Chương 272: Gặp Mặt Chung Tử Hân!
PJH
15/11/2019
Chu Cẩm nhìn thân thể không có vết thương nào, cũng không cảm thấy đau nhức gì, liền nói:
- Tôi làm gì có bị thương đâu?
Hướng Hàm nói ra rồi mới biết mình lỡ miệng, cô vội sửa lời:
- À không, không phải đâu! Chu tiểu thư, là như vậy, cô đột nhiên bị ngất đi.... Diệp tổng đã gọi bác sỹ đến, ông ấy nói.... cô bị thiếu máu... thiếu dinh dưỡng nhiều....nên mới ngất đi... cần phải ăn nhiều đồ có chất dinh dưỡng cao mới được! Nhất là những canh bổ máu đó!
Chu Cẩm nghe Hướng Hàm giải thích xong, đầu óc cũng bị quay cuồng theo, cô nói:
- Hả? Bị thiếu máu?? Thiếu dinh dưỡng? Tôi sao?
Vừa nói, Chu Cẩm vừa chỉ vào mình, nhìn Hướng Hàm đính chính.
Hướng Hàm lỡ đâm lao thì phải theo lao, vội vã gật đầu:
- Đúng vậy! Chính bác sỹ đã dặn tôi nấu canh này cho cô mà!
Chu Cẩm thắc mắc suy nghĩ, cô từ nhỏ đến giờ chưa từng bị những thứ đó.
Chu gia là nhà thế nào chứ? Bữa cơm của gia đình cô còn chất lượng gấp nhiều lần những bữa cơm cao cấp nữa đó!
Thiếu máu, thiếu dinh dưỡng thế nào được?
Hướng Hàm biêt Chu Cẩm nghi ngờ, cô vội cầm bát canh lên, nói:
- Được rồi, Chu tiểu thư, cô mau ăn đi cho nóng!
Bị ép buộc cầm muỗng, Chu Cẩm đành phải gạt qua mọi ý nghĩ, bắt đầu múc từng muỗng canh lên uống!
Ngay lúc này, cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, Chung Tử Hân cầm theo khay đựng ly sữa bước vào.
Chu Cẩm ngạc nhiên nhìn cô ta, trong đầu lại xẹt qua những đoạn ký ức:
- Tiểu thư, người nghe nô tỳ nói... đứa bé... mất rồi!
- Tiểu thư, được làm nô tỳ bên cạnh người, là niềm hạnh phúc lớn lao của Bạch Hoa!
- Đừng, Bạch Hoa... người đừng như vậy... mở mắt ra đi...
Hàng loạt những cảnh ấy lại lướt qua đầu Chu Cẩm, khiến cô nhíu mày.
Tuy nhiên, lần này lại là những ký ức về một cô gái tên Bạch Hoa và một cô gái khác, được cô ấy gọi là.... tiểu thư?
Xưng hô thời cổ đại sao??
Hơn cả điều ấy, Chu Cẩm ngạc nhiên hơn là.... lần nhìn thấy những cảnh này.... đầu cô.... không hề đau??
- Tôi làm gì có bị thương đâu?
Hướng Hàm nói ra rồi mới biết mình lỡ miệng, cô vội sửa lời:
- À không, không phải đâu! Chu tiểu thư, là như vậy, cô đột nhiên bị ngất đi.... Diệp tổng đã gọi bác sỹ đến, ông ấy nói.... cô bị thiếu máu... thiếu dinh dưỡng nhiều....nên mới ngất đi... cần phải ăn nhiều đồ có chất dinh dưỡng cao mới được! Nhất là những canh bổ máu đó!
Chu Cẩm nghe Hướng Hàm giải thích xong, đầu óc cũng bị quay cuồng theo, cô nói:
- Hả? Bị thiếu máu?? Thiếu dinh dưỡng? Tôi sao?
Vừa nói, Chu Cẩm vừa chỉ vào mình, nhìn Hướng Hàm đính chính.
Hướng Hàm lỡ đâm lao thì phải theo lao, vội vã gật đầu:
- Đúng vậy! Chính bác sỹ đã dặn tôi nấu canh này cho cô mà!
Chu Cẩm thắc mắc suy nghĩ, cô từ nhỏ đến giờ chưa từng bị những thứ đó.
Chu gia là nhà thế nào chứ? Bữa cơm của gia đình cô còn chất lượng gấp nhiều lần những bữa cơm cao cấp nữa đó!
Thiếu máu, thiếu dinh dưỡng thế nào được?
Hướng Hàm biêt Chu Cẩm nghi ngờ, cô vội cầm bát canh lên, nói:
- Được rồi, Chu tiểu thư, cô mau ăn đi cho nóng!
Bị ép buộc cầm muỗng, Chu Cẩm đành phải gạt qua mọi ý nghĩ, bắt đầu múc từng muỗng canh lên uống!
Ngay lúc này, cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, Chung Tử Hân cầm theo khay đựng ly sữa bước vào.
Chu Cẩm ngạc nhiên nhìn cô ta, trong đầu lại xẹt qua những đoạn ký ức:
- Tiểu thư, người nghe nô tỳ nói... đứa bé... mất rồi!
- Tiểu thư, được làm nô tỳ bên cạnh người, là niềm hạnh phúc lớn lao của Bạch Hoa!
- Đừng, Bạch Hoa... người đừng như vậy... mở mắt ra đi...
Hàng loạt những cảnh ấy lại lướt qua đầu Chu Cẩm, khiến cô nhíu mày.
Tuy nhiên, lần này lại là những ký ức về một cô gái tên Bạch Hoa và một cô gái khác, được cô ấy gọi là.... tiểu thư?
Xưng hô thời cổ đại sao??
Hơn cả điều ấy, Chu Cẩm ngạc nhiên hơn là.... lần nhìn thấy những cảnh này.... đầu cô.... không hề đau??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.