Chương 175: Công chúa Tây Vực!
PJH
05/11/2019
Cuộc nói chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, mọi người ai nấy chia nhau ra ngoài với nhiều điều ngạc nhiên suy nghĩ.
Trong phòng chỉ còn Mạc Tĩnh và Lục Mã Tự, nhìn hắn mặt mày nghiêm trọng, Mạc Tĩnh cười mỉm, cô đưa tay nhéo hai má của hắn thành hình vòng cung như đang cười, nói:
- Chàng đừng ủ rũ nữa được không? Cười lên chút đi! Không phải ta vẫn còn ở đây sao?
Lục Mã Tự nắm lấy hai tay cô, hắn thâm tình nhìn Mạc Tĩnh, nghiêm túc lên tiếng:
- Tĩnh nhi, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng xảy ra chuyện!
Mạc Tĩnh mím môi, cô gật đầu:
- Ừm!
Nói rồi, Lục Mã Tự ôm lấy cô, Mạc Tĩnh cũng nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, kì thực... không phải là cô không tin hắn không bảo vệ nổi mình, chỉ là..... cuộc chiến này vốn dĩ là cuộc tranh đấu giữa những vị thần với nhau, Lục Mã Tự chỉ là một con người, làm sao có thể chống lại được chứ?
Đừng hi vọng quá xa xôi, ngay cả cô đây, mỗi lần biến đổi thành Phượng Hoàng, cô đều không nhớ chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn như biến thành một kẻ khác vậy.
Sức mạnh đó thật sự quá lớn, nó khiến cô không tự điều khiển được mình.
Bây giờ còn phải đi tìm các chòm sao hộ vệ, tương lai phía trước... thật sự rất khó lòng đoán được......
----------...---------...--------------
Chiều hôm đó, Mạc Tĩnh đến phòng bí mật của mình, cô muốn tìm một số sách liên quan đến các chòm sao hộ vệ, cô nghĩ có thể Phượng Tịnh Y có ghi chép về chúng.
Ở thời hiện đại, cô cũng biết đến các cung hoàng đạo, nhưng cũng chỉ là biết tên, làm gì biết chúng như thế nào.
Mạc Tĩnh mày mò một hồi lâu, mới ra vài cuốn có ghi chép về các chòm sao của Thiên giới. Một cuốn khác ghi về những chòm sao hộ vệ của các tộc tiên.
Mạc Tĩnh đặt những cuốn sách lên bàn, đang muốn đọc thì cửa đột nhiên mở ra, một người bước vào.
Mạc Tĩnh quay đầu nhìn, ngạc nhiên lên tiếng:
- Bạch Lẫm?
Bạch Lẫm tiến vào, cô vẫn như thường lệ mang một chiếc mặt nạ đen che một bên con mắt, nhìn thấy Mạc Tĩnh, liền cúi đầu cung kính đáp:
- Tiểu thư!
Mạc Tĩnh bảo cô ngồi xuống, rồi nói:
- Bạch Hiểu chỉ cho ngươi ta đang ở đây sao?
Bạch Lẫm gật đầu, sau đó hỏi:
- Tiểu thư, nô tỳ tới có việc muốn hỏi người! Người đã gặp Nhu Hoán rồi phải không?
Mạc Tĩnh nhìn cô, lên tiếng:
- Phải, ta gặp rồi!
- Vậy.... đệ ấy vẫn tốt chứ? - Bạch Lẫm hỏi tiếp.
Mạc Tĩnh gật đầu, trả lời:
- Rất tốt! Hắn làm Thái tử, cuộc sống vô cùng bình yên, cũng vẫn không biết đến sự tồn tại của ngươi.
Bạch Lẫm nghe xong liền cười trừ:
- Như vậy thì tốt quá, cứ sống vui vẻ và tốt đẹp như thế, nô tỳ yên tâm rồi!
Mạc Tĩnh nắm lấy tay Bạch Lẫm, lên tiếng:
- A Lẫm, ngươi thật sự không muốn nghĩ đến việc giành lại Tây Vực sao? Nhu Hoán không biết sự thật, nó đang là con hổ con trong một hang rắn độc.
Bạch Lẫm lắc đầu, cô mím môi, đáp:
- Tiểu thư, nô tỳ chưa từng nghĩ sẽ lấy lại Tây Vực, sự việc năm đó, cứ để nó qua vậy đi, bây giờ, có thể thấy nó sống tốt, Bạch Lẫm đã rất vui rồi!
Đúng vậy, Bạch Lẫm là công chúa Tây Vực, hay nói đúng hơn, cô ấy từng là công chúa của Tây Vực.
Phụ hoàng và mẫu hậu của Bạch Lẫm là hoàng đế và hoàng hậu đời trước của Tây Vực.
Hai người sinh ra Bạch Lẫm vừa tròn 7 tuổi thì bị ám sát, em ruột của cha Bạch Lẫm - Nhu Nhiên (hiện giờ) tính kế âm mưu cướp ngôi, cha mẹ thì chết, Bạch Lẫm chỉ mới là một đứa trẻ, hắn còn sợ gì mà không làm? Năm đó, hắn giết hết tất cả những người biết sự thật, bao gồm cả Bạch Lẫm, lúc ấy, một nô tỳ đã được lệnh đưa Bạch Lẫm chạy trốn, nhưng nửa đường vì đánh lạc hướng cho Bạch Lẫm mà cũng bị sát hại.
Một đứa bé 7 tuổi khi đó, đứa bé chỉ vừa đi vững, chỉ vừa nói vững cũng chỉ vừa biết suy nghĩ là gì, nó cứ chạy thẳng, chạy thẳng về phía trước, vì không muốn chết mà đã dũng cảm chạy trốn khỏi sự truy lùng của đám thích khách, vượt cả biên giới, sang đến nước Hán.
Bạch Lẫm trở thành một đứa trẻ mồ côi, cô gặp được Mạc Tĩnh ở một khu phố ăn xin khi Mạc Tĩnh vừa đến cổ đại, được cô thu nhận.
Bạch Lẫm lớn lên trong giang hồ, nơi mọi người giành giật nhau từng miếng ăn, miếng uống, vậy nên cũng có chút võ công, trong những năm lưu lạc nơi xứ người, cô tự học võ tự rèn luyện bản thân, sau này còn được một người cao thủ trong giang hồ dạy cho võ nghệ vô cùng cao.
Bạch Lẫm tên thật là Nhu Cương, từng là công chúa được sủng ái nhất tại Tây Vực, thế nhưng sau này, liền bị cho là đã chết, thi thể không tìm được, người Tây Vực đã để tang hơn một tuần cho cô!
Còn về Nhu Hoán, hắn là đệ đệ ruột của Bạch Lẫm, mẫu thân Bạch Lẫm lúc hạ sinh hắn không ngờ lại trúng ngày mình bị ám sát, lúc đem giấu Nhu Hoán, vô tình bị Nhu Nhiên cướp mất, cả đế quốc Tây Vực đều không biết Nhu Hoán là trưởng tôn của dòng tộc Tây Vực.
Sau này, Nhu NHiên theo điều kiện hợp lệ đăng lên làm vua, hoàng hậu của hắn hiện giờ lấy giả Nhu Hoán làm con mình đường đường chính chính làm bá chủ Tây Vực.
Bạch Lẫm từng nói, cô ghét Tây Vực, cô không muốn quay lại cái nơi đau thương ấy, nhưng vì luyến tiếc đệ đệ ruột chưa từng biết mặt mình, mà hằng năm đều cho người sang đó thăm dò tình hình của hắn.
Mạc Tĩnh đặt tên cho cô là Bạch Lẫm, Lẫm trong lẫm liệt, Lẫm trong lẫm phong, một đứa trẻ, trải qua bao giông tố của tuổi thơ, những điều đó nó quá lớn, quá khủng khiếp, nhưng cũng đồng thời quá dũng cảm. Cô hi vọng, Bạch Lẫm sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới với cái tên này, sống một cuộc đời oai phong, lẫm liệt.
Bạch Lẫm bao nhiêu năm trải qua giang hồ, cô có hận thù nhưng dần dần theo thời gian mà không còn, điều cô hi vọng bây giờ, là có thể nhìn thấy Nhu Hoán đăng cai ngôi vương thuận lợi, còn cô thì muốn ở mãi bên cạnh để bảo vệ Mạc Tĩnh.
Sống trong hận thù sẽ không hạnh phúc, cô tin, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, người làm điều sai trái, mọi kết cục rồi đều sẽ tự nhận lấy!
Vậy nên, cô không oán nữa, cũng không hận nữa, ông trời có mắt, nhất định sẽ cho đám người Nhu Nhiên nhận kết cục thảm nhất!
Trong phòng chỉ còn Mạc Tĩnh và Lục Mã Tự, nhìn hắn mặt mày nghiêm trọng, Mạc Tĩnh cười mỉm, cô đưa tay nhéo hai má của hắn thành hình vòng cung như đang cười, nói:
- Chàng đừng ủ rũ nữa được không? Cười lên chút đi! Không phải ta vẫn còn ở đây sao?
Lục Mã Tự nắm lấy hai tay cô, hắn thâm tình nhìn Mạc Tĩnh, nghiêm túc lên tiếng:
- Tĩnh nhi, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng xảy ra chuyện!
Mạc Tĩnh mím môi, cô gật đầu:
- Ừm!
Nói rồi, Lục Mã Tự ôm lấy cô, Mạc Tĩnh cũng nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn, kì thực... không phải là cô không tin hắn không bảo vệ nổi mình, chỉ là..... cuộc chiến này vốn dĩ là cuộc tranh đấu giữa những vị thần với nhau, Lục Mã Tự chỉ là một con người, làm sao có thể chống lại được chứ?
Đừng hi vọng quá xa xôi, ngay cả cô đây, mỗi lần biến đổi thành Phượng Hoàng, cô đều không nhớ chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn như biến thành một kẻ khác vậy.
Sức mạnh đó thật sự quá lớn, nó khiến cô không tự điều khiển được mình.
Bây giờ còn phải đi tìm các chòm sao hộ vệ, tương lai phía trước... thật sự rất khó lòng đoán được......
----------...---------...--------------
Chiều hôm đó, Mạc Tĩnh đến phòng bí mật của mình, cô muốn tìm một số sách liên quan đến các chòm sao hộ vệ, cô nghĩ có thể Phượng Tịnh Y có ghi chép về chúng.
Ở thời hiện đại, cô cũng biết đến các cung hoàng đạo, nhưng cũng chỉ là biết tên, làm gì biết chúng như thế nào.
Mạc Tĩnh mày mò một hồi lâu, mới ra vài cuốn có ghi chép về các chòm sao của Thiên giới. Một cuốn khác ghi về những chòm sao hộ vệ của các tộc tiên.
Mạc Tĩnh đặt những cuốn sách lên bàn, đang muốn đọc thì cửa đột nhiên mở ra, một người bước vào.
Mạc Tĩnh quay đầu nhìn, ngạc nhiên lên tiếng:
- Bạch Lẫm?
Bạch Lẫm tiến vào, cô vẫn như thường lệ mang một chiếc mặt nạ đen che một bên con mắt, nhìn thấy Mạc Tĩnh, liền cúi đầu cung kính đáp:
- Tiểu thư!
Mạc Tĩnh bảo cô ngồi xuống, rồi nói:
- Bạch Hiểu chỉ cho ngươi ta đang ở đây sao?
Bạch Lẫm gật đầu, sau đó hỏi:
- Tiểu thư, nô tỳ tới có việc muốn hỏi người! Người đã gặp Nhu Hoán rồi phải không?
Mạc Tĩnh nhìn cô, lên tiếng:
- Phải, ta gặp rồi!
- Vậy.... đệ ấy vẫn tốt chứ? - Bạch Lẫm hỏi tiếp.
Mạc Tĩnh gật đầu, trả lời:
- Rất tốt! Hắn làm Thái tử, cuộc sống vô cùng bình yên, cũng vẫn không biết đến sự tồn tại của ngươi.
Bạch Lẫm nghe xong liền cười trừ:
- Như vậy thì tốt quá, cứ sống vui vẻ và tốt đẹp như thế, nô tỳ yên tâm rồi!
Mạc Tĩnh nắm lấy tay Bạch Lẫm, lên tiếng:
- A Lẫm, ngươi thật sự không muốn nghĩ đến việc giành lại Tây Vực sao? Nhu Hoán không biết sự thật, nó đang là con hổ con trong một hang rắn độc.
Bạch Lẫm lắc đầu, cô mím môi, đáp:
- Tiểu thư, nô tỳ chưa từng nghĩ sẽ lấy lại Tây Vực, sự việc năm đó, cứ để nó qua vậy đi, bây giờ, có thể thấy nó sống tốt, Bạch Lẫm đã rất vui rồi!
Đúng vậy, Bạch Lẫm là công chúa Tây Vực, hay nói đúng hơn, cô ấy từng là công chúa của Tây Vực.
Phụ hoàng và mẫu hậu của Bạch Lẫm là hoàng đế và hoàng hậu đời trước của Tây Vực.
Hai người sinh ra Bạch Lẫm vừa tròn 7 tuổi thì bị ám sát, em ruột của cha Bạch Lẫm - Nhu Nhiên (hiện giờ) tính kế âm mưu cướp ngôi, cha mẹ thì chết, Bạch Lẫm chỉ mới là một đứa trẻ, hắn còn sợ gì mà không làm? Năm đó, hắn giết hết tất cả những người biết sự thật, bao gồm cả Bạch Lẫm, lúc ấy, một nô tỳ đã được lệnh đưa Bạch Lẫm chạy trốn, nhưng nửa đường vì đánh lạc hướng cho Bạch Lẫm mà cũng bị sát hại.
Một đứa bé 7 tuổi khi đó, đứa bé chỉ vừa đi vững, chỉ vừa nói vững cũng chỉ vừa biết suy nghĩ là gì, nó cứ chạy thẳng, chạy thẳng về phía trước, vì không muốn chết mà đã dũng cảm chạy trốn khỏi sự truy lùng của đám thích khách, vượt cả biên giới, sang đến nước Hán.
Bạch Lẫm trở thành một đứa trẻ mồ côi, cô gặp được Mạc Tĩnh ở một khu phố ăn xin khi Mạc Tĩnh vừa đến cổ đại, được cô thu nhận.
Bạch Lẫm lớn lên trong giang hồ, nơi mọi người giành giật nhau từng miếng ăn, miếng uống, vậy nên cũng có chút võ công, trong những năm lưu lạc nơi xứ người, cô tự học võ tự rèn luyện bản thân, sau này còn được một người cao thủ trong giang hồ dạy cho võ nghệ vô cùng cao.
Bạch Lẫm tên thật là Nhu Cương, từng là công chúa được sủng ái nhất tại Tây Vực, thế nhưng sau này, liền bị cho là đã chết, thi thể không tìm được, người Tây Vực đã để tang hơn một tuần cho cô!
Còn về Nhu Hoán, hắn là đệ đệ ruột của Bạch Lẫm, mẫu thân Bạch Lẫm lúc hạ sinh hắn không ngờ lại trúng ngày mình bị ám sát, lúc đem giấu Nhu Hoán, vô tình bị Nhu Nhiên cướp mất, cả đế quốc Tây Vực đều không biết Nhu Hoán là trưởng tôn của dòng tộc Tây Vực.
Sau này, Nhu NHiên theo điều kiện hợp lệ đăng lên làm vua, hoàng hậu của hắn hiện giờ lấy giả Nhu Hoán làm con mình đường đường chính chính làm bá chủ Tây Vực.
Bạch Lẫm từng nói, cô ghét Tây Vực, cô không muốn quay lại cái nơi đau thương ấy, nhưng vì luyến tiếc đệ đệ ruột chưa từng biết mặt mình, mà hằng năm đều cho người sang đó thăm dò tình hình của hắn.
Mạc Tĩnh đặt tên cho cô là Bạch Lẫm, Lẫm trong lẫm liệt, Lẫm trong lẫm phong, một đứa trẻ, trải qua bao giông tố của tuổi thơ, những điều đó nó quá lớn, quá khủng khiếp, nhưng cũng đồng thời quá dũng cảm. Cô hi vọng, Bạch Lẫm sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới với cái tên này, sống một cuộc đời oai phong, lẫm liệt.
Bạch Lẫm bao nhiêu năm trải qua giang hồ, cô có hận thù nhưng dần dần theo thời gian mà không còn, điều cô hi vọng bây giờ, là có thể nhìn thấy Nhu Hoán đăng cai ngôi vương thuận lợi, còn cô thì muốn ở mãi bên cạnh để bảo vệ Mạc Tĩnh.
Sống trong hận thù sẽ không hạnh phúc, cô tin, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, người làm điều sai trái, mọi kết cục rồi đều sẽ tự nhận lấy!
Vậy nên, cô không oán nữa, cũng không hận nữa, ông trời có mắt, nhất định sẽ cho đám người Nhu Nhiên nhận kết cục thảm nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.