Chương 37: Ngàn vạn lần cũng không muốn rời xa 4
Kim Khả Thi
12/02/2020
“Muội thấy sao? Thích không?” Kim Thương cùng Vũ Đình Đình cưỡi ngựa lên tận dốc núi cao nhất rừng Dương Châu.
Nơi này ngắm trăng quả thật rất đẹp. Mặt trăng to tròn, sáng rực làm Đình Đình hào hứng “Đẹp quá! Thương ca ca, huynh thật tốt với muội.” Nói xong liền ôm chặt Kim Thương.
“Ta tất nhiên phải đối xử tốt với muội. Ai bảo ta đã hứa năm muội 17 tuổi ta sẽ để muội gả cho ta.” Kim Thương cười cười, xoa đầu Vũ Đình Đình “Nào, Đình Đình ngoan xuống ngựa, tiểu Bạch đi cả ngày cũng mệt rồi.” Nói xong liền bế Vũ Đình Đình xuống ngựa.
Vũ Đình Đình kéo tay áo của Kim Thương “Nơi này cao quá. Muội sợ.”
“Đình Đình ngoan đừng sợ. Muội là nương tử của ta, ta sẽ bảo vệ muội. Muội đi theo sau ta còn an toàn hơn ở lều trại.” Kim Thương lại tiếp tục xoa đầu Đình Đình.
Đình Đình không vui “Huynh đừng xoa đầu muội, Thương ca ca muội là thái tử phi tương lai. Sao có thể gả cho huynh?”
“Nếu như ta là thái tử thì sao? Đình Đình lúc ấy sẽ danh chính môn thuận gả cho ta rồi.” Kim Thương luôn ám ảnh về cái chết của mẫu thân Nhu Phi tại khu rừng Dương Châu này nhưng từ ngày có Đình Đình, cuộc sống của Kim Thương đã khác trước rất nhiều. Việc bây giờ cần làm là mau chóng trở thành thái tử.
“Huynh làm thái tử? Có thể sao?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vì mẫu phi, vì Đình Đình, vì bản thân, ta nhất định sẽ kế thừa ngai vàng.” Kim Thương đột nhiên ôm Đình Đình vào lòng, Đình Đình không phản kháng mà đưa bàn tay nhỏ ôm chặt Kim Thương “Thương ca ca.”
“Chúng ta mau nhanh chóng trở về, cũng đã đi 2 ngày, ông nội sẽ lo cho muội.” Đình Đình có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ông nội lo lắng cho mình mỗi khi trốn ra ngoài chơi.
“Phụ hoàng biết huynh đi cùng muội nên sẽ không cho quân lính đi tìm. Còn Vũ thượng tướng quân đang bận rộn huy động binh lính bảo vệ hoàng thượng, không để ý tới muội. Muội không muốn đi cùng ta sao?” Kim Thương nhìn vào đôi mắt trong sáng của Đình Đình mà hỏi.
Đình Đình lắc đầu “Không…Muội muốn đi cùng huynh.” Đình Đình thật sự không muốn xa Thương ca ca. Đi chơi cùng Thương ca ca vui như vậy, Vũ Đình Đình không muốn bị ông nội quản thúc bên mình mãi nữa.
“Vậy chúng ta đi chơi đã, mấy ngày nữa về.” Kim Thương thủ thỉ vào tai Đình Đình. Tiểu cô nương này luôn thích được đi chơi nên sẽ đồng ý.
Đình Đình mặt đỏ “Như vậy có giống như là ông nội nói, bỏ nhà theo nam nhân không?” Vũ Đình Đình muốn suy nghĩ kỹ càng một chút về vấn đề này.
“Cứ cho là vậy đi.” Kim Thương quả quyết.
“…”
Thành Nguyên hoàng hậu không tìm thấy Thiên Tư công chúa trong lều nên đã cùng Thuỵ Miên bẩm báo lại với Khâm Định hoàng đế. Toàn bộ binh lính được huy động đi tìm Thiên Tư công chúa nhưng trước giờ công chúa che mặt bằng tấm vải mỏng nên rất ít người biết mặt. Vật nhận duy nhất chính là thanh kiếm được khảm ngọc thạch trắng quý giá mà Khâm Định hoàng đế ban tặng mà thôi. Thành Nguyên hoàng hậu đứng ngồi không yên.
Lúc ấy Thượng thư bộ binh là Tiêu Khải cùng Tiêu Chính Quân được điều động từ kinh thành tới để bảo vệ hoàng đế cuối cùng đã tới Dương Châu. Khâm Định hoàng đế liền ra lệnh cho toàn bộ người đi tìm kiếm công chúa. Khâm Định hoàng đế đột nhiên phát bệnh nên Thành Nguyên hoàng hậu phải ở bên cạnh chăm sóc.
Tiêu Chính quân chỉ đạo binh lính chia ra thành từng tốp nhỏ để đi tìm kiếm công chúa trong rừng, phần nhiều phải ở lại bảo vệ Khâm Định hoàng đế. Rừng Dương châu rộng và cực kỳ nguy hiểm, nếu đi qua khu vực được triều đình vây lại thì sẽ rất hiểm trở. Hổ trắng trong núi Dương Châu không phải Tiêu Chính Quân chưa từng nghe qua, ngỡ công chúa xảy ra mệnh hệ gì thì cả Tiêu gia đều phải chịu tội.
Tiêu Chính Quân đi được một đoạn thì không còn thấy mấy quân lính đi cùng nữa, nhưng vẫn liều mình đi dọc theo con suối vào sâu trong rừng hơn. Đột nhiên nhìn thấy bên suối có bóng người, là một thân ảnh rất quen thuộc.
Bóng đen đó quay sang phía Tiêu Chính Quân và rút kiếm ra, Tiêu Chính Quân cũng lao ra phía đó. Những đường kiếm dứt khoát của Tiêu Chính Quân đã cắt một một dải tóc của người đó, tóc vì thế bung ra.
“Là nữ nhi?” Tiêu Chính Quân vội vung kiếm đặt sát cổ nữ nhân áo đen và nói “Ai sai khiến ngươi tới đây? Nói.”
Nữ nhân trong lúc Tiêu Chính Quân nói thì vội lùi người lại, thân ảnh nhanh nhẹn tránh ra một bên, đả thương Chính Quân, ánh sáng từ viên ngọc trên chuôi kiếm Bạch Ngọc loé lên sượt ngang qua mắt người bịt mặt. Tiêu Chính Quân tiếp tục xông lên phía người đó rồi lấy kiếm giật khăn che mặt ra. Tiêu Chính Quân sững người “Kim cô nương? Sao cô nương ở đây?”
Kim Vãng Tích gạt thanh kiếm để ở cổ mình ra, Bạch Ngọc kiếm trong tay buông lỏng ra “Tiêu Chính Quân? Là huynh? Huynh sao lại ở đây?”
“Tại hạ đã mạo muội rồi. Kim cô nương…” Tiêu Chính Quân vứt kiếm sang một bên, không nghĩ tới có thể gặp lại Kim Vãng Tích trong hoàn cảnh này.
“Không sao. Cũng lâu rồi không gặp huynh. Vết thương của huynh…đã tốt hơn chưa?” Kim Vãng Tích tiến lên một bước lo lắng hỏi.
Gặp được Kim cô nương ở đây thật tốt nhưng mà Tiêu Chính Quân vẫn còn thắc mắc “Vết thương tại hạ đã khỏi từ lâu. Tại sao đêm hôm Kim cô nương ăn mặc như vậy?”
Kim Vãng Tích ngồi xuống bên suối bình tĩnh nói “Ta định về lại An Châu nhưng bị lạc đường trong rừng may mắn lại gặp lại được huynh…”
Nhớ lại cây trâm ngọc quý giá, Tiêu Chính Quân rút từ trong áo ra cây trâm ngọc “Vật này… tại hạ nghĩ nên trả lại cho cô nương.”
Kim Vãng Tích giữ tay Tiêu Chính Quân lại “Huynh cứ cầm lấy. Vật đã đưa sao có thể lấy lại được?” Như sực nhớ ra điều gì, Kim Vãng Tích hỏi “Huynh không phải đã trở về nhà ở kinh thành rồi. Sao lại tới Dương Châu?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tại hạ được vừa tới Dương Châu, hiện tại đang đi tìm Thiên Tư công chúa. Kim cô nương có thấy một nữ nhân nào ở trong rừng không?” Đi tìm công chúa là chuyện cấp bách nhất bây giờ, Tiêu Chính Quân không thể để cho Thiên Tư công chúa gặp chuyện gì nguy hiểm bởi tính mạng của cả Tiêu gia đều đã đặt cược.
“Không, ta không thấy cô nương nào, Tiêu huynh đã là người của triều đình rồi?” Kim Vãng Tích nhìn phong thái phiêu diêu giống hiệp khách giang hồ của Tiêu Chính Quân thật không ngờ đã là người của triều đình.
Tiêu Chính Quân lắc đầu “Không. Phụ thân tại hạ là thượng thư bộ binh mới nhậm chức Tiêu Khải. Tại hạ chỉ theo phụ thân tới Dương châu bảo vệ an toàn của hoàng thượng.”
Kim Vãng Tích đã hiểu được mọi chuyện, bỏ kiếm vào vỏ và đứng dậy “Chúng ta đi diệt hổ trắng đi. Hổ trắng đã giết bao nhiêu dân chúng dưới núi, Tiêu huynh là người trượng nghĩa, ta nghĩ nếu huynh gặp được hổ trắng sẽ không để nó thoát.”
“Tại hạ đang có nhiệm vụ tìm kiếm Thiên Tư công chúa. Có lẽ không thể đi được…” Tiêu Chính Quân hơi do dự. Việc cấp bách nhất chính là tìm ra tung tích của Thiên Tư công chúa nếu không Tiêu gia gánh không nổi tội.
“Không biết trừng Thiên Tư công chúa đã bị hổ trắng làm hại. Nếu huynh không mau giết hổ trắng cùng ta thì hậu quả huynh gánh không được tội đâu. Hoàng thượng sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho người giết được hổ trắng.”
Tiêu Chính Quân bất ngờ vì Kim cô nương sao lại biết chuyện hoàng thượng ban thưởng nếu giết được hổ trắng. Hổ trắng tuy thường xuyên giết những thôn dân dưới núi nhưng rừng Dương Châu rộng như vậy muốn tìm kiếm cũng mất nhiều thời gian.
“Được. Tại hạ sẽ đi cùng Kim cô nương.”
Tiếng tiêu trầm văng vẳng trong gió, rừng cây xào xạc lá rung chuyển, Kim Vãng Tích có thể nhận ra được âm thanh này không hề bình thường.
Hai người đi được một đoạn thì phát hiện ra trên mặt đất be bét máu tươi của nhiều quân lính. Có lẽ hổ trắng đã ra tay bởi những vết cào khá lớn trên mặt các thi hài.
“Huynh hãy cẩn thận. Hổ trắng chỉ ở quanh đây.” Kim Vãng Tích rút kiếm ra đề phòng nhìn xung quanh.
“Kim cô nương đứng phía sau tại hạ, nguy hiểm.” Tiêu Chính Quân bước lên vài bước thì một bóng trắng từ xa vụt tới lao về phía Tiêu Chính Quân.
“Cẩn thận”
Kim Vãng Tích nhìn xung quanh sững người thì bị Tiêu Chính Quân đẩy ra, Bạch Ngọc kiếm bị văng rơi xuống mặt đất.
Tiêu Chính Quân nhanh chóng né người sang một bên tránh móng vuốt của hổ trắng. Con hổ trắng giận dữ gào hét. Loại hổ trắng này rất to, nó to hơn các loại hổ khác và rất hung dữ.
Tiếng tiêu vẫn tiếp tục vang lên hoà quyện vào gió.
Tiêu Chính Quân dùng kiếm đâm vào người hổ trắng khiến nó chảy máu. Hổ trắng lao vào phía Chính Quân. Kim Vãng Tích rút kiếm lao vào đâm hổ trắng từ phía sau, hổ trắng quay lại phía sau dùng đuôi quật vào người khiến Kim Vãng Tích ngã xuống mặt đất.
“Kim cô nương…”
Hổ trắng buông Tiêu Chính Quân ra, từ từ đi về phía Kim Vãng Tích đang nằm, nhảy chồm lên người, Kim Vãng Tích dùng kiếm đâm vào bụng của hổ trắng cố gắng chống đỡ. Lúc này Tiêu Chính Quân lao tới chém nhiều phát lên người hổ trắng, hổ trắng ánh mắt giận dữ lấy một bàn tay đập vào người Tiêu Chính Quân khiến Chính Quân ngã ra, vết thương quá sâu, máu chảy ra quá nhiều.
“Huynh chạy đi… Kệ ta.”
Hổ trắng quay lại phía Vãng Tích miệng gào to cúi xuống định cắn vào người Kim Vãng Tích. Kim Vãng Tích sợ hãi nhắm mắt. Tiêu Chính Quân vội vàng nhặt lấy thanh kiếm khắc ngọc thạch trắng của Vãng Tích đâm một nhát vào họng của hổ trắng, hổ trắng cũng ứa máu khắp cổ họng, hổ trắng điên cuồng vùng lên hất Tiêu Chính Quân ngã sang một bên sau đó hổ trắng yếu sức rồi gục hẳn xuống, thoi thóp nhìn Tiêu Chính Quân.
Kim Vãng Tích chạy lại chỗ Tiêu Chính Quân đỡ nam nhân này dậy, vết thương ở ngực và cánh tay chảy máu không ngừng, mặt cũng biến sắc. Kim Vãng Tích giúp Tiêu Chính Quân băng lại vết thương trên người “Vết thương của huynh rất sâu. Chúng ta phải trở lại lều trại, Ngô thái y sẽ cứu được huynh.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Chính Quân đã không còn sức nữa chỉ nhìn Kim Vãng Tích xé áo của mình ra để băng vết thương, miệng định nói gì nhưng lại thôi, sau đó ngất đi. Kim Vãng Tích đột nhiên thấy một con ngựa từ đằng xa chạy đến, nó chẳng phải là ngựa của Tiêu Chính Quân hay sao. Đặt Tiêu Chính Quân lên lưng ngựa, Kim Vãng Tích ôm lấy nam nhân đằng sau, chẳng biết đã qua bao lâu, xung quanh đột ngột có nhiều đuốc sáng, quân lính đã vây kín xung quanh, Kim Vãng Tích giơ Bạch Ngọc kiếm ra “Bản công chúa là Thiên Tư công chúa, mau đưa bản công chúa gặp Đinh tướng quân.”
Quân lính nhận ra được Bạch Ngọc kiếm vội quỳ xuống hành lễ, Kim Vãng Tích nhìn Tiêu Chính Quân, huynh được cứu rồi.
Tiêu huynh, huynh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sau khi được đưa về lều trại chính ven rừng, Tiêu Chính Quân đã được Ngô thái y chữa trị nhưng hiện tại vẫn bất tỉnh. Kim Vãng Tích bị Khâm Định hoàng đế và Thành Nguyên hoàng hậu trách tội vì tự ý cải trang vào rừng nên đã bị giam lỏng trong lều.
Khâm Định hoàng đế tuyên bố Tiêu Chính Quân đã giết được hổ trắng và cứu Thiên Tư công chúa nên triệu tất cả hoàng tử về lều trại chính tuy nhiên tung tích của Triệu Tây vương vẫn không rõ. Khâm Định hoàng đế cũng không quá quan tâm đến người con trai này nên cũng chẳng để tâm nhiều chỉ lạnh lùng cho Đinh tướng quân sai người tìm kiếm.
Lúc này Đoan Bình vương Kim Thương không có ở đây nên Cảnh Định vương được toàn quyền quyết định việc đảm bảo an toàn cho hoàng đế. Khang Nhân vương và Cảnh Minh vương từ rừng trở về liền đến lều của hoàng thượng lúc lâu mới rời khỏi.
Xác của hổ trắng đã được binh lính đưa về lều chính, Khâm Định hoàng đế vui mừng tổ chức yến tiệc. Những món ăn của Dương Châu được bày lên cho hoàng đế và hoàng hậu thưởng thức tuy nhiên khi thử trà hoa quế của hoàng hậu thì phát hiện có độc. Khâm Định hoàng đế vô cùng tức giận giao nhiệm vụ điều tra cho Cảnh Định vương.
Thành Nguyên hoàng hậu không hề hoảng sợ mà bình tĩnh nói với hoàng đế “Hoàng thượng, thần thiếp thấy chuyện này nên giao cho Cảnh Minh vương xử lý. Cảnh Minh vương của nhi tử của thần thiếp, cũng sẽ dốc sức tìm kẻ muốn hại mẫu hậu của mình.”
Nơi này ngắm trăng quả thật rất đẹp. Mặt trăng to tròn, sáng rực làm Đình Đình hào hứng “Đẹp quá! Thương ca ca, huynh thật tốt với muội.” Nói xong liền ôm chặt Kim Thương.
“Ta tất nhiên phải đối xử tốt với muội. Ai bảo ta đã hứa năm muội 17 tuổi ta sẽ để muội gả cho ta.” Kim Thương cười cười, xoa đầu Vũ Đình Đình “Nào, Đình Đình ngoan xuống ngựa, tiểu Bạch đi cả ngày cũng mệt rồi.” Nói xong liền bế Vũ Đình Đình xuống ngựa.
Vũ Đình Đình kéo tay áo của Kim Thương “Nơi này cao quá. Muội sợ.”
“Đình Đình ngoan đừng sợ. Muội là nương tử của ta, ta sẽ bảo vệ muội. Muội đi theo sau ta còn an toàn hơn ở lều trại.” Kim Thương lại tiếp tục xoa đầu Đình Đình.
Đình Đình không vui “Huynh đừng xoa đầu muội, Thương ca ca muội là thái tử phi tương lai. Sao có thể gả cho huynh?”
“Nếu như ta là thái tử thì sao? Đình Đình lúc ấy sẽ danh chính môn thuận gả cho ta rồi.” Kim Thương luôn ám ảnh về cái chết của mẫu thân Nhu Phi tại khu rừng Dương Châu này nhưng từ ngày có Đình Đình, cuộc sống của Kim Thương đã khác trước rất nhiều. Việc bây giờ cần làm là mau chóng trở thành thái tử.
“Huynh làm thái tử? Có thể sao?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vì mẫu phi, vì Đình Đình, vì bản thân, ta nhất định sẽ kế thừa ngai vàng.” Kim Thương đột nhiên ôm Đình Đình vào lòng, Đình Đình không phản kháng mà đưa bàn tay nhỏ ôm chặt Kim Thương “Thương ca ca.”
“Chúng ta mau nhanh chóng trở về, cũng đã đi 2 ngày, ông nội sẽ lo cho muội.” Đình Đình có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ông nội lo lắng cho mình mỗi khi trốn ra ngoài chơi.
“Phụ hoàng biết huynh đi cùng muội nên sẽ không cho quân lính đi tìm. Còn Vũ thượng tướng quân đang bận rộn huy động binh lính bảo vệ hoàng thượng, không để ý tới muội. Muội không muốn đi cùng ta sao?” Kim Thương nhìn vào đôi mắt trong sáng của Đình Đình mà hỏi.
Đình Đình lắc đầu “Không…Muội muốn đi cùng huynh.” Đình Đình thật sự không muốn xa Thương ca ca. Đi chơi cùng Thương ca ca vui như vậy, Vũ Đình Đình không muốn bị ông nội quản thúc bên mình mãi nữa.
“Vậy chúng ta đi chơi đã, mấy ngày nữa về.” Kim Thương thủ thỉ vào tai Đình Đình. Tiểu cô nương này luôn thích được đi chơi nên sẽ đồng ý.
Đình Đình mặt đỏ “Như vậy có giống như là ông nội nói, bỏ nhà theo nam nhân không?” Vũ Đình Đình muốn suy nghĩ kỹ càng một chút về vấn đề này.
“Cứ cho là vậy đi.” Kim Thương quả quyết.
“…”
Thành Nguyên hoàng hậu không tìm thấy Thiên Tư công chúa trong lều nên đã cùng Thuỵ Miên bẩm báo lại với Khâm Định hoàng đế. Toàn bộ binh lính được huy động đi tìm Thiên Tư công chúa nhưng trước giờ công chúa che mặt bằng tấm vải mỏng nên rất ít người biết mặt. Vật nhận duy nhất chính là thanh kiếm được khảm ngọc thạch trắng quý giá mà Khâm Định hoàng đế ban tặng mà thôi. Thành Nguyên hoàng hậu đứng ngồi không yên.
Lúc ấy Thượng thư bộ binh là Tiêu Khải cùng Tiêu Chính Quân được điều động từ kinh thành tới để bảo vệ hoàng đế cuối cùng đã tới Dương Châu. Khâm Định hoàng đế liền ra lệnh cho toàn bộ người đi tìm kiếm công chúa. Khâm Định hoàng đế đột nhiên phát bệnh nên Thành Nguyên hoàng hậu phải ở bên cạnh chăm sóc.
Tiêu Chính quân chỉ đạo binh lính chia ra thành từng tốp nhỏ để đi tìm kiếm công chúa trong rừng, phần nhiều phải ở lại bảo vệ Khâm Định hoàng đế. Rừng Dương châu rộng và cực kỳ nguy hiểm, nếu đi qua khu vực được triều đình vây lại thì sẽ rất hiểm trở. Hổ trắng trong núi Dương Châu không phải Tiêu Chính Quân chưa từng nghe qua, ngỡ công chúa xảy ra mệnh hệ gì thì cả Tiêu gia đều phải chịu tội.
Tiêu Chính Quân đi được một đoạn thì không còn thấy mấy quân lính đi cùng nữa, nhưng vẫn liều mình đi dọc theo con suối vào sâu trong rừng hơn. Đột nhiên nhìn thấy bên suối có bóng người, là một thân ảnh rất quen thuộc.
Bóng đen đó quay sang phía Tiêu Chính Quân và rút kiếm ra, Tiêu Chính Quân cũng lao ra phía đó. Những đường kiếm dứt khoát của Tiêu Chính Quân đã cắt một một dải tóc của người đó, tóc vì thế bung ra.
“Là nữ nhi?” Tiêu Chính Quân vội vung kiếm đặt sát cổ nữ nhân áo đen và nói “Ai sai khiến ngươi tới đây? Nói.”
Nữ nhân trong lúc Tiêu Chính Quân nói thì vội lùi người lại, thân ảnh nhanh nhẹn tránh ra một bên, đả thương Chính Quân, ánh sáng từ viên ngọc trên chuôi kiếm Bạch Ngọc loé lên sượt ngang qua mắt người bịt mặt. Tiêu Chính Quân tiếp tục xông lên phía người đó rồi lấy kiếm giật khăn che mặt ra. Tiêu Chính Quân sững người “Kim cô nương? Sao cô nương ở đây?”
Kim Vãng Tích gạt thanh kiếm để ở cổ mình ra, Bạch Ngọc kiếm trong tay buông lỏng ra “Tiêu Chính Quân? Là huynh? Huynh sao lại ở đây?”
“Tại hạ đã mạo muội rồi. Kim cô nương…” Tiêu Chính Quân vứt kiếm sang một bên, không nghĩ tới có thể gặp lại Kim Vãng Tích trong hoàn cảnh này.
“Không sao. Cũng lâu rồi không gặp huynh. Vết thương của huynh…đã tốt hơn chưa?” Kim Vãng Tích tiến lên một bước lo lắng hỏi.
Gặp được Kim cô nương ở đây thật tốt nhưng mà Tiêu Chính Quân vẫn còn thắc mắc “Vết thương tại hạ đã khỏi từ lâu. Tại sao đêm hôm Kim cô nương ăn mặc như vậy?”
Kim Vãng Tích ngồi xuống bên suối bình tĩnh nói “Ta định về lại An Châu nhưng bị lạc đường trong rừng may mắn lại gặp lại được huynh…”
Nhớ lại cây trâm ngọc quý giá, Tiêu Chính Quân rút từ trong áo ra cây trâm ngọc “Vật này… tại hạ nghĩ nên trả lại cho cô nương.”
Kim Vãng Tích giữ tay Tiêu Chính Quân lại “Huynh cứ cầm lấy. Vật đã đưa sao có thể lấy lại được?” Như sực nhớ ra điều gì, Kim Vãng Tích hỏi “Huynh không phải đã trở về nhà ở kinh thành rồi. Sao lại tới Dương Châu?”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tại hạ được vừa tới Dương Châu, hiện tại đang đi tìm Thiên Tư công chúa. Kim cô nương có thấy một nữ nhân nào ở trong rừng không?” Đi tìm công chúa là chuyện cấp bách nhất bây giờ, Tiêu Chính Quân không thể để cho Thiên Tư công chúa gặp chuyện gì nguy hiểm bởi tính mạng của cả Tiêu gia đều đã đặt cược.
“Không, ta không thấy cô nương nào, Tiêu huynh đã là người của triều đình rồi?” Kim Vãng Tích nhìn phong thái phiêu diêu giống hiệp khách giang hồ của Tiêu Chính Quân thật không ngờ đã là người của triều đình.
Tiêu Chính Quân lắc đầu “Không. Phụ thân tại hạ là thượng thư bộ binh mới nhậm chức Tiêu Khải. Tại hạ chỉ theo phụ thân tới Dương châu bảo vệ an toàn của hoàng thượng.”
Kim Vãng Tích đã hiểu được mọi chuyện, bỏ kiếm vào vỏ và đứng dậy “Chúng ta đi diệt hổ trắng đi. Hổ trắng đã giết bao nhiêu dân chúng dưới núi, Tiêu huynh là người trượng nghĩa, ta nghĩ nếu huynh gặp được hổ trắng sẽ không để nó thoát.”
“Tại hạ đang có nhiệm vụ tìm kiếm Thiên Tư công chúa. Có lẽ không thể đi được…” Tiêu Chính Quân hơi do dự. Việc cấp bách nhất chính là tìm ra tung tích của Thiên Tư công chúa nếu không Tiêu gia gánh không nổi tội.
“Không biết trừng Thiên Tư công chúa đã bị hổ trắng làm hại. Nếu huynh không mau giết hổ trắng cùng ta thì hậu quả huynh gánh không được tội đâu. Hoàng thượng sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho người giết được hổ trắng.”
Tiêu Chính Quân bất ngờ vì Kim cô nương sao lại biết chuyện hoàng thượng ban thưởng nếu giết được hổ trắng. Hổ trắng tuy thường xuyên giết những thôn dân dưới núi nhưng rừng Dương Châu rộng như vậy muốn tìm kiếm cũng mất nhiều thời gian.
“Được. Tại hạ sẽ đi cùng Kim cô nương.”
Tiếng tiêu trầm văng vẳng trong gió, rừng cây xào xạc lá rung chuyển, Kim Vãng Tích có thể nhận ra được âm thanh này không hề bình thường.
Hai người đi được một đoạn thì phát hiện ra trên mặt đất be bét máu tươi của nhiều quân lính. Có lẽ hổ trắng đã ra tay bởi những vết cào khá lớn trên mặt các thi hài.
“Huynh hãy cẩn thận. Hổ trắng chỉ ở quanh đây.” Kim Vãng Tích rút kiếm ra đề phòng nhìn xung quanh.
“Kim cô nương đứng phía sau tại hạ, nguy hiểm.” Tiêu Chính Quân bước lên vài bước thì một bóng trắng từ xa vụt tới lao về phía Tiêu Chính Quân.
“Cẩn thận”
Kim Vãng Tích nhìn xung quanh sững người thì bị Tiêu Chính Quân đẩy ra, Bạch Ngọc kiếm bị văng rơi xuống mặt đất.
Tiêu Chính Quân nhanh chóng né người sang một bên tránh móng vuốt của hổ trắng. Con hổ trắng giận dữ gào hét. Loại hổ trắng này rất to, nó to hơn các loại hổ khác và rất hung dữ.
Tiếng tiêu vẫn tiếp tục vang lên hoà quyện vào gió.
Tiêu Chính Quân dùng kiếm đâm vào người hổ trắng khiến nó chảy máu. Hổ trắng lao vào phía Chính Quân. Kim Vãng Tích rút kiếm lao vào đâm hổ trắng từ phía sau, hổ trắng quay lại phía sau dùng đuôi quật vào người khiến Kim Vãng Tích ngã xuống mặt đất.
“Kim cô nương…”
Hổ trắng buông Tiêu Chính Quân ra, từ từ đi về phía Kim Vãng Tích đang nằm, nhảy chồm lên người, Kim Vãng Tích dùng kiếm đâm vào bụng của hổ trắng cố gắng chống đỡ. Lúc này Tiêu Chính Quân lao tới chém nhiều phát lên người hổ trắng, hổ trắng ánh mắt giận dữ lấy một bàn tay đập vào người Tiêu Chính Quân khiến Chính Quân ngã ra, vết thương quá sâu, máu chảy ra quá nhiều.
“Huynh chạy đi… Kệ ta.”
Hổ trắng quay lại phía Vãng Tích miệng gào to cúi xuống định cắn vào người Kim Vãng Tích. Kim Vãng Tích sợ hãi nhắm mắt. Tiêu Chính Quân vội vàng nhặt lấy thanh kiếm khắc ngọc thạch trắng của Vãng Tích đâm một nhát vào họng của hổ trắng, hổ trắng cũng ứa máu khắp cổ họng, hổ trắng điên cuồng vùng lên hất Tiêu Chính Quân ngã sang một bên sau đó hổ trắng yếu sức rồi gục hẳn xuống, thoi thóp nhìn Tiêu Chính Quân.
Kim Vãng Tích chạy lại chỗ Tiêu Chính Quân đỡ nam nhân này dậy, vết thương ở ngực và cánh tay chảy máu không ngừng, mặt cũng biến sắc. Kim Vãng Tích giúp Tiêu Chính Quân băng lại vết thương trên người “Vết thương của huynh rất sâu. Chúng ta phải trở lại lều trại, Ngô thái y sẽ cứu được huynh.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Chính Quân đã không còn sức nữa chỉ nhìn Kim Vãng Tích xé áo của mình ra để băng vết thương, miệng định nói gì nhưng lại thôi, sau đó ngất đi. Kim Vãng Tích đột nhiên thấy một con ngựa từ đằng xa chạy đến, nó chẳng phải là ngựa của Tiêu Chính Quân hay sao. Đặt Tiêu Chính Quân lên lưng ngựa, Kim Vãng Tích ôm lấy nam nhân đằng sau, chẳng biết đã qua bao lâu, xung quanh đột ngột có nhiều đuốc sáng, quân lính đã vây kín xung quanh, Kim Vãng Tích giơ Bạch Ngọc kiếm ra “Bản công chúa là Thiên Tư công chúa, mau đưa bản công chúa gặp Đinh tướng quân.”
Quân lính nhận ra được Bạch Ngọc kiếm vội quỳ xuống hành lễ, Kim Vãng Tích nhìn Tiêu Chính Quân, huynh được cứu rồi.
Tiêu huynh, huynh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sau khi được đưa về lều trại chính ven rừng, Tiêu Chính Quân đã được Ngô thái y chữa trị nhưng hiện tại vẫn bất tỉnh. Kim Vãng Tích bị Khâm Định hoàng đế và Thành Nguyên hoàng hậu trách tội vì tự ý cải trang vào rừng nên đã bị giam lỏng trong lều.
Khâm Định hoàng đế tuyên bố Tiêu Chính Quân đã giết được hổ trắng và cứu Thiên Tư công chúa nên triệu tất cả hoàng tử về lều trại chính tuy nhiên tung tích của Triệu Tây vương vẫn không rõ. Khâm Định hoàng đế cũng không quá quan tâm đến người con trai này nên cũng chẳng để tâm nhiều chỉ lạnh lùng cho Đinh tướng quân sai người tìm kiếm.
Lúc này Đoan Bình vương Kim Thương không có ở đây nên Cảnh Định vương được toàn quyền quyết định việc đảm bảo an toàn cho hoàng đế. Khang Nhân vương và Cảnh Minh vương từ rừng trở về liền đến lều của hoàng thượng lúc lâu mới rời khỏi.
Xác của hổ trắng đã được binh lính đưa về lều chính, Khâm Định hoàng đế vui mừng tổ chức yến tiệc. Những món ăn của Dương Châu được bày lên cho hoàng đế và hoàng hậu thưởng thức tuy nhiên khi thử trà hoa quế của hoàng hậu thì phát hiện có độc. Khâm Định hoàng đế vô cùng tức giận giao nhiệm vụ điều tra cho Cảnh Định vương.
Thành Nguyên hoàng hậu không hề hoảng sợ mà bình tĩnh nói với hoàng đế “Hoàng thượng, thần thiếp thấy chuyện này nên giao cho Cảnh Minh vương xử lý. Cảnh Minh vương của nhi tử của thần thiếp, cũng sẽ dốc sức tìm kẻ muốn hại mẫu hậu của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.