Chương 65: Kẻ Đứng Đằng Sau!
PJH
29/10/2019
Số thích khách còn lại được người của Lục Mân Canh và Lục Mã
Tự tóm gọn, chúng chọn cách cắt lưỡi tự sát, cũng may Lăng
Thập Nhất ( Thủ hạ của Lục Mã Tự) đã ngăn được 1 tên muốn
chết.
Thập Nhất xách cổ tên thích khách như xách 1 con gà đến trước mặt Lục Mã Tự, vứt hắn xuống nói:
- Nói những gì ngươi biết, đỡ phải chết đau đớn!
Tên thích khách run rẩy, hắn ngước mặt nhìn Lục Mã Tự, nhìn thấy đôi mắt như con trăn trong đêm, hắn không tự giác mà hoảng sợ, những vẫn cứng mồm, nói lắp bắp:
- Ta... ta không biết gì cả! Muốn chém muốn giết tùy các ngươi!
Mạc Tĩnh chề môi, ánh mắt khinh bỉ rõ ràng.
Ha! Xác thực là đang hoảng sợ, thế mà còn cứng họng, tính làm anh hùng cho ai xem đây?
Ta đây muốn xem ngươi có thể mạnh miệng như vậy trong bao nhiêu giây :)))
Cô dùng ngón tay thon mảnh của mình, chỉ vào trán hắn, vẽ 1 đường xuống cổ của hắn, lên tiếng:
- Không nói sao? Ngươi xem, ở đây toàn bộ đều là người của triều đình, ngươi hôm nay có gan xông vào đây chắc hẳn cũng đã nghĩ tới kết quả. Ta hoài nghi kẻ đã cho ngươi quyền lợi gì mà ngươi không tiếc mạng sống vào trong này chịu chết!
Tên thích khách run lên lợi hại, giọng nói của nàng ta, mềm mại như tơ, ngọt ngào như mật, tràn đầy từ tính, nhưng tại sao hắn không cảm nhận được nhiệt độ trong câu nói này!
Hắn bất lực run rẩy, nói:
- Chỉ cần ta giết được tên cẩu hoàng đế kia, cả gia đình ta sẽ sống sung sướng!
Mạc Tĩnh cười lớn, ngọt ngào nói:
- Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi còn ngây thơ như vậy? Ngươi há rằng sẽ nghĩ sau khi ngươi chết đảm bảo gia đình ngươi sẽ sống trong nhung lụa, hay phải chăng ...... là họ đã sớm đi trước ngươi 1 bước rồi?
Tên thích khách trợn tròn mắt, hắn chưa bao giờ nghĩ đến hệ quả này, không, tại sao hắn lại phải chịu chết vào đây chứ? Gia đình của hắn, người mẹ già yếu của hắn, cả nương tử và đứa con mới chào đời... không... không thể thế được.
Hắn hét lớn:
- Ngươi nói láo, đại nhân đã nói sẽ cho gia đình ta sống sung sướng, ngươi đừng bịa đặt, ta không tin!
Mạc Tĩnh vẩy tay, nhàm chán lên tiếng:
- Ngươi tin hay không là tùy ngươi, ta đâu rảnh quan tâm. ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở ngươi 1 chút, hôm nay ngươi vào đây có nghĩa sẽ không còn mạng mà bò ra ngoài, tên gia chủ của ngươi nếu biết ngươi chết mà vẫn chưa giết được hoàng thượng nhất định sẽ không lưu lại người nhà của ngươi. Vậy chi bằng ngươi với ta làm 1 cuộc giao dịch. Chỉ cần thành thật nói cho ta biết ai là kim chủ của ngươi, ta đảm bảo, ngươi chết rất nhẹ nhàng, người nhà của ngươi cũng sẽ không bị liên lụy, yên yên ổn ổn sống nốt quãng đời còn lại!
Lời nói của Mạc Tĩnh bay trong gió, đung đưa trong khoảng trời bao la, xung quanh yên tĩnh, ngữ âm của cô nhẹ nhàng, nhỏ nhắn, nhưng bất cứ ai đứng đây cũng có thể nghe thấy mồm một.
Tên thích khách do dự 1 hồi, nói:
- Ngươi .... ta làm sao có thể tin lời ngươi nói.
Mạc Tĩnh dưa vào cạnh bàn, tùy ý trả lời:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng vậy, sao ngươi không thử đánh cược, rằng ta có bao nhiêu phần trăm giữ lời hứa?
Tên thích khách đã toát đầy mồ hôi hột, người phụ nữ này, tinh như chim ưng, quái như vượn, lại mạnh mẽ như sư tử.
Kiêu ngạo, bình tĩnh, xinh đẹp và thuyết phục.
Hắn thực sự cảm thấy bị lung lay.
Sau 1 lúc, hắn nói:
- Được, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Mạc Tĩnh cười mỉm, gật đầu lên tiếng:
- Ngươi cứ nói những gì ngươi biết là được!
- Ta gặp hắn ở Lầu.....
Chưa kịp nói hết câu, tên thích khách đã bị 1 mũi tên xuyên tim, ngã xuống đất, tắt thở...
Tất cả ám vệ vào vị trí, đề cao cảnh giác.
Mạc Tĩnh sắc bén nhìn về nơi góc mái của điện Tương Tư.
Cô tinh mắt thấy được 1 thân ảnh màu đen, không rõ là nam hay nữ, nhưng chắc chắn là 1 tên sát thủ cấp cao cực phẩm.
Không phải ai cũng có thể đứng ở vị trí 700m từ trên cao mà có thể bắn xuyên tim 1 người bình thường được.
Độ chính xác cực cao như vậy, ngay cả người chuyên ngành cũng không thể làm được, đừng nói đến sát thủ bình thường, 1 phát đã trúng!
Mạc Tĩnh cười quyến rũ.
Quả nhiên đủ thú vị!!!
Thập Nhất xách cổ tên thích khách như xách 1 con gà đến trước mặt Lục Mã Tự, vứt hắn xuống nói:
- Nói những gì ngươi biết, đỡ phải chết đau đớn!
Tên thích khách run rẩy, hắn ngước mặt nhìn Lục Mã Tự, nhìn thấy đôi mắt như con trăn trong đêm, hắn không tự giác mà hoảng sợ, những vẫn cứng mồm, nói lắp bắp:
- Ta... ta không biết gì cả! Muốn chém muốn giết tùy các ngươi!
Mạc Tĩnh chề môi, ánh mắt khinh bỉ rõ ràng.
Ha! Xác thực là đang hoảng sợ, thế mà còn cứng họng, tính làm anh hùng cho ai xem đây?
Ta đây muốn xem ngươi có thể mạnh miệng như vậy trong bao nhiêu giây :)))
Cô dùng ngón tay thon mảnh của mình, chỉ vào trán hắn, vẽ 1 đường xuống cổ của hắn, lên tiếng:
- Không nói sao? Ngươi xem, ở đây toàn bộ đều là người của triều đình, ngươi hôm nay có gan xông vào đây chắc hẳn cũng đã nghĩ tới kết quả. Ta hoài nghi kẻ đã cho ngươi quyền lợi gì mà ngươi không tiếc mạng sống vào trong này chịu chết!
Tên thích khách run lên lợi hại, giọng nói của nàng ta, mềm mại như tơ, ngọt ngào như mật, tràn đầy từ tính, nhưng tại sao hắn không cảm nhận được nhiệt độ trong câu nói này!
Hắn bất lực run rẩy, nói:
- Chỉ cần ta giết được tên cẩu hoàng đế kia, cả gia đình ta sẽ sống sung sướng!
Mạc Tĩnh cười lớn, ngọt ngào nói:
- Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi còn ngây thơ như vậy? Ngươi há rằng sẽ nghĩ sau khi ngươi chết đảm bảo gia đình ngươi sẽ sống trong nhung lụa, hay phải chăng ...... là họ đã sớm đi trước ngươi 1 bước rồi?
Tên thích khách trợn tròn mắt, hắn chưa bao giờ nghĩ đến hệ quả này, không, tại sao hắn lại phải chịu chết vào đây chứ? Gia đình của hắn, người mẹ già yếu của hắn, cả nương tử và đứa con mới chào đời... không... không thể thế được.
Hắn hét lớn:
- Ngươi nói láo, đại nhân đã nói sẽ cho gia đình ta sống sung sướng, ngươi đừng bịa đặt, ta không tin!
Mạc Tĩnh vẩy tay, nhàm chán lên tiếng:
- Ngươi tin hay không là tùy ngươi, ta đâu rảnh quan tâm. ta chỉ có lòng tốt nhắc nhở ngươi 1 chút, hôm nay ngươi vào đây có nghĩa sẽ không còn mạng mà bò ra ngoài, tên gia chủ của ngươi nếu biết ngươi chết mà vẫn chưa giết được hoàng thượng nhất định sẽ không lưu lại người nhà của ngươi. Vậy chi bằng ngươi với ta làm 1 cuộc giao dịch. Chỉ cần thành thật nói cho ta biết ai là kim chủ của ngươi, ta đảm bảo, ngươi chết rất nhẹ nhàng, người nhà của ngươi cũng sẽ không bị liên lụy, yên yên ổn ổn sống nốt quãng đời còn lại!
Lời nói của Mạc Tĩnh bay trong gió, đung đưa trong khoảng trời bao la, xung quanh yên tĩnh, ngữ âm của cô nhẹ nhàng, nhỏ nhắn, nhưng bất cứ ai đứng đây cũng có thể nghe thấy mồm một.
Tên thích khách do dự 1 hồi, nói:
- Ngươi .... ta làm sao có thể tin lời ngươi nói.
Mạc Tĩnh dưa vào cạnh bàn, tùy ý trả lời:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng vậy, sao ngươi không thử đánh cược, rằng ta có bao nhiêu phần trăm giữ lời hứa?
Tên thích khách đã toát đầy mồ hôi hột, người phụ nữ này, tinh như chim ưng, quái như vượn, lại mạnh mẽ như sư tử.
Kiêu ngạo, bình tĩnh, xinh đẹp và thuyết phục.
Hắn thực sự cảm thấy bị lung lay.
Sau 1 lúc, hắn nói:
- Được, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Mạc Tĩnh cười mỉm, gật đầu lên tiếng:
- Ngươi cứ nói những gì ngươi biết là được!
- Ta gặp hắn ở Lầu.....
Chưa kịp nói hết câu, tên thích khách đã bị 1 mũi tên xuyên tim, ngã xuống đất, tắt thở...
Tất cả ám vệ vào vị trí, đề cao cảnh giác.
Mạc Tĩnh sắc bén nhìn về nơi góc mái của điện Tương Tư.
Cô tinh mắt thấy được 1 thân ảnh màu đen, không rõ là nam hay nữ, nhưng chắc chắn là 1 tên sát thủ cấp cao cực phẩm.
Không phải ai cũng có thể đứng ở vị trí 700m từ trên cao mà có thể bắn xuyên tim 1 người bình thường được.
Độ chính xác cực cao như vậy, ngay cả người chuyên ngành cũng không thể làm được, đừng nói đến sát thủ bình thường, 1 phát đã trúng!
Mạc Tĩnh cười quyến rũ.
Quả nhiên đủ thú vị!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.