Chương 117: Ảo ẢNh!
PJH
01/11/2019
Mạc Tĩnh đi xung quanh dò xét, nhưng càng đi lại càng thấy rộng thêm. Trên này không hề có bất kì thứ gì
cả, đến một cái cây cũng không hề có, nhìn toàn tuyết là
tuyết, những nền màu trắng tinh cứ thế nối tiếp nhau tạo
thành một không gian màu trắng rộng lớn.
Mạc Tĩnh đi một hồi, liền cảm thấy không ổn, cô quỳ một chân xuống đất, nắm lên một nhúm tuyết, vò vò, chà sát trong tay.
Tuyết rất lạnh, rất xốp, cũng rất chân thật nhưng........ Mạc Tĩnh ném tuyết xuống lại đất, cô cầm kiếm cắt một đường vải ở trang phục của mình, rồi chôn nó xuống dưới nền tuyết trắng tinh.
Sau đó, cô đứng dậy đi tiếp.
---------...----------------..---------
Ở một nơi khác,
- Vết thương thế nào? - Hắc Thanh vừa đi vừa hỏi Bạch Hoa.
Bạch Hoa lắc đầu, trả lời:
- Vết thương nhẹ, không sao cả!
Nhẹ gì chứ! Một chưởng đó của gia chủ nhà hắn dù là hắn cũng chưa chắc chịu được. Vậy mà nàng ta lại bảo không sao!
Chưa kể, gia chủ hắn lúc đấy đang tức giận tột độ, lực đạo không kiềm chế mà có thể mạnh hơn bình thường.
- Các ngươi cũng thật là, vì sao lại có thể để thiếu phu nhân đi một mình thế chứ? Không phải các ngươi rất trung thành với tiểu thư của mình sao?
Bạch Hoa mắt vẫn nhìn về phía trước, cất giọng đáp:
- Ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của người! Người bảo ta ở lại, ta sẽ ở lại, bảo ta không ngăn cản người, thì ta sẽ không ngăn cản người.
Hắc Thanh nhíu mày, hắn quay sang nhìn cô, nói:
- Nếu như thiếu phu nhân bảo ngươi bỏ lại người mà chạy trong lúc nguy hiểm, ngươi cũng sẽ làm vậy à? Phục tùng mọi thứ, kể cả quyết định ấy là sai sao? Cái thứ đó cũng được ngươi gọi là trung thành??
Lần này Bạch Hoa hoàn toàn dừng lại, cũng may hai người đi phía sau cùng, nên không ai để ý cả, cô lạnh lùng nhìn Hắc Thanh, trả lời:
- Đúng vậy! Dù cho là lúc nguy hiểm, tiểu thư có bảo ta chạy, thì ta vẫn sẽ chạy, thậm chí chạy mà không quay đầu lại. Bởi vì mệnh lệnh của tiểu thư là luôn luôn đúng! Ngươi nghĩ ngươi hiểu bao nhiêu về tiểu thư của ta mà lại đi nói về lòng trung thành của ta? Hắc Thanh, chúng ta cùng một phủ chứ không thân đến vậy đâu!
Nói rồi, Bạch Hoa lướt qua hắn, tiếp tục đi theo sau đoàn của Lục Mã Tự.
Hắc Thanh bất lực thở hắt ra một hơi, hắn đuổi theo, một lần nữa đứng đối diện Bạch Hoa, lên tiếng:
- Ta chẳng hiểu gì về tiểu thư các ngươi cả, bởi vì ta chỉ quan tâm đến gia chủ của ta mà thôi. Mặc dù là vậy, ta vẫn biết hai chữ trung thành được viết như thế nào. Và nó chắc chắn không phải theo cách mà ngươi nói, là đem tính mạng của chủ nhân mình ra đánh cược.
Nói rồi, Hắc Thanh vọt chạy lên trước, theo sau Ngũ Hắc.
Hắn bực bội trưng ra bộ mặt khó chịu, chỉ là quan tâm cô mới hỏi vết thương cô thế nào mà thôi, Chưa gì đã bị ăn chửi vào mặt rồi!
Hắn không thèm hỏi thăm thứ lạnh lùng Bạch Hoa nữa!
Bạch Hoa mím môi nhìn Hắc Thanh, nhưng rồi cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Đôi khi sự trung thành cũng rất kì lạ, có sự tin tưởng, cũng có sự cố chấp tin tưởng. Trong lòng Bạch Hoa, đơn giản không chỉ có sự tin tưởng với Mạc Tĩnh, mà còn có sự cố chấp tin tưởng đối với tiểu thư của mình. Dù thậm chí điều đó làm có làm hại đến cả hai người hay không.
-------..----------....----------------
Mạc Tĩnh cầm mảnh y phục mình chôn dưới đất lên, thầm mắng một câu:
- Chết tiêt, lại quay về nơi cũ rồi!
Từ nãy đến giờ, cô chỉ toàn đi thẳng, nhưng không hiểu vì sao, vẫn là quay lại nơi này.
Tại sao lại thế này?
Rốt cuộc là thứ gì khiến cô cứ đi lòng vòng như vậy?
Mạc Tĩnh nghĩ nghĩ một hồi, rồi một ý niệm vụt qua trong đầu cô, cô ngồi hẳn xuống đất, nhắm mắt lại, cố bình tâm lại mình.
Nếu như trong hang rắn đó, cô có thể tập trung về một nơi để nhìn thấy được con rắn tinh đó, vậy thì bây giờ chỉ cần cô bình tĩnh nghĩ về một nơi này, chắc chắn sẽ biết cái gì đang xảy ra ở đây.
Mạc Tĩnh hít vào rồi thở ra, thả lỏng đầu óc, sau đó cùng suy nghĩ về nơi này, cô đang ở đỉnh núi Thanh Sơn, nơi có tuyết dày, và tìm kiếm một loài hoa mang tên Hoa Sao.......
Mạc Tĩnh mở mắt ra, cô nhìn xung quanh, ha, cô làm được rồi!
Xung quanh Mạc Tĩnh bắt đầu hiện lên nhưng cái cây xơ xác, không có hoa cũng không có quả, hệt như một cái cây với vỏ rỗng tuếch.
Mạc Tĩnh đứng dậy, cô tới sờ vào cái cây đó, cái cây này, có chút quen mắt........
Thân cây màu đen, nhưng cành cây lại màu nâu đậm, tuy không hề có hoa nhưng lại có nụ, nụ hoa rất nhiều gắn ở trên cành, rất giống một loài cây cô đọc được trong sách của Phương Tịnh Y.
Mạc Tĩnh nhìn vào nụ hoa đó, nhưng rồi bất ngờ nụ hoa tự bung ra, phun vào mặt Mạc Tĩnh một loạt khí màu trắng.
Mạc Tĩnh nhíu mày, trước lúc cô ngất đi, lại tự mắng mình thêm một lần nữa:
- Chết tiệt! Cây gây mê!
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh ngất xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức...
Sau một hồi ngất đi, Mạc Tĩnh mở mắt, cô nhấp nháy mắt của mình, rồi gắng người ngồi dậy.
Mạc Tĩnh lắc lắc đầu, điên thật, đây là lần thứ mấy cô ngu rồi vậy?
Cái đầu óc của Mạc Tĩnh dạo này cứ quên trước quên sau, cái cây kia quen vậy mà đến hồi nó phun khí gây mê, cô mới biết nó là cây gây mê.
Sau này, súng mà kề đầu cô, có khi đợi nó bắn ra ngoài, chắc cô mới biết nó có đạn quá.
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh mình, ối dồi ôi, sao lại quay lại nơi này rồi? Xung quanh Mạc Tĩnh một lần nữa trắng tinh, không hề có gì cả.
Mạc Tĩnh ngồi thẳng người, lại dùng ý niệm của mình, một lần nữa thoát ra ảo cảnh.
Khi mở mắt ra, cô lại đứng trước cái cây gây mê đó.
Mạc Tĩnh cố duy trì khoảng cách với mấy nụ hoa, cô nghĩ rằng, mấy nụ hoa này có cảm biến, lúc có vật thể đến gần thì mới tự động phun khí gây mê. Nên nếu cô đứng xa, thì chắc không vấn đề gì.
Nhưng mà.... quái thật đấy! Cây gây mê này thì liên quan gì đến việc có ảo ảnh chứ?
Chẳng lẽ nó kiêm luôn nhiệm vụ gây ảo giác cho mắt người nữa sao?
Hay à nha =))))
Nghĩ ngợi lung tung một chút, đột nhiên dưới chân Mạc Tĩnh rung lên, cô cúi đầu nhìn xuống.
Quê? Có chuyện gì vậy? Động đất à??
Mạc Tĩnh đưa mắt nhìn sang hai bên, nhưng không thấy gì đáng nghi cả, dù vậy bên dưới chân cô đứng vẫn rung lên đáng sợ.
Mạc Tĩnh liền quay đầu, đập vào mắt cô là một trận bão tuyết từ xa, và nó chuẩn bị quét qua chỗ cô đứng. Đã thế, trong cơn bão tuyết còn bonus thêm lốc xoáy nữa chứ.
Quách tờ heo? Hôm nay cô ra đường chắc chắn chưa xem lịch rồi, cái méo gì cũng gặp nguy hiểm vậy?
Người ta mới chơi với cây gây mê và ảo ảnh đấy nhé! Bây giờ chơi lớn rồi, chơi hẳn tới bão tuyết luôn rồi, đã vậy còn kèm theo lốc xoáy làm khai vị nữa chứ!!!!
Ăn hiếp người quá đáng mà!
Mạc Tĩnh tức giận dậm chân tại chỗ, rồi cắn răng quay đầu chạy, nhưng tốc độ của chân làm sao bằng tốc độ của bão tuyết, nháy mắt Mạc Tĩnh liền bị cuốn vào trong đó.....
Mạc Tĩnh đi một hồi, liền cảm thấy không ổn, cô quỳ một chân xuống đất, nắm lên một nhúm tuyết, vò vò, chà sát trong tay.
Tuyết rất lạnh, rất xốp, cũng rất chân thật nhưng........ Mạc Tĩnh ném tuyết xuống lại đất, cô cầm kiếm cắt một đường vải ở trang phục của mình, rồi chôn nó xuống dưới nền tuyết trắng tinh.
Sau đó, cô đứng dậy đi tiếp.
---------...----------------..---------
Ở một nơi khác,
- Vết thương thế nào? - Hắc Thanh vừa đi vừa hỏi Bạch Hoa.
Bạch Hoa lắc đầu, trả lời:
- Vết thương nhẹ, không sao cả!
Nhẹ gì chứ! Một chưởng đó của gia chủ nhà hắn dù là hắn cũng chưa chắc chịu được. Vậy mà nàng ta lại bảo không sao!
Chưa kể, gia chủ hắn lúc đấy đang tức giận tột độ, lực đạo không kiềm chế mà có thể mạnh hơn bình thường.
- Các ngươi cũng thật là, vì sao lại có thể để thiếu phu nhân đi một mình thế chứ? Không phải các ngươi rất trung thành với tiểu thư của mình sao?
Bạch Hoa mắt vẫn nhìn về phía trước, cất giọng đáp:
- Ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của người! Người bảo ta ở lại, ta sẽ ở lại, bảo ta không ngăn cản người, thì ta sẽ không ngăn cản người.
Hắc Thanh nhíu mày, hắn quay sang nhìn cô, nói:
- Nếu như thiếu phu nhân bảo ngươi bỏ lại người mà chạy trong lúc nguy hiểm, ngươi cũng sẽ làm vậy à? Phục tùng mọi thứ, kể cả quyết định ấy là sai sao? Cái thứ đó cũng được ngươi gọi là trung thành??
Lần này Bạch Hoa hoàn toàn dừng lại, cũng may hai người đi phía sau cùng, nên không ai để ý cả, cô lạnh lùng nhìn Hắc Thanh, trả lời:
- Đúng vậy! Dù cho là lúc nguy hiểm, tiểu thư có bảo ta chạy, thì ta vẫn sẽ chạy, thậm chí chạy mà không quay đầu lại. Bởi vì mệnh lệnh của tiểu thư là luôn luôn đúng! Ngươi nghĩ ngươi hiểu bao nhiêu về tiểu thư của ta mà lại đi nói về lòng trung thành của ta? Hắc Thanh, chúng ta cùng một phủ chứ không thân đến vậy đâu!
Nói rồi, Bạch Hoa lướt qua hắn, tiếp tục đi theo sau đoàn của Lục Mã Tự.
Hắc Thanh bất lực thở hắt ra một hơi, hắn đuổi theo, một lần nữa đứng đối diện Bạch Hoa, lên tiếng:
- Ta chẳng hiểu gì về tiểu thư các ngươi cả, bởi vì ta chỉ quan tâm đến gia chủ của ta mà thôi. Mặc dù là vậy, ta vẫn biết hai chữ trung thành được viết như thế nào. Và nó chắc chắn không phải theo cách mà ngươi nói, là đem tính mạng của chủ nhân mình ra đánh cược.
Nói rồi, Hắc Thanh vọt chạy lên trước, theo sau Ngũ Hắc.
Hắn bực bội trưng ra bộ mặt khó chịu, chỉ là quan tâm cô mới hỏi vết thương cô thế nào mà thôi, Chưa gì đã bị ăn chửi vào mặt rồi!
Hắn không thèm hỏi thăm thứ lạnh lùng Bạch Hoa nữa!
Bạch Hoa mím môi nhìn Hắc Thanh, nhưng rồi cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Đôi khi sự trung thành cũng rất kì lạ, có sự tin tưởng, cũng có sự cố chấp tin tưởng. Trong lòng Bạch Hoa, đơn giản không chỉ có sự tin tưởng với Mạc Tĩnh, mà còn có sự cố chấp tin tưởng đối với tiểu thư của mình. Dù thậm chí điều đó làm có làm hại đến cả hai người hay không.
-------..----------....----------------
Mạc Tĩnh cầm mảnh y phục mình chôn dưới đất lên, thầm mắng một câu:
- Chết tiêt, lại quay về nơi cũ rồi!
Từ nãy đến giờ, cô chỉ toàn đi thẳng, nhưng không hiểu vì sao, vẫn là quay lại nơi này.
Tại sao lại thế này?
Rốt cuộc là thứ gì khiến cô cứ đi lòng vòng như vậy?
Mạc Tĩnh nghĩ nghĩ một hồi, rồi một ý niệm vụt qua trong đầu cô, cô ngồi hẳn xuống đất, nhắm mắt lại, cố bình tâm lại mình.
Nếu như trong hang rắn đó, cô có thể tập trung về một nơi để nhìn thấy được con rắn tinh đó, vậy thì bây giờ chỉ cần cô bình tĩnh nghĩ về một nơi này, chắc chắn sẽ biết cái gì đang xảy ra ở đây.
Mạc Tĩnh hít vào rồi thở ra, thả lỏng đầu óc, sau đó cùng suy nghĩ về nơi này, cô đang ở đỉnh núi Thanh Sơn, nơi có tuyết dày, và tìm kiếm một loài hoa mang tên Hoa Sao.......
Mạc Tĩnh mở mắt ra, cô nhìn xung quanh, ha, cô làm được rồi!
Xung quanh Mạc Tĩnh bắt đầu hiện lên nhưng cái cây xơ xác, không có hoa cũng không có quả, hệt như một cái cây với vỏ rỗng tuếch.
Mạc Tĩnh đứng dậy, cô tới sờ vào cái cây đó, cái cây này, có chút quen mắt........
Thân cây màu đen, nhưng cành cây lại màu nâu đậm, tuy không hề có hoa nhưng lại có nụ, nụ hoa rất nhiều gắn ở trên cành, rất giống một loài cây cô đọc được trong sách của Phương Tịnh Y.
Mạc Tĩnh nhìn vào nụ hoa đó, nhưng rồi bất ngờ nụ hoa tự bung ra, phun vào mặt Mạc Tĩnh một loạt khí màu trắng.
Mạc Tĩnh nhíu mày, trước lúc cô ngất đi, lại tự mắng mình thêm một lần nữa:
- Chết tiệt! Cây gây mê!
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh ngất xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức...
Sau một hồi ngất đi, Mạc Tĩnh mở mắt, cô nhấp nháy mắt của mình, rồi gắng người ngồi dậy.
Mạc Tĩnh lắc lắc đầu, điên thật, đây là lần thứ mấy cô ngu rồi vậy?
Cái đầu óc của Mạc Tĩnh dạo này cứ quên trước quên sau, cái cây kia quen vậy mà đến hồi nó phun khí gây mê, cô mới biết nó là cây gây mê.
Sau này, súng mà kề đầu cô, có khi đợi nó bắn ra ngoài, chắc cô mới biết nó có đạn quá.
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh mình, ối dồi ôi, sao lại quay lại nơi này rồi? Xung quanh Mạc Tĩnh một lần nữa trắng tinh, không hề có gì cả.
Mạc Tĩnh ngồi thẳng người, lại dùng ý niệm của mình, một lần nữa thoát ra ảo cảnh.
Khi mở mắt ra, cô lại đứng trước cái cây gây mê đó.
Mạc Tĩnh cố duy trì khoảng cách với mấy nụ hoa, cô nghĩ rằng, mấy nụ hoa này có cảm biến, lúc có vật thể đến gần thì mới tự động phun khí gây mê. Nên nếu cô đứng xa, thì chắc không vấn đề gì.
Nhưng mà.... quái thật đấy! Cây gây mê này thì liên quan gì đến việc có ảo ảnh chứ?
Chẳng lẽ nó kiêm luôn nhiệm vụ gây ảo giác cho mắt người nữa sao?
Hay à nha =))))
Nghĩ ngợi lung tung một chút, đột nhiên dưới chân Mạc Tĩnh rung lên, cô cúi đầu nhìn xuống.
Quê? Có chuyện gì vậy? Động đất à??
Mạc Tĩnh đưa mắt nhìn sang hai bên, nhưng không thấy gì đáng nghi cả, dù vậy bên dưới chân cô đứng vẫn rung lên đáng sợ.
Mạc Tĩnh liền quay đầu, đập vào mắt cô là một trận bão tuyết từ xa, và nó chuẩn bị quét qua chỗ cô đứng. Đã thế, trong cơn bão tuyết còn bonus thêm lốc xoáy nữa chứ.
Quách tờ heo? Hôm nay cô ra đường chắc chắn chưa xem lịch rồi, cái méo gì cũng gặp nguy hiểm vậy?
Người ta mới chơi với cây gây mê và ảo ảnh đấy nhé! Bây giờ chơi lớn rồi, chơi hẳn tới bão tuyết luôn rồi, đã vậy còn kèm theo lốc xoáy làm khai vị nữa chứ!!!!
Ăn hiếp người quá đáng mà!
Mạc Tĩnh tức giận dậm chân tại chỗ, rồi cắn răng quay đầu chạy, nhưng tốc độ của chân làm sao bằng tốc độ của bão tuyết, nháy mắt Mạc Tĩnh liền bị cuốn vào trong đó.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.