Chương 102: Những ký ức bị phong kín đằng sau lớp bụi thời gian 3
Kim Khả Thi
26/02/2020
Khang Nhân vương phủ - Bắc Định quốc
Khi Kim Thiên Từ quay về đến vương phủ thì trời đã tối, vết thương trên ngực đã được thầy lang ở khách điếm bởi Kim Thiên Từ không muốn người trong vương phủ biết mình bị thương. Thắng trận xong, đến mùa xuân năm sau Kim Thiên Từ có thể đường đường chính chính ở cạnh Kim Uyển Dư.
Vừa vào được thư phòng, Kim Thiên Từ sai hạ nhân trong vương phủ dâng rượu. Những lời nói của Khâm Định hoàng đế vẫn văng vẳng trong đầu.
Làm sao mới làm phụ hoàng tin tưởng? Ai là kẻ phản bội mình? Ai là kẻ đứng đằng sau muốn đổ tất cả tội lỗi lên đầu mình? Bùi tể tướng tự ý làm tất cả? Không. Bùi tể tướng là người cẩn trọng sẽ mạo hiểm hành thích hoàng đế ở Dương châu. Bùi tể tướng không có lý do để đổ tội cho mình.
Khi đã uống hết ba bình rượu, Kim Thiên Từ cảm thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện hai nữ tử giống hệt nhau đang tiến tới gần. Kim Thiên Từ vẫn tiếp tục uống rượu. Thì ra trong mơ Kim Thiên Từ vẫn mơ về Dư nhi. Dư nhi giống như tiên nữ luôn xuất hiện trong giấc mơ của Kim Thiên Từ nhưng lần này lại rất chân thực.
Kim Uyển Dư nhìn Hỷ nhi đang đứng bên ngoài thư phòng vội bảo Hỷ nhi lui ra. Trong thư phòng chỉ còn cửa sổ, gần cửa sổ chính là Kim Thiên Từ đang ngồi uống rượu. Kim Uyển Dư đã quan sát được một lúc nhưng Kim Thiên Từ vẫn ngồi yên không để ý tới mình, chắc huynh ấy đã say, vội đến gần nói “Huynh tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Huynh có tâm sự gì có thể nói với Dư nhi.”
Kim Thiên Từ tự rót một ly rượutừ trong bình, ngón tay dài chạm vào chén rượu đưa lên miệng uống xuống. Kim Uyển Dư bây giờ cũng im lặng, Kim Thiên Từ uống xong chén rượu thì gục xuống đã ngà ngà say được Kim Uyển Dư ngồi bên cạnh đỡ nên hiện tại Kim Thiên Từ gục đầu vào vai mỹ nhân bên cạnh. Không gian của thư phòng im lặng tuyệt đối khiến Kim Uyển Dư nặng nề “Huynh sao rồi? Muội là Dư nhi.”
Trước đây Kim Thiên Từ rất ít uống rượu, mỗi lần chỉ uống một chút nhưng lần này Kim Uyển Dư không ngờ được Kim Thiên Từ lại uống tận ba bình rượu.
“Dư nhi? Đúng là Dư nhi. Dư nhi trong mơ vẫn đẹp như thế!” Kim Thiên Từ thì thào, hơi thở phà vào cổ Kim Uyển Dư.
Huynh ấy nghĩ đây là trong giấc mơ? Trong mơ huynh ấy cũng nhớ tới mình. Kim Uyển Dư trong lòng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Sự lạnh lùng của Kim Thiên Từ lúc này hoàn toàn bị sụp đổ. Kim Uyển Dư chỉ cảm thấy nam nhân này thật giống như một đứa trẻ nhưng đôi mắt phượng dài đầy toan tính kia vẫn làm Kim Uyển Dư ngần ngại. Những người mang đôi mắt phượng trên đời này đều tướng phú quý, tâm tư khó dò, mỗi lần gặp Khâm Định hoàng đế Kim Uyển Dư cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đó. Mọi người sợ sự tàn khốc của Khang Nhân vương, các quan trong triều sợ gia...
Kim Uyển Dư biết rằng Kim Thiên Từ tuy rất giống Khâm Định hoàng đế nhưng huynh ấy yêu mình, sẽ không tàn nhẫn, suy tính hay lừa gạt mình.
Kim Thiên Từ gã gục đầu vào vai Kim Uyển Dư cũng đã được một lúc, Kim Uyển Dư nhìn ra ngoài phòng không còn thấy Hỷ nhi đâu cả đành một mình kéo Kim Thiên Từ đứng lên. Kim Thiên Từ rất nặng thêm bộ y phục màu đen nhiều lớp khiến việc di chuyển rất khó khăn. Một lúc sau, Kim Uyển Dư mở được cánh cửa gian phòng trong dìu Kim Thiên Từ đặt nằm ngay ngắn trên chiếc giường. Lúc này đây Kim Uyển Dư mới cởi bớt y phục bên ngoài để ý trên y phục đen huyền của Kim Thiên Từ có một vết thẫm, Kim Uyển Dư không ngần ngại cởi tiếp lớp áo, bên trong chính là một vết thương ở ngực phải đã được băng bó kỹ càng. Vết thương này vẫn còn dính máu trên y phục bên ngoài chứng tỏ còn rất mới. Kim Uyển Dư lo lắng nhìn
Đôi mắt nàng như bị một màng sương mờ bao phủ mở hờ nhìn hắn tựa như không nhìn “Huynh bị thương khi nào?”
Đã hai ngày liên tiếp không thấy Kim Thiên Từ tới Gia Hân hiên, Kim Uyển Dư bị Hỷ nhi rủ xuất cung, khi tới Khang Nhân vương phủ thuộc hạ nói Kim Thiên Từ đã tới Dương châu săn bắn bình thường sáu ngày mới về khuyên hồi cung nhưng Kim Uyển Dư một mực đợi chờ. Lúc Khàng Nhân vương cùng thủ hạ quay về, Kim Uyển Dư thấy Kim Thiên Từ đi thẳng một mạch vào phòng sau đó hạ lệnh cho hạ nhân mang rượu lên. Kim Uyển Dư bất an vì hành động này vì mỗi lần tới Dương châu đi săn Kim Thiên Từ không trở về sớm như thế nên đã tới thư phòng.
Huynh ấy đến Dương châu sao lại quay trở về sớm hơn bình thường? Kim Uyển Dư đã ở cạnh nam nhân này nhiều năm nếu như có kẻ làm huynh ấy bị thương huynh ấy đã tàn nhẫn hại chết kẻ đó nhưng bây giờ lại mang thương tích quay về vương phủ.
Đôi mắt Kim Thiên Từ bây giờ giống như đang được phủ một màn sương đục, giống trong giấc mơ “Dư nhi thật quan tâm đến huynh. Huynh không phải bị thương là cố ý làm bản thân bị thương. Dư nhi… muội biết không? Huynh làm biết bao chuyện nhưng phụ hoàng vẫn nghi ngờ huynh. Trước đến giờ, phụ hoàng ghét Bùi gia, ghét mẫu hậu, ghét cả huynh. Huynh đã làm gì sai? Thái tử không phải do huynh hại chết.”
Kim Uyển Dư không hiểu những chuyện Kim Thiên Từ nói nhưng những lời khi say đều là thật. Nhiều lúc Kim Uyển Dư nghĩ Kim Thiên Từ còn có phụ hoàng còn bản thân mình phụ mẫu đã mất nhưng bây giờ mới biết Kim Thiên Từ đã phải trải qua nhiều chuyện đến vậy.
“Muội tin huynh không hại chết thái tử, huynh cũng không còn dã tâm đối với ngai vàng, huynh và muội hãy rời khỏi kinh thành, Uyển Hoà quận chúa muội không làm nữa, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc cả đời.” Kim Uyển Dư đã nhiều lần nghĩ tới chuyện này, hai người có thể rời xa những âm mưu tranh đấu đáng sợ là ước muốn duy nhất luôn thúc giục.
“Dư nhi, huynh mệt mỏi lắm, mệt mỏi vì lừa dối muội. Huynh sợ một ngày muội biết tất cả mọi chuyện muội sẽ không chấp nhận ở bên cạnh huynh.”
Huynh nói gì vậy? Tại sao? Huynh lừa dối muội? Kim Uyển Dư như chết lặng “Muội không quan tâm. Chỉ cần huynh yêu muội là đủ. Phụ vương là người yêu thương muội nhất, huynh cũng giống phụ vương luôn quan tâm đến muội. Muội đã mất phụ vương, muội sẽ không để huynh rời xa muội.”
Kim Thiên Từ thấy mỹ nhân sắp khóc, cố gắng vương người dậy khỏi giường chạm vào gương mặt kia, bàn tay dài vừa chạm vào má mỹ nhân, nước mắt cứ như vậy tràn ra thấm một giọt vào tay Kim Thiên Từ. Cảm giác trong mơ này thật chân thật nhưng Dư nhi mà mình biết sẽ không tự dưng khóc vì mấy câu nói. Kim Thiên Từ muốn trước mặt Kim Uyển Dư nói ra tất cả những gì bản thân đã cố gắng dấu diếm trong lòng. Ngay lúc này chí ít trong mơ Kim Thiên Từ còn có thể giãi bày mọi chuyện giảm bớt gánh nặng trong thâm tâm.“Hai chúng ta ở bên nhau? Từ ngày huynh biết được nguyên nhân cái chết của phụ vương muội năm đó, huynh tự hứa sẽ bảo vệ muội để bù đắp tất cả. Từ tình cảm thanh mai trúc mã đơn thuần, huynh cố gắng để yêu muội nhưng… đến khi huynh yêu muội, huynh càng cảm thấy mình không thể thoát ra khỏi dằn vặt.”
Kim Uyển Dư ngồi lại gần Kim Thiên Từ, huynh ấy nhắc tới nguyên nhân cái chết của phụ vương? Thì ra huynh ấy sớm đã biết? Tại sao huynh ấy lại cố dấu diếm không nói ra? Người hại chết phụ vương thật sự là ai mà có thể khiến huynh ấy dấu diếm mình sự thật?
Năm đó Khâm Định hoàng đế thân chinh xuất quân đánh chiếm Định Thiên quốc, đại thắng trở về nhưng khi quay về tới kinh thành lại là thi hài của phụ vương. Kim Uyển Dư khi ấy còn quá nhỏ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng càng lớn Kim Uyển Dư càng hiểu phụ vương không tự nhiên mà tử trận? Trận chiến với Định Thiên quốc diễn ra chỉ vẹn vẻn vài tháng, Định Thiên quốc chịu đầu hàng tiếp tục cống nạp, các tướng quân khác đều trở về nhưng tại sao mỗi mình phụ vương lại bỏ mạng nơi chiến trường?
Kim Uyển Dư gặn hỏi Kim Thiên Từ, mình chỉ muốn biết phụ vương bị kẻ nào hại chết “Kẻ hại phụ vương muội ruốt cuộc là ai? Huynh hãy nói cho muội nghe.”
Kim Thiên Từ gục xuống miệng thì thào “Bức thư…phụ hoàng muội trước khi chết có để lại di thư…nhưng mà huynh không muốn tin…” rồi nhanh chóng lăn ra giường.
Kim Uyển Dư không thể tin lời nói không nhanh không chậm của Kim Thiên Từ “Bức thư đó đang ở đâu?” Trong bức thư nhất định manh mối phụ vương để lại nhưng tại sao huynh ấy lại biết cả chuyện này?
Kim Thiên Từ đã thở đều chìm vào giấc ngủ, Kim Uyển Dư không gặn hỏi được nữa quay sát thư phòng, nơi này âm u rộng lớn cũng là nơi Kim Thiên Từ ít cho người khác vào, bức di thư có phải được cất ở đây?
Nhìn một lượt trong phòng, Kim Uyển Dư tìm khắp các nơi nhưng vẫn không thấy đúng lúc ấy mới để ý đến chiếc hộp nhỏ cất dưới gối trên giường. Kim Uyển Dư lại gần dịch chuyển người Kim Thiên Từ ra một bên, bàn tay Kim Thiên Từ thấy động nắm lấy tay Kim Uyển Dư mơ hồ nói “Dư nhi có phải rất muốn ngủ cùng huynh không?”
Kim Uyển Dư giằng tay ra nhưng Kim Thiên Từ không buông, dùng dằng một lúc gỡ được tay Kim Thiên Từ nhưng cánh tay Kim Uyển Dư bị xước một chút. Mở chiếc hộp nhỏ cũ, Kim Uyển Dư nhận ra nó chính là chiếc hộp mà phụ vương hay mang theo bên mình, mẫu thân thường nói chiếc hộp đó là của người phụ vương yêu thương nhất tặng. Người phụ vương yêu là ai thì Kim Uyển Dư không đoán được nhưng chắc chắn chiếc hộp nhỏ chứa đựng di thư.
Huynh ấy luôn để nó dưới gối càng không cho người khác đụng vào?
Bên trong là hai mảnh giấy đã rất cũ được gấp gọn. Kim Uyển Dư cầm lên tay mảnh giấy trên lên, đôi mắt chăm chú lướt qua từng dòng chữ “Tiểu Hoà, ái nữ của của phụ vương, phụ vương viết vội cho con lá thư này tại biên cương, phụ vương sắp chiến thắng trở về, ngày phụ vương về tới kinh thành cũng là lúc phụ vương hoàn thành đại nghiệp của tiên đế. Tiểu Hoà, con phải nhớ nghe lời của mẫu phi, tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Bàn tay Kim Uyển Dư đặt trên tờ giấy đã không thể giữ vững được nữa, tâm trạng như bị đè ném, Kim Uyển Dư gục xuống giường khóc, nhớ lại khuôn mặt của phụ vương, ngày xuất binh phụ vương nói rằng mình phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Đại nghiệp của tiên đế? Đó là gì?
Kim Uyển Dư vẫn tiếp tục đọc tờ giấy dưới đó “Huynh từng nghĩ ép bản thân mình quên đi muội nhưng đã hơn mười năm huynh vẫn yêu muội. Sai lầm của huynh năm xưa là đã không cam đảm đoạt lại muội từ tay hoàng huynh. Có thể muội đã quên hoặc đã sớm yêu hoàng huynh thật lòng nhưng huynh vẫn yêu muội. Hoàng huynh đã nghi ngờ huynh định tạo phản, huynh đã tới đường cùng, huynh không thể quay về hoàng cung gặp muội. Cả đời bình an. Như Phong.”
Hoàng huynh? Như Phong? Chẳng phải đó là ám chỉ hoàng đế và Thành Nguyên hoàng hậu? Tờ giấy trên tay rơi xuống, Kim Uyển Dư rơi nước mắt. Thì ra năm đó phụ vương có ý định tạo phản, Khâm Định hoàng đế đã ra tay sát hại phụ vương, huynh ấy đã biết sự thật từ bao giờ?
Tưởng như đã khóc cạn nước mắt, Kim Uyển Dư cảm nhận được nỗi đau ấy đang tràn về, hình ảnh những năm tháng bên cạnh phụ vương hiện lên rõ nét hơn, những khoảnh khắc bên cạnh Kim Thiên Từ bỗng hiện trong tâm trí.
Mình đang làm gì thế này? Yêu con trai kẻ thù, coi kẻ thù giết cha là nghĩa phụ? Huynh ấy đã biết tất cả sao còn lừa dối mình? Kim Uyển Dư nhìn sang Kim Thiên Từ đang nằm trên giường, thất thần rút trâm trên đầu ra, giơ lên, đầu trâm sắc nhọn hướng cổ Kim Thiên Từ đi xuống.
Cây trâm trên tay Kim Uyển Dư chững lại, bàn tay buông lỏng, cây trâm cũng theo tự nhiên rơi xuống dưới. Kim Uyển Dư bất giác nhanh chóng đỡ lấy cây trâm, chỉ một chút nữa cây trâm đã hướng thẳng vào cổ Kim Thiên Từ.
“Khi huynh còn nhỏ tình cờ đã phát hiện ra một bí mật, sau đó liền giữ chặt bí mật vào trong lòng, không thể nói cho bất cứ ai, vì nếu nói ra sẽ khiến một người quan trọng với huynh gặp nguy hiểm. Huynh nhiều năm đã cố gắng bảo vệ cho một người nhưng chợt nhận ra huynh sẽ không thể giấu bí mật đó được lâu. Huynh sợ đến một ngày người đó phát hiện ra sẽ hận huynh, không còn muốn gặp lại huynh nữa. Dư nhi, huynh sợ cảm giác ấy.”
Kim Uyển Dư chợt nhớ tới những lời nói của Kim Thiên Từ nước mắt chảy ra, cây trâm không biết từ khi nào đã đâm vào trong lòng bàn tay, Kim Uyển Dư không có cảm giác đau đớn nhưng máu ở tay bắt đầu rỉ.
Cuối cùng mình vẫn không làm được.
Kim Uyển Dư thanh âm run rẩy “Muội và huynh từ lúc này không còn quan hệ.”
Thời gian có thể chôn vùi được tất cả mọi ký ức đau thương, huynh vĩnh viễn hy vọng muội có thể bình an sống hạnh phúc bên huynh, chúng ta cùng nhau rời khỏi kinh thành tự tại sống hết kiếp này, chỉ là muội đã hận huynh.
Nỗi đau mất phụ vương bao năm vẫn khiến muội sợ hãi, tỉnh dậy sau cơn ác mộng vẫn là cái ôm chặt của huynh, cả đời này muội không thể chấp nhận được sự thật huynh là kẻ thù của muội. Muội không muốn tiếp tục yêu huynh nhưng muội đã quên muội không thể quên ánh mắt lạnh lùng đó.
Kim Uyển Dư muốn nói với Kim Thiên Từ rằng mình có bao nhiêu thương nhớ đến đến nam nhân trước mặt này, nhưng số phận trêu người, ông trời cho hai người gặp nhau, cho hai người ở cạnh nhau từng ấy năm nhưng không thể ở bên cạnh.
Bóng lam y vô lực mở cửa rời khỏi thư phòng.
Bóng đêm không bao trùm được tất cả không gian bởi trên kia vẫn còn vầng trăng chiếu sáng, đợt gió lạnh mùa thu se se làm y phục lụa mỏng bay phấp phới, vương phủ tĩnh lặng, cơn gió ngưng thổi cũng làm cho xung quanh bốn phía cô tịch.
Kim Uyển Dư khóc nước mắt rơi cũng mặc, nhắm chặt hai mắt, bước đi thất thần.
Hỷ nhi đợi bên ngoài cổng vương phủ thấy Kim Uyển Dư bước ra, vội chạy tới đỡ lấy người “Quận chúa sao vậy? Người bị thương?” Nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay chủ nhân, Hỷ nhi hỏi.
Kim Uyển Dư kéo tay áo che đi vết thương, cây trâm kia đã làm rơi ở thư phòng, không còn thời gian để tìm lại “Em đừng kể chuyện này với bất cứ ai, ngay cả huynh ấy. Ta muốn hồi cung.”
Đã xảy ra chuyện gì? Hỷ nhi không biết nhưng nhìn nét mặt của quận chúa, Hỷ nhi biết chuyện này không đơn giản.
Kim Thiên Từ như đã trải qua một giấc mộng dài, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Kim Thiên Từ mệt mỏi ngồi dậy, đưa tay lên xoa đầu, khi trở về vương phủ, Kim Thiên Từ đã uống hơn nhiều nên cảm thấy hơi nhức. Nhìn kỹ trên giường lại thấy y phục dường như đã bị người khác đụng vào. Thủ hạ trong vương phủ đâu dám tự tiện vô nơi này? Là kẻ nào lại dám to gan?
Kim Thiên Từ chỉnh lại y phục rồi xuống giường, chiếc trâm hất xuống giường, lại gần quan sát liền nhận ra đây là chiếc trâm Kim Uyển Dư thường mang theo. Sao nó lại ở đây? Kim Thiên Từ nhớ lại đêm hôm qua gặp Kim Uyển Dư thì bừng tỉnh. Mình đã nói những gì? Kim Thiên Từ hình như không có nói hết. Trong mơ Kim Thiên Từ cũng không thể nói ra bí mật đó. Trước đến giờ Kim Thiên Từ không bao giờ uống rượu khi có Kim Uyển Dư bên cạnh bởi vì Kim Thiên Từ sợ bất cẩn khi say sẽ vô tình nói ra. Nhưng trên cây trâm có máu, điều đó làm đôi mắt phượng kia loé lên cảm giác có chuyện chẳng lành nhìn xung quanh thì thấy hộp gỗ kia đã bị mở ra, hai tờ giấy bị vứt rải rác trên đất.
Kim Thiên Từ lập tức đoán ra ngày hôm qua không phải là mơ, Kim Uyển Dư đã biết tất cả sự thật. Nhìn vết máu trên chiếc trâm vàng, Kim Thiên Từ lo lắng cho nữ nhân mình yêu. Kim Uyển Dư nếu như đã biết chuyện xảy ra hơn mười năm trước có phải sẽ liều chuyện liều lĩnh?
Kim Thiên Từ như muốn hét lên “Chuẩn bị ngựa cho bản vương.”
Gia Hân hiên – Hoàng cung Bắc Định quốc
Từ đêm khi trở về Gia Hân hiên, Kim Uyển Dư không nói gì nhưng Hỷ nhi đoán được người làm cho quận chúa buồn nhất định là vương gia.
“Em đã cho người đóng cổng Gia Hân hiên. Quận chúa tại sao lại giận dữ với vương gia? Vương gia uống nhiều rượu đã nói những lời tổn thương quận chúa sao?” Hỷ nhi ân cần đi tới giường hỏi.
Một lúc lâu sau Kim Uyển Dư mới lên tiếng “Huynh ấy không nói gì. Ta cũng giận huynh ấy. Em đừng nhắc đến huynh ấy.” Kim Uyển Dư không thể chấp nhận được chuyện Kim Thiên Từ lừa dối mình, hơn nữa thân phận hai người không thể tiếp tục ở bên cạnh nhau được nữa. Đêm qua khi trâm kia hướng cổ Kim Thiên Từ rơi xuống, Kim Uyển Dư lại tự làm mình bị thương cũng không để Kim Thiên Từ bị thương. Kim Uyển Dư nhớ lại phụ vương lại hận Khâm Định hoàng đế đến thấu xương hận cả Kim Thiên Từ vì là con của hoàng đế, có gương mặt giống Khâm Định hoàng đế đến.
Hỷ nhi đột nhiên nhanh chan chạy vào “Quận chúa, vương gia …”
Huynh ấy tới đây? Kim Uyển Dư đột nhiên thấy khó thở giống như có tảng đá đè nặng trong huyết quản.
Hỷ nhi định ngăn Kim Thiên Từ những bị ánh mắt lạnh lùng đó doạ cho sợ bèn lui ra nhanh chóng. Trước giờ vương gia không nhìn Hỷ nhi như vậy, lần này vương gia nổi giận thật rồi.
Kim Thiên Từ vào trong chính điện, khuôn mặt lạnh lùng ấy Kim Uyển Dư không bao giờ quên. Ngay cả y phục Kim Thiên Từ cũng chưa kịp thay mà mặc bộ y phục đen huyền choàng thêm áo choàng để che đi vết máu trên ngoại y.
Kim Uyển Dư đã quá đơn thuần nghĩ rằng cổng Gia Hân hiên và hai thái giám có thể cản được Kim Thiên Từ, trên chiến trường mười bốn tuổi Kim Thiên từ giết người không ghê tay.
Bước chân rất chậm đi lại gần giường Kim Uyển Dư, Kim Uyển Dư không ngẩng đầu lên cũng đoán được ánh mắt lạnh lùng đó đang quan sát từng hành động của mình, sau cùng cũng phải lên tiếng “Huynh tại sao lại xông vào đây? Muội đã dặn dò Hỷ nhi muội cảm thấy không khoẻ, không muốn gặp ai.”
“Kể cả huynh?” Kim Thiên Từ vẫn chậm rãi tiến lại gần, nhịp tim tăng lên, chua xót nhìn mỹ nhân “Huynh nhớ muội. Dư nhi, đừng lạnh nhạt với huynh.”
Bị ôm chặt lấy, tim Kim Uyển Dư đau nhói, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của phụ vương, vội đẩy Kim Thiên Từ ra “Huynh tránh ra.”
“Dư nhi…” Kim Thiên Từ bị Kim Uyển Dư đụng vào vết thương trên ngực, không biết vết thương trên ngực hay vết thương trong tim khiến một người lạnh lùng tàn nhẫn đau tận tâm can? Thấy Kim Thiên Từ nhíu mày, nhớ lại vết thương trên người, Kim Uyển Dư lo lắng “Muội xin lỗi.”
“Không phải lỗi ở muội.” Kim Thiên Từ tự đứng dậy, rõ ràng vết thưởng ngực phải nhưng bây giờ ngực trái lại cảm thấy đau.
“Chàng thật sự không sao chứ?” Kim Uyển Dư hỏi, giọng nói run rẩy, điều này Kim Thiên Từ có thể nhận ra được, đỡ Kim Thiên Từ.
Kim Uyển Dư sợ sắc mặt tái nhợt khi ngã xuống của Kim Thiên Từ không khỏi lo lắng. Cảm giác sợ hãi này Kim Uyển Dư đã từng trải qua khi phụ vương chết, nhưng khoảnh khắc kia, trái tim ngập đầy sợ, lòng như muốn vỡ vụn thành trăm mảnh. Kim Uyển Dư biết rằng mình có thể buông bỏ mọi thứ nhưng không thể buông bỏ Kim Thiên Từ bởi từ rất lâu rồi Kim Thiên Từ và Kim Uyển Dư đã là người duy nhất còn lại giúp đối phương vượt qua sự cô độc.
Vết thương của Kim Thiên Từ không có gì đáng ngại đối với một người luyện võ công nhưng Kim Uyển Dư vẫn không thể buông xuống được lo lắng.
“Dư nhi, muội vẫn yêu huynh đúng không?” Kim Thiên Từ có thể nhận ra được từng hơi thở của người mình yêu, sao lại không hiểu được những gì người mình yêu nghĩ? “Những chuyện trong quá khứ đã qua từ lâu, huynh không muốn muội nhớ lại, phụ vương muội cũng mong muội sống tốt, không phải sao? Dư nhi, trước đây muội nói với huynh buông bỏ tham vọng quyền lực, bây giờ huynh muốn muội có thể từ bỏ thù hận trong lòng vì huynh.”
Kim Uyển Dư hoàn toàn chấn động, lùi lại một chút “Muội…phụ vương…trái tim muội đau đớn, huynh có hiểu được không? Muội chỉ mong tất cả những gì muội biết được chỉ là một giấc mơ, chỉ cần muội tỉnh lại sẽ không nhớ được nữa.”
Kim Thiên Từ căng thẳng nhìn Kim Uyển Dư “Dư nhi, đợi huynh, huynh nhất định sẽ cùng muội rời khỏi kinh thành, chúng ta đến Tây Vệ quốc ngắm nhìn cảnh đẹp chốn bồng lai trần thế.”
“Thiên Từ? Muội buông xuống không được.”
Kim Thiên Từ từ khi vì Kim Uyển Dư mà buông bỏ tham vọng cũng đã không còn muốn lấy oán báo oán trả thù Thành Nguyên hoàng hậu. Cái chết của mẫu hậu và hoàng đệ mới ra đời nhiều lần làm Kim Thiên Từ dằn vặt, những hận thù bao vây lấy những năm tháng trưởng thành, biến Kim Thiên Từ thành một người tàn nhẫn, không biết cười lúc nào cũng lạnh lùng vô tâm, cho tới khi Kim Uyển Dư nói rằng có thể vì Kim Uyển Dư mà từ bỏ tất cả không, Kim Thiên Từ dường như trở thành con người khác.
“Huynh sẽ đợi muội buông bỏ thù hận, phụ vương muội ở trên kia không muốn muội như huynh, sống trong thù hận.”
Kim Uyển Dư nhắm mắt, nước mắt bất giác chảy ra, Kim Thiên Từ chạm vào giọt nước mắt đang sắp rơi xuống cằm, kéo mỹ nhân vào lòng, Kim Uyển Dư vùi vào lồng ngực ấm áp.
Kéo Kim Uyển Dư cùng nằm xuống giường, để cho mỹ nhân nằm lên cánh tay mình, Kim Thiên Từ mới an tâm nhắm mắt lại.
Nước mắt trên khuôn mặt Kim Uyển Dư vẫn chưa khô, nhìn sang Kim Thiên Từ hơi thở đã đều, bàn tay mềm mại sờ sống mũi cao của Kim Thiên Từ. Huynh không có lỗi trong chuyện này, huynh không nên trách huynh nhưng mà kẻ nào hại phụ vương muội, muội tuyệt đối không tha thứ.
Khi Kim Thiên Từ quay về đến vương phủ thì trời đã tối, vết thương trên ngực đã được thầy lang ở khách điếm bởi Kim Thiên Từ không muốn người trong vương phủ biết mình bị thương. Thắng trận xong, đến mùa xuân năm sau Kim Thiên Từ có thể đường đường chính chính ở cạnh Kim Uyển Dư.
Vừa vào được thư phòng, Kim Thiên Từ sai hạ nhân trong vương phủ dâng rượu. Những lời nói của Khâm Định hoàng đế vẫn văng vẳng trong đầu.
Làm sao mới làm phụ hoàng tin tưởng? Ai là kẻ phản bội mình? Ai là kẻ đứng đằng sau muốn đổ tất cả tội lỗi lên đầu mình? Bùi tể tướng tự ý làm tất cả? Không. Bùi tể tướng là người cẩn trọng sẽ mạo hiểm hành thích hoàng đế ở Dương châu. Bùi tể tướng không có lý do để đổ tội cho mình.
Khi đã uống hết ba bình rượu, Kim Thiên Từ cảm thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện hai nữ tử giống hệt nhau đang tiến tới gần. Kim Thiên Từ vẫn tiếp tục uống rượu. Thì ra trong mơ Kim Thiên Từ vẫn mơ về Dư nhi. Dư nhi giống như tiên nữ luôn xuất hiện trong giấc mơ của Kim Thiên Từ nhưng lần này lại rất chân thực.
Kim Uyển Dư nhìn Hỷ nhi đang đứng bên ngoài thư phòng vội bảo Hỷ nhi lui ra. Trong thư phòng chỉ còn cửa sổ, gần cửa sổ chính là Kim Thiên Từ đang ngồi uống rượu. Kim Uyển Dư đã quan sát được một lúc nhưng Kim Thiên Từ vẫn ngồi yên không để ý tới mình, chắc huynh ấy đã say, vội đến gần nói “Huynh tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Huynh có tâm sự gì có thể nói với Dư nhi.”
Kim Thiên Từ tự rót một ly rượutừ trong bình, ngón tay dài chạm vào chén rượu đưa lên miệng uống xuống. Kim Uyển Dư bây giờ cũng im lặng, Kim Thiên Từ uống xong chén rượu thì gục xuống đã ngà ngà say được Kim Uyển Dư ngồi bên cạnh đỡ nên hiện tại Kim Thiên Từ gục đầu vào vai mỹ nhân bên cạnh. Không gian của thư phòng im lặng tuyệt đối khiến Kim Uyển Dư nặng nề “Huynh sao rồi? Muội là Dư nhi.”
Trước đây Kim Thiên Từ rất ít uống rượu, mỗi lần chỉ uống một chút nhưng lần này Kim Uyển Dư không ngờ được Kim Thiên Từ lại uống tận ba bình rượu.
“Dư nhi? Đúng là Dư nhi. Dư nhi trong mơ vẫn đẹp như thế!” Kim Thiên Từ thì thào, hơi thở phà vào cổ Kim Uyển Dư.
Huynh ấy nghĩ đây là trong giấc mơ? Trong mơ huynh ấy cũng nhớ tới mình. Kim Uyển Dư trong lòng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Sự lạnh lùng của Kim Thiên Từ lúc này hoàn toàn bị sụp đổ. Kim Uyển Dư chỉ cảm thấy nam nhân này thật giống như một đứa trẻ nhưng đôi mắt phượng dài đầy toan tính kia vẫn làm Kim Uyển Dư ngần ngại. Những người mang đôi mắt phượng trên đời này đều tướng phú quý, tâm tư khó dò, mỗi lần gặp Khâm Định hoàng đế Kim Uyển Dư cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đó. Mọi người sợ sự tàn khốc của Khang Nhân vương, các quan trong triều sợ gia...
Kim Uyển Dư biết rằng Kim Thiên Từ tuy rất giống Khâm Định hoàng đế nhưng huynh ấy yêu mình, sẽ không tàn nhẫn, suy tính hay lừa gạt mình.
Kim Thiên Từ gã gục đầu vào vai Kim Uyển Dư cũng đã được một lúc, Kim Uyển Dư nhìn ra ngoài phòng không còn thấy Hỷ nhi đâu cả đành một mình kéo Kim Thiên Từ đứng lên. Kim Thiên Từ rất nặng thêm bộ y phục màu đen nhiều lớp khiến việc di chuyển rất khó khăn. Một lúc sau, Kim Uyển Dư mở được cánh cửa gian phòng trong dìu Kim Thiên Từ đặt nằm ngay ngắn trên chiếc giường. Lúc này đây Kim Uyển Dư mới cởi bớt y phục bên ngoài để ý trên y phục đen huyền của Kim Thiên Từ có một vết thẫm, Kim Uyển Dư không ngần ngại cởi tiếp lớp áo, bên trong chính là một vết thương ở ngực phải đã được băng bó kỹ càng. Vết thương này vẫn còn dính máu trên y phục bên ngoài chứng tỏ còn rất mới. Kim Uyển Dư lo lắng nhìn
Đôi mắt nàng như bị một màng sương mờ bao phủ mở hờ nhìn hắn tựa như không nhìn “Huynh bị thương khi nào?”
Đã hai ngày liên tiếp không thấy Kim Thiên Từ tới Gia Hân hiên, Kim Uyển Dư bị Hỷ nhi rủ xuất cung, khi tới Khang Nhân vương phủ thuộc hạ nói Kim Thiên Từ đã tới Dương châu săn bắn bình thường sáu ngày mới về khuyên hồi cung nhưng Kim Uyển Dư một mực đợi chờ. Lúc Khàng Nhân vương cùng thủ hạ quay về, Kim Uyển Dư thấy Kim Thiên Từ đi thẳng một mạch vào phòng sau đó hạ lệnh cho hạ nhân mang rượu lên. Kim Uyển Dư bất an vì hành động này vì mỗi lần tới Dương châu đi săn Kim Thiên Từ không trở về sớm như thế nên đã tới thư phòng.
Huynh ấy đến Dương châu sao lại quay trở về sớm hơn bình thường? Kim Uyển Dư đã ở cạnh nam nhân này nhiều năm nếu như có kẻ làm huynh ấy bị thương huynh ấy đã tàn nhẫn hại chết kẻ đó nhưng bây giờ lại mang thương tích quay về vương phủ.
Đôi mắt Kim Thiên Từ bây giờ giống như đang được phủ một màn sương đục, giống trong giấc mơ “Dư nhi thật quan tâm đến huynh. Huynh không phải bị thương là cố ý làm bản thân bị thương. Dư nhi… muội biết không? Huynh làm biết bao chuyện nhưng phụ hoàng vẫn nghi ngờ huynh. Trước đến giờ, phụ hoàng ghét Bùi gia, ghét mẫu hậu, ghét cả huynh. Huynh đã làm gì sai? Thái tử không phải do huynh hại chết.”
Kim Uyển Dư không hiểu những chuyện Kim Thiên Từ nói nhưng những lời khi say đều là thật. Nhiều lúc Kim Uyển Dư nghĩ Kim Thiên Từ còn có phụ hoàng còn bản thân mình phụ mẫu đã mất nhưng bây giờ mới biết Kim Thiên Từ đã phải trải qua nhiều chuyện đến vậy.
“Muội tin huynh không hại chết thái tử, huynh cũng không còn dã tâm đối với ngai vàng, huynh và muội hãy rời khỏi kinh thành, Uyển Hoà quận chúa muội không làm nữa, chúng ta cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc cả đời.” Kim Uyển Dư đã nhiều lần nghĩ tới chuyện này, hai người có thể rời xa những âm mưu tranh đấu đáng sợ là ước muốn duy nhất luôn thúc giục.
“Dư nhi, huynh mệt mỏi lắm, mệt mỏi vì lừa dối muội. Huynh sợ một ngày muội biết tất cả mọi chuyện muội sẽ không chấp nhận ở bên cạnh huynh.”
Huynh nói gì vậy? Tại sao? Huynh lừa dối muội? Kim Uyển Dư như chết lặng “Muội không quan tâm. Chỉ cần huynh yêu muội là đủ. Phụ vương là người yêu thương muội nhất, huynh cũng giống phụ vương luôn quan tâm đến muội. Muội đã mất phụ vương, muội sẽ không để huynh rời xa muội.”
Kim Thiên Từ thấy mỹ nhân sắp khóc, cố gắng vương người dậy khỏi giường chạm vào gương mặt kia, bàn tay dài vừa chạm vào má mỹ nhân, nước mắt cứ như vậy tràn ra thấm một giọt vào tay Kim Thiên Từ. Cảm giác trong mơ này thật chân thật nhưng Dư nhi mà mình biết sẽ không tự dưng khóc vì mấy câu nói. Kim Thiên Từ muốn trước mặt Kim Uyển Dư nói ra tất cả những gì bản thân đã cố gắng dấu diếm trong lòng. Ngay lúc này chí ít trong mơ Kim Thiên Từ còn có thể giãi bày mọi chuyện giảm bớt gánh nặng trong thâm tâm.“Hai chúng ta ở bên nhau? Từ ngày huynh biết được nguyên nhân cái chết của phụ vương muội năm đó, huynh tự hứa sẽ bảo vệ muội để bù đắp tất cả. Từ tình cảm thanh mai trúc mã đơn thuần, huynh cố gắng để yêu muội nhưng… đến khi huynh yêu muội, huynh càng cảm thấy mình không thể thoát ra khỏi dằn vặt.”
Kim Uyển Dư ngồi lại gần Kim Thiên Từ, huynh ấy nhắc tới nguyên nhân cái chết của phụ vương? Thì ra huynh ấy sớm đã biết? Tại sao huynh ấy lại cố dấu diếm không nói ra? Người hại chết phụ vương thật sự là ai mà có thể khiến huynh ấy dấu diếm mình sự thật?
Năm đó Khâm Định hoàng đế thân chinh xuất quân đánh chiếm Định Thiên quốc, đại thắng trở về nhưng khi quay về tới kinh thành lại là thi hài của phụ vương. Kim Uyển Dư khi ấy còn quá nhỏ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nhưng càng lớn Kim Uyển Dư càng hiểu phụ vương không tự nhiên mà tử trận? Trận chiến với Định Thiên quốc diễn ra chỉ vẹn vẻn vài tháng, Định Thiên quốc chịu đầu hàng tiếp tục cống nạp, các tướng quân khác đều trở về nhưng tại sao mỗi mình phụ vương lại bỏ mạng nơi chiến trường?
Kim Uyển Dư gặn hỏi Kim Thiên Từ, mình chỉ muốn biết phụ vương bị kẻ nào hại chết “Kẻ hại phụ vương muội ruốt cuộc là ai? Huynh hãy nói cho muội nghe.”
Kim Thiên Từ gục xuống miệng thì thào “Bức thư…phụ hoàng muội trước khi chết có để lại di thư…nhưng mà huynh không muốn tin…” rồi nhanh chóng lăn ra giường.
Kim Uyển Dư không thể tin lời nói không nhanh không chậm của Kim Thiên Từ “Bức thư đó đang ở đâu?” Trong bức thư nhất định manh mối phụ vương để lại nhưng tại sao huynh ấy lại biết cả chuyện này?
Kim Thiên Từ đã thở đều chìm vào giấc ngủ, Kim Uyển Dư không gặn hỏi được nữa quay sát thư phòng, nơi này âm u rộng lớn cũng là nơi Kim Thiên Từ ít cho người khác vào, bức di thư có phải được cất ở đây?
Nhìn một lượt trong phòng, Kim Uyển Dư tìm khắp các nơi nhưng vẫn không thấy đúng lúc ấy mới để ý đến chiếc hộp nhỏ cất dưới gối trên giường. Kim Uyển Dư lại gần dịch chuyển người Kim Thiên Từ ra một bên, bàn tay Kim Thiên Từ thấy động nắm lấy tay Kim Uyển Dư mơ hồ nói “Dư nhi có phải rất muốn ngủ cùng huynh không?”
Kim Uyển Dư giằng tay ra nhưng Kim Thiên Từ không buông, dùng dằng một lúc gỡ được tay Kim Thiên Từ nhưng cánh tay Kim Uyển Dư bị xước một chút. Mở chiếc hộp nhỏ cũ, Kim Uyển Dư nhận ra nó chính là chiếc hộp mà phụ vương hay mang theo bên mình, mẫu thân thường nói chiếc hộp đó là của người phụ vương yêu thương nhất tặng. Người phụ vương yêu là ai thì Kim Uyển Dư không đoán được nhưng chắc chắn chiếc hộp nhỏ chứa đựng di thư.
Huynh ấy luôn để nó dưới gối càng không cho người khác đụng vào?
Bên trong là hai mảnh giấy đã rất cũ được gấp gọn. Kim Uyển Dư cầm lên tay mảnh giấy trên lên, đôi mắt chăm chú lướt qua từng dòng chữ “Tiểu Hoà, ái nữ của của phụ vương, phụ vương viết vội cho con lá thư này tại biên cương, phụ vương sắp chiến thắng trở về, ngày phụ vương về tới kinh thành cũng là lúc phụ vương hoàn thành đại nghiệp của tiên đế. Tiểu Hoà, con phải nhớ nghe lời của mẫu phi, tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Bàn tay Kim Uyển Dư đặt trên tờ giấy đã không thể giữ vững được nữa, tâm trạng như bị đè ném, Kim Uyển Dư gục xuống giường khóc, nhớ lại khuôn mặt của phụ vương, ngày xuất binh phụ vương nói rằng mình phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Đại nghiệp của tiên đế? Đó là gì?
Kim Uyển Dư vẫn tiếp tục đọc tờ giấy dưới đó “Huynh từng nghĩ ép bản thân mình quên đi muội nhưng đã hơn mười năm huynh vẫn yêu muội. Sai lầm của huynh năm xưa là đã không cam đảm đoạt lại muội từ tay hoàng huynh. Có thể muội đã quên hoặc đã sớm yêu hoàng huynh thật lòng nhưng huynh vẫn yêu muội. Hoàng huynh đã nghi ngờ huynh định tạo phản, huynh đã tới đường cùng, huynh không thể quay về hoàng cung gặp muội. Cả đời bình an. Như Phong.”
Hoàng huynh? Như Phong? Chẳng phải đó là ám chỉ hoàng đế và Thành Nguyên hoàng hậu? Tờ giấy trên tay rơi xuống, Kim Uyển Dư rơi nước mắt. Thì ra năm đó phụ vương có ý định tạo phản, Khâm Định hoàng đế đã ra tay sát hại phụ vương, huynh ấy đã biết sự thật từ bao giờ?
Tưởng như đã khóc cạn nước mắt, Kim Uyển Dư cảm nhận được nỗi đau ấy đang tràn về, hình ảnh những năm tháng bên cạnh phụ vương hiện lên rõ nét hơn, những khoảnh khắc bên cạnh Kim Thiên Từ bỗng hiện trong tâm trí.
Mình đang làm gì thế này? Yêu con trai kẻ thù, coi kẻ thù giết cha là nghĩa phụ? Huynh ấy đã biết tất cả sao còn lừa dối mình? Kim Uyển Dư nhìn sang Kim Thiên Từ đang nằm trên giường, thất thần rút trâm trên đầu ra, giơ lên, đầu trâm sắc nhọn hướng cổ Kim Thiên Từ đi xuống.
Cây trâm trên tay Kim Uyển Dư chững lại, bàn tay buông lỏng, cây trâm cũng theo tự nhiên rơi xuống dưới. Kim Uyển Dư bất giác nhanh chóng đỡ lấy cây trâm, chỉ một chút nữa cây trâm đã hướng thẳng vào cổ Kim Thiên Từ.
“Khi huynh còn nhỏ tình cờ đã phát hiện ra một bí mật, sau đó liền giữ chặt bí mật vào trong lòng, không thể nói cho bất cứ ai, vì nếu nói ra sẽ khiến một người quan trọng với huynh gặp nguy hiểm. Huynh nhiều năm đã cố gắng bảo vệ cho một người nhưng chợt nhận ra huynh sẽ không thể giấu bí mật đó được lâu. Huynh sợ đến một ngày người đó phát hiện ra sẽ hận huynh, không còn muốn gặp lại huynh nữa. Dư nhi, huynh sợ cảm giác ấy.”
Kim Uyển Dư chợt nhớ tới những lời nói của Kim Thiên Từ nước mắt chảy ra, cây trâm không biết từ khi nào đã đâm vào trong lòng bàn tay, Kim Uyển Dư không có cảm giác đau đớn nhưng máu ở tay bắt đầu rỉ.
Cuối cùng mình vẫn không làm được.
Kim Uyển Dư thanh âm run rẩy “Muội và huynh từ lúc này không còn quan hệ.”
Thời gian có thể chôn vùi được tất cả mọi ký ức đau thương, huynh vĩnh viễn hy vọng muội có thể bình an sống hạnh phúc bên huynh, chúng ta cùng nhau rời khỏi kinh thành tự tại sống hết kiếp này, chỉ là muội đã hận huynh.
Nỗi đau mất phụ vương bao năm vẫn khiến muội sợ hãi, tỉnh dậy sau cơn ác mộng vẫn là cái ôm chặt của huynh, cả đời này muội không thể chấp nhận được sự thật huynh là kẻ thù của muội. Muội không muốn tiếp tục yêu huynh nhưng muội đã quên muội không thể quên ánh mắt lạnh lùng đó.
Kim Uyển Dư muốn nói với Kim Thiên Từ rằng mình có bao nhiêu thương nhớ đến đến nam nhân trước mặt này, nhưng số phận trêu người, ông trời cho hai người gặp nhau, cho hai người ở cạnh nhau từng ấy năm nhưng không thể ở bên cạnh.
Bóng lam y vô lực mở cửa rời khỏi thư phòng.
Bóng đêm không bao trùm được tất cả không gian bởi trên kia vẫn còn vầng trăng chiếu sáng, đợt gió lạnh mùa thu se se làm y phục lụa mỏng bay phấp phới, vương phủ tĩnh lặng, cơn gió ngưng thổi cũng làm cho xung quanh bốn phía cô tịch.
Kim Uyển Dư khóc nước mắt rơi cũng mặc, nhắm chặt hai mắt, bước đi thất thần.
Hỷ nhi đợi bên ngoài cổng vương phủ thấy Kim Uyển Dư bước ra, vội chạy tới đỡ lấy người “Quận chúa sao vậy? Người bị thương?” Nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay chủ nhân, Hỷ nhi hỏi.
Kim Uyển Dư kéo tay áo che đi vết thương, cây trâm kia đã làm rơi ở thư phòng, không còn thời gian để tìm lại “Em đừng kể chuyện này với bất cứ ai, ngay cả huynh ấy. Ta muốn hồi cung.”
Đã xảy ra chuyện gì? Hỷ nhi không biết nhưng nhìn nét mặt của quận chúa, Hỷ nhi biết chuyện này không đơn giản.
Kim Thiên Từ như đã trải qua một giấc mộng dài, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Kim Thiên Từ mệt mỏi ngồi dậy, đưa tay lên xoa đầu, khi trở về vương phủ, Kim Thiên Từ đã uống hơn nhiều nên cảm thấy hơi nhức. Nhìn kỹ trên giường lại thấy y phục dường như đã bị người khác đụng vào. Thủ hạ trong vương phủ đâu dám tự tiện vô nơi này? Là kẻ nào lại dám to gan?
Kim Thiên Từ chỉnh lại y phục rồi xuống giường, chiếc trâm hất xuống giường, lại gần quan sát liền nhận ra đây là chiếc trâm Kim Uyển Dư thường mang theo. Sao nó lại ở đây? Kim Thiên Từ nhớ lại đêm hôm qua gặp Kim Uyển Dư thì bừng tỉnh. Mình đã nói những gì? Kim Thiên Từ hình như không có nói hết. Trong mơ Kim Thiên Từ cũng không thể nói ra bí mật đó. Trước đến giờ Kim Thiên Từ không bao giờ uống rượu khi có Kim Uyển Dư bên cạnh bởi vì Kim Thiên Từ sợ bất cẩn khi say sẽ vô tình nói ra. Nhưng trên cây trâm có máu, điều đó làm đôi mắt phượng kia loé lên cảm giác có chuyện chẳng lành nhìn xung quanh thì thấy hộp gỗ kia đã bị mở ra, hai tờ giấy bị vứt rải rác trên đất.
Kim Thiên Từ lập tức đoán ra ngày hôm qua không phải là mơ, Kim Uyển Dư đã biết tất cả sự thật. Nhìn vết máu trên chiếc trâm vàng, Kim Thiên Từ lo lắng cho nữ nhân mình yêu. Kim Uyển Dư nếu như đã biết chuyện xảy ra hơn mười năm trước có phải sẽ liều chuyện liều lĩnh?
Kim Thiên Từ như muốn hét lên “Chuẩn bị ngựa cho bản vương.”
Gia Hân hiên – Hoàng cung Bắc Định quốc
Từ đêm khi trở về Gia Hân hiên, Kim Uyển Dư không nói gì nhưng Hỷ nhi đoán được người làm cho quận chúa buồn nhất định là vương gia.
“Em đã cho người đóng cổng Gia Hân hiên. Quận chúa tại sao lại giận dữ với vương gia? Vương gia uống nhiều rượu đã nói những lời tổn thương quận chúa sao?” Hỷ nhi ân cần đi tới giường hỏi.
Một lúc lâu sau Kim Uyển Dư mới lên tiếng “Huynh ấy không nói gì. Ta cũng giận huynh ấy. Em đừng nhắc đến huynh ấy.” Kim Uyển Dư không thể chấp nhận được chuyện Kim Thiên Từ lừa dối mình, hơn nữa thân phận hai người không thể tiếp tục ở bên cạnh nhau được nữa. Đêm qua khi trâm kia hướng cổ Kim Thiên Từ rơi xuống, Kim Uyển Dư lại tự làm mình bị thương cũng không để Kim Thiên Từ bị thương. Kim Uyển Dư nhớ lại phụ vương lại hận Khâm Định hoàng đế đến thấu xương hận cả Kim Thiên Từ vì là con của hoàng đế, có gương mặt giống Khâm Định hoàng đế đến.
Hỷ nhi đột nhiên nhanh chan chạy vào “Quận chúa, vương gia …”
Huynh ấy tới đây? Kim Uyển Dư đột nhiên thấy khó thở giống như có tảng đá đè nặng trong huyết quản.
Hỷ nhi định ngăn Kim Thiên Từ những bị ánh mắt lạnh lùng đó doạ cho sợ bèn lui ra nhanh chóng. Trước giờ vương gia không nhìn Hỷ nhi như vậy, lần này vương gia nổi giận thật rồi.
Kim Thiên Từ vào trong chính điện, khuôn mặt lạnh lùng ấy Kim Uyển Dư không bao giờ quên. Ngay cả y phục Kim Thiên Từ cũng chưa kịp thay mà mặc bộ y phục đen huyền choàng thêm áo choàng để che đi vết máu trên ngoại y.
Kim Uyển Dư đã quá đơn thuần nghĩ rằng cổng Gia Hân hiên và hai thái giám có thể cản được Kim Thiên Từ, trên chiến trường mười bốn tuổi Kim Thiên từ giết người không ghê tay.
Bước chân rất chậm đi lại gần giường Kim Uyển Dư, Kim Uyển Dư không ngẩng đầu lên cũng đoán được ánh mắt lạnh lùng đó đang quan sát từng hành động của mình, sau cùng cũng phải lên tiếng “Huynh tại sao lại xông vào đây? Muội đã dặn dò Hỷ nhi muội cảm thấy không khoẻ, không muốn gặp ai.”
“Kể cả huynh?” Kim Thiên Từ vẫn chậm rãi tiến lại gần, nhịp tim tăng lên, chua xót nhìn mỹ nhân “Huynh nhớ muội. Dư nhi, đừng lạnh nhạt với huynh.”
Bị ôm chặt lấy, tim Kim Uyển Dư đau nhói, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của phụ vương, vội đẩy Kim Thiên Từ ra “Huynh tránh ra.”
“Dư nhi…” Kim Thiên Từ bị Kim Uyển Dư đụng vào vết thương trên ngực, không biết vết thương trên ngực hay vết thương trong tim khiến một người lạnh lùng tàn nhẫn đau tận tâm can? Thấy Kim Thiên Từ nhíu mày, nhớ lại vết thương trên người, Kim Uyển Dư lo lắng “Muội xin lỗi.”
“Không phải lỗi ở muội.” Kim Thiên Từ tự đứng dậy, rõ ràng vết thưởng ngực phải nhưng bây giờ ngực trái lại cảm thấy đau.
“Chàng thật sự không sao chứ?” Kim Uyển Dư hỏi, giọng nói run rẩy, điều này Kim Thiên Từ có thể nhận ra được, đỡ Kim Thiên Từ.
Kim Uyển Dư sợ sắc mặt tái nhợt khi ngã xuống của Kim Thiên Từ không khỏi lo lắng. Cảm giác sợ hãi này Kim Uyển Dư đã từng trải qua khi phụ vương chết, nhưng khoảnh khắc kia, trái tim ngập đầy sợ, lòng như muốn vỡ vụn thành trăm mảnh. Kim Uyển Dư biết rằng mình có thể buông bỏ mọi thứ nhưng không thể buông bỏ Kim Thiên Từ bởi từ rất lâu rồi Kim Thiên Từ và Kim Uyển Dư đã là người duy nhất còn lại giúp đối phương vượt qua sự cô độc.
Vết thương của Kim Thiên Từ không có gì đáng ngại đối với một người luyện võ công nhưng Kim Uyển Dư vẫn không thể buông xuống được lo lắng.
“Dư nhi, muội vẫn yêu huynh đúng không?” Kim Thiên Từ có thể nhận ra được từng hơi thở của người mình yêu, sao lại không hiểu được những gì người mình yêu nghĩ? “Những chuyện trong quá khứ đã qua từ lâu, huynh không muốn muội nhớ lại, phụ vương muội cũng mong muội sống tốt, không phải sao? Dư nhi, trước đây muội nói với huynh buông bỏ tham vọng quyền lực, bây giờ huynh muốn muội có thể từ bỏ thù hận trong lòng vì huynh.”
Kim Uyển Dư hoàn toàn chấn động, lùi lại một chút “Muội…phụ vương…trái tim muội đau đớn, huynh có hiểu được không? Muội chỉ mong tất cả những gì muội biết được chỉ là một giấc mơ, chỉ cần muội tỉnh lại sẽ không nhớ được nữa.”
Kim Thiên Từ căng thẳng nhìn Kim Uyển Dư “Dư nhi, đợi huynh, huynh nhất định sẽ cùng muội rời khỏi kinh thành, chúng ta đến Tây Vệ quốc ngắm nhìn cảnh đẹp chốn bồng lai trần thế.”
“Thiên Từ? Muội buông xuống không được.”
Kim Thiên Từ từ khi vì Kim Uyển Dư mà buông bỏ tham vọng cũng đã không còn muốn lấy oán báo oán trả thù Thành Nguyên hoàng hậu. Cái chết của mẫu hậu và hoàng đệ mới ra đời nhiều lần làm Kim Thiên Từ dằn vặt, những hận thù bao vây lấy những năm tháng trưởng thành, biến Kim Thiên Từ thành một người tàn nhẫn, không biết cười lúc nào cũng lạnh lùng vô tâm, cho tới khi Kim Uyển Dư nói rằng có thể vì Kim Uyển Dư mà từ bỏ tất cả không, Kim Thiên Từ dường như trở thành con người khác.
“Huynh sẽ đợi muội buông bỏ thù hận, phụ vương muội ở trên kia không muốn muội như huynh, sống trong thù hận.”
Kim Uyển Dư nhắm mắt, nước mắt bất giác chảy ra, Kim Thiên Từ chạm vào giọt nước mắt đang sắp rơi xuống cằm, kéo mỹ nhân vào lòng, Kim Uyển Dư vùi vào lồng ngực ấm áp.
Kéo Kim Uyển Dư cùng nằm xuống giường, để cho mỹ nhân nằm lên cánh tay mình, Kim Thiên Từ mới an tâm nhắm mắt lại.
Nước mắt trên khuôn mặt Kim Uyển Dư vẫn chưa khô, nhìn sang Kim Thiên Từ hơi thở đã đều, bàn tay mềm mại sờ sống mũi cao của Kim Thiên Từ. Huynh không có lỗi trong chuyện này, huynh không nên trách huynh nhưng mà kẻ nào hại phụ vương muội, muội tuyệt đối không tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.