Chương 270: Hà Thâm - Chung Tử Hân!
PJH
15/11/2019
Chu Cẩm tỉnh lại một lúc thì liền thiếp đi, lần này cô ngủ yên ổn hơn nhiều, khiến mọi người cũng an tâm hơn.
Diệp Mặc cho người thay một bộ ga giường mới, sau khi nhìn thấy Chu Cẩm yên giấc, thì mới đóng cửa rời phòng!
Đám người Hướng Hàm cùng Diệp Mặc qua một căn phòng khác, tổng cộng có 12 người.
Diệp Mặc lạnh giọng lên tiếng:
- Sự việc ngày hôm nay, tất cả đều phải giữ bí mật! Nghê Thiên, ngươi bịt miệng hết những người làm ngày hôm nay, tuyển người mới đi!
Nghê Thiên gật đầu, tuân lệnh.
Hướng Hàm cẩn thận đóng cửa, rồi tạo nên một kết giới, sau đó ngồi vào bên cạnh những người khác, hỏi:
- Thiếu gia, tiểu thư là làm sao mà thổ huyết ra ngoài?
Diệp Mặc lắc đầu, trả lời:
- Không biết! Nhưng ta cảm thấy, đó không phải là thổ huyết bình thường!
Đúng vậy, thổ huyết bình thường thì chỉ đơn giản là nôn ra một ít máu, còn Chu Cẩm, một ít gì chứ, một lít thì đúng hơn.
Cô nôn máu ra rất nhiều, gần như là bị nội thương nghiêm trọng, không giống thổ huyết bình thường một chút nào!
Nghĩ một chút, Diệp Mặc quay sang người đan ông đứng im lặng bên cạnh mình nãy giờ, nói:
- Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Đúng vậy, người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Mặc là Lãng Tang Chính, sống trong thân xác của người hiện đại tên: Hà Thâm!
Hà Thâm được gọi tên, anh ngước mặt lên tiếng:
- Không có gì, chỉ là chút chuyện vặt ở công ty thôi! Về chuyện của Chu Cẩm, anh nghĩ cứ để cô ấy tỉnh lại, rồi khéo léo hỏi thử, chứ chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng không được gì!
Mọi người cùng đồng tình với ý kiến của Hà Thâm, ai nấy cũng đều cho rằng nên đợi Chu Cẩm chủ động nói ra sẽ dễ hơn.
Diệp Mặc nhìn về phía cô gái ngồi cạnh Hướng Hàm, nói:
- Tử Hân, thời gian này cô với Hướng Hàm nên ở lại đây chăm sóc cho Chu Cẩm, những chuyện khác để những người còn lại làm đi!
Chung Tử Hân cũng cúi đầu tuân lệnh theo, từ khi tới hiện đại, mọi việc đám Hướng Hàm đều nghe lời Diệp Mặc, mọi sắp xếp của hắn, bọn cô đều không có ý kiến!
Buổi nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Diệp Mặc rời phòng sớm nhất, ai cũng biết hắn nôn nóng muốn đến chỗ của Chu Cẩm, vậy nên không ngăn cản.
Chung Tử Hân và Hà Thâm là hai người còn lại trong căn phòng.
Hà Thâm đứng nghiêng người, hai tay đút vào túi quần, lặng lẽ nhìn Chung Tử Hân!
Chung Tử Hân lại khác, cô ấy không nhìn Hà Thâm, chỉ im lặng rót một cốc trà uống.
Từ lúc nào, cô đã giống tiểu thư của mình, thích một mình ngồi uống trà như vậy!
Cô cảm thấy ngồi uống trà cũng không quá vô vị, có yên tĩnh thưởng thức vị ngon, còn có thể làm bình tâm chính mình hơn.
- Anh nghe nói dạo gần đây việc mua bán bên Đức không thuận lợi, em thức khuya rất nhiều, đã bao lâu em chưa ngủ rồi? - Hà Thâm lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
Tay cầm tách trà của Chung Tử Hân thoáng dừng lại, nhưng ngay sau đó vẫn tiếp tục đưa lên miệng uống.
Tử Hân nhấp một ngụm, từ tốn trả lời:
- Công việc mà, không suôn sẻ là chuyện bình thường!
Hà Thâm xoáy sâu ánh mắt nhìn cô, lên tiếng hỏi lại:
- Em bao lâu chưa ngủ rồi?
Chung Tử Hân đặt lại ly trà xuống bàn, hướng mắt nhìn anh, đáp:
- Mới vài ngày thôi, anh yên tâm, sức khỏe của em, em nắm được, đều rất tốt!
Rất tốt sao? Có bao giờ cô nói mình không ổn đâu! Toàn là giữ lại những bí mật có hại cho mình, cô gái ngốc này.....
Hà Thâm bước lên, bỏ tay ra ngoài túi quần, hắn vươn tay muốn sờ vào mặt Tử Hân, thế nhưng cô lại phản xạ có điều kiện tránh ra.
Bàn tay anh vụt qua má cô, vươn vào làn tóc đen mượt của Chung Tử Hân...
Tử Hân liền đứng dậy, cô cách xa ra khỏi người Hà Thâm, rồi nói:
- Em còn có việc, em đi trước!
Nói rồi, Chung Tử Hân rời bàn trà, nhấc bước muốn đi ra ngoài.
Ngay lúc đó, Hà Thâm tiến lên, nắm lấy cổ tay trắng noãn của cô, lên tiếng:
- Em ...... phải giữ gìn sức khỏe của mình đấy! Ăn uống, ngủ đầy đủ vào!
Cánh môi Chung Tử Hân mím chặt, cô hít một hơi dài, đáp:
- Được, em biết rồi!
Dừng một chút, cô cắn môi lên tiếng:
- Hà Thâm..... trước khi chuyện của tiểu thư được làm rõ và có thể khôi phục lại ký ức cho người, chúng ta..... tạm thời đừng nói đến chuyện của mình, có được không?
Hàn Thâm nhìn phía sau người của Tử Hân, dần dần buông tay cô ra, trả lời:
- Được!
Nghe thấy câu trả lời của anh, Chung Tử Hân không ở lại nữa, nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
Đóng sầm cửa lại, Tử Hân dựa người mình vào cánh cửa bằng vàng lấp lánh, cô nhắm chặt mắt, tự nhủ với bản thân:
- Bạch Hoa ơi là Bạch Hoa! Bây giờ không phải là lúc ngươi quan tâm đến những chuyện như thế này!
Trấn an mình rồi, Chung Tử Hân chống người đứng thẳng, cất bước đi tiếp....
#Trong lòng mỗi người đều có nhiều cánh cửa, những đau buồn suy nghĩ, đôi khi không cần thiết phải mở toang cho mọi người cùng thấy.... Ngược lại, người ấy một ánh mắt cũng đã có thể thấu hiểu tất cả rồi#
Diệp Mặc cho người thay một bộ ga giường mới, sau khi nhìn thấy Chu Cẩm yên giấc, thì mới đóng cửa rời phòng!
Đám người Hướng Hàm cùng Diệp Mặc qua một căn phòng khác, tổng cộng có 12 người.
Diệp Mặc lạnh giọng lên tiếng:
- Sự việc ngày hôm nay, tất cả đều phải giữ bí mật! Nghê Thiên, ngươi bịt miệng hết những người làm ngày hôm nay, tuyển người mới đi!
Nghê Thiên gật đầu, tuân lệnh.
Hướng Hàm cẩn thận đóng cửa, rồi tạo nên một kết giới, sau đó ngồi vào bên cạnh những người khác, hỏi:
- Thiếu gia, tiểu thư là làm sao mà thổ huyết ra ngoài?
Diệp Mặc lắc đầu, trả lời:
- Không biết! Nhưng ta cảm thấy, đó không phải là thổ huyết bình thường!
Đúng vậy, thổ huyết bình thường thì chỉ đơn giản là nôn ra một ít máu, còn Chu Cẩm, một ít gì chứ, một lít thì đúng hơn.
Cô nôn máu ra rất nhiều, gần như là bị nội thương nghiêm trọng, không giống thổ huyết bình thường một chút nào!
Nghĩ một chút, Diệp Mặc quay sang người đan ông đứng im lặng bên cạnh mình nãy giờ, nói:
- Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Đúng vậy, người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Mặc là Lãng Tang Chính, sống trong thân xác của người hiện đại tên: Hà Thâm!
Hà Thâm được gọi tên, anh ngước mặt lên tiếng:
- Không có gì, chỉ là chút chuyện vặt ở công ty thôi! Về chuyện của Chu Cẩm, anh nghĩ cứ để cô ấy tỉnh lại, rồi khéo léo hỏi thử, chứ chúng ta ở đây đoán già đoán non cũng không được gì!
Mọi người cùng đồng tình với ý kiến của Hà Thâm, ai nấy cũng đều cho rằng nên đợi Chu Cẩm chủ động nói ra sẽ dễ hơn.
Diệp Mặc nhìn về phía cô gái ngồi cạnh Hướng Hàm, nói:
- Tử Hân, thời gian này cô với Hướng Hàm nên ở lại đây chăm sóc cho Chu Cẩm, những chuyện khác để những người còn lại làm đi!
Chung Tử Hân cũng cúi đầu tuân lệnh theo, từ khi tới hiện đại, mọi việc đám Hướng Hàm đều nghe lời Diệp Mặc, mọi sắp xếp của hắn, bọn cô đều không có ý kiến!
Buổi nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Diệp Mặc rời phòng sớm nhất, ai cũng biết hắn nôn nóng muốn đến chỗ của Chu Cẩm, vậy nên không ngăn cản.
Chung Tử Hân và Hà Thâm là hai người còn lại trong căn phòng.
Hà Thâm đứng nghiêng người, hai tay đút vào túi quần, lặng lẽ nhìn Chung Tử Hân!
Chung Tử Hân lại khác, cô ấy không nhìn Hà Thâm, chỉ im lặng rót một cốc trà uống.
Từ lúc nào, cô đã giống tiểu thư của mình, thích một mình ngồi uống trà như vậy!
Cô cảm thấy ngồi uống trà cũng không quá vô vị, có yên tĩnh thưởng thức vị ngon, còn có thể làm bình tâm chính mình hơn.
- Anh nghe nói dạo gần đây việc mua bán bên Đức không thuận lợi, em thức khuya rất nhiều, đã bao lâu em chưa ngủ rồi? - Hà Thâm lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
Tay cầm tách trà của Chung Tử Hân thoáng dừng lại, nhưng ngay sau đó vẫn tiếp tục đưa lên miệng uống.
Tử Hân nhấp một ngụm, từ tốn trả lời:
- Công việc mà, không suôn sẻ là chuyện bình thường!
Hà Thâm xoáy sâu ánh mắt nhìn cô, lên tiếng hỏi lại:
- Em bao lâu chưa ngủ rồi?
Chung Tử Hân đặt lại ly trà xuống bàn, hướng mắt nhìn anh, đáp:
- Mới vài ngày thôi, anh yên tâm, sức khỏe của em, em nắm được, đều rất tốt!
Rất tốt sao? Có bao giờ cô nói mình không ổn đâu! Toàn là giữ lại những bí mật có hại cho mình, cô gái ngốc này.....
Hà Thâm bước lên, bỏ tay ra ngoài túi quần, hắn vươn tay muốn sờ vào mặt Tử Hân, thế nhưng cô lại phản xạ có điều kiện tránh ra.
Bàn tay anh vụt qua má cô, vươn vào làn tóc đen mượt của Chung Tử Hân...
Tử Hân liền đứng dậy, cô cách xa ra khỏi người Hà Thâm, rồi nói:
- Em còn có việc, em đi trước!
Nói rồi, Chung Tử Hân rời bàn trà, nhấc bước muốn đi ra ngoài.
Ngay lúc đó, Hà Thâm tiến lên, nắm lấy cổ tay trắng noãn của cô, lên tiếng:
- Em ...... phải giữ gìn sức khỏe của mình đấy! Ăn uống, ngủ đầy đủ vào!
Cánh môi Chung Tử Hân mím chặt, cô hít một hơi dài, đáp:
- Được, em biết rồi!
Dừng một chút, cô cắn môi lên tiếng:
- Hà Thâm..... trước khi chuyện của tiểu thư được làm rõ và có thể khôi phục lại ký ức cho người, chúng ta..... tạm thời đừng nói đến chuyện của mình, có được không?
Hàn Thâm nhìn phía sau người của Tử Hân, dần dần buông tay cô ra, trả lời:
- Được!
Nghe thấy câu trả lời của anh, Chung Tử Hân không ở lại nữa, nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
Đóng sầm cửa lại, Tử Hân dựa người mình vào cánh cửa bằng vàng lấp lánh, cô nhắm chặt mắt, tự nhủ với bản thân:
- Bạch Hoa ơi là Bạch Hoa! Bây giờ không phải là lúc ngươi quan tâm đến những chuyện như thế này!
Trấn an mình rồi, Chung Tử Hân chống người đứng thẳng, cất bước đi tiếp....
#Trong lòng mỗi người đều có nhiều cánh cửa, những đau buồn suy nghĩ, đôi khi không cần thiết phải mở toang cho mọi người cùng thấy.... Ngược lại, người ấy một ánh mắt cũng đã có thể thấu hiểu tất cả rồi#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.