Chương 166: Khóc!
PJH
04/11/2019
Mạc Tĩnh chớp chớp mắt, cô nhìn xung quanh mình, ngạc nhiên tìm kiếm.
Me... meduse đâu rồi? Bà ta biến mất rồi ư?
Mạc Tĩnh lại nhìn xuống y phục của mình, thấy nó chuyển thành màu đỏ, liên hốt hoảng.
Cái gì thế này? Y phục của cô..... từ khi nào cô thay y phục rồi??
Không phải, cô đang bị Meduse moi tim sao? Tại sao bây giờ lại......
Mạc Tĩnh nhíu mày, tại sao cô không thể nhớ được gì cả?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Tĩnh vẫn còn đang hoài nghi về chuyện của Meduse, thì đột nhiên một tiếng nói truyền đến:
- Tiểu thư..... tiểu thư...
Mạc Tĩnh nhìn qua, là Bạch Trúc.
Cô liền chạy đến, đỡ lấy người Bạch Trúc, giọng nói đầy lo lắng:
- Bạch Trúc, ngươi sao rồi! Ngươi phải cố lên, ta đi tìm người chữa trị cho ngươi.
Bạch Trúc khóe miệng dính đầy máu, hơi thở như có như không nhìn Mạc Tĩnh, cười gượng lên tiếng:
- Đừng, tiểu thư... người đừng đi đâu cả.... hãy ở đây với nô tỳ! Thấy người không sao, nô tỳ thật yên tâm rồi!
Mạc Tĩnh ngấn lệ, cô nắm lấy tay Bạch Trúc, nói:
- Ngươi nói ngốc cái gì vậy, ta đau lắm, chỗ nào cũng đâu, làm gì mà không sao chứ?
Bạch Trúc cười, nước mắt cô chảy ra:
- Tiểu thư, thì ra..... người không phải người bình thường... nô tỳ... đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn...
Vừa ngắt lời, Bạch TRúc liền ho ra một búng máu, cơn đau làm cô quằn quại thân thể.
Mạc Tĩnh hứng những giọt máu đó, đôi tay cô run lên, Bạch Trúc nắm lấy tay cô, lên tiếng ngắt quãng:
- Tiểu thư.... được hầu hạ người..... kiếp... này..... là niềm vui sướng nhất của A Trúc và A Hoa.....
Nói rồi, Bạch TRúc liền nhắm mắt, cô nghiêng đầu, đôi tay buông thỏng....
Mạc Tĩnh thở dồn dập, cô lắc đầu lia lịa, hét:
- Đừng, Bạch Trúc.... người đừng như vậy... Bạch Trúc!!!!
Mạc Tĩnh ôm chầm lấy cô, hét đến vô tâm vô phế.
Tại sao... những con người rõ ràng là tốt đến thế... tại vì sao..... lại lần lượt đem họ đi khỏi tay cô....
Tại vì sao chứ.......
Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, cô chớp chớp mắt, rồi đặt Bạch Trúc xuống đất, cô quay đầu ngó nghiêng, rồi chạy về phía Lục Mã Tự.
Mạc Tĩnh chạm vào khuôn mặt lạnh tanh của hắn, nước mắt không tự chủ rơi xuống, cô lên giọng năn nỉ:
- Mã Tự, Mã Tự, chàng tỉnh dậy đi... Lục Mã Tự... chàng đừng dọa ta..... Lục Mã Tự..
Vừa nói, Mạc Tĩnh vừa lay lay thân thể của hắn, thế nhưng... Lục Mã Tự không hề động đậy... hắn nằm im như vậy, cũng không lên tiếng đáp lại cô.
Mạc Tĩnh tìm hai tay hắn, cô áp chặt đôi tay lạnh như băng đó vào tay mình, nói:
- Mã Tự... chẳng phải chàng nói sẽ không bỏ rơi ta sao? Chẳng phải... chàng nói sẽ bảo vệ ta sao.... Chàng như thế này làm sao bảo vệ ta đây....
Giọng Mạc Tĩnh vang lên từng tiếng nấc cụt, nhưng cô không dừng lại, cứ tiếp tục nài nỉ:
- Mã Tự,.... ta van xin chàng đấy... chàng mở mắt ra nhìn ta có được không ...... Ta không còn ai cả.... Bạch Hoa hay Bạch Trúc cũng không còn........ Mã Tự... chàng tỉnh dậy đi ... Lục Mã Tự.
Nước mắt Mạc Tĩnh như sóng tràn bờ đê, cô ôm chầm lấy hắn, khóc thật to....
Tại vì sao? Ông trời đã lấy đi những người cô thương quý, vì cớ gì còn lấy người mà yêu nhất!
Lệ ANh, Bạch Hoa, Bạch Trúc, còn thứ gì chưa đủ, chưa hài lòng nữa. Vì sao... có thể đem Lục Mã Tự rời đi chứ???
Lục Mã Tự... chàng không thể chết được.....
Nước mắt Mạc Tĩnh rơi lên trán Lục Mã Tự, nhỏ giọt vào bầu trời, vang vọng vào không trung, nghe sao thật ai oán.
Rồi từ trên đầu cô, xuất hiện một tia sáng chói lòa, Mạc Tĩnh ngước đầu nhìn lên....
Me... meduse đâu rồi? Bà ta biến mất rồi ư?
Mạc Tĩnh lại nhìn xuống y phục của mình, thấy nó chuyển thành màu đỏ, liên hốt hoảng.
Cái gì thế này? Y phục của cô..... từ khi nào cô thay y phục rồi??
Không phải, cô đang bị Meduse moi tim sao? Tại sao bây giờ lại......
Mạc Tĩnh nhíu mày, tại sao cô không thể nhớ được gì cả?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Tĩnh vẫn còn đang hoài nghi về chuyện của Meduse, thì đột nhiên một tiếng nói truyền đến:
- Tiểu thư..... tiểu thư...
Mạc Tĩnh nhìn qua, là Bạch Trúc.
Cô liền chạy đến, đỡ lấy người Bạch Trúc, giọng nói đầy lo lắng:
- Bạch Trúc, ngươi sao rồi! Ngươi phải cố lên, ta đi tìm người chữa trị cho ngươi.
Bạch Trúc khóe miệng dính đầy máu, hơi thở như có như không nhìn Mạc Tĩnh, cười gượng lên tiếng:
- Đừng, tiểu thư... người đừng đi đâu cả.... hãy ở đây với nô tỳ! Thấy người không sao, nô tỳ thật yên tâm rồi!
Mạc Tĩnh ngấn lệ, cô nắm lấy tay Bạch Trúc, nói:
- Ngươi nói ngốc cái gì vậy, ta đau lắm, chỗ nào cũng đâu, làm gì mà không sao chứ?
Bạch Trúc cười, nước mắt cô chảy ra:
- Tiểu thư, thì ra..... người không phải người bình thường... nô tỳ... đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn...
Vừa ngắt lời, Bạch TRúc liền ho ra một búng máu, cơn đau làm cô quằn quại thân thể.
Mạc Tĩnh hứng những giọt máu đó, đôi tay cô run lên, Bạch Trúc nắm lấy tay cô, lên tiếng ngắt quãng:
- Tiểu thư.... được hầu hạ người..... kiếp... này..... là niềm vui sướng nhất của A Trúc và A Hoa.....
Nói rồi, Bạch TRúc liền nhắm mắt, cô nghiêng đầu, đôi tay buông thỏng....
Mạc Tĩnh thở dồn dập, cô lắc đầu lia lịa, hét:
- Đừng, Bạch Trúc.... người đừng như vậy... Bạch Trúc!!!!
Mạc Tĩnh ôm chầm lấy cô, hét đến vô tâm vô phế.
Tại sao... những con người rõ ràng là tốt đến thế... tại vì sao..... lại lần lượt đem họ đi khỏi tay cô....
Tại vì sao chứ.......
Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, cô chớp chớp mắt, rồi đặt Bạch Trúc xuống đất, cô quay đầu ngó nghiêng, rồi chạy về phía Lục Mã Tự.
Mạc Tĩnh chạm vào khuôn mặt lạnh tanh của hắn, nước mắt không tự chủ rơi xuống, cô lên giọng năn nỉ:
- Mã Tự, Mã Tự, chàng tỉnh dậy đi... Lục Mã Tự... chàng đừng dọa ta..... Lục Mã Tự..
Vừa nói, Mạc Tĩnh vừa lay lay thân thể của hắn, thế nhưng... Lục Mã Tự không hề động đậy... hắn nằm im như vậy, cũng không lên tiếng đáp lại cô.
Mạc Tĩnh tìm hai tay hắn, cô áp chặt đôi tay lạnh như băng đó vào tay mình, nói:
- Mã Tự... chẳng phải chàng nói sẽ không bỏ rơi ta sao? Chẳng phải... chàng nói sẽ bảo vệ ta sao.... Chàng như thế này làm sao bảo vệ ta đây....
Giọng Mạc Tĩnh vang lên từng tiếng nấc cụt, nhưng cô không dừng lại, cứ tiếp tục nài nỉ:
- Mã Tự,.... ta van xin chàng đấy... chàng mở mắt ra nhìn ta có được không ...... Ta không còn ai cả.... Bạch Hoa hay Bạch Trúc cũng không còn........ Mã Tự... chàng tỉnh dậy đi ... Lục Mã Tự.
Nước mắt Mạc Tĩnh như sóng tràn bờ đê, cô ôm chầm lấy hắn, khóc thật to....
Tại vì sao? Ông trời đã lấy đi những người cô thương quý, vì cớ gì còn lấy người mà yêu nhất!
Lệ ANh, Bạch Hoa, Bạch Trúc, còn thứ gì chưa đủ, chưa hài lòng nữa. Vì sao... có thể đem Lục Mã Tự rời đi chứ???
Lục Mã Tự... chàng không thể chết được.....
Nước mắt Mạc Tĩnh rơi lên trán Lục Mã Tự, nhỏ giọt vào bầu trời, vang vọng vào không trung, nghe sao thật ai oán.
Rồi từ trên đầu cô, xuất hiện một tia sáng chói lòa, Mạc Tĩnh ngước đầu nhìn lên....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.