Chương 460: Hồn Phách Được Lưu Giữ!
PJH
27/11/2019
Tay Hướng Hàm dừng lại trong không gian, tiếng nói vang lên đó cô đương nhiên nhận ra là của ai, nhưng mà....
Chu Cẩm ngồi phía sau, lên tiếng:
- Bọn họ đến đây không phải để gây chiến, cũng sẽ không làm gì tổn hại đến ta, lui xuống đi!
Hướng Hàm cuộn tay, cô liếc Thẩm Lân rồi quay đầu nhìn Chu Cẩm, có chút khó hiểu đáp:
- Tiểu thư....
Thế nhưng lời chưa kịp nói hết liền bị Chu Cẩm lạnh lùng cắt ngang:
- Ta bảo em lui xuống!!
Một câu này, làm Hướng Hàm ngay lập tức im lặng, cô cắn môi nghiến răng thu dây roi của mình về, rồi đứng sang 1 bên.
Đám người còn lại thấy vậy càng không dám lên tiếng, chỉ chờ đợi được nghe lời giải thích từ cô gái đang ngồi trên giường.
Diệp Mặc đứng sang 1 bên, chừa tầm nhìn lại cho Chu Cẩm, sau khi tất cả đều im lặng và ổn định, cô mới nhìn Thẩm Lân, hỏi:
- Song Ngư, các ngươi có biết chuyện gì về Medusa hay không?
Thẩm Lân chớp mắt, thành thật đáp:
- Linh hồn của Medusa vốn đã tan biến sau trận đánh của chủ nhân, nhưng mà trước khi tan biến hoàn toàn, 1 phần linh hồn của bà ta đã ám vào 1 con người, và lưu giữ trong thân thể đó, chờ đợi thời cơ khác.
Chu Cẩm nhíu mày, nhớ về ngày hôm đó, liền hỏi tiếp:
- Hôm đó có xuất hiện con người hay sao? Ta không hề nhớ là còn ai khác!
Thẩm Lân rũ mắt, vài giây sau mới trả lời:
- Chị vẫn luôn muốn biết đám người đi theo Nhu Thiên đã làm gì trong hang động đúng chứ? Ở đó, bọn chúng đã được phân chia cơ thể để chứa đựng linh hồn của Medusa, đa số những kẻ bị ám, đều chết vì không chịu được sát khí của bà ta, đến cuối cùng chỉ còn 1 tên sống sót. Chính hắn là kẻ giữ hồn phách cuối cùng đó.
Nói đến đây, Chu Cẩm mới chợt nhận ra, đúng thật là có 1 đám lính đi theo Nhu Thiên, nhưng từ khi vào trong hang động, đã không còn đi ra nữa. Cho đến lúc cô đi vào đúng là chỉ còn 1 mình Nhu Thiên.
Đám lính đó đã tan biến bởi sự bào mòn của sát khí do Medusa đưa vào cơ thể, vậy nên...
Dừng 1 chút, Thẩm Lân nói tiếp:
- Sau này kẻ sống sót đó đi đâu thì em không biết, nhưng hiện giờ Giang Bách Thần mang bà ta tới đây, rất có thể hắn đã từng gặp người giữ linh hồn Medusa, rồi bị bà ta ám vào.
Chu Cẩm đảo mắt, lên tiếng:
- Giang Bách Thần vì sao lại cấu kết với Ma giới? Ngươi có biết không?
Thẩm Lân lắc đầu, đáp:
- Em không biết, chính em cũng không hiểu tại sao 1 chòm sao lại có thể mang sát khí của Ma giới. Dù đã qua hàng ngàn năm nhưng đây là trường hợp đầu tiên mà em biết. Em cũng đã thử triệu hồi thần Poseidon (thần biển cả, cũng là thần bảo hộ cho chòm sao Song Ngư) để hỏi vấn đề này nhưng ngài ấy cũng không biết.
- Đây là luật lệ từ thời xa xưa, tính đến hiện tại, chưa hề có tiền lệ xảy ra về vụ việc như thế!
Dứt lời, Chu Cẩm liền rơi vào trầm ngâm. Chuyện này từ đầu đến cuối đều mơ hồ khó hiểu, có những chi tiết cô không thể suy ra được, như vậy thì làm cách nào để đi bước tiếp theo chứ?
Qua lần giao đấu trước, cô thấy Giang Bách Thần vừa bảo vệ Medusa vừa có ý định không, rất nhiều lần anh ta thấy cô sắp đánh được oán khí của bà ta nhưng lại làm lơ như không thấy.
Rốt cuộc hắn có ý gì chứ?
Đúng lúc này, Hạch Hiền đứng 1 bên liền lên tiếng:
- Chuyện này chúng ta không biết, nhưng chắc chắn có 1 người biết! Tôi nghĩ mình biết phải đi hỏi ai rồi!
Chu Cẩm ngồi phía sau, lên tiếng:
- Bọn họ đến đây không phải để gây chiến, cũng sẽ không làm gì tổn hại đến ta, lui xuống đi!
Hướng Hàm cuộn tay, cô liếc Thẩm Lân rồi quay đầu nhìn Chu Cẩm, có chút khó hiểu đáp:
- Tiểu thư....
Thế nhưng lời chưa kịp nói hết liền bị Chu Cẩm lạnh lùng cắt ngang:
- Ta bảo em lui xuống!!
Một câu này, làm Hướng Hàm ngay lập tức im lặng, cô cắn môi nghiến răng thu dây roi của mình về, rồi đứng sang 1 bên.
Đám người còn lại thấy vậy càng không dám lên tiếng, chỉ chờ đợi được nghe lời giải thích từ cô gái đang ngồi trên giường.
Diệp Mặc đứng sang 1 bên, chừa tầm nhìn lại cho Chu Cẩm, sau khi tất cả đều im lặng và ổn định, cô mới nhìn Thẩm Lân, hỏi:
- Song Ngư, các ngươi có biết chuyện gì về Medusa hay không?
Thẩm Lân chớp mắt, thành thật đáp:
- Linh hồn của Medusa vốn đã tan biến sau trận đánh của chủ nhân, nhưng mà trước khi tan biến hoàn toàn, 1 phần linh hồn của bà ta đã ám vào 1 con người, và lưu giữ trong thân thể đó, chờ đợi thời cơ khác.
Chu Cẩm nhíu mày, nhớ về ngày hôm đó, liền hỏi tiếp:
- Hôm đó có xuất hiện con người hay sao? Ta không hề nhớ là còn ai khác!
Thẩm Lân rũ mắt, vài giây sau mới trả lời:
- Chị vẫn luôn muốn biết đám người đi theo Nhu Thiên đã làm gì trong hang động đúng chứ? Ở đó, bọn chúng đã được phân chia cơ thể để chứa đựng linh hồn của Medusa, đa số những kẻ bị ám, đều chết vì không chịu được sát khí của bà ta, đến cuối cùng chỉ còn 1 tên sống sót. Chính hắn là kẻ giữ hồn phách cuối cùng đó.
Nói đến đây, Chu Cẩm mới chợt nhận ra, đúng thật là có 1 đám lính đi theo Nhu Thiên, nhưng từ khi vào trong hang động, đã không còn đi ra nữa. Cho đến lúc cô đi vào đúng là chỉ còn 1 mình Nhu Thiên.
Đám lính đó đã tan biến bởi sự bào mòn của sát khí do Medusa đưa vào cơ thể, vậy nên...
Dừng 1 chút, Thẩm Lân nói tiếp:
- Sau này kẻ sống sót đó đi đâu thì em không biết, nhưng hiện giờ Giang Bách Thần mang bà ta tới đây, rất có thể hắn đã từng gặp người giữ linh hồn Medusa, rồi bị bà ta ám vào.
Chu Cẩm đảo mắt, lên tiếng:
- Giang Bách Thần vì sao lại cấu kết với Ma giới? Ngươi có biết không?
Thẩm Lân lắc đầu, đáp:
- Em không biết, chính em cũng không hiểu tại sao 1 chòm sao lại có thể mang sát khí của Ma giới. Dù đã qua hàng ngàn năm nhưng đây là trường hợp đầu tiên mà em biết. Em cũng đã thử triệu hồi thần Poseidon (thần biển cả, cũng là thần bảo hộ cho chòm sao Song Ngư) để hỏi vấn đề này nhưng ngài ấy cũng không biết.
- Đây là luật lệ từ thời xa xưa, tính đến hiện tại, chưa hề có tiền lệ xảy ra về vụ việc như thế!
Dứt lời, Chu Cẩm liền rơi vào trầm ngâm. Chuyện này từ đầu đến cuối đều mơ hồ khó hiểu, có những chi tiết cô không thể suy ra được, như vậy thì làm cách nào để đi bước tiếp theo chứ?
Qua lần giao đấu trước, cô thấy Giang Bách Thần vừa bảo vệ Medusa vừa có ý định không, rất nhiều lần anh ta thấy cô sắp đánh được oán khí của bà ta nhưng lại làm lơ như không thấy.
Rốt cuộc hắn có ý gì chứ?
Đúng lúc này, Hạch Hiền đứng 1 bên liền lên tiếng:
- Chuyện này chúng ta không biết, nhưng chắc chắn có 1 người biết! Tôi nghĩ mình biết phải đi hỏi ai rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.