Phượng Hoàng Lửa

Chương 109: Gặp Gỡ Người Cùng Loài!

PJH

31/10/2019

Bạch Hiểu và Thẩm Lân đi ở bên ngoài, hai người tìm một số cây khô, chất thành từng đống.

Thẩm Lân bên cạnh vừa gom lại vừa nói:

- Bạch Hiểu, chúng ta để Mạc Tĩnh tỷ trong đó một mình, sẽ không sao chứ?

Bạch Hiểu cách đó không xa nhìn về phía hang động, rồi nhìn Thẩm Lân, nói:

- Không sao đâu, bà ta biết cách chữa trị cho tiểu thư, nếu như muốn làm hại người, thì sẽ không cứu người rồi!

Thẩm Lân gật đầu hiểu ý, sau đó lại hỏi:

- Nhưng bà ta là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện giữa chốn hoang vu này chứ, lại còn ở một mình nữa! Bà ta không sợ mấy con vật ngoài kia à!

Bạch Hiểu cốc vào đầu Thẩm Lân một cái, nói:

- Ngươi hỏi nhiều quá, lo gom củi mang về động đi!

Thẩm Lân bĩu môi, cúi đầu làm việc tiếp.

Bạch Hiểu ánh mắt xa xăm, trong lòng cô cũng đang nghĩ về việc đó đây.

Một người có khả năng đuổi những con rắn kia mà không cần tốn sức lực, một người một mình sống trên núi Thanh Sơn lại không hề sợ những thứ kì bí trên này, lai lịch của bà ta, rốt cuộc là gì?

--------...-----------...--------------

"Tích" "Tích", tiếng nước nhỏ giọt vang lên....

Mạc Tĩnh nhíu chân mày, động đậy mở mắt, đầu cô choáng váng, mọi thứ trước mắt đều mờ mờ không nhìn rõ.

Mạc Tĩnh lắc lắc đầu mình, cố gắng nhìn nhận cảnh vật rõ hơn.

- Cô nương, tỉnh dậy rồi à? - Một tiếng nói truyền đến từ bên cạnh.

Mạc Tĩnh quay đầu nhìn sang, khi thấy khuôn mặt quen thuộc, cô không khỏi nhíu mày, hỏi:

- Bà là ai? - Nói xong, Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, rồi nhìn bà ta, hỏi tiếp:

- Tại sao tôi lại ở đây? Bạch Hiểu và Thẩm Lân đâu?



Mạc Tĩnh bây giờ mới nhìn rõ, mình đang ở trong một cái hang động, diện tích khá lớn, có hơi tối một chút nhưng vẫn đủ sáng để nhìn rõ mọi thứ.

Trên trần động còn có những giọt nước bị đóng băng, chứng tỏ nhiệt độ ở đây rất thấp.

Nhưng khi nhìn cụ già kia, mặc dù toàn thân mặc đồ mỏng manh nhưng gương mặt vẫn hồng hào đến vậy.

Người này, không biết lạnh sao?

Trước câu hỏi dồn dập của Mạc Tĩnh, cụ già kia không tỏ nhiều thái độ, bà vừa thổi lửa vừa điềm tĩnh trả lời:

- Ta là Hạch Hiền, còn đây là nơi ở của ta!

Mạc Tĩnh gắng người ngồi dậy, nhìn Hạch Hiền, một lần nữa lên giọng:

- Bạch Hiểu và Thẩm Lân đâu? Những người đi cùng với tôi tại sao không có ở đây!

Hạch Hiền đang đun lửa, bà bỏ hết số củi trên tay mình vào ngọn lửa, sau đó đi đến chỗ Mạc Tĩnh, ngồi xuống, hỏi:

- Có vẻ như cô rất đề phòng ta?

Mạc Tĩnh lạnh nhạt đáp:

- Đối với người xuất hiện giữa núi Thanh Sơn nguy hiểm này, có ai lại không đề phòng?

Hạch Hiền cười mỉm, nhìn thẳng Mạc Tĩnh, nói:

- Yên tâm đi, ta không làm hại các người đâu! Người của cô ở phía ngoài kia, đang đi tìm củi! - Vừa nói, Hạch Hiền vừa liếc mắt ra phía cửa hang.

Mạc Tĩnh nhìn Hạch Hiền, lại hỏi:

- Trên đời này đâu có ai cho không ai thứ gì, bà cứu tôi, là có mục đích, đúng không?

Hạch Hiền cười lớn, bà đứng dậy nhìn Mạc Tĩnh từ trên cao, trả lời:

- Cô nương, cô quá đa nghi rồi đấy! Tôi cứu cô là chuyện mà bất cứ người nào gặp phải tình huống đó đều sẽ làm! Dù hôm nay không phải là cô, mà là kẻ khác, Hạch Hiền tôi thấy vẫn sẽ không khoanh tay làm ngơ!

Mạc Tĩnh nhìn bà từ trên xuống dưới, nhìn mái tóc màu trắng như tuyết của Hạch Hiền, rồi lại nhìn trang phục trên người bà ta, không vòng vo lên tiếng hỏi:



- Bà mặc đồ ít như vậy, không lạnh sao?

Hạch Hiền đi vài bước, cố gắng tỏ ra mình bình tĩnh, nhìn thì thấy rất bình thường, tuy nhiên cánh tay trong thoáng chốc có chút dừng lại, hệt như không nghĩ sẽ bị hỏi câu này, hành động nhỏ ấy lại không thể thoát khỏi mắt Mạc Tĩnh.

Hạch Hiền nhìn Mạc Tĩnh, lại ngồi xuống trở lại, điềm tĩnh trả lời:

- Không phải cô nương cũng mặc rất ít sao? - Vừa nói, Hạch Hiền còn đặc biệt liếc nhìn y phục trên người của cô.

"..."

Ha! Đây là lần đầu tiên cô hỏi người khác mà lại bị úp sọt trở lại đấy!

Trả lời thế méo nào được nhỉ?

Chẳng nhẽ lại bảo cái thân thể này có bệnh, trời đông không thấy lạnh sao? Hay nói quịt toẹt ra cô là người tộc Phượng Hoàng, nên không sợ cái lạnh?

Kiểu nào người ngu cũng nghe ra được là có vấn đề cả.

Mạc Tĩnh dời mắt đi chỗ khác, hỏi không ra được kết quả, cô cũng chẳng thể bắt ép người ta, níu kéo chỉ gây thêm phiền phức cho mình mà thôi.

Nhưng ngay lúc cô tưởng rằng sẽ không nghe được gì, thì đột nhiên Hạch Hiền ở bên cạnh lại lên tiếng:

- Cũng phải thôi, một tộc như Phượng Hoàng, trong người có lửa thì làm sao có thể lạnh được chứ!

Cả người Mạc Tĩnh trong phút chốc chấn động, cô mở to mắt, đôi con ngươi hiện lên sự ngạc nhiên. Cô quay phắt đầu lại nhìn Hạch Hiền, bà ta cũng nghênh đón ánh mắt của cô, không chút e dè.

Mặt Mạc Tĩnh lạnh tanh, cô mím môi, lên tiếng hỏi:

- Rốt cuộc bà là ai?

Hạch Hiền cười mỉm, bà không trả lời ngay lập tức, mà đứng dậy, đi đến chỗ ngọn lửa. Hạch Hiền đứng nhìn ngọn lửa đang cháy, rồi đưa tay vụt ngang qua, ngay lập tức, ngọn lửa bị dập tắt hoàn toàn.

Mạc Tĩnh ngồi nhìn từ xa, trong lòng cô "lộp bộp" vài tiếng. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, là điều mà cô không hề muốn trở thành thật một chút nào.

Kẻ này, chẳng lẽ là.....

Sau đó, Hạch Hiền quay sang nhìn Mạc Tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, trả lời:

- Người của Băng Tộc, Hạch Hiền, hân hạnh gặp mặt, đời phượng hoàng cuối cùng của Phượng Tộc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook