Phượng Hoàng Lửa

Chương 85: Bóng Tối!

PJH

30/10/2019

Mạc Tĩnh thu lại con dao, cô lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay màu trắng, cúi xuống, lau lau vết máu đang chảy ra từ vết thương trên cổ của Lâm Mạc Châu. Nhưng Lâm Mạc Châu lại lấy tay che vết thương của mình lại, thế là cô lau vết máu trên tay nàng ta.

Mạc Tĩnh cười mỉm, lên tiếng nói:

- Lâm Mạc Châu, có biết tại sao ngươi và ta đấu nhiều như vậy, đấu lâu như vậy, nhưng lần nào cũng là ta chiếm thế thượng phong, lần nào cũng là ngươi quỳ trước mặt ta không?

Lâm Mạc Châu nhìn cô, thở hổn hển khó khăn, trên trán nàng ta còn lấm tấm mồ hôi, vết thương ngay cổ vẫn đang chảy máu không ngừng. Nếu không phải là tay nàng ta chặn lại, có lẽ cũng sẽ vì mất máu mà ngất xuống mất!

Mạc Tĩnh nhìn Lâm Mạc Châu mà nói, tay vẫn nhịp nhàng uyển chuyển, tựa như lời nói và hành động của cô không hề liên quan đến nhau:

- Đó là bởi vì ngươi luôn đứng về phía đối đầu với ta, là ngươi.... luôn muốn chiến thắng được ta!

Hàn Mạc Tĩnh sinh ra đã là một tiểu thư danh giá, văn võ, tài mạo đều vẹn toàn, còn có mối quan hệ với hoàng thất. Nói toạc ra, cô chính là lá ngọc của cành vàng, là con phượng hoàng từ trong nôi.

Nhưng còn Lâm Mạc Châu, sinh ra đã bị gán mác là một đứa con hoang, khó khăn lắm mới có thể bước vào được một nơi như Hàn gia. Nàng ta từ nhỏ đến lớn, đi nhẹ, nói khẽ, gọi dạ bảo vâng, luôn giữ hình tượng dịu dàng, hiền thục, còn không phải là vì muốn được mọi người công nhân mình cũng chính là một tiểu thư ư?

Nàng ta rắp tâm bày mưu, hãm hại Hàn Mạc Tĩnh biết bao lần, còn thêm dầu vào lửa những cuộc cãi nhau giữa cô và Lâm Mạc Na, làm cô chịu không ít đau đớn từ những đòn roi, giở trò ném đá giấu tay, còn không phải là vì muốn tiêu diệt được cô? Muốn vượt qua cô?

Lâm Mạc Châu nuốt một ngụm nước bọt, nàng nhìn Mạc Tĩnh, thẳng thắn thừa nhận;

- Đúng vậy, ta chính là luôn muốn chiến thắng được ngươi đấy! Tại sao, cùng là con người như nhau nhưng ngươi lại có tất cả mọi thứ chứ? Ngươi có gia đình, có cha mẹ yêu thương ngươi, ngươi có thân phận, địa vị, có nhan sắc, ngươi có tất cả! Nhưng còn ta thì sao? Ta không có gì cả? Ta có cha mẹ nhưng không có tình yêu thương. Ta không có thân phận, cũng không có địa vị, luôn phải kín tiếng trước mặt mọi người, tại vì sao, là tại vì sao ta phải khổ sở đến như vậy! - Lâm Mạc Châu gầm lên, hệt như một con sư tử đang bị thương, nhưng vẫn cố gắng gầm gừ với kẻ địch của mình.

Mạc Tĩnh sâu xa nhìn nàng ta, cô mím môi, nói:

- Ngươi thấy người khác tốt đẹp hơn mình thì liền ra tay cướp đoạt? Ngươi có từng nghĩ hay không? Những thứ đó đều không phải là của ngươi?

- Cuộc sống của ta dù có hạnh phúc, sung sướng đến đâu thì đó cũng là của ta? Ngươi lấy quyền gì mà muốn có được?

Lâm Mạc Châu cười, cười đến điên dại:

- Hahaha . Của ngươi? Của ngươi thì đã sao? Không phải chỉ cần không còn ngươi thì chúng sẽ thuộc về ta sao? Ngươi không xứng đáng có được những thứ tốt đẹp như vậy!

Mạc Tĩnh cười lạnh lùng, cô nói:

- Ta có xứng đáng hay không cũng không tới phiên ngươi lên tiếng chỉ bảo, những thứ là của ta, từ trong tay ta, một tấc ngươi cũng đừng hòng đụng vào được! Ngươi đừng nghĩ những thứ ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi chiếm được là của ngươi, bởi vì chúng luôn luôn là đồ thuộc về ta, không sớm thì muộn, ngươi cũng phải hoàn trả về chỗ cũ.

Lâm Mạc Châu không phục, ánh mắt nhìn Mạc Tĩnh như bùng lửa của oán giận:

- Thương trường như chiến trường, ta dù có dùng thủ đoạn gì thì cũng là do bản thân ta có bản lĩnh chiếm được.

Mạc Tĩnh cười càng lạnh hơn, ánh mắt cô đã đen không thấy đáy:

- Ngươi căn bản là làm dơ bẩn những thủ đoạn cao thâm nơi chiến trường! Nhưng mà cũng phải thôi, suy cho cùng, thì ngươi cũng như mẹ của ngươi, đều bỉ ổi từ trong trứng!

Lâm Mạc Châu tức giận, nàng ta điên cuồng hét lớn:



- Ngươi không được nói như vậy với mẹ ta!

Mạc Tĩnh hất văng tay trên cổ của Lâm Mạc Châu ra, tay phải cô nắm lấy cần cổ nàng ta, ánh mắt cô lạnh băng;

- Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi à? Ta chính là muốn ngươi và mẹ của ngươi sống một cuộc sống đáng lẽ ra các ngươi nên sống như vậy, thậm chí là tệ hơn thế nữa! Nếu ngươi còn muốn sống bình thường thì đừng có mà khiêu khích sự nhẫn nại của ta đối với ngươi, giới hạn của ta, ngươi không muốn nếm thử đâu!

Mạc Tĩnh hất nàng ta xuống sàn, cô dùng khăn lau sạch bàn tay dính máu của mình. Lâm Mạc Châu ngẩng đầu nhìn cô, nói đầy căm giận:

- Hàn Mạc Tĩnh, tay ngươi đã nhuốm đầy máu người rồi, ngươi không thể nào quay đầu nữa đâu! Rồi ngươi sẽ bị những oan hồn đó quay về báo thù, ngươi cũng sẽ phải đền mạng mà thôi!

Mạc Tĩnh vứt chiếc khăn xuống đất, cô nhìn Lâm Mạc Châu, giọng không lạnh không nhạt, nói:

- Ta chọn con đường này, chưa từng nghĩ đến chuyện quay đầu, dù có thật sự dính máu, thì đó cũng là mạng đổi mạng, ta có chết hay không, không phải là từ miệng ngươi nói mà thành. Nhưng ngươi yên tâm, chắc chắn một điều, ta nhất định sẽ không chết trước ngươi đâu!

Nói xong, Mạc Tĩnh quay người rời đi, ngoài trời bỗng đổ mưa, sấm chớp làm sáng cả một vùng trời, cũng làm sáng căn phòng thờ của Hàn gia, khiến mọi thứ trở nên ghê rợn hơn. Nhưng điều duy nhất không làm sáng được, chính là bóng tối bao trùm quanh hai con người kia.

Bóng tối trong lòng của Lâm Mạc Châu, và bóng tối phía trước con đường của Hàn Mạc Tĩnh.

---------..------------...-------------

Mạc Tĩnh về lại phòng khách, phát hiện Hàn Mạc Chinh đang ngồi đó, nghĩ nghĩ một chút, cô còn có chuyện muốn hỏi ông ta, nên bèn đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.

Hàn Mạc Chinh nhìn thấy cô, quan tâm hỏi:

- Trời cũng đã vào đông rồi, cuối mùa thường hay mưa, còn lạnh, con ra ngoài nên mang thêm áo ấm vào!

Mạc Tĩnh không nói gì đáp lại, cô hỏi ngược lại:

- Lần trước ông nói, mẹ tôi là người của tộc Phượng Hoàng, vậy còn quan hệ với Lâm Cúc Vân là gì?

Hàn Mạc Chinh giật mình, không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này công khai như vậy. Ông nhìn xung quanh, xác định không có ai, nhỏ tiếng nói:

- Việc này con không nên nói tùy tiện như vậy, rất nguy hiểm cho con!

"..."

Làm ơn đi, phủ này có người của cô mà, có người lạ một phát là cô biết rồi!

Huống hồ, lúc cô vào đây, còn đặc biệt quan sát kĩ lưỡng, không có ai mới dám nói đấy!

Mạc Tĩnh phiền chán lên tiếng:

- Ông nói đi, rốt cuộc là như thế nào?



Hàn Mạc Chinh thở dài, kể:

- Chuyện đó là do ta đằng sau sắp xếp, con gái của Lâm gia, chết trẻ trong một chuyến đi đến núi Thanh Sơn, vừa lúc đó Tịnh Y không có thân phận gì, ta đã bí mật thủ tiêu những kẻ có liên quan trong vụ đó, đồng thời thay thế Tịnh Y vào làm con của Lâm gia!

Mạc Tĩnh nhíu mày, hỏi tiếp:

- Làm thế nào có thể qua mắt được người của Lâm gia chứ?

- Ta đã dàn dựng lại vụ tai nạn đó, giả vờ cho Tịnh Y bị hủy dung, phải băng bó cả khuôn mặt trong vòng một tháng! Lúc đó, Lâm gia tìm đủ thần y, ta cũng sắp xếp tìm đại phu giỏi, giả làm thần y có tiếng, giả vờ chữa lại khuôn mặt cho Tịnh Y. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Lâm gia sẽ biết con gái nhà đó phải thay đổi một khuôn mặt khác. Thế là, Tịnh Y danh chính được dùng khuôn mặt của mình!

"..."

Cao tay, cao tay thật đấy!

Cô còn không nghĩ ra được cách đấy luôn ấy!

Ê, sao hay vậy? Chỉ cô vài chiêu với coi? Mấy chiêu này dùng ở hiện đại có khi không ai nhận ra được luôn đó!

Bái phục, bái phục nha!!!!!

Mạc Tĩnh cũng như hiểu được vấn đề, không còn thắc mắc gì nữa, liền đứng dậy muốn về phòng Đột nhiên, bị Hàn Mạc Chinh giữ lại, ông nói:

- Lúc nãy, ta thấy có người đưa Mạc Na đi, nó bị làm sao vậy? Là kiệt sức nên ngất sao?

Mạc Tĩnh thản nhiên trả lời:

- Là đói nên ngất!

Hàn Mạc Chinh cắn môi, ông lên tiếng:

- Con nể mặt ta, cho bọn họ một ngày ba bữa cơm đầy đủ có được không?

Mạc Tĩnh buồn ngủ, cô ngáp lên ngáp xuống, cũng chán nghe Hàn Mạc Chinh nói chuyện:

- Ông yên tâm đi, ngày nào tôi còn ở đây, bọn họ chưa chết được đâu! Đặc biêt là chết vì đói! Ít nhất cũng phải để tôi lấy lại vốn liếng họ mới chết dễ dàng được!

Nói xong, Mạc Tĩnh quay đầu tiến về phía phòng của mình, nói cả ngày, miệng cũng mỏi rồi, suy nghĩ cả ngày, đầu cũng đau rồi, cô phải mau chóng về phòng, đánh một giấc đã!

Hàn Mạc Chinh phía sau thở dài, con bé này, sao có thể thay đổi đến vậy?

Ông ngước mặt lên trời, thầm than, Tịnh Y, nàng xem, đứa con gái đáng yêu, dịu dàng lúc nhỏ của chúng ta đâu rồi? Sao có thể là đứa bé lạnh lùng, vô tình trước mặt được?

Nàng nói ta phải làm thế nào đây? làm thế nào để có thể đưa nó quay lại như trước được đây?

Tịnh Y, có nàng ở đây, thật tốt! Nhưng nàng đi rồi, một mình ta, thật không tốt! Thật sự không tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook