Chương 410: Diệp Mặc Lên Tiếng!
PJH
22/11/2019
Cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm, Sophia bá tước đã không kiềm
chế được nữa, nên hành động cực kỳ lỗ mãng, khuôn mặt cũng
bực tức méo mó, càng làm sự uy nghiêm lúc đầu của bà ta giảm đi!
Khả Như bên cạnh thấy vậy, cũng liền đứng lên nói:
- Sophia, Chu Cẩm nói đúng, tôi đã bàn chuyện với ba của A Mặc, ông ấy đã đồng ý gặp mặt Chu Cẩm rồi, với tính cách như vậy, tôi tin ông ấy sẽ yêu thích con bé ngay thôi. Hơn nữa trước giờ, ông ấy vốn không thích Lý Huyên!
Sophia bá tước quay phắt sang Khả Như, quát:
- Beatrice, cô im miệng cho ta! Ở đây cô không có quyền lên tiếng!
Khả Như nhếch môi, hơi cười mỉa đáp:
- Sophia, chị hình như quên rồi, tôi vốn mang dòng máu Trung Hoa, ở đất Trung Quốc này, tôi la người có quyền nhất, địa bàn của chị là ở Đức!
- Beatrice, cô...... - Sophia tức giận nhưng không thể làm gì, bà ta chỉ có thể đứng đó không ngừng nói lắp bắp.
Vốn từ có hạn khiến bà ta không thể mắng được bất cứ ai.
Thấy mình thất thế, Sophia bác tước liền lên tiếng:
- Ta chính là người lớn nhất, Diệp Mặc dù có quyền lực tới đâu cũng phải nghe lời ta, hắn nhất định phải cưới Lý Huyên!
Ngay sau lời nói của bà ta, chợt, một giọng trầm vang lên phía sau, mang theo âm điệu lạnh nhạt, nói:
- Ai nói là tôi phải kết hôn với Lý Huyên??
Lời nói của anh vô tình thu hút những người có mặt trong căn phòng ấy, họ nhanh chóng hướng mắt về phía cửa.
Lúc này, Diệp Mặc đứng thẳng người trước cửa, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người một.
Một tay anh đút vào trong túi, một tay khác tùy tiện để xuôi, Diệp Mặc ngẩng cao đầu, mím môi nhìn thẳng.
Khí chất vương giả tỏa ra xung quanh, thứ khí chất toát ra từ trong xương tủy bất chợt làm những người ở đây ngạc nhiên.
Diệp Mặc lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại nơi của Chu Cẩm, nhấc chân đi qua, anh đến trước mặt cô, hỏi:
- Đói chưa? Người phục vụ vẫn chưa dọn gì lên cho em ăn sao?
Chu Cẩm: "..."
Từ từ, có gì đó sai sai à! Anh đừng nói tỉnh như vậy được không?
Hiện giờ không phải lúc nói chuyện này đâu????
Chu Cẩm giật giật môi, nhìn Diệp Mặc lắc đầu, đáp:
- Không... chưa đói!
Diệp Mặc nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô, mỉm cười cưng chiều, khi nhìn ánh mắt cô hướng về người đối diện, anh liền nhớ đến còn một người khác nữa, liền quay đầu.
Đối mặt với Sophia, anh nhíu mày hỏi:
- Mẹ lớn, từ khi nào việc hôn nhân trọng đại của con đã tới phiên mẹ chọn vậy?
Sophia nhìn thẳng Diệp Mặc, mím môi nói:
- Đừng nói nhiều, con với cô ta mau chia tay đi, mẹ đã chọn Lý Huyên, con bé sẽ là con dâu xứng đáng với dòng tộc chúng ta!
Diệp Mặc híp mắt, lên tiếng:
- Lý Huyên là lựa chọn của mẹ, không phải của con, con sẽ không chọn cô ta!
Nói rồi, anh rút tay từ trong túi quần ra, lần mò chạm vào Chu Cẩm, nắm lấy lòng bàn tay cô, nói:
- Chu Cẩm mới là người mà con yêu!
Khả Như bên cạnh thấy vậy, cũng liền đứng lên nói:
- Sophia, Chu Cẩm nói đúng, tôi đã bàn chuyện với ba của A Mặc, ông ấy đã đồng ý gặp mặt Chu Cẩm rồi, với tính cách như vậy, tôi tin ông ấy sẽ yêu thích con bé ngay thôi. Hơn nữa trước giờ, ông ấy vốn không thích Lý Huyên!
Sophia bá tước quay phắt sang Khả Như, quát:
- Beatrice, cô im miệng cho ta! Ở đây cô không có quyền lên tiếng!
Khả Như nhếch môi, hơi cười mỉa đáp:
- Sophia, chị hình như quên rồi, tôi vốn mang dòng máu Trung Hoa, ở đất Trung Quốc này, tôi la người có quyền nhất, địa bàn của chị là ở Đức!
- Beatrice, cô...... - Sophia tức giận nhưng không thể làm gì, bà ta chỉ có thể đứng đó không ngừng nói lắp bắp.
Vốn từ có hạn khiến bà ta không thể mắng được bất cứ ai.
Thấy mình thất thế, Sophia bác tước liền lên tiếng:
- Ta chính là người lớn nhất, Diệp Mặc dù có quyền lực tới đâu cũng phải nghe lời ta, hắn nhất định phải cưới Lý Huyên!
Ngay sau lời nói của bà ta, chợt, một giọng trầm vang lên phía sau, mang theo âm điệu lạnh nhạt, nói:
- Ai nói là tôi phải kết hôn với Lý Huyên??
Lời nói của anh vô tình thu hút những người có mặt trong căn phòng ấy, họ nhanh chóng hướng mắt về phía cửa.
Lúc này, Diệp Mặc đứng thẳng người trước cửa, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người một.
Một tay anh đút vào trong túi, một tay khác tùy tiện để xuôi, Diệp Mặc ngẩng cao đầu, mím môi nhìn thẳng.
Khí chất vương giả tỏa ra xung quanh, thứ khí chất toát ra từ trong xương tủy bất chợt làm những người ở đây ngạc nhiên.
Diệp Mặc lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại nơi của Chu Cẩm, nhấc chân đi qua, anh đến trước mặt cô, hỏi:
- Đói chưa? Người phục vụ vẫn chưa dọn gì lên cho em ăn sao?
Chu Cẩm: "..."
Từ từ, có gì đó sai sai à! Anh đừng nói tỉnh như vậy được không?
Hiện giờ không phải lúc nói chuyện này đâu????
Chu Cẩm giật giật môi, nhìn Diệp Mặc lắc đầu, đáp:
- Không... chưa đói!
Diệp Mặc nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô, mỉm cười cưng chiều, khi nhìn ánh mắt cô hướng về người đối diện, anh liền nhớ đến còn một người khác nữa, liền quay đầu.
Đối mặt với Sophia, anh nhíu mày hỏi:
- Mẹ lớn, từ khi nào việc hôn nhân trọng đại của con đã tới phiên mẹ chọn vậy?
Sophia nhìn thẳng Diệp Mặc, mím môi nói:
- Đừng nói nhiều, con với cô ta mau chia tay đi, mẹ đã chọn Lý Huyên, con bé sẽ là con dâu xứng đáng với dòng tộc chúng ta!
Diệp Mặc híp mắt, lên tiếng:
- Lý Huyên là lựa chọn của mẹ, không phải của con, con sẽ không chọn cô ta!
Nói rồi, anh rút tay từ trong túi quần ra, lần mò chạm vào Chu Cẩm, nắm lấy lòng bàn tay cô, nói:
- Chu Cẩm mới là người mà con yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.