Chương 333: Cuộc Chiến Giữa Những Vị Thần! (1)
PJH
17/11/2019
*Mọi người có hỏi là TRiết Như đi qua cánh cửa đến không gian ý thức của Chu Cẩm để làm gì mà không
thấy xuất hiện, thì Tiêu sẽ trả lời một chút. Cô ấy chỉ là
chìa khóa để mở cánh cửa đưa những người khác dễ dàng vào
và thoát ra ngoài mà thôi. Cơ bản khi cô ấy mở được cửa, thì
đã ngất rồi. Chân thân theo vào cơ thể Chu Cẩm và duy trì khả
năng mở cổng ý thức, nên không xuất hiện ở đâu đâu nhé! *
---------...-------------...-----------
Diệp Mặc liên tục tung chiêu về phía Aesclepius nhưng hắn đều có thể nhẹ nhàng cản lại được, mọi chiêu thức giữa hai người đều có sức sát thương lớn, vậy nên chỉ cần trúng một đòn, dù là ai cũng không chống đỡ nổi.
Đương nhiên đối với một vị thần có năng lực chữa lành vết thương như Aesclepius, bị thương có thể tự lành, Diệp Mặc gần như là không có cơ hội thắng.
Tình thế trước mắt, nói so với ai, thì Diệp Mặc chính là người hoàn toàn lép vế trước Aesclepius.
Thế nhưng anh vẫn không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục dùng mọi thứ mình có mà đánh.
Một cú đá vừa được tung ra, người nhận nó chính là Diệp Mặc, trúng phải chiêu thức, anh liền bị hất văng ra xa.
Vì bị đá trúng ngực, Diệp Mặc vừa đáp đất đã thổ huyết ra ngoài, cơ thể còn có chút run run không đứng dậy nổi.
Aesclepius thoải mái tiến đến gần, nhìn Diệp Mặc chật vật dưới đất mà cảm thấy hả giận hơn nhiều, lên tiếng chế giễu;
- Ngươi chỉ là một chòm sao hộ vệ thôi, dù ngươi mạnh nhất trong 12 chòm sao thì đã sao? Ngươi vẫn chưa đủ trình độ để đấu với một vị thần từng được đặt chân ở đỉnh Olimpia như ta đâu! Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Diệp Mặc lau vết máu khóe miệng, gầm gừ nói;
- Hôm nay ta có chết, ta cũng phải bắt ngươi thả cô ấy ra!
Aesclepius cười lớn:
- Ngươi thật là vọng tưởng đấy, nhưng cũng có chí khí lớn lắm, được, ta toại nguyện cho ngươi!
Nói rồi, Aesclepius dùng chiêu đánh tới, Diệp Mặc mím môi, dùng hai tay cản lại.
Sức lực của Aesclepius quá lớn, cơ thể Diệp Mặc lại vừa bị chấn thương, một đòn này căn bản là không chịu được.
Một lần nữa, Diệp Mặc bị đánh bật ra xa.
Đau đớn ôm ngực, DIệp Mặc bây giờ đến sức cũng không đứng lên được, chỉ có thể thở dốc nhìn Aesclepius đi gần lại.
Aesclepius nhoẻn miệng nhìn Diệp Mặc, nói:
- Ngươi là một chòm sao khá mạnh đấy, nhưng mà.... chừng đó vẫn chưa đủ đâu! Đừng vọng tưởng đánh bại một vị thần nào cả, đặc biệt là ta!
Nói rồi, Aesclepius giơ tay lên, trên tay xuất hiện một vòng tròn toàn khí màu tím, hắn nhìn Diệp Mặc, lên tiếng;
- Đánh với Zeus, có khi còn vui tay hơn nhiều!
Vừa dứt lời, Aesclepius liền tung chiêu đến chỗ Diệp Măc, anh nhắm mắt chờ đợi điều đó đến, cơ thể đã không còn sức nữa rồi, việc nhận lấy đòn đánh đó là không thể cản.
Nhưng, ngay khi vừa tới gần mặt Diệp Mặc, một lá chắn làm bằng sét đột nhiên hiện ra, chắn ngang chiêu thức của Aesclepius.
Từ đằng sau Aesclepius, vang lên tiếng nói:
- Vậy thì đánh với ta đi!
---------...-------------...-----------
Diệp Mặc liên tục tung chiêu về phía Aesclepius nhưng hắn đều có thể nhẹ nhàng cản lại được, mọi chiêu thức giữa hai người đều có sức sát thương lớn, vậy nên chỉ cần trúng một đòn, dù là ai cũng không chống đỡ nổi.
Đương nhiên đối với một vị thần có năng lực chữa lành vết thương như Aesclepius, bị thương có thể tự lành, Diệp Mặc gần như là không có cơ hội thắng.
Tình thế trước mắt, nói so với ai, thì Diệp Mặc chính là người hoàn toàn lép vế trước Aesclepius.
Thế nhưng anh vẫn không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục dùng mọi thứ mình có mà đánh.
Một cú đá vừa được tung ra, người nhận nó chính là Diệp Mặc, trúng phải chiêu thức, anh liền bị hất văng ra xa.
Vì bị đá trúng ngực, Diệp Mặc vừa đáp đất đã thổ huyết ra ngoài, cơ thể còn có chút run run không đứng dậy nổi.
Aesclepius thoải mái tiến đến gần, nhìn Diệp Mặc chật vật dưới đất mà cảm thấy hả giận hơn nhiều, lên tiếng chế giễu;
- Ngươi chỉ là một chòm sao hộ vệ thôi, dù ngươi mạnh nhất trong 12 chòm sao thì đã sao? Ngươi vẫn chưa đủ trình độ để đấu với một vị thần từng được đặt chân ở đỉnh Olimpia như ta đâu! Đúng là không biết tự lượng sức mình!
Diệp Mặc lau vết máu khóe miệng, gầm gừ nói;
- Hôm nay ta có chết, ta cũng phải bắt ngươi thả cô ấy ra!
Aesclepius cười lớn:
- Ngươi thật là vọng tưởng đấy, nhưng cũng có chí khí lớn lắm, được, ta toại nguyện cho ngươi!
Nói rồi, Aesclepius dùng chiêu đánh tới, Diệp Mặc mím môi, dùng hai tay cản lại.
Sức lực của Aesclepius quá lớn, cơ thể Diệp Mặc lại vừa bị chấn thương, một đòn này căn bản là không chịu được.
Một lần nữa, Diệp Mặc bị đánh bật ra xa.
Đau đớn ôm ngực, DIệp Mặc bây giờ đến sức cũng không đứng lên được, chỉ có thể thở dốc nhìn Aesclepius đi gần lại.
Aesclepius nhoẻn miệng nhìn Diệp Mặc, nói:
- Ngươi là một chòm sao khá mạnh đấy, nhưng mà.... chừng đó vẫn chưa đủ đâu! Đừng vọng tưởng đánh bại một vị thần nào cả, đặc biệt là ta!
Nói rồi, Aesclepius giơ tay lên, trên tay xuất hiện một vòng tròn toàn khí màu tím, hắn nhìn Diệp Mặc, lên tiếng;
- Đánh với Zeus, có khi còn vui tay hơn nhiều!
Vừa dứt lời, Aesclepius liền tung chiêu đến chỗ Diệp Măc, anh nhắm mắt chờ đợi điều đó đến, cơ thể đã không còn sức nữa rồi, việc nhận lấy đòn đánh đó là không thể cản.
Nhưng, ngay khi vừa tới gần mặt Diệp Mặc, một lá chắn làm bằng sét đột nhiên hiện ra, chắn ngang chiêu thức của Aesclepius.
Từ đằng sau Aesclepius, vang lên tiếng nói:
- Vậy thì đánh với ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.