Chương 399: Cảnh Cáo!
PJH
21/11/2019
Khí đen có chút nực cười, lên tiếng:
- Chưa bao giờ muốn giấu? Nói nghe thật thà nhỉ? Sao không nói ngươi là người của Ma giới, phụ trách việc hồi sinh ta luôn đi!! Hửm?
Lời khí đen vừa nói ra, người Giang Bách Thần liền tỏa ra sát khí, hắn nhìn với ánh mắt không chút độ ấm, nói:
- Meduse, bà đừng có thách thức tôi! Việc tôi là hậu duệ của Ma giới, hay thậm chí là kẻ phụ trách hồi sinh bà suy cho cùng cũng là chuyện của riêng tôi, tôi cấm bà lôi cô ấy vào chuyện này!
Meduse cười lớn, bà ta lên tiếng giả lả:
- Vậy luôn sao? Hahaha! Giang Bách Thần!! Ngươi mới là người không nên thách thức ta, thôi làm những chuyện ngu ngốc đi, đừng quên ngươi là người của Ma giới, mau nghĩ cách sớm ngày hồi sinh ta đi!
Ánh mắt Giang Bách Thần vẫn lạnh lùng như cũ, lên tiếng đáp:
- Bà yên tâm! Chuyện của bà tôi không quên đâu! Chỉ là.... lần này tôi đáp ứng là vì tôi nợ bà, không phải là vì tôi có trách nhiệm với bà, giữ một phần linh hồn của bà là nhiệm vụ mà tôi được giao, trông coi bà cũng là thứ tôi phụ trách, nhưng đừng lấy nó để chèn ép tôi! Meduse, bà bây giờ chỉ là một oan hồn, sức mạnh còn chưa có để đánh bại tôi đâu!
Đúng vậy, thứ khí đen khi hắn triệu hồi để tìm Hàn Mạc Tĩnh ở cổ đại lúc ấy, không ai khác chính là Meduse, Giang Bách Thần là người trông coi một phần linh hồn còn sót lại của bà ta, hắn đôi lúc cũng có giao dịch với bà ta, lúc đó, hắn đã hứa sẽ đáp ứng mọi chuyện, và bây giờ hắn đang thực hiện lời hứa đó!
Đưa bà ta đến gần Phượng Hoàng!!
Meduse bị chặn họng, bà ta á khẩu một lúc lâu, mới lên tiếng tiếp:
- Được! Coi như ngươi giỏi, Giang Bách Thần, ta chỉ nhắc ngươi nhớ, đừng quên là ngươi ở phe nào! Nhiệm vụ của ngươi là trông coi ta, chứ không phải cấm cản ta, đừng có nói bằng cái giọng điệu ra lệnh ấy! Bây giờ, đi tìm cho ta chút linh khí đi!!
Giang Bách Thần bị sai bảo, hắn ngược lại không đi, chỉ ngồi im đáp:
- Linh khí? Linh khí ta đưa cho bà còn chưa đủ? Là vì ai mà ta bị mất đến tận mấy năm tuổi so với hình dáng thật?
Để duy trì hình dạng như thế này cho Meduse ở thế giới loài người, Giang Bách Thần đã chấp nhận hiện đi năm năm tuổi của mình, tức là, hiện giờ hắn đáng lẽ ra phải 15 tuổi (do trẻ hóa dòng thời gian tạo ra). chứ không phải một thằng nhóc 10 tuổi như thế này!
Bà ta hút linh khí như vậy còn chưa đủ hay sao?
Meduse có chút tức giận, nói lớn:
- Ta chính là bây giờ muốn linh khí, ngươi mau đi tìm đi!
Giang bách Thần nhếch môi, giễu cợt lên tiếng:
- Bà thiếu linh khí cũng đâu phải ta thiếu, muốn? Tự đi tìm đi! Đừng sai bảo ta! Ta không phải người hầu của bà!
Giang Bách THần là người trông giữ, nói cách khác, hắn chỉ là người canh gác, chứ không phải kẻ hầu, chẳng ai có quyền sai bảo hắn cả!
- Ngươi....
Meduse tức đến phát run nhưng không thể làm gì, bà ta chỉ có thể cắn răng quay đầu muốn biến đi.
Nhưng đột nhiên Giang Bách Thần lại lên tiếng ngăn cản lại:
- Chờ một chút.... Meduse, bà muốn lấy linh khí của ai, ta cũng sẽ cho mà không có ý kiến, người phàm, động vật, hoặc là người Ma tộc ở đây cũng được, nhưng mà... tránh xa Chu Cẩm ra!!
Meduse kinh ngạc trước lời nói của Giang Bách Thần, có chút khó chịu nói:
- Ngươi lại dám nói như vậy với ta?? Còn dám cấm ta sao??
Giang Bách Thần mặt vẫn lạnh lùng một kiểu, không nhăn mày lên tiếng:
- Ta chỉ cảnh cáo bà một lần thôi! Đừng đụng đến Chu Cẩm, nếu không.... hồi sinh? Hừm! Có nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa!!
Meduse bị tức đến muốn nổ tung, bà ta lập tức dứt khoát biến đi, không ở lại phút giây nào nữa.
Cái tên đó!!!! Đợi bà ta hồi sinh lại rồi, nhất định người đầu tiên giết, sẽ là hắn!!!
Tức chết mà!!!!!
Giang Bách Thần nhìn Meduse biến đi bằng nửa con mắt, hắn chẳng xem bà ta ra một phân lượng nào cả, trong mắt hắn, người có giá nhất, cũng chỉ là Chu Cẩm!
À không, hắn nói sai rồi, Chu Cẩm là vô giá mới đúng, và cũng có thể cô ấy là cô gái có giá trị cao nhất mà hắn từng gặp.
Trong mắt hắn, chưa từng có thứ gì đáng giá như cô ấy!!! Đáng giá tới mức... khiến hắn... lần đầu tiên muốn cướp cô ấy về bên cạnh...
Giang Bách Thần rũ mắt, chợt nhớ đến nụ cười của Chu Cẩm lúc nãy khi nhìn hắn, lòng lại rộn lên từng cơn....
Nụ cười ấy... lần đầu tiên... là dành trọn vẹn cho Giang Bách Thần hắn!!!!
Nghĩ nghĩ, một chút.... Giang Bách Thần lại ngẩng đầu lên, trong đáy mắt hiện lên tia kiên quyết, em trai, lần này.... để xem thử, em giữ được cô ấy hay không!
Nhớ đến lời Meduse nói lúc nãy, Giang Bách Thần cong môi cười, phe ư ? Hắn chỉ thừa nhận hắn là người Ma tộc mà thôi, chứ chưa từng nói mình là người của Ma giới! Càng chưa từng chung phe với bà ta!
Hắn không chối bỏ mình là người Ma tộc, bởi đó là nửa dòng máu hắn mang trong người, nửa dòng máu còn lại của hắn! Chính là tiên! Là chòm sao Xà Phu!!!
Giang Bách Thần từ trước đến giờ chưa bao giờ nghiêng về phe nào, hắn lúc nào cũng đứng giữa, chưa bao giờ tự mình chọn.
Thế nhưng lần này.... hắn đã có lựa chọn rồi!!!
- Chưa bao giờ muốn giấu? Nói nghe thật thà nhỉ? Sao không nói ngươi là người của Ma giới, phụ trách việc hồi sinh ta luôn đi!! Hửm?
Lời khí đen vừa nói ra, người Giang Bách Thần liền tỏa ra sát khí, hắn nhìn với ánh mắt không chút độ ấm, nói:
- Meduse, bà đừng có thách thức tôi! Việc tôi là hậu duệ của Ma giới, hay thậm chí là kẻ phụ trách hồi sinh bà suy cho cùng cũng là chuyện của riêng tôi, tôi cấm bà lôi cô ấy vào chuyện này!
Meduse cười lớn, bà ta lên tiếng giả lả:
- Vậy luôn sao? Hahaha! Giang Bách Thần!! Ngươi mới là người không nên thách thức ta, thôi làm những chuyện ngu ngốc đi, đừng quên ngươi là người của Ma giới, mau nghĩ cách sớm ngày hồi sinh ta đi!
Ánh mắt Giang Bách Thần vẫn lạnh lùng như cũ, lên tiếng đáp:
- Bà yên tâm! Chuyện của bà tôi không quên đâu! Chỉ là.... lần này tôi đáp ứng là vì tôi nợ bà, không phải là vì tôi có trách nhiệm với bà, giữ một phần linh hồn của bà là nhiệm vụ mà tôi được giao, trông coi bà cũng là thứ tôi phụ trách, nhưng đừng lấy nó để chèn ép tôi! Meduse, bà bây giờ chỉ là một oan hồn, sức mạnh còn chưa có để đánh bại tôi đâu!
Đúng vậy, thứ khí đen khi hắn triệu hồi để tìm Hàn Mạc Tĩnh ở cổ đại lúc ấy, không ai khác chính là Meduse, Giang Bách Thần là người trông coi một phần linh hồn còn sót lại của bà ta, hắn đôi lúc cũng có giao dịch với bà ta, lúc đó, hắn đã hứa sẽ đáp ứng mọi chuyện, và bây giờ hắn đang thực hiện lời hứa đó!
Đưa bà ta đến gần Phượng Hoàng!!
Meduse bị chặn họng, bà ta á khẩu một lúc lâu, mới lên tiếng tiếp:
- Được! Coi như ngươi giỏi, Giang Bách Thần, ta chỉ nhắc ngươi nhớ, đừng quên là ngươi ở phe nào! Nhiệm vụ của ngươi là trông coi ta, chứ không phải cấm cản ta, đừng có nói bằng cái giọng điệu ra lệnh ấy! Bây giờ, đi tìm cho ta chút linh khí đi!!
Giang Bách Thần bị sai bảo, hắn ngược lại không đi, chỉ ngồi im đáp:
- Linh khí? Linh khí ta đưa cho bà còn chưa đủ? Là vì ai mà ta bị mất đến tận mấy năm tuổi so với hình dáng thật?
Để duy trì hình dạng như thế này cho Meduse ở thế giới loài người, Giang Bách Thần đã chấp nhận hiện đi năm năm tuổi của mình, tức là, hiện giờ hắn đáng lẽ ra phải 15 tuổi (do trẻ hóa dòng thời gian tạo ra). chứ không phải một thằng nhóc 10 tuổi như thế này!
Bà ta hút linh khí như vậy còn chưa đủ hay sao?
Meduse có chút tức giận, nói lớn:
- Ta chính là bây giờ muốn linh khí, ngươi mau đi tìm đi!
Giang bách Thần nhếch môi, giễu cợt lên tiếng:
- Bà thiếu linh khí cũng đâu phải ta thiếu, muốn? Tự đi tìm đi! Đừng sai bảo ta! Ta không phải người hầu của bà!
Giang Bách THần là người trông giữ, nói cách khác, hắn chỉ là người canh gác, chứ không phải kẻ hầu, chẳng ai có quyền sai bảo hắn cả!
- Ngươi....
Meduse tức đến phát run nhưng không thể làm gì, bà ta chỉ có thể cắn răng quay đầu muốn biến đi.
Nhưng đột nhiên Giang Bách Thần lại lên tiếng ngăn cản lại:
- Chờ một chút.... Meduse, bà muốn lấy linh khí của ai, ta cũng sẽ cho mà không có ý kiến, người phàm, động vật, hoặc là người Ma tộc ở đây cũng được, nhưng mà... tránh xa Chu Cẩm ra!!
Meduse kinh ngạc trước lời nói của Giang Bách Thần, có chút khó chịu nói:
- Ngươi lại dám nói như vậy với ta?? Còn dám cấm ta sao??
Giang Bách Thần mặt vẫn lạnh lùng một kiểu, không nhăn mày lên tiếng:
- Ta chỉ cảnh cáo bà một lần thôi! Đừng đụng đến Chu Cẩm, nếu không.... hồi sinh? Hừm! Có nghĩ cũng đừng nghĩ đến nữa!!
Meduse bị tức đến muốn nổ tung, bà ta lập tức dứt khoát biến đi, không ở lại phút giây nào nữa.
Cái tên đó!!!! Đợi bà ta hồi sinh lại rồi, nhất định người đầu tiên giết, sẽ là hắn!!!
Tức chết mà!!!!!
Giang Bách Thần nhìn Meduse biến đi bằng nửa con mắt, hắn chẳng xem bà ta ra một phân lượng nào cả, trong mắt hắn, người có giá nhất, cũng chỉ là Chu Cẩm!
À không, hắn nói sai rồi, Chu Cẩm là vô giá mới đúng, và cũng có thể cô ấy là cô gái có giá trị cao nhất mà hắn từng gặp.
Trong mắt hắn, chưa từng có thứ gì đáng giá như cô ấy!!! Đáng giá tới mức... khiến hắn... lần đầu tiên muốn cướp cô ấy về bên cạnh...
Giang Bách Thần rũ mắt, chợt nhớ đến nụ cười của Chu Cẩm lúc nãy khi nhìn hắn, lòng lại rộn lên từng cơn....
Nụ cười ấy... lần đầu tiên... là dành trọn vẹn cho Giang Bách Thần hắn!!!!
Nghĩ nghĩ, một chút.... Giang Bách Thần lại ngẩng đầu lên, trong đáy mắt hiện lên tia kiên quyết, em trai, lần này.... để xem thử, em giữ được cô ấy hay không!
Nhớ đến lời Meduse nói lúc nãy, Giang Bách Thần cong môi cười, phe ư ? Hắn chỉ thừa nhận hắn là người Ma tộc mà thôi, chứ chưa từng nói mình là người của Ma giới! Càng chưa từng chung phe với bà ta!
Hắn không chối bỏ mình là người Ma tộc, bởi đó là nửa dòng máu hắn mang trong người, nửa dòng máu còn lại của hắn! Chính là tiên! Là chòm sao Xà Phu!!!
Giang Bách Thần từ trước đến giờ chưa bao giờ nghiêng về phe nào, hắn lúc nào cũng đứng giữa, chưa bao giờ tự mình chọn.
Thế nhưng lần này.... hắn đã có lựa chọn rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.