Chương 380: Có Anh Ở Đây Rồi!
PJH
20/11/2019
* Từ sau Tiêu sẽ đổi cách xưng hô sang thành A Mặc và Cẩm nhi
nhé! Vì cứ gọi cả tên lẫn họ nghe xa cách quá :)))*
--------...-----------
Diệp Mặc bế Chu Cẩm về phòng, đắp chăn lên cho cô, nhìn khuôn mặt thất thần của cô mà cảm thấy đau lòng.
Anh giơ tay lên vuốt ve mái tóc của cô, nói:
- Cẩm nhi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngoan, ngủ một chút đi!
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc, lên tiếng:
- Vậy còn A Hàm, em ấy....
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Mặc liền cắt ngang:
- Đừng lo, có Triết Hạn ở đó, cô ấy sẽ không sao đâu!!!
Chu Cẩm nghĩ một chút, gật đầu theo, cũng phải, có Triết Hạn chữa trị, A Hàm nhất định sẽ không sao.
Cô nắm lấy tay Diệp Mặc, đan những ngón tay mình vào trong, lên tiếng:
- A Mặc!!!! Có phải em rất yếu đuối không? Em không thể đứng trước mặt hắn được, thậm chí khi đó bản thân em còn run sợ, em.... đã sợ hãi hắn ta... rất nhiều.
Diệp Mặc chớp mi, giọng trầm ấm nói:
- Không đâu! Em đã làm rất tốt, ai cũng có nỗi sợ riêng, đâu ai dám đối diện với nó chứ? Em dám đứng trước mặt và nói với hắn, Cẩm nhi, em đã rất dũng cảm rồi.... thật đấy!!!!
Nói rồi, Diệp Mặc thuận người hướng tới, ôm lất Chu Cẩm vào lòng, cúi người hôn lên trán cô, giọng thì thầm:
- Đừng sợ!!! Có anh ở đây rồi!
Chu Cẩm cũng vòng tay ôm chặt lấy anh, dúi mặt mình vào hõm cô Diệp Mặc, hít hà lấy hơi thở của anh, cô cảm giác chỉ có làm như vậy, bản thân mới có thể cảm thấy an toàn hơn.
Diệp Mặc!!! Có anh ở đây!! Thật tốt!
Chỉ là, em không dám nghĩ, rằng những điều Lục Thất Sinh nói sẽ thành sự thật, em sợ, chính chúng ta rồi phải chia xa.
Em muốn bên cạnh anh, muốn lúc nào cũng được anh ôm lấy và che chở, em mệt mỏi lắm, em sợ lắm, em chỉ muốn được ở trong lòng anh, cảm nhận lấy anh... em... không muốn biết đến chuyện thế giới bên ngoài nữa...
Chu Cẩm thừa nhận, bản thân cô rất tham luyến Diệp Mặc, tham luyến hơi thở ấm áp và sự yêu thương của anh, cô thiếu thốn cái đó từ rất lâu và khi có anh, cô lại ham muốn nó vô tận.
Chu Cẩm ôm chặt lấy người Diệp Mặc, tự nhủ:
- A Mặc! Rồi sẽ có một ngày, giông tố sẽ đi qua, em sẽ nắm tay anh đi trên con đường hạnh phúc! Đợi em, em nhất định sẽ mạnh hơn, em nhất định chiến thắng được nỗi sợ hãi, sự yếu đuối của bản thân! Em.... nhất định sẽ mãi nắm chặt lấy anh.... không xa rời....
--------...-----------
Diệp Mặc bế Chu Cẩm về phòng, đắp chăn lên cho cô, nhìn khuôn mặt thất thần của cô mà cảm thấy đau lòng.
Anh giơ tay lên vuốt ve mái tóc của cô, nói:
- Cẩm nhi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngoan, ngủ một chút đi!
Chu Cẩm nhìn Diệp Mặc, lên tiếng:
- Vậy còn A Hàm, em ấy....
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Mặc liền cắt ngang:
- Đừng lo, có Triết Hạn ở đó, cô ấy sẽ không sao đâu!!!
Chu Cẩm nghĩ một chút, gật đầu theo, cũng phải, có Triết Hạn chữa trị, A Hàm nhất định sẽ không sao.
Cô nắm lấy tay Diệp Mặc, đan những ngón tay mình vào trong, lên tiếng:
- A Mặc!!!! Có phải em rất yếu đuối không? Em không thể đứng trước mặt hắn được, thậm chí khi đó bản thân em còn run sợ, em.... đã sợ hãi hắn ta... rất nhiều.
Diệp Mặc chớp mi, giọng trầm ấm nói:
- Không đâu! Em đã làm rất tốt, ai cũng có nỗi sợ riêng, đâu ai dám đối diện với nó chứ? Em dám đứng trước mặt và nói với hắn, Cẩm nhi, em đã rất dũng cảm rồi.... thật đấy!!!!
Nói rồi, Diệp Mặc thuận người hướng tới, ôm lất Chu Cẩm vào lòng, cúi người hôn lên trán cô, giọng thì thầm:
- Đừng sợ!!! Có anh ở đây rồi!
Chu Cẩm cũng vòng tay ôm chặt lấy anh, dúi mặt mình vào hõm cô Diệp Mặc, hít hà lấy hơi thở của anh, cô cảm giác chỉ có làm như vậy, bản thân mới có thể cảm thấy an toàn hơn.
Diệp Mặc!!! Có anh ở đây!! Thật tốt!
Chỉ là, em không dám nghĩ, rằng những điều Lục Thất Sinh nói sẽ thành sự thật, em sợ, chính chúng ta rồi phải chia xa.
Em muốn bên cạnh anh, muốn lúc nào cũng được anh ôm lấy và che chở, em mệt mỏi lắm, em sợ lắm, em chỉ muốn được ở trong lòng anh, cảm nhận lấy anh... em... không muốn biết đến chuyện thế giới bên ngoài nữa...
Chu Cẩm thừa nhận, bản thân cô rất tham luyến Diệp Mặc, tham luyến hơi thở ấm áp và sự yêu thương của anh, cô thiếu thốn cái đó từ rất lâu và khi có anh, cô lại ham muốn nó vô tận.
Chu Cẩm ôm chặt lấy người Diệp Mặc, tự nhủ:
- A Mặc! Rồi sẽ có một ngày, giông tố sẽ đi qua, em sẽ nắm tay anh đi trên con đường hạnh phúc! Đợi em, em nhất định sẽ mạnh hơn, em nhất định chiến thắng được nỗi sợ hãi, sự yếu đuối của bản thân! Em.... nhất định sẽ mãi nắm chặt lấy anh.... không xa rời....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.