Chương 18: Không Biết
PJH
22/10/2019
Nam nhân hơi ho khan vài tiếng, lên nói:
- Cô nương, cô đây là muốn cướp người từ tay ta sao?
- Người nào là người từ tay ngươi?- Mạc Tĩnh chậm rãi lên tiếng.
Nam nhân kia liền á khẩu, lại chỉ vào cô nương đằng sau Mạc Tĩnh, nói:
- Cô nương này, là ta cứu cô ấy từ đám lưu manh kia!
Quê ô?
-Thì sao?
"..."
Thì chính là người của ta!!!!
Mạc Tĩnh hơi cười, nụ cười mỉm vô cùng xinh đẹp:
- Vậy ngươi xem, nếu ta cứu cô ấy từ tay ngươi, thì cô nương này có thuộc về ta không?
Nam nhân có phần ngượng ngùng đáp:
- Cô nương là thấy có hứng thú?
- Là ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ!!
Nam nhân kia: "..."
Lệ Anh: "...."
Những người trong quán trà: "..."
Nhà thương điên đâu, có bệnh nhân trốn viện!!
- Thật xin lỗi! Ta muốn cô nương này!
Mạc Tĩnh lại cười, tiếng cười càng ngọt ngào, xinh đẹp:
- Nếu như ta cũng muốn! - Lời nói 10 phần khí thế, làm hoảng sợ nhiều nam tử hán ở đây!
Nam nhân kia thấy Mạc Tĩnh ung dung ngồi xuống uống trà, ánh mắt lại thách thức nhướng về hắn, hắn tức giận nói:
- Này, nữ nhân này ở đâu ra vậy, có biết ta là ai không?
- Không biết! - Mạc Tĩnh khoan thai đáp
"...."
Không biết lại phách lối như vậy!
- Ta là con nhà họ Quan, hào phú nhất nhì kinh thành này! Ngươi biết không?
- Cũng không biết!
"..."
Tiểu thư, nói vậy thật sự sẽ bị đánh đấy!
- Ngươi ngươi....
- Ngượi ta cái gì!! Ta xinh đẹp, biết rồi!
"..."
Khẩn cấp gọi nhà thương điên!!
- Ngươi, mau đưa người cho ta!
- Không đưa! - Mạc Tĩnh nhàm chán lên tiếng.
- Người đâu, đánh nữ nhân này cho ta!
Nói rồi, 3 4 tên người hầu xông lên định túm lấy Mạc Tĩnh. Đôi ngươi cô lóe sáng, aaaaa! Khoảnh khắc chờ đợi đã đến, đánh có phải nhanh hơn không? Cần gì đấu mồm nhiều như vậy!!
Mạc Tĩnh hơi lùi chân, 1 nắm đấm xẹt ngang qua mặt cô, cô lại bắt lấy tay 1 tên khác, dùng chân đá ngay cằm, tay còn lại vòng qua cổ áo, 1 chưởng ném xa. Sau đó hơi nhấc người, nhảy lên vòng qua người tên còn lại, 1 cú đấm thẳng bụng!!
4 tên nhanh gọn nằm dưới đất. Mạc Tĩnh xoa xoa tay, quả là lâu ngày lười biếng, võ của cô yếu đi nhiều mà!! Hôm nay có người tập miễn phí! Quá đã!
4 tên người hầu đánh không lại, liền chạy về chân người nam nhân kia, nam nhân kia đá 1 cái, liền chửi :
- Ăn hại!
Sau đó nói:
- Con nha đầu này, khôn hồn thì giao người lại đây, không thì đừng trách ta.
Mạc Tĩnh chầm chậm sửa lại quần áo! đáp:
- Trách ngươi thế nào?
- Ta , ta....
- Được rồi, đi đi, bản tiểu thư chán rồi! Cút nhanh cho trời xanh!
- Ngươi Ngươi đợi đó! Ta sẽ còn đến tìm ngươi!
- Hoan nghênh ghé đến lần sau!! - Mạc Tĩnh vui vẻ nói.
- Cô nương, cô đây là muốn cướp người từ tay ta sao?
- Người nào là người từ tay ngươi?- Mạc Tĩnh chậm rãi lên tiếng.
Nam nhân kia liền á khẩu, lại chỉ vào cô nương đằng sau Mạc Tĩnh, nói:
- Cô nương này, là ta cứu cô ấy từ đám lưu manh kia!
Quê ô?
-Thì sao?
"..."
Thì chính là người của ta!!!!
Mạc Tĩnh hơi cười, nụ cười mỉm vô cùng xinh đẹp:
- Vậy ngươi xem, nếu ta cứu cô ấy từ tay ngươi, thì cô nương này có thuộc về ta không?
Nam nhân có phần ngượng ngùng đáp:
- Cô nương là thấy có hứng thú?
- Là ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ!!
Nam nhân kia: "..."
Lệ Anh: "...."
Những người trong quán trà: "..."
Nhà thương điên đâu, có bệnh nhân trốn viện!!
- Thật xin lỗi! Ta muốn cô nương này!
Mạc Tĩnh lại cười, tiếng cười càng ngọt ngào, xinh đẹp:
- Nếu như ta cũng muốn! - Lời nói 10 phần khí thế, làm hoảng sợ nhiều nam tử hán ở đây!
Nam nhân kia thấy Mạc Tĩnh ung dung ngồi xuống uống trà, ánh mắt lại thách thức nhướng về hắn, hắn tức giận nói:
- Này, nữ nhân này ở đâu ra vậy, có biết ta là ai không?
- Không biết! - Mạc Tĩnh khoan thai đáp
"...."
Không biết lại phách lối như vậy!
- Ta là con nhà họ Quan, hào phú nhất nhì kinh thành này! Ngươi biết không?
- Cũng không biết!
"..."
Tiểu thư, nói vậy thật sự sẽ bị đánh đấy!
- Ngươi ngươi....
- Ngượi ta cái gì!! Ta xinh đẹp, biết rồi!
"..."
Khẩn cấp gọi nhà thương điên!!
- Ngươi, mau đưa người cho ta!
- Không đưa! - Mạc Tĩnh nhàm chán lên tiếng.
- Người đâu, đánh nữ nhân này cho ta!
Nói rồi, 3 4 tên người hầu xông lên định túm lấy Mạc Tĩnh. Đôi ngươi cô lóe sáng, aaaaa! Khoảnh khắc chờ đợi đã đến, đánh có phải nhanh hơn không? Cần gì đấu mồm nhiều như vậy!!
Mạc Tĩnh hơi lùi chân, 1 nắm đấm xẹt ngang qua mặt cô, cô lại bắt lấy tay 1 tên khác, dùng chân đá ngay cằm, tay còn lại vòng qua cổ áo, 1 chưởng ném xa. Sau đó hơi nhấc người, nhảy lên vòng qua người tên còn lại, 1 cú đấm thẳng bụng!!
4 tên nhanh gọn nằm dưới đất. Mạc Tĩnh xoa xoa tay, quả là lâu ngày lười biếng, võ của cô yếu đi nhiều mà!! Hôm nay có người tập miễn phí! Quá đã!
4 tên người hầu đánh không lại, liền chạy về chân người nam nhân kia, nam nhân kia đá 1 cái, liền chửi :
- Ăn hại!
Sau đó nói:
- Con nha đầu này, khôn hồn thì giao người lại đây, không thì đừng trách ta.
Mạc Tĩnh chầm chậm sửa lại quần áo! đáp:
- Trách ngươi thế nào?
- Ta , ta....
- Được rồi, đi đi, bản tiểu thư chán rồi! Cút nhanh cho trời xanh!
- Ngươi Ngươi đợi đó! Ta sẽ còn đến tìm ngươi!
- Hoan nghênh ghé đến lần sau!! - Mạc Tĩnh vui vẻ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.