Chương 388: Đâu Là Vấn Đề?
PJH
20/11/2019
Chu Cẩm bị anh hôn đến mơ màng, đến khi có tiếng ho khan vang lên, cô mới giật mình đẩy lùi anh ra.
Diệp phu nhân chỉ vừa ra ngoài gọi điện một chút thôi, vào thì đã thấy hai người ôm hôn nhau thắm thiết rồi!
Tưởng bọn nó hôn nhanh lắm, ai ngờ hôn lâu thế, vậy nên bà phải đánh động lên tiếng để dừng lại thôi!
Haizzz, Còn trẻ thật là tốt!!! T.T
Diệp phu nhân cười xòa, lên tiếng:
- Hì hì! Các con âu yếm cũng không cần nhanh như vậy, ta còn ở đây mà!
Câu nói của bà càng khiến Chu Cẩm vốn đã ngượng nay lại ngượng hơn, cô có chút xấu hổ cúi đầu.
Thấy vậy Diệp phu nhân liền đi lại nói:
- Đùa thôi, đây là nhà của mấy đứa, muốn làm gì thì làm! À phải, bên chỗ mẹ có chút việc, mẹ phải đi đây, Diệp Mặc! Mẹ đã đặt một bàn ăn, tối hai đứa cùng đi ăn, nhé!
Diệp Mặc gật đầu, lễ phép đáp:
- Dạ được, tối con sẽ dẫn cô ấy đi!
Diệp phu nhân cười vui vẻ, sau đó cầm túi xách chào tạm biệt rời đi.
Đợi bà đi xa, Chu Cẩm liền quay qua nhìn Diệp Mặc, lên tiếng:
- Anh học mấy trò lưu manh thế từ khi nào vậy? Hửm?
Diệp Mặc cười cong mắt, không nhanh không chậm đáp:
- Từ em!
Chu Cẩm nghe liền nhíu mày, cô lưu manh với hắn khi nào? Đừng có đổ vỏ bậy lên người cô nha!
- Em lưu manh lúc nào? Anh nói xem?- Chu Cẩm nhướng mày hỏi.
Diệp Mặc nhếch môi, tay vẫn để ở eo cô, sờ nắn vào làn da nhẵn nhụi, đáp:
- Được rồi, đừng nói vấn đề đó nữa, chúng ta nói chuyện lúc nãy đi!
- Chuyện nào?
- Cẩm nhi, chúng ta kết hôn đi! Anh nói thật đấy! - Diệp Mặc đột nhiên nghiêm túc hẳn, anh nhìn thẳng Chu Cẩm nói.
Chu Cẩm không ngốc, cô cũng nhận ra trong ánh mắt anh là lời thật lòng, thế nhưng... vẫn cứ có gì đó... làm cô không hài lòng..
Cuối cùng, quyết định lên tiếng:
- A Mặc, hiện đại của em không như cổ đại của anh, một câu nói của người khác là tùy tiện tổ chức đám cưới, ở thời đại này, hôn nhân dựa trên tiền đề tình yêu và sự tự nguyện, hơn cả là sự tin tưởng và tôn trọng cảm nhận của nhau, nó xuất phát từ hai phía, không phải là đơn phương!
Diệp Mặc có chút mờ mịt khi nghe Chu Cẩm nói, anh nhíu mày hỏi:
- Em không tự nguyên gả cho anh? Hay là không tin tưởng anh?
Chu Cẩm nghe liền lắc đầu, cô nhìn anh trả lời:
- Không phải em không tự nguyện, cũng không phải em không tin tưởng anh, A Mặc, tình cảm của chúng ta như thế nào không ai hiểu rõ hơn em và anh cả, nhưng mà.... muốn đi đến hôn nhân.... thì chưa được....
Chu Cẩm không hẳn là vì anh không cầu hôn cô mà tức giận, càng không phải vì không có hoa hay có quà... mà còn vì một nguyên nhân khác nữa.....
Cô nghĩ, bất cứ cô gái hiện đại nào cũng sẽ có nỗi băn khoăn đó giống như cô khi người mình yêu đột ngột nói kết hôn, chứ không riêng gì tư tưởng của cô cả!
Nhìn Diệp Mặc vẫn mù mịt, Chu Cẩm thở dài, cô gỡ tay của anh dưới vòng eo mình ra, nói:
- Có thể anh chưa quen với cách suy nghĩ ở thời đại này, hoặc cũng có thể là giống như anh nói, là do em nghĩ quá phức tạp, quá rườm rà, thế nhưng....A Mặc, anh vẫn chưa nhận ra đâu là vấn đề sao?
Nói rồi, Chu Cẩm xoay người đứng dậy, vừa mới đứng lên, Tử Hân liền từ trên lầu nhìn cô, nói vọng xuống:
- Tiểu thư, hai người đó đã tỉnh dậy rồi!
Diệp phu nhân chỉ vừa ra ngoài gọi điện một chút thôi, vào thì đã thấy hai người ôm hôn nhau thắm thiết rồi!
Tưởng bọn nó hôn nhanh lắm, ai ngờ hôn lâu thế, vậy nên bà phải đánh động lên tiếng để dừng lại thôi!
Haizzz, Còn trẻ thật là tốt!!! T.T
Diệp phu nhân cười xòa, lên tiếng:
- Hì hì! Các con âu yếm cũng không cần nhanh như vậy, ta còn ở đây mà!
Câu nói của bà càng khiến Chu Cẩm vốn đã ngượng nay lại ngượng hơn, cô có chút xấu hổ cúi đầu.
Thấy vậy Diệp phu nhân liền đi lại nói:
- Đùa thôi, đây là nhà của mấy đứa, muốn làm gì thì làm! À phải, bên chỗ mẹ có chút việc, mẹ phải đi đây, Diệp Mặc! Mẹ đã đặt một bàn ăn, tối hai đứa cùng đi ăn, nhé!
Diệp Mặc gật đầu, lễ phép đáp:
- Dạ được, tối con sẽ dẫn cô ấy đi!
Diệp phu nhân cười vui vẻ, sau đó cầm túi xách chào tạm biệt rời đi.
Đợi bà đi xa, Chu Cẩm liền quay qua nhìn Diệp Mặc, lên tiếng:
- Anh học mấy trò lưu manh thế từ khi nào vậy? Hửm?
Diệp Mặc cười cong mắt, không nhanh không chậm đáp:
- Từ em!
Chu Cẩm nghe liền nhíu mày, cô lưu manh với hắn khi nào? Đừng có đổ vỏ bậy lên người cô nha!
- Em lưu manh lúc nào? Anh nói xem?- Chu Cẩm nhướng mày hỏi.
Diệp Mặc nhếch môi, tay vẫn để ở eo cô, sờ nắn vào làn da nhẵn nhụi, đáp:
- Được rồi, đừng nói vấn đề đó nữa, chúng ta nói chuyện lúc nãy đi!
- Chuyện nào?
- Cẩm nhi, chúng ta kết hôn đi! Anh nói thật đấy! - Diệp Mặc đột nhiên nghiêm túc hẳn, anh nhìn thẳng Chu Cẩm nói.
Chu Cẩm không ngốc, cô cũng nhận ra trong ánh mắt anh là lời thật lòng, thế nhưng... vẫn cứ có gì đó... làm cô không hài lòng..
Cuối cùng, quyết định lên tiếng:
- A Mặc, hiện đại của em không như cổ đại của anh, một câu nói của người khác là tùy tiện tổ chức đám cưới, ở thời đại này, hôn nhân dựa trên tiền đề tình yêu và sự tự nguyện, hơn cả là sự tin tưởng và tôn trọng cảm nhận của nhau, nó xuất phát từ hai phía, không phải là đơn phương!
Diệp Mặc có chút mờ mịt khi nghe Chu Cẩm nói, anh nhíu mày hỏi:
- Em không tự nguyên gả cho anh? Hay là không tin tưởng anh?
Chu Cẩm nghe liền lắc đầu, cô nhìn anh trả lời:
- Không phải em không tự nguyện, cũng không phải em không tin tưởng anh, A Mặc, tình cảm của chúng ta như thế nào không ai hiểu rõ hơn em và anh cả, nhưng mà.... muốn đi đến hôn nhân.... thì chưa được....
Chu Cẩm không hẳn là vì anh không cầu hôn cô mà tức giận, càng không phải vì không có hoa hay có quà... mà còn vì một nguyên nhân khác nữa.....
Cô nghĩ, bất cứ cô gái hiện đại nào cũng sẽ có nỗi băn khoăn đó giống như cô khi người mình yêu đột ngột nói kết hôn, chứ không riêng gì tư tưởng của cô cả!
Nhìn Diệp Mặc vẫn mù mịt, Chu Cẩm thở dài, cô gỡ tay của anh dưới vòng eo mình ra, nói:
- Có thể anh chưa quen với cách suy nghĩ ở thời đại này, hoặc cũng có thể là giống như anh nói, là do em nghĩ quá phức tạp, quá rườm rà, thế nhưng....A Mặc, anh vẫn chưa nhận ra đâu là vấn đề sao?
Nói rồi, Chu Cẩm xoay người đứng dậy, vừa mới đứng lên, Tử Hân liền từ trên lầu nhìn cô, nói vọng xuống:
- Tiểu thư, hai người đó đã tỉnh dậy rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.