Chương 383: Gặp Mặt Mẹ Chồng (2)
PJH
20/11/2019
Diệp Mặc ngồi trong phòng làm việc, vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Mặc không ngẩng đầu, tùy tiện lên tiếng:
- Vào đi!
Được sự cho phép, Nghê Thiên liền mở cửa đi vào, anh đến trước mặt Diệp Mặc, nói:
- Diệp tổng! Quản gia vừa báo, Diệp phu nhân muốn đến chỗ chúng ta!
Nghe tới đây, Diệp Mặc có chút phản ứng, anh ngước đầu lên, hỏi:
- Đến đây sao?
Nghê Thiên lắc đầu, trả lời:
- Dạ không phải, không đến công ty, mà là đến lâu đài.... đến .... nhà của ngài đấy!
Diệp Mặc nhíu mày, đến nhà của anh ư??? Chắc..... không phải đang nói đến cái nhà mà hiện giờ anh và Chu Cẩm đang ở đấy chứ???
Ôi má ơi!!!! Bà ta sao lại đến đấy!!
Diệp Mặc nhìn Nghê Thiên, có chút vội vàng nói:
- Chuẩn bị xe đi, ta phải về đó!
Nghê Thiên gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài, Diệp Mặc ở trong phòng, mím môi không lên tiếng.
Bà ta... lại sắp giở trò nữa rồi!!!
------------...-----------------...----
Chu Cẩm lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy liền màu tím nhạt, sau đó tiến thẳng về phía giường, bắt đầu thay đồ.
Triết Như và Tử Hân nhìn nhau, cùng lúc quăng hai chiếc váy mình đang cầm sang hai bên, bốn mắt sáng quắc "lên nòng" chờ đợi được thấy "gái đẹp", nụ cười nở trên môi gian manh.
Khe khe!! Cuối cùng cũng sắp được thấy tiểu thư phô bày rồi!!!
Cuộc đời này được tận mắt chứng kiến tiểu thư thay đồ... ôi chao... chết không còn hối tiếc nữa rồi!!!
CHu Cẩm thấy lành lạnh sống lưng, cô quay lại mới chợt nhớ còn hai người nào đó đang ở đây, liền quát khẽ:
- Còn không mau ra ngoài? Muốn nhìn à?
Triết Như và Tử Hân đồng loạt bị mắng, liền lắc đầu lia lịa, nói:
- Không có, không có, bọn em ra ngoài liền, bọn em ra ngoài liền!!!
Nói rồi, cả hai như bay chạy ra ngoài, không quên đóng kín cửa lại.
Mà Chu Cẩm ở bên trong, lại vừa cười vừa thở dài.
Bọn họ... gì mà trưởng thành chứ? Gì mà hơn 20t chứ? Đều là những đứa trẻ chưa lớn cả!!
Đáng yêu thật sự!!
Đứng bên ngoài cửa, Triết Như và Tử Hân nhìn nhau, có chút khóc không ra nước mắt.
Quê? Tại sao? Tại sao chứ? Bọn họ đáng lẽ ra sẽ được nhìn thấy tiểu thư thay đồ rồi mà??? Quê?
Thịt dâng đến tận mồm còn bị cướp mất..... muốn đập đầu quá T.T
Lúc ở cổ đại, bọn họ biết bao nhiêu lần từng được phục vụ tiểu thư thay đồ, nhưng mà... đó là thân thể của Hàn Mạc Tĩnh, suy cho cùng cũng đâu phải của tiểu thư chứ?
Được thấy tiểu thư bằng xương bằng thịt chất lượng hảo hạng này, không xem được cảnh thay đồ xịt máu mũi.... ôi thôi... huhu uổng phí thanh xuân!!
Hai người đang khóc tang cho hai con mắt của mình mém tí thì được thấy cảnh xuân, liền nghe thấy tiếng còi xe "bíp" "bíp" vang lên.
Triết Như và Tử Hân nhìn nhau, cùng hiểu ý, Diệp phu nhân... đến rồi!!!
Cũng đúng lúc này, từ đằng sau, cánh cửa được mở ra, Chu Cẩm mang bộ váy bước ra ngoài.....
Diệp Mặc không ngẩng đầu, tùy tiện lên tiếng:
- Vào đi!
Được sự cho phép, Nghê Thiên liền mở cửa đi vào, anh đến trước mặt Diệp Mặc, nói:
- Diệp tổng! Quản gia vừa báo, Diệp phu nhân muốn đến chỗ chúng ta!
Nghe tới đây, Diệp Mặc có chút phản ứng, anh ngước đầu lên, hỏi:
- Đến đây sao?
Nghê Thiên lắc đầu, trả lời:
- Dạ không phải, không đến công ty, mà là đến lâu đài.... đến .... nhà của ngài đấy!
Diệp Mặc nhíu mày, đến nhà của anh ư??? Chắc..... không phải đang nói đến cái nhà mà hiện giờ anh và Chu Cẩm đang ở đấy chứ???
Ôi má ơi!!!! Bà ta sao lại đến đấy!!
Diệp Mặc nhìn Nghê Thiên, có chút vội vàng nói:
- Chuẩn bị xe đi, ta phải về đó!
Nghê Thiên gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài, Diệp Mặc ở trong phòng, mím môi không lên tiếng.
Bà ta... lại sắp giở trò nữa rồi!!!
------------...-----------------...----
Chu Cẩm lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy liền màu tím nhạt, sau đó tiến thẳng về phía giường, bắt đầu thay đồ.
Triết Như và Tử Hân nhìn nhau, cùng lúc quăng hai chiếc váy mình đang cầm sang hai bên, bốn mắt sáng quắc "lên nòng" chờ đợi được thấy "gái đẹp", nụ cười nở trên môi gian manh.
Khe khe!! Cuối cùng cũng sắp được thấy tiểu thư phô bày rồi!!!
Cuộc đời này được tận mắt chứng kiến tiểu thư thay đồ... ôi chao... chết không còn hối tiếc nữa rồi!!!
CHu Cẩm thấy lành lạnh sống lưng, cô quay lại mới chợt nhớ còn hai người nào đó đang ở đây, liền quát khẽ:
- Còn không mau ra ngoài? Muốn nhìn à?
Triết Như và Tử Hân đồng loạt bị mắng, liền lắc đầu lia lịa, nói:
- Không có, không có, bọn em ra ngoài liền, bọn em ra ngoài liền!!!
Nói rồi, cả hai như bay chạy ra ngoài, không quên đóng kín cửa lại.
Mà Chu Cẩm ở bên trong, lại vừa cười vừa thở dài.
Bọn họ... gì mà trưởng thành chứ? Gì mà hơn 20t chứ? Đều là những đứa trẻ chưa lớn cả!!
Đáng yêu thật sự!!
Đứng bên ngoài cửa, Triết Như và Tử Hân nhìn nhau, có chút khóc không ra nước mắt.
Quê? Tại sao? Tại sao chứ? Bọn họ đáng lẽ ra sẽ được nhìn thấy tiểu thư thay đồ rồi mà??? Quê?
Thịt dâng đến tận mồm còn bị cướp mất..... muốn đập đầu quá T.T
Lúc ở cổ đại, bọn họ biết bao nhiêu lần từng được phục vụ tiểu thư thay đồ, nhưng mà... đó là thân thể của Hàn Mạc Tĩnh, suy cho cùng cũng đâu phải của tiểu thư chứ?
Được thấy tiểu thư bằng xương bằng thịt chất lượng hảo hạng này, không xem được cảnh thay đồ xịt máu mũi.... ôi thôi... huhu uổng phí thanh xuân!!
Hai người đang khóc tang cho hai con mắt của mình mém tí thì được thấy cảnh xuân, liền nghe thấy tiếng còi xe "bíp" "bíp" vang lên.
Triết Như và Tử Hân nhìn nhau, cùng hiểu ý, Diệp phu nhân... đến rồi!!!
Cũng đúng lúc này, từ đằng sau, cánh cửa được mở ra, Chu Cẩm mang bộ váy bước ra ngoài.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.