Chương 34: Họ Lâm
PJH
24/10/2019
Ở phòng khách, Lâm Cúc Vân và Hàn Mạc Châu đang ngồi thưởng trà, Hàn Mạc Na đập bàn 1 cái:
- Hừ, Hàn Mạc Tĩnh đó rốt cuộc tìn đâu ra 2 tên có võ công cao cường, đánh đến đám thích khách nào của chúng ta cũng đều thua cuộc!
Lâm Cúc Vân nhẹ nhàng lên tiếng:
- Mạc Na, con cũng đừng tức giận nữa, là con nha đầu kia chỉ à gặp may mà thôi!
Hừ, con nhỏ đó đúng là vận quá tốt, bao nhiêu thích khách của bà và Mạc Na thuê đều không giết được nó!
Hàn Mạc Châu lại yên tĩnh ngồi 1 bên cầm tách trà, thích khách của nàng cũng không giết được Hàn Mạc Tĩnh nhưng mà nàng còn có việc phải suy nghĩ, về hôn lễ của Hàn Mạc Tĩnh, nàng nghe nói, Hàn Mạc Tĩnh đến kinh thành là để hủy hôn, nhưng sau đó lại vẫn muốn cử hành hôn lễ, rốt cuộc nàng ta muốn gì?
Đúng lúc này, Hàn Mạc Tĩnh 1 thân màu hồng nhạt bước vào, tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ thanh thuần, cả người không nhiễm chút bụi trần! Nàng đi dưới ánh nắng mặt trời càng làm tôn lên nước da trắng ngần, cả người phát ra ánh sáng chói lóa!
Mạc Tĩnh chầm chậm bước đến ngồi vào ghế, người hầu liền đem trà lên. Thấy vậy, 3 người kia cũng nhanh chóng vấn an:
- Mạc Tĩnh, con dậy thật sớm!
- Tĩnh tỷ, Mạc Na vấn an Tĩnh tỷ!
- Tĩnh tỷ, Mạc Châu vấn an Tĩnh tỷ!
Mạc Tĩnh hớp 1 hớp trà, không nhanh không chậm nói:
- Ừm!
1 chữ, trả lời cho tất cả các lời vấn an! gọn gàng, nhanh chóng luôn là tác phong của cô!
Mạc Tĩnh lại thả tách trà trong tay xuống, nói tiếp:
- Nương, con đi cũng đã 5 ngày, chuyện trong phủ không biết người đã xử lý đến đâu rồi?
Lâm Cúc Vân nghe thấy vậy, trong lòng lộp bộp vài tiếng, bà ta nói:
- À, mọi chuyện nương đều sắp xếp theo ý con, các gia hầu nương đã cho lại nội quy, còn ...
Chưa kịp nói hết câu, Mạc Tĩnh liền lên tiếng cắt ngang:
- Nương, người biết con đang nói đến chuyện gì!
Lâm Cúc Vân nghe vậy, tự giác nuốt 1 ngụm nước bọt, càng khẩn trương:
- Chuyện đó, chuyện đó....
Thấy mẫu thân lúng túng, Hàn Mạc Na liền lên tiếng giải vây:
- Tĩnh tỷ, muội có đem về 1 ít....
Mạc Tĩnh liếc mắt qua nàng ta 1 cái, Mạc Na liền ngậm miệng, ánh mắt của Mạc Tĩnh hững hờ mà khiến người khác cảm thấy hoang mang, hoảng sợ.
Hàn Mạc Châu thấy vậy cũng không lên tiếng, nàng biết chuyện mà Hàn Mạc Tĩnh đã muốn làm, không ai có thể tránh được!
Mạc Tĩnh càng nhìn Lâm Cúc Vân, bà càng toát mồ hôi, 2 bàn tay dưới ống áo đã sớm siết chặt vào nhau. Bà biết, bây giờ không ai có thể cứu được bà rồi!
Mạc Tĩnh thu hồi ánh mắt, lại nói:
- Ồ, vậy là chưa làm rồi? Vậy được, nương đã không làm được, vậy thì để con làm giúp người! Người đâu, mang chiếu Hàn gia ra đây!
Người hầu đều giật nảy mình, giọng của Mạc Tĩnh, rõ ràng điềm tĩnh lại khiến người khác cảm thấy nàng đang tức giân! Mà 1 khi Hàn Mạc Tĩnh tức giân.... thật sự không giám nghĩ tới, họ liền lui xuống làm theo lời Mạc Tĩnh.
Mẹ con Lâm Cúc Vân mặt liền đen lại, trong lòng liền hoảng sợ thêm vài phần, khi thấy người mang chiếu Hàn gia đến trước mặt Hàn Mạc Tĩnh, Lâm Cúc Vân liền không chịu nổi, chạy đến quỳ trước mặt cô, hoảng hốt nói:
- Mạc Tĩnh, nương xin con đừng làm như vậy, đó là muội muội của con mà, là cháu của Hàn gia mà!
Mạc Tĩnh bình tĩnh nhìn bà, lên tiếng:
- Lâm Cúc Vân, tôi nhớ đã nói với bà rồi! Hàn gia chỉ có 1 đứa con gái được sinh ra là tôi, 2 chữ muội muội không thân không thích này, tôi nhận không nổi đâu!
Nói xong, Mạc Tĩnh kêu Lệ Anh kéo bà ta ra khỏi người cô, cô cầm bút lên, gạch xuống 1 đường, nét mực thẳng tắp, xóa bỏ 2 cái tên Hàn Mạc Na, Hàn Mạc Châu.
Lâm Cúc Vân nhìn cảnh này, không khống chế được mình, hét to:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi dám làm như vậy, ngươi sẽ bị trời đánh, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, Hàn Mạc Tĩnh!!!!
Mạc Tĩnh gấp cuốn chiếu lại, cô bình tĩnh nhìn Hàn Mạc Na, Hàn Mạc Châu, trong mắt họ không nén nổi sự tức giận nhưng cô biết họ đang phải kiềm nén chúng!
Mạc Tĩnh cười nhếch môi, cô quay sang Lâm Cúc Vân, bước đến gần bà, lên tiếng:
- Nương à, người họ Lâm, con của người cũng mãi là họ Lâm. Ở 1 thời điểm nào đó, người và các con của người đã được sống với tư cách là người của Hàn gia, nhưng, ở thời điểm này, tôi mới là nguời của Hàn gia, các người, đã hết cơ hội rồi! - Nói xong, cô quay sang Lệ Anh, giọng nói lạnh đi vài phần:
- Đánh 50 roi!
Xong, Mạc Tĩnh bước ra khỏi cửa, sau lưng cô chỉ còn tiếng la hét và chửi bới, vang vọng vào không trung!
- Hừ, Hàn Mạc Tĩnh đó rốt cuộc tìn đâu ra 2 tên có võ công cao cường, đánh đến đám thích khách nào của chúng ta cũng đều thua cuộc!
Lâm Cúc Vân nhẹ nhàng lên tiếng:
- Mạc Na, con cũng đừng tức giận nữa, là con nha đầu kia chỉ à gặp may mà thôi!
Hừ, con nhỏ đó đúng là vận quá tốt, bao nhiêu thích khách của bà và Mạc Na thuê đều không giết được nó!
Hàn Mạc Châu lại yên tĩnh ngồi 1 bên cầm tách trà, thích khách của nàng cũng không giết được Hàn Mạc Tĩnh nhưng mà nàng còn có việc phải suy nghĩ, về hôn lễ của Hàn Mạc Tĩnh, nàng nghe nói, Hàn Mạc Tĩnh đến kinh thành là để hủy hôn, nhưng sau đó lại vẫn muốn cử hành hôn lễ, rốt cuộc nàng ta muốn gì?
Đúng lúc này, Hàn Mạc Tĩnh 1 thân màu hồng nhạt bước vào, tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ thanh thuần, cả người không nhiễm chút bụi trần! Nàng đi dưới ánh nắng mặt trời càng làm tôn lên nước da trắng ngần, cả người phát ra ánh sáng chói lóa!
Mạc Tĩnh chầm chậm bước đến ngồi vào ghế, người hầu liền đem trà lên. Thấy vậy, 3 người kia cũng nhanh chóng vấn an:
- Mạc Tĩnh, con dậy thật sớm!
- Tĩnh tỷ, Mạc Na vấn an Tĩnh tỷ!
- Tĩnh tỷ, Mạc Châu vấn an Tĩnh tỷ!
Mạc Tĩnh hớp 1 hớp trà, không nhanh không chậm nói:
- Ừm!
1 chữ, trả lời cho tất cả các lời vấn an! gọn gàng, nhanh chóng luôn là tác phong của cô!
Mạc Tĩnh lại thả tách trà trong tay xuống, nói tiếp:
- Nương, con đi cũng đã 5 ngày, chuyện trong phủ không biết người đã xử lý đến đâu rồi?
Lâm Cúc Vân nghe thấy vậy, trong lòng lộp bộp vài tiếng, bà ta nói:
- À, mọi chuyện nương đều sắp xếp theo ý con, các gia hầu nương đã cho lại nội quy, còn ...
Chưa kịp nói hết câu, Mạc Tĩnh liền lên tiếng cắt ngang:
- Nương, người biết con đang nói đến chuyện gì!
Lâm Cúc Vân nghe vậy, tự giác nuốt 1 ngụm nước bọt, càng khẩn trương:
- Chuyện đó, chuyện đó....
Thấy mẫu thân lúng túng, Hàn Mạc Na liền lên tiếng giải vây:
- Tĩnh tỷ, muội có đem về 1 ít....
Mạc Tĩnh liếc mắt qua nàng ta 1 cái, Mạc Na liền ngậm miệng, ánh mắt của Mạc Tĩnh hững hờ mà khiến người khác cảm thấy hoang mang, hoảng sợ.
Hàn Mạc Châu thấy vậy cũng không lên tiếng, nàng biết chuyện mà Hàn Mạc Tĩnh đã muốn làm, không ai có thể tránh được!
Mạc Tĩnh càng nhìn Lâm Cúc Vân, bà càng toát mồ hôi, 2 bàn tay dưới ống áo đã sớm siết chặt vào nhau. Bà biết, bây giờ không ai có thể cứu được bà rồi!
Mạc Tĩnh thu hồi ánh mắt, lại nói:
- Ồ, vậy là chưa làm rồi? Vậy được, nương đã không làm được, vậy thì để con làm giúp người! Người đâu, mang chiếu Hàn gia ra đây!
Người hầu đều giật nảy mình, giọng của Mạc Tĩnh, rõ ràng điềm tĩnh lại khiến người khác cảm thấy nàng đang tức giân! Mà 1 khi Hàn Mạc Tĩnh tức giân.... thật sự không giám nghĩ tới, họ liền lui xuống làm theo lời Mạc Tĩnh.
Mẹ con Lâm Cúc Vân mặt liền đen lại, trong lòng liền hoảng sợ thêm vài phần, khi thấy người mang chiếu Hàn gia đến trước mặt Hàn Mạc Tĩnh, Lâm Cúc Vân liền không chịu nổi, chạy đến quỳ trước mặt cô, hoảng hốt nói:
- Mạc Tĩnh, nương xin con đừng làm như vậy, đó là muội muội của con mà, là cháu của Hàn gia mà!
Mạc Tĩnh bình tĩnh nhìn bà, lên tiếng:
- Lâm Cúc Vân, tôi nhớ đã nói với bà rồi! Hàn gia chỉ có 1 đứa con gái được sinh ra là tôi, 2 chữ muội muội không thân không thích này, tôi nhận không nổi đâu!
Nói xong, Mạc Tĩnh kêu Lệ Anh kéo bà ta ra khỏi người cô, cô cầm bút lên, gạch xuống 1 đường, nét mực thẳng tắp, xóa bỏ 2 cái tên Hàn Mạc Na, Hàn Mạc Châu.
Lâm Cúc Vân nhìn cảnh này, không khống chế được mình, hét to:
- Hàn Mạc Tĩnh, ngươi dám làm như vậy, ngươi sẽ bị trời đánh, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, Hàn Mạc Tĩnh!!!!
Mạc Tĩnh gấp cuốn chiếu lại, cô bình tĩnh nhìn Hàn Mạc Na, Hàn Mạc Châu, trong mắt họ không nén nổi sự tức giận nhưng cô biết họ đang phải kiềm nén chúng!
Mạc Tĩnh cười nhếch môi, cô quay sang Lâm Cúc Vân, bước đến gần bà, lên tiếng:
- Nương à, người họ Lâm, con của người cũng mãi là họ Lâm. Ở 1 thời điểm nào đó, người và các con của người đã được sống với tư cách là người của Hàn gia, nhưng, ở thời điểm này, tôi mới là nguời của Hàn gia, các người, đã hết cơ hội rồi! - Nói xong, cô quay sang Lệ Anh, giọng nói lạnh đi vài phần:
- Đánh 50 roi!
Xong, Mạc Tĩnh bước ra khỏi cửa, sau lưng cô chỉ còn tiếng la hét và chửi bới, vang vọng vào không trung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.