách đá. Thở phào nhẹ nhõm, hắn biết đó là nàng, bởi y phục trắng và mái tóc trắng đặc trưng khiến nàng không lẫn vào đâu được.
- Bạch Linh!
Nghe tiếng hắn gọi, nàng ngạc nhiên quay đầu.
- Tam công tử? Ngươi đến khi nào?
Mộ Dung Tú chắp hai tay phía sau, chậm rãi tiến lại gần nàng.
- Vừa mới đến. Sao cô lại ngồi đây một mình?
Bạch Linh mỉm cười, đưa tay vuốt làn tóc trắng xoá che lấp một nửa gương mặt.
- Ta khác với các người, ta thích ngồi nhìn cảnh đêm, nhìn dòng nước phẳng lặng.
- Không hẳn là khác, thỉnh thoảng ta cũng hay nhìn cảnh đêm.
Bạch Linh lại cười, Mộ Dung Tú không hiểu vì sao hôm nay nàng cười nhiều như vậy, nhưng hắn cảm nhận được, nụ cười ấy, không hề hạnh phúc vui vẻ.
- Nhưng, có một số chuyện, chắc chắn khác biệt.
Nói rồi, Bạch Linh đứng lên, tay phủi nhẹ tà váy dài, nhanh miệng nói.
- Phượng hoàng muốn ngươi tìm ta?
Mộ Dung Tú chợt nhớ, hắn gật đầu.
- Đúng vậy. Vừa tỉnh, Ngọc nhi đã tìm cô.
- Ta mải mê ngắm cảnh mà quên mất, chúng ta về thôi.
Bạch Linh không đợi hắn phản ứng, nàng bước về phía trước, để lại hắn nhìn theo bóng lưng gầy yếu, cô quạnh của nàng.
Sáng ngày hôm sau bọn họ khởi hành hồi phủ. Trên xe ngựa, không ai nói với nhau câu nào, dường như họ rất mệt mỏi. Mãi cho đến khi xe ngựa dừng hẳn, Bạch Linh mới nhỏ giọng nói.
- Phượng hoàng! Khi nào người sẽ thành hôn và sang Vĩnh Ngọc?
Ngạc nhiên khi Bạch Linh hỏi về chuyện này, Quách Ngọc dừng lại động tác, liếc nhìn nàng.
- Vì sao ngươi lại muốn biết điều này?
- Lúc đó, người mang Bạch Linh cùng đi nhé!
Nhìn Bạch Linh, Quách Ngọc chợt nhớ đến hình ảnh hôm qua, lúc Bạch Linh bị trọng thương, nàng vẫn không quên nhìn ngươi kia bằng ánh mắt tha thiết. Quách Ngọc lắc đầu, thở dài.
- Được rồi. Chúng ta mau vào trong.
Vừa về đến viện Ngọc Cát đã thấy Mộc Huyền ngồi dưới gốc cây đào đợi nàng. Quách Ngọc chậm rãi đi lại, cất giọng hỏi.
- Tìm muội sớm như vậy, có chuyện?
Nhìn thấy Quách Ngọc vẫn tao nhã trong bộ cánh trắng, Mộc Huyền có chút buồn bực. Hắn đã nhiều lần không kiềm chế được cảm xúc khi nhìn thấy nàng.
- Chuyện tham ô ở Thành Đô đã có chứng cứ!
Bước lại ghế đá gần đó ngồi xuống, Quách Ngọc cười hỏi.
- Thật à? Xem ra chúng ta không phí công.
- Đúng vậy! Tuy nhiên, chỉ một nửa, số còn lại đều bị Trương Đình nhanh một bước phá huỷ.
Có chút tiếc nuối, Quách Ngọc nhẹ giọng nói.
- Tiếc thật. Tuy nhiên cũng không sao, chúng ta vốn không biết Thái Tử đã làm chuyện xấu ở những nơi nào, nay theo chân Trương Đình tìm ra được cũng là may mắn. Hắn tiếp tục rời Thành Đô và đi về đâu?
- Minh Dực!
Quách Ngọc cau mày, thảo nào hắn phải rời phủ đến hơn nửa tháng.
- Chỗ đó khá xa kinh thành, huynh căn dặn bọn họ làm tốt vào.
- À! Ngọc nhi...
Hắn khó khăn lắm mới mở miệng kêu hai từ “Ngọc nhi”, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của nàng nhìn hắn, cảm giác giống như ngàn mũi tên xuyên qua tim. Hắn cảm thấy mất mát. Vì sao, vì sao hắn không thể gọi nàng là Ngọc nhi?
Mộc Huyền cúi đầu, sau đó hắn nhanh chóng lấy lại sự tiêu dao ngày nào, ngẩng mặt thản nhiên nói.
- Nguyên Ngọc! Chúng ta bày mưu vạch trần Thái Tử, hắn chắc chắn sẽ rất hận ta. Nếu có một ngày ta thất bại, liệu muội có bị ảnh hưởng không?
Nghe hắn nói, Quách Ngọc cười lạnh. Nàng vuốt khăn lụa trong tay, lơ đễnh nói.
- Chưa ra trận đã nghĩ mình bại trận? Chắc chắn là không ảnh hưởng. Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt ấy có một chút thương, một chút buồn.
Phải, trước giờ nàng luôn giữ khoảng cách với hắn.
Mộc Huyền không tiếp tục nói, hắn đứng lên xoay người đi. Bước vài bước, như nhớ điều gì, hắn dừng lại.
- Tháng sau là sanh thần của Thục phi, chắc chắn bọn họ sẽ lại hành động.
Nói rồi, hắn nhanh chân rời khỏi viện Ngọc Cát. Hắn rời đi, nàng cũng mệt mỏi đứng lên trở về viện nghỉ ngơi.
Nhưng trời không chiều lòng người, vừa nằm được một lúc thì đã nghe tiếng hét om sòm chanh chua bên ngoài vọng vào. Quách Ngọc chán ghét, chậm chạp mở mắt, lạnh lùng hỏi.
- Là ai làm càn tại viện của ta?
Hoà ma ma đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói.
- Là bát hoàng tử phi đến gây rối...
- Trần Kiều Như?
- À, không! Là bát hoàng tử bình phi.
Quách Ngọc nheo mày, nàng thật sự nghĩ có nên kết liễu ả ta để bớt rộn chuyện không.
- Biết chuyện gì không?
- Không. Nàng ta vừa đến cổng viện lại vô tình gặp tứ tiểu thư, cả hai va chạm, lại cự cãi. Tứ tiểu thư yếu thế nên đành chịu, may mà Tuyết Lâm kịp thời ngăn cản, đưa tứ tiểu thư vào trong rồi. Bát hoàng tử bình phi bị thủ vệ chặn ngoài cổng lại càng điên tiết la hét.
Quách Ngọc chậm rãi ngồi dậy, miềng làu bàu.
- Tứ muội đâu?
- Vẫn còn ở chính sảnh chờ tiểu thư.
Quách Ngọc không đáp lời, khoác thêm chiếc áo mỏng rồi bước ra ngoài.
Quách Tâm cúi đầu, co người ngồi trên ghế gỗ, như thể nàng đang lo lắng sợ hãi điều gì đó. Quách Ngọc híp mắt, rõ ràng Quách Lan không đủ khả năng khiến Quách Tâm sợ hãi như vậy.
Bước lại ghế ngồi, nàng ho nhẹ gây sự chú ý cho Quách Tâm.
- Nhị tỷ. Muội làm tỷ thức giấc?
Quách Ngọc ngồi xuống, phe phẩy khăn lụa trong tay.
- Không phải lỗi tại muội. Tìm ta có chuyện?
Quách Tâm có chút ấp úng, mặt và tai cũng đỏ cả lên.
- Muội...
- Quách Ngọc, ngươi ra đây cho ta. Bổn cung là tẩu tẩu của ngươi, còn không mau nghênh giá? Ngươi tưởng mình hay lắm sao, cũng chỉ là công chúa dởm, không danh không phận. - Này! Nếu ngươi còn không im miệng, ta sẽ không khách khí!
Bên ngoài tiếng hét của Quách Lan và tiếng giận giữ của Minh Tước vọng vào, cắt ngang lời của Quách Tâm.
Quách Ngọc cảm thấy phiền vô cùng, gọi Hoà ma ma.
- Gọi Tuyết Lâm giúp con.
Phút chốc sau, Tuyết Lâm đã có mặt tại sảnh. Quách Ngọc vẫy tay, bảo Tuyết Lâm lại gần. Nàng nói nhỏ gì đó vào tai Tuyết Lâm, chỉ thấy hai mắt Tuyết Lâm sáng lên sau đó nhanh chân chạy ra ngoài.
Tuyết Lâm đi không bao lâu thì bên ngoài cũng không còn ồn ào nữa. Quách Tâm tròn mắt, ngạc nhiên vô cùng.
- Nhị tỷ thật tài!
- Được rồi! Có chuyện gì?
Thấy Quách Ngọc vào thẳng vấn đề, Quách Tâm cũng khẩn trương nói lên nỗi khổ của mình.
- Nhị tỷ giúp muội với. Di nương, di nương,... Bà ấy cứ liên tục bắt ép muội phải chọn phu quân tương lai, muội không thích!
Đang ngẩn ngơ nhìn khăn lụa, nghe Quách Tâm nói Quách Ngọc có chút ngạc nhiên. Nàng liếc nhìn Quách Tâm.
- Chẳng lẽ là kẻ không tốt nên muội không thích? Nhưng, ta tin Hàn di nương sẽ không hại muội.
- Đúng là di nương sẽ không hại muội. Nhưng, nhị tỷ, tỷ có nhớ lần trước muội xin tỷ để muội được gả cho người mình thích hay không?
- Đúng vậy! Nhưng, chẳng lẽ trong số tất cả những người kia muội điều không thích? Cho dù muội không thích thì cũng gặp qua lấy lễ, biết đâu khi đó sẽ thích, đã gặp mà vẫn không thích thì lúc đó từ chối cũng không muộn. Hay, muội đã có người trong lòng?
Câu nói cuối vừa thốt lên, lập tức vành tai của Quách Tâm đỏ ửng. Quách Ngọc tỏ vẻ hiểu, nàng trầm giọng nói.
- Nói, là ai?
- Muội, muội không dám.
Hít một hơi, Quách Ngọc thản nhiên nói.
- Vậy muội về đi.
Nói rồi nàng muốn đứng lên thì bị ngăn cản.
- Nhị tỷ! Muội nói, muội nói.
Nghe vậy, Quách Ngọc ngồi lại, giương đôi mắt to tròn nhìn Quách Tâm.
- Đó là, Tuấn, Mạnh! Muội thích huynh ấy!
- Cái gì?
Tuyết Lâm vừa về tới thì nghe được điều này khiến nàng trợn mắt, há mồm, hét lớn.
Quách Ngọc có chút tức giận, liếc nhìn Tuyết Lâm. Nhận biết điều đó, Tuyết Lâm không dám lại thất thố, nàng cúi đầu lui về sau, ngoan ngoãn hầu hạ Quách Ngọc.
Quách Ngọc nhìn Quách Tâm, chậm rãi hỏi.
- Muội đã gặp riêng hắn?
Quách Lan vội phân bua, liên tục lắc tay.
- Không, không! Muội không dám. Muội, chỉ vô tình gặp huynh ấy lần trước ở viện Ngọc Cát. Sau đó, sau đó, không biết vì sao vẫn không quên được gương mặt ấy!
Ngừng một chút, nàng lại nói tiếp.
- Muội biết, muội làm vậy là sai, tỷ sẽ không vui. Nhưng, muội không trông mong được gả cho huynh ấy, muội chỉ hy vọng mọi người đừng bắt muội phải gả người muội không thích.
Quách Ngọc trầm ngâm hồi lâu, khiến không khí trở nên nặng nề. Cuối cùng, nàng cũng chịu lên tiếng.
- Được rồi, muội về đi. Chuyện của Hàn di nương, ta sẽ giúp muội lo liệu.
Quách Tâm mừng rỡ nói tạ, sau đó nhanh chân rời khỏi viện Ngọc Cát.
Lúc này, Tuyết Lâm mới dám thể hiện sự tức giận.
- Tiểu thư...
- Ngồi xuống.
Nghe giọng nói lạnh lùng của Quách Ngọc, Tuyết Lâm cũng không dám làm càn, nàng ngoan ngoãn ngồi xuống. Quách Ngọc thở dài, nhìn sang Hoà ma ma.
- Ma ma giúp con chuẩn bị bữa ăn nhé!
- Được, lão nô đi ngay!
Hoà ma ma nhanh chân rời khỏi, Quách Ngọc mới chậm chạp lên tiếng.
- Biết sai chỗ nào không?
- Nô tỳ không kiềm chế được, nhưng, làm sao có thể để Tuấn Mạnh cùng tứ tiểu thư có cái gì, cái gì được chứ.
- Lại thế! Nếu hôm nay thái độ của ngươi để người ngoài nhìn thấy thì sao? Hấp tấp, không nhìn trước ngó sau đã toáng lên như đang rao cá bán cua. Còn nữa, ta đã nói là để Tuấn Mạnh cùng tứ muội bao giờ?
Tuyết Lâm biết mình hành động lỗ mãng, nàng lí nhí trong họng.
- Nô tỳ sai rồi.
- Nhưng có vẻ, ngươi không thích tứ muội?
- Nô tỳ không có. Chẳng qua nô tỳ không thích Tuấn Mạnh cưới thê là con nhà quan thôi. Nô tỳ muốn hắn cưới một cô nương nông gia, hạnh phúc bình dị mà thôi.
Nhìn Tuyết Lâm, Quách Ngọc có chút trầm ngâm, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó hiểu.
--- tác giả----
Ai da:)))
Mọi người có thể điểm danh những tình yêu ở Phượng Hoàng Hồi Sinh không:)))
Tơ tình thật phức tạp. Rồi sẽ có người thành đôi thành cặp, kẻ cô đơn chiếc bóng một mình nha:))))
Mà quên còn một vài cặp vẫn chưa xuất hiện. Haha. Ta thích làm bà mối quá:))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.