Chương 53: Muốn nói tất cả tâm ý đều dành cho người 2
Kim Khả Thi
12/02/2020
“Huynh tinh mắt thật, hoa Anh Tử quý giá như vậy, sao có thể sắc lên mà không uống?” Hoa Anh Tử sau khi được hái xuống còn phải được bào chế kỹ lưỡng rồi sắc cùng nhiều loại thuốc quý giá khác, công hiệu giải độc tố rất tốt, chuyện này còn phải dựa vào khả năng của vị thái y tài giỏi bào chế thuốc, tất nhiên cách bào chế thuốc từ hoa Anh Tử cả Bắc Định quốc chỉ có mình Ngô thái y biết.
Tiêu Chính Quân nhìn sang Kim Vãng Tích rồi vội vàng quay mặt đi “Công chúa biết đó là hoa Anh Tử?” Không thể nào, công chúa thật sự biết?
“Loài hoa đó là báu vật của Bắc Định quốc, do vô cùng quý hiếm nên thường thì hoàng đế mới được dùng. Cuối xuân mà huynh vẫn tìm được hoa Anh Tử xem ra đúng là may mắn. Ông trời không muốn bản công chúa phải chết sớm như thế.”
Sao Vãng Tích lại biết được chuyện mình lên núi tuyết lấy hoa Anh Tử? Ngô thái y đã được Lý Thiệu Văn dặn dò không được nói cho Thiên Tư công chúa biết, chẳng lẽ Ngô thái y tiết lộ?
“Hoa Anh Tử …công chúa đã biết rồi?” Tiêu Chính Quân giờ lại nghĩ không phải bản thân đã vô tình lộ ra điều gì? Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta đã gặn hỏi Thiệu Văn ca ca, huynh ấy không nói dối ta, ta luôn tin tưởng huynh ấy.” Nói đến đây Kim Vãng Tích lại nghĩ tới Thiệu Văn ca ca và nụ cười ấm áp của huynh ấy.
Khi nói tới Lý Thiệu Văn ánh mắt của Vãng Tích lại long lanh đến vậy? Xem ra người trong lòng của Vãng Tích trước giờ là Lý Thiệu Văn, còn gọi “Thiệu Văn ca ca” ngọt ngào như thế. Tỉnh lại đi Chính Quân, ngươi điên rồi. Sao ngươi có thể với tới công chúa cành vàng lá ngọc? Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện cướp ý trung nhân của bằng hữu?
Thấy Tiêu Chính Quân ngừng lại một lúc rồi không nói gì tiếp, Kim Vãng Tích liền bắt lời trước “Lần trước huynh trả lại cây trâm ngọc vì lý do gì?”
“Mạt tướng không tiện giữ đồ của công chúa.” Tiêu Chính Quân không giỏi nói dối, giọng điệu không được tự nhiên.
“Huynh cũng đừng trách ta đã nói với huynh những lời tuyệt tình hôm đó. Lúc đó ta bắt buộc phải nói như vậy, nếu không huynh sẽ gặp nguy hiểm.”
Nguy hiểm? Vãng Tích đang cố tình nói cho người khác nghe hay sao?
“Sao mạt tướng lại gặp nguy hiểm? Mạt tướng chỉ là quan tứ phẩm cũng không đắp tội với ai trong triều.” Trong triều vì tranh giành quyền lực mà các đại thần luôn tìm cách triệt hạ phe cánh đối địch nhưng hôm đó khi đến Võ Minh điện Tiêu Chính Quân đã thấy Đỗ công công đứng ngay sau Cảnh Minh vương. Chẳng lẽ?
“Lúc huynh cứu ta ở Dương châu, ta cũng đỡ cho huynh mũi tên, hai chúng ta ở trong căn nhà hoang ở Hoà châu, huynh đến Kim châu lấy hoa Anh Tử về giải độc tính cho ta, mọi chuyện đều không qua được mắt phụ hoàng. Phụ hoàng muốn biết ta và huynh có tình ý hay không nên ta đành phải làm như vậy.” Lúc này Kim Vãng Tích nhìn vào mắt Tiêu Chính Quân “Huynh có tình cảm với ta không?”
“Công chúa, mạt tướng là chỉ huy sứ nhiệm vụ chính là bảo đảm an toàn trong kinh thành, bảo vệ công chúa là chức trách của mạt tướng. Mạt tướng hoàn toàn không có ý gì khác.” Tiêu Chính Quân mất tự nhiên, nói liên hồi cũng không dám nhìn vào mắt của công chúa.
“Huynh có tình cảm với ta không?” Kim Vãng Tích lặp lại một lần nữa “Cây trâm ngọc này đưa lại cho huynh…Thật ra những lời ta nói khi ở căn nhà hoang là thật.” Kim Vãng Tích sau khi nói xong liền nằm xuống nhắm mặt lại.
Là thật? Mình không nghe nhầm chứ?
Tiêu Chính Quân vẫn còn mơ hồ đôi chút, nhìn sang Kim Vãng Tích đang nhắm mắt, cũng từ từ ngủ một giấc. Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm hôm sau, hai người tranh thủ rời khỏi rừng bởi càng ở lại nơi này càng nguy hiểm đến tính mạng. Trước tiên phải tìm thấy được Lý Thiệu Văn thì ít ra còn có thêm người bảo vệ an toàn cho Kim Vãng Tích.
Trên dãy núi cao, một đám thích khách đột nhiên xuất hiện, Tiêu Chính Quân hét lên “Người đứng phía sau thần.”
Huynh ấy vì mình đã làm bao nhiêu chuyện.
“Người mau rời khỏi đây. Mạt tướng sẽ chặn chúng lại.” Tiêu Chính Quân vừa rút kiếm ra vừa gạt ngã hai tên áo đen phía trước, đạp ngã tiếp vài người phía sau.
Huynh ấy vì mình mà nhiều lần suýt bỏ mạng.
“Mau đi đi.”
Huynh ấy vì mình mà luôn âm thầm chịu đựng.
Đám thích khách lao tới, Tiêu Chính Quân bị vây ở giữa những vẫn che chắn cho Vãng Tích ở phía sau “Người đi trước, thần sẽ xử hết bọn chúng.”
“Có đi thì cùng đi.”
Đám thích khách lần lượt bị hạ tuy nhiên bọn chúng lại từ đâu kéo tới ngày một đông. Tiêu Chính Quân vội kéo tay Kim Vãng Tích chạy về phía trước, bọn chúng đang rượt theo.
“Hai chúng ta chia ra hai hướng. Nhất định một trong hai sẽ thoát được.” Kim Vãng Tích lúc này rất lo lắng, đã bị đuối sức, nếu còn tiếp tục chạy hai người hai chết.
“Thần không thể bỏ mặc công chúa điện hạ một mình.” Tiêu Chính Quân quả quyết nói, bàn tay nắm chặt tay Vãng Tích. Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người chạy đến phía bờ vực, đã không còn đường lui, bọn thích khách đã ở ngay phía sau. Bàn tay kia nắm chặt tay Vãng Tích, tay còn lại cầm kiếm “Người nghĩ chúng ta còn quay về kinh thành được không? ”
“Ta không biết…” Cho tới lúc này Kim Vãng Tích mới biết cảm giác được chết cùng một người là như thế nào. Trong căn nhà hoang ở Hoà châu trong cơn đau đớn vì độc dược phát tác Kim Vãng Tích đã nghĩ nếu mình cứ chết đi như vậy thì Tiêu Chính Quân sau nhiều năm có thể sẽ quên mình nhưng nếu hiện tại hai người cùng chết ở đây thì sẽ ở cạnh nhau mãi mãi.
“Có chết thần cũng không thể để công chúa rơi vào bọn chúng.” Tiêu Chính Quân nhìn về phía vực đằng sau và kéo tay Kim Vãng Tích theo.
Tận cùng của cái chết là gì? Là khi bản thân đã mãn nguyện thanh thản chấp nhận cái chết đang từ từ đến gần, không chút lo âu, không chút sợ hãi? Được chết bên cạnh người mình yêu tại sao phải hối hận? Nếu đối phương đã không sợ chết, mình tại sao lại sợ?
Lồng ngực Kim Vãng Tích như muốn ngừng đập, độ cao này làm Kim Vãng Tích ngất đi. Dưới vách vực chính là một con sông lớn, nước sông lạnh buốt bao phủ, Kim Vãng Tích đã hoàn toàn mất đi tri giác, chuẩn bị chìm xuống đáy sông. Kim Vãng Tích cảm thấy khó thở, nước đi vào cổ họng, tứ chi giẫy dụa trong dòng nước lạnh.
Tiêu Chính Quân nhìn sang Kim Vãng Tích rồi vội vàng quay mặt đi “Công chúa biết đó là hoa Anh Tử?” Không thể nào, công chúa thật sự biết?
“Loài hoa đó là báu vật của Bắc Định quốc, do vô cùng quý hiếm nên thường thì hoàng đế mới được dùng. Cuối xuân mà huynh vẫn tìm được hoa Anh Tử xem ra đúng là may mắn. Ông trời không muốn bản công chúa phải chết sớm như thế.”
Sao Vãng Tích lại biết được chuyện mình lên núi tuyết lấy hoa Anh Tử? Ngô thái y đã được Lý Thiệu Văn dặn dò không được nói cho Thiên Tư công chúa biết, chẳng lẽ Ngô thái y tiết lộ?
“Hoa Anh Tử …công chúa đã biết rồi?” Tiêu Chính Quân giờ lại nghĩ không phải bản thân đã vô tình lộ ra điều gì? Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta đã gặn hỏi Thiệu Văn ca ca, huynh ấy không nói dối ta, ta luôn tin tưởng huynh ấy.” Nói đến đây Kim Vãng Tích lại nghĩ tới Thiệu Văn ca ca và nụ cười ấm áp của huynh ấy.
Khi nói tới Lý Thiệu Văn ánh mắt của Vãng Tích lại long lanh đến vậy? Xem ra người trong lòng của Vãng Tích trước giờ là Lý Thiệu Văn, còn gọi “Thiệu Văn ca ca” ngọt ngào như thế. Tỉnh lại đi Chính Quân, ngươi điên rồi. Sao ngươi có thể với tới công chúa cành vàng lá ngọc? Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện cướp ý trung nhân của bằng hữu?
Thấy Tiêu Chính Quân ngừng lại một lúc rồi không nói gì tiếp, Kim Vãng Tích liền bắt lời trước “Lần trước huynh trả lại cây trâm ngọc vì lý do gì?”
“Mạt tướng không tiện giữ đồ của công chúa.” Tiêu Chính Quân không giỏi nói dối, giọng điệu không được tự nhiên.
“Huynh cũng đừng trách ta đã nói với huynh những lời tuyệt tình hôm đó. Lúc đó ta bắt buộc phải nói như vậy, nếu không huynh sẽ gặp nguy hiểm.”
Nguy hiểm? Vãng Tích đang cố tình nói cho người khác nghe hay sao?
“Sao mạt tướng lại gặp nguy hiểm? Mạt tướng chỉ là quan tứ phẩm cũng không đắp tội với ai trong triều.” Trong triều vì tranh giành quyền lực mà các đại thần luôn tìm cách triệt hạ phe cánh đối địch nhưng hôm đó khi đến Võ Minh điện Tiêu Chính Quân đã thấy Đỗ công công đứng ngay sau Cảnh Minh vương. Chẳng lẽ?
“Lúc huynh cứu ta ở Dương châu, ta cũng đỡ cho huynh mũi tên, hai chúng ta ở trong căn nhà hoang ở Hoà châu, huynh đến Kim châu lấy hoa Anh Tử về giải độc tính cho ta, mọi chuyện đều không qua được mắt phụ hoàng. Phụ hoàng muốn biết ta và huynh có tình ý hay không nên ta đành phải làm như vậy.” Lúc này Kim Vãng Tích nhìn vào mắt Tiêu Chính Quân “Huynh có tình cảm với ta không?”
“Công chúa, mạt tướng là chỉ huy sứ nhiệm vụ chính là bảo đảm an toàn trong kinh thành, bảo vệ công chúa là chức trách của mạt tướng. Mạt tướng hoàn toàn không có ý gì khác.” Tiêu Chính Quân mất tự nhiên, nói liên hồi cũng không dám nhìn vào mắt của công chúa.
“Huynh có tình cảm với ta không?” Kim Vãng Tích lặp lại một lần nữa “Cây trâm ngọc này đưa lại cho huynh…Thật ra những lời ta nói khi ở căn nhà hoang là thật.” Kim Vãng Tích sau khi nói xong liền nằm xuống nhắm mặt lại.
Là thật? Mình không nghe nhầm chứ?
Tiêu Chính Quân vẫn còn mơ hồ đôi chút, nhìn sang Kim Vãng Tích đang nhắm mắt, cũng từ từ ngủ một giấc. Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng sớm hôm sau, hai người tranh thủ rời khỏi rừng bởi càng ở lại nơi này càng nguy hiểm đến tính mạng. Trước tiên phải tìm thấy được Lý Thiệu Văn thì ít ra còn có thêm người bảo vệ an toàn cho Kim Vãng Tích.
Trên dãy núi cao, một đám thích khách đột nhiên xuất hiện, Tiêu Chính Quân hét lên “Người đứng phía sau thần.”
Huynh ấy vì mình đã làm bao nhiêu chuyện.
“Người mau rời khỏi đây. Mạt tướng sẽ chặn chúng lại.” Tiêu Chính Quân vừa rút kiếm ra vừa gạt ngã hai tên áo đen phía trước, đạp ngã tiếp vài người phía sau.
Huynh ấy vì mình mà nhiều lần suýt bỏ mạng.
“Mau đi đi.”
Huynh ấy vì mình mà luôn âm thầm chịu đựng.
Đám thích khách lao tới, Tiêu Chính Quân bị vây ở giữa những vẫn che chắn cho Vãng Tích ở phía sau “Người đi trước, thần sẽ xử hết bọn chúng.”
“Có đi thì cùng đi.”
Đám thích khách lần lượt bị hạ tuy nhiên bọn chúng lại từ đâu kéo tới ngày một đông. Tiêu Chính Quân vội kéo tay Kim Vãng Tích chạy về phía trước, bọn chúng đang rượt theo.
“Hai chúng ta chia ra hai hướng. Nhất định một trong hai sẽ thoát được.” Kim Vãng Tích lúc này rất lo lắng, đã bị đuối sức, nếu còn tiếp tục chạy hai người hai chết.
“Thần không thể bỏ mặc công chúa điện hạ một mình.” Tiêu Chính Quân quả quyết nói, bàn tay nắm chặt tay Vãng Tích. Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người chạy đến phía bờ vực, đã không còn đường lui, bọn thích khách đã ở ngay phía sau. Bàn tay kia nắm chặt tay Vãng Tích, tay còn lại cầm kiếm “Người nghĩ chúng ta còn quay về kinh thành được không? ”
“Ta không biết…” Cho tới lúc này Kim Vãng Tích mới biết cảm giác được chết cùng một người là như thế nào. Trong căn nhà hoang ở Hoà châu trong cơn đau đớn vì độc dược phát tác Kim Vãng Tích đã nghĩ nếu mình cứ chết đi như vậy thì Tiêu Chính Quân sau nhiều năm có thể sẽ quên mình nhưng nếu hiện tại hai người cùng chết ở đây thì sẽ ở cạnh nhau mãi mãi.
“Có chết thần cũng không thể để công chúa rơi vào bọn chúng.” Tiêu Chính Quân nhìn về phía vực đằng sau và kéo tay Kim Vãng Tích theo.
Tận cùng của cái chết là gì? Là khi bản thân đã mãn nguyện thanh thản chấp nhận cái chết đang từ từ đến gần, không chút lo âu, không chút sợ hãi? Được chết bên cạnh người mình yêu tại sao phải hối hận? Nếu đối phương đã không sợ chết, mình tại sao lại sợ?
Lồng ngực Kim Vãng Tích như muốn ngừng đập, độ cao này làm Kim Vãng Tích ngất đi. Dưới vách vực chính là một con sông lớn, nước sông lạnh buốt bao phủ, Kim Vãng Tích đã hoàn toàn mất đi tri giác, chuẩn bị chìm xuống đáy sông. Kim Vãng Tích cảm thấy khó thở, nước đi vào cổ họng, tứ chi giẫy dụa trong dòng nước lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.