Chương 191: Hỉ Mạch!
PJH
06/11/2019
Mạc Tĩnh nằm trên giường, cảm nhận tiếng trái tim đập thình thịch, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Từng giây từng phút chờ đợi đại phu bắt mạch cho mình, tay cô đã bắt đầu toát mồ hôi vì lo lắng.
Bạch Hoa bên cạnh cũng đứng ngồi không yên, cô không biết rốt cuộc là tiểu thư bị gì, trước nay chưa từng thấy người lo lắng như vậy.
Lẽ nào.... tiểu thư mắc bệnh nan y?
Suy nghĩ này của Bạch Hoa vừa vụt qua nó khiến đầu cô như nổ tung.
Trời ơi, có phải là thật không? Chắc là vậy rồi, vậy nên tiểu thư mới lo lắng như vậy, mới không cho cô nói cho mọi người biết, mới phải tìm đại phu lén lút chuẩn đoán bệnh tình....
Trời ơi... tiểu thư tội nghiệp của cô!
"..."
Cái đầu óc bố mẹ nào sinh ra mà phong phú thế không biết!!!
Mạc Tĩnh hoàn toàn không biết trong đầu Bạch Hoa đã trải qua những suy nghĩ gì, cô tập trung vào đại phu trước mặt.
Khi nhìn thấy ông ta vừa rút tay ra, Mạc Tĩnh liền lên tiếng hỏi:
- Đại phu, ta thế nào rồi?
Người vừa bắt mạch xong nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- Cô nương, mạch tượng của cô bình thường, nhưng mà.....
Mạc Tĩnh luống cuống, lên tiếng hấp tấp:
- Còn có cái gì khác đúng không?
Đại phu liền gật đầu!
Bạch Hoa đứng bên cạnh : T.T
Chời má, sắp khóc thành dòng sông luôn rồi.
Có cái gì khác nữa chứ, huhu tiểu thư bị nan y chắc rồi!!!!
Huhu, tiểu thư tội nghiệp của tôi, trời ơi... số phận cô sao mà .... huhu.
Khác xa với tâm trạng Bạch Hoa đang tụt dốc không phanh, ánh mắt Mạc Tĩnh vô cùng chờ mong, cô nhìn đại phu, cách một lớp che mặt, hỏi:
- Là có cái gì khác vậy?
Để phòng ngừa, Mạc Tĩnh có mang một chiếc mạng che, để người khác không biết cô bị gì, phòng ngừa truyền tin ra ngoài, gây bất lợi.
Đại phu gật đầu, trả lời:
- Chúc mừng cô nương, cô đã mang thai rồi! Là mạch của thai nhi, là hỉ mạch.
Bạch Hoa đang như trái cà héo bên cạnh bỗng đứng thẳng lên, cô nhào đến chỗ đại phu, hỏi rõ:
- Cái gì, ngươi nói.... tiểu thư.... không phải... cô ấy có thai rồi?
Đại phu bị giật mình nhưng vẫn đáp:
- Đúng vậy... cô nương này có mạch của thai nhi, xác thực đã mang thai rồi!
Mạc Tĩnh dù đã nghi ngờ trước nhưng vẫn không khỏi bất ngờ, cô như không tin được, đưa tay lên che miệng, nói:
- Ta có con rồi, ta có con rồi!
Bạch Hoa cũng vui mừng, cô liền bắt lấy tay Mạc Tĩnh, nói:
- Người có thai rồi, người thật sự có thai rồi!
Cả hai cùng nhau vui mừng, sau khi tiễn đại phu ra về, Bạch Hoa cẩn thận đóng cửa lại, rồi lại gần Mạc Tĩnh, nói:
- Tiểu thư, người làm nô tỳ sợ quá, nô tỳ cứ tưởng người mắc bệnh gì nên mới giấu giếm thân phận mời đại phu đến!
Mạc Tĩnh cười, nhìn Bạch Hoa, lên tiếng:
- Ngươi ngốc quá, ta thì có thể có bệnh gì chứ!
Nói rồi, Mạc Tĩnh nhìn xuống bụng mình, cô đưa tay xoa xoa, ánh mắt cực kì hạnh phúc.
Bạch Hoa nhìn tiểu thư như vậy, lòng cô cũng rộn ràng vui mừng, nói:
- Tiểu thư, nếu như thiếu gia biết chuyện này, có lẽ sẽ vui lắm!
Mạc Tĩnh gật đầu, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay sang Bạch Hoa, nói nhỏ:
- Chuyện này ta sẽ tìm thời gian thích hợp nói với chàng. Trước mắt tạm thời người đừng nói cho ai biết, kể cả đám Bạch Hiểu, nhớ chưa?
Bạch Hoa gật đầu, nói:
- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ giữ kín chuyện này!
Mạc Tĩnh gật đầu, ánh mắt cô nhìn xuống bụng, tay gắt gao nắm chặt...
Đứa bé này.... có nó cô thật vui mừng.
Nhưng... tại sao lại là đến ngay lúc này chứ..... Ngay lúc... cô quyết định.....
Từng giây từng phút chờ đợi đại phu bắt mạch cho mình, tay cô đã bắt đầu toát mồ hôi vì lo lắng.
Bạch Hoa bên cạnh cũng đứng ngồi không yên, cô không biết rốt cuộc là tiểu thư bị gì, trước nay chưa từng thấy người lo lắng như vậy.
Lẽ nào.... tiểu thư mắc bệnh nan y?
Suy nghĩ này của Bạch Hoa vừa vụt qua nó khiến đầu cô như nổ tung.
Trời ơi, có phải là thật không? Chắc là vậy rồi, vậy nên tiểu thư mới lo lắng như vậy, mới không cho cô nói cho mọi người biết, mới phải tìm đại phu lén lút chuẩn đoán bệnh tình....
Trời ơi... tiểu thư tội nghiệp của cô!
"..."
Cái đầu óc bố mẹ nào sinh ra mà phong phú thế không biết!!!
Mạc Tĩnh hoàn toàn không biết trong đầu Bạch Hoa đã trải qua những suy nghĩ gì, cô tập trung vào đại phu trước mặt.
Khi nhìn thấy ông ta vừa rút tay ra, Mạc Tĩnh liền lên tiếng hỏi:
- Đại phu, ta thế nào rồi?
Người vừa bắt mạch xong nhìn Mạc Tĩnh, nói:
- Cô nương, mạch tượng của cô bình thường, nhưng mà.....
Mạc Tĩnh luống cuống, lên tiếng hấp tấp:
- Còn có cái gì khác đúng không?
Đại phu liền gật đầu!
Bạch Hoa đứng bên cạnh : T.T
Chời má, sắp khóc thành dòng sông luôn rồi.
Có cái gì khác nữa chứ, huhu tiểu thư bị nan y chắc rồi!!!!
Huhu, tiểu thư tội nghiệp của tôi, trời ơi... số phận cô sao mà .... huhu.
Khác xa với tâm trạng Bạch Hoa đang tụt dốc không phanh, ánh mắt Mạc Tĩnh vô cùng chờ mong, cô nhìn đại phu, cách một lớp che mặt, hỏi:
- Là có cái gì khác vậy?
Để phòng ngừa, Mạc Tĩnh có mang một chiếc mạng che, để người khác không biết cô bị gì, phòng ngừa truyền tin ra ngoài, gây bất lợi.
Đại phu gật đầu, trả lời:
- Chúc mừng cô nương, cô đã mang thai rồi! Là mạch của thai nhi, là hỉ mạch.
Bạch Hoa đang như trái cà héo bên cạnh bỗng đứng thẳng lên, cô nhào đến chỗ đại phu, hỏi rõ:
- Cái gì, ngươi nói.... tiểu thư.... không phải... cô ấy có thai rồi?
Đại phu bị giật mình nhưng vẫn đáp:
- Đúng vậy... cô nương này có mạch của thai nhi, xác thực đã mang thai rồi!
Mạc Tĩnh dù đã nghi ngờ trước nhưng vẫn không khỏi bất ngờ, cô như không tin được, đưa tay lên che miệng, nói:
- Ta có con rồi, ta có con rồi!
Bạch Hoa cũng vui mừng, cô liền bắt lấy tay Mạc Tĩnh, nói:
- Người có thai rồi, người thật sự có thai rồi!
Cả hai cùng nhau vui mừng, sau khi tiễn đại phu ra về, Bạch Hoa cẩn thận đóng cửa lại, rồi lại gần Mạc Tĩnh, nói:
- Tiểu thư, người làm nô tỳ sợ quá, nô tỳ cứ tưởng người mắc bệnh gì nên mới giấu giếm thân phận mời đại phu đến!
Mạc Tĩnh cười, nhìn Bạch Hoa, lên tiếng:
- Ngươi ngốc quá, ta thì có thể có bệnh gì chứ!
Nói rồi, Mạc Tĩnh nhìn xuống bụng mình, cô đưa tay xoa xoa, ánh mắt cực kì hạnh phúc.
Bạch Hoa nhìn tiểu thư như vậy, lòng cô cũng rộn ràng vui mừng, nói:
- Tiểu thư, nếu như thiếu gia biết chuyện này, có lẽ sẽ vui lắm!
Mạc Tĩnh gật đầu, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó, cô quay sang Bạch Hoa, nói nhỏ:
- Chuyện này ta sẽ tìm thời gian thích hợp nói với chàng. Trước mắt tạm thời người đừng nói cho ai biết, kể cả đám Bạch Hiểu, nhớ chưa?
Bạch Hoa gật đầu, nói:
- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ giữ kín chuyện này!
Mạc Tĩnh gật đầu, ánh mắt cô nhìn xuống bụng, tay gắt gao nắm chặt...
Đứa bé này.... có nó cô thật vui mừng.
Nhưng... tại sao lại là đến ngay lúc này chứ..... Ngay lúc... cô quyết định.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.