Chương 122: Không Gian Ba Chiều!
PJH
02/11/2019
Mạc Tĩnh mở mắt ra nhìn, hai mắt cô chớp
chớp đen láy. Mạc Tĩnh muốn động đậy thân thể nhưng đột nhiên
lại phát hiện ra chân tay mình cứng nhắc.
Khi nhìn xuống dưới Mạc Tĩnh mới phát hiện ra tuyết đã phủ khắp người mình, từ đầu đến chân. Không hở một chỗ nào.
"..."
Thiếu mỗi củ cà rốt nữa thôi là cô thành con tuyết trong phim "Nữ hoàng băng giá" rồi đấy.
Lẹt ít gâu, lẹt ít gâu.....
À mà khoan đã, giờ đâu phải lúc để hát. Bây giờ cô mà hát có khi cô hóa thành Elsa cũng có thể lắm =)))
"..."
Tiểu thư nhà cô luôn là ảo tưởng về những thứ ...... đéo bao giờ xảy ra được!!
Mạc Tĩnh lắc lắc đầu và thân mình, để phần tuyết trên người rơi xuống hết. Bây giờ cô mới buông cây kiếm nắm chặt từ nãy đến giờ ra, nhưng khi rút lên, Mạc Tĩnh hơi tê tay mà dùng chút sức lực, cây kiếm lại đột nhiên được rút khỏi mặt đất.
"..."
Mặt Mạc Tĩnh đơ mất ba giây.
Hay à! Hay à nha! Cái này hơi bị..... hay đó!
Ở đâu ra cái kiểu muốn lên là lên mà muốn không lên là không lên vậy? Cây kiếm mà nó làm kiêu dã man rợ, thích thì nhích, méo thích thì lười chuyển động!
Cô có cảm giác như mình bị lừa rồi!
Cứ như một con ngốc vậy, ôi thật là, cái cảm giác.... nó yomort kinh khủng!
Mạc Tĩnh chẹp môi, cô cầm thanh kiếm lên rồi cất lại vào thắt lưng mình.
Cảm thấy hơi lạnh, Mạc Tĩnh bất giác đưa hai tay lên xoa xoa bả vai của mình.
Nhưng..... cô đột nhiên dừng lại.
Lạnh? Lạnh ư? Sao cô có thấy lạnh được?
Mạc Tĩnh đơ người, cô vội ngồi xuống nắm lấy một nhúm tuyết lên, cái cô cảm nhận chính là, lạnh.....
Mạc Tĩnh nhăm mày, không thể nào? Sao cô có thể cảm thấy lạnh khi đang mang tấm choàng của Hạch Hiền chứ?
Nhưng rồi thứ cảm giác lạnh buốt đến từ trên tay khiến Mạc Tĩnh có câu trả lời rõ nhất, cô đang lạnh thật!
Điều đó chứng minh, tấm choàng này của Hạch Hiền đã bắt đầu yếu dần rồi!
Cô đã thâý lạnh, chứng tỏ chân thân của cô đã không đủ dùng cho bây giờ được nữa, hơn cả, tấm choàng này đã có thể giúp cô không thấy lạnh qua gần một ngày rồi, nếu bây giờ nó yếu đi, thì rất có thể cô sẽ không trụ nổi trong vòng vài canh giờ tới.
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, cố tìm ra cái gì đó, cái mà cô đang nghĩ đến.
Thứ bây giờ cô cần làm không phải là nhanh tìm thấy Hoa Sao, mà là phải tìm được nơi ẩn náu, tính bước đường tiếp theo.
Nếu bây giờ mạo hiểm đi tìm Hoa Sao, thì có khi cô sẽ bị lạc ngay, số thời gian đó sẽ bị kéo dài và tấm choàng sẽ mất tác dụng nhanh hơn.
Còn nếu tìm được một nơi ẩn náu, tính toán kĩ lưỡng đường đi tiếp theo, hành động trong một lần, nhanh chóng và chắc chắn thì có lẽ vẫn còn cơ hội thắng!
Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh đưa mắt nhìn xung quanh, trận mưa tuyết lúc nãy đã làm đỉnh núi hoàn toàn bị san bằng và bị bao phủ bởi tuyết, hiện giờ ảo cảnh của núi Thanh Sơn đã không còn nữa, trời đã mở sáng, những cái cây gây mê cũng dần hiện lên.
Cô liếc mắt đến một góc nhỏ phía bên trái một cái cây gây mê, ở đó có một gốc cây khoét rỗng bên trong.
Mạc Tĩnh bước nhanh về phía đó, cô chui vào thử cái gốc cây ấy, ừm, có hơi nhỏ một tí nhưng vẫn là miễn cưỡng ngồi được.
Mạc Tĩnh đào hết tuyết bên trong ra, rồi đắp chúng thành một núi, chặn "cửa" gốc cây lại.
Bây giờ Mạc Tĩnh bắt đầu suy tính lại mọi chuyện, cái đỉnh núi này nhìn qua rất nhỏ nhưng tại sao cô chưa từng đi đến cuối đích nhỉ?
Đùa, cô đi gần một ngày rồi đấy, nhìn bên ngoài có bao nhiêu mét đâu mà nó làm như bự dã man.
Mạc Tĩnh cứ cảm thấy mình chính là đi lòng vòng lòng vòng quanh một chỗ.
Kể cả là cái động Ảo Mộng đó, lúc nãy khi cô thoát ra khỏi được nơi ấy, cũng là quay về chỗ cũ, một màu tuyết trắng tinh.
Mạc Tĩnh có hơi không hiểu nổi, dù là ảo cảnh riêng của núi Thanh Sơn hay là ảo mộng của cái động ấy, thì nó đều có một hình dạng chung, chính là một nơi trống vắng đầy tuyết.
Thật hay giả, giả hay thật thì đều là giống nhau cả, đó chính là điểm lừa của ngọn núi này.
Lúc Mạc Tĩnh đến đây, năm lần bảy lượt gặp nạn nhưng mỗi lần tỉnh dậy cảnh vật đều không hề thay đổi dù chỉ là một chút, nếu nói là ảo cảnh thì có lẽ còn lí giải được, nhưng thậm chí là lúc cảnh thật, nó cũng không hề bị ảnh hưởng bởi những sự tác động bên ngoài.
Rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì đã làm cho đỉnh núi Thanh Sơn này khác biệt đến vậy?
Ảo cảnh giống cảnh thật.... cảnh thật không hề khác ảo cảnh......
Câu nói này lặp đi lặp lại liên tục trong đầu Mạc Tĩnh, cô có cảm giác, như có thứ gì đó bí ẩn được chứa trong câu này.
Nếu là ở hiện đại, ảo cảnh và cảnh thật thì chỉ có trong phim mà thôi, mà trong phim thì các đạo diễn phải.....
Mắt Mạc Tĩnh đột ngột mở to, trong đầu liền vang lên một tiếng "Đing", một thứ suy nghĩ đang vút qua nhanh chóng.
Là nó, chính là nó. Thứ làm cho ảo cảnh và cả cảnh thật giống nhau chính là không gian ba chiều, là 3D.
Mạc Tĩnh ló đầu ra từ gốc cây, cô nhìn cái cây gây mê bên trái phía xa, rồi sau đó liếc qua cây gây mê phía bên phải ngoài cùng đối diện.
Hai cái cây từ tư thế đứng,cho đến nơi mọc ra nụ hoa phun khí gây mê đếu giống hệt nhau, chỉ khác ở một chỗ duy nhất chính là hướng nghiêng của cả hai đều ngược nhau.
Điều này chứng tỏ, nó đối lập nhau.
Giống như một chiếc camera vậy, khi nhìn vào, thứ phản chiếu một cái áo có họa tiết là hoa văn sẽ giống nhau đến từng chi tiết, nhưng vô cùng khác nhau ở hướng đi. Nếu ở cái áo thật chúng hướng về bên trái, thì hình ảnh cho ra lại hướng về bên phải.
Đó chính là điểm khác nhau khi nhìn giữa gương và camera, khi đối chiếu giữa không gian thật và không gian 3D.
Thứ được phản chiếu luôn luôn ngược lại với ảnh thật nhưng không hề che dấu được bản chất thật sự của nó.
Hay thật đấy! Cô không ngờ, ở cổ đại cũng đã có thể có được thứ "công nghệ" này rồi. Hay nói đúng hơn, là thời đại này, phép thuật đã ở một tầm quá cao khi có thể tạo ra được những hình ảnh song song đối lập nhau rồi!
Băng tộc lại có thể có sức mạnh che giấu thị giác con người bằng một màn troll không chê vào đâu được. Không ai có thể biết nơi này là không gian ba chiều, vì họ chưa từng biết đến cái đó, nhưng cô! Cô lại là kẻ đến từ tương lai, là người đến từ hiện đại, thứ kĩ xảo này trong phim có vô số!
Sau một hồi phân tích, Mạc Tĩnh liên tục nhìn ra ngoài kiểm chứng, và cô rút ra một kết luận.
Ngay từ ban đầu, cô đã đoán sai cả rồi, nơi này vốn không phải là đỉnh núi Thanh Sơn thật. Nơi mà Hạch Hiền dẫn cô đặt chân xuống, nơi đó mới chính là thật!
Cô từ nơi mà Hạch Hiền chỉ, đi mãi về phía trước, cứ thế vô tình lạc vào không gian ba chiều do đỉnh núi này gây nên.
Có điều, cô cũng đã đoán đúng khi đỉnh núi Thanh Sơn này chứa điều kì lạ, nó có khả năng gây ra các chứng rối loạn thị giác nghiêm trọng, từ ảo cảnh đến cảnh thật, tất cả đều là lừa, hoàn toàn không có sự thật nào ở đây cả!
Chính ngọn núi này đã tự giăng lên một màn biễu diễn độc thoại cho mình, nó nhốt con người vào trong đó và tạo nên một không gian khác, khiến con người dần mất phương hướng trong việc xác định.
Thứ thâm sâu không phải nằm ở việc đỉnh núi này che giấu tốt đến đâu mà chính là nằm ở kĩ xảo này hoàn hảo đến từng chi tiết. Hoàn hảo đến mức cô tưởng tất cả đều là thật!!
Thứ lừa người, lại chính là sự thật! Thứ tưởng là thật, hóa ra luôn là cái đánh lừa!
#Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng đừng nhìn vào bản chất mà đánh giá cả con người. Bởi chưa biết chừng, bản chất đó là thật hay giả!
Khi nhìn xuống dưới Mạc Tĩnh mới phát hiện ra tuyết đã phủ khắp người mình, từ đầu đến chân. Không hở một chỗ nào.
"..."
Thiếu mỗi củ cà rốt nữa thôi là cô thành con tuyết trong phim "Nữ hoàng băng giá" rồi đấy.
Lẹt ít gâu, lẹt ít gâu.....
À mà khoan đã, giờ đâu phải lúc để hát. Bây giờ cô mà hát có khi cô hóa thành Elsa cũng có thể lắm =)))
"..."
Tiểu thư nhà cô luôn là ảo tưởng về những thứ ...... đéo bao giờ xảy ra được!!
Mạc Tĩnh lắc lắc đầu và thân mình, để phần tuyết trên người rơi xuống hết. Bây giờ cô mới buông cây kiếm nắm chặt từ nãy đến giờ ra, nhưng khi rút lên, Mạc Tĩnh hơi tê tay mà dùng chút sức lực, cây kiếm lại đột nhiên được rút khỏi mặt đất.
"..."
Mặt Mạc Tĩnh đơ mất ba giây.
Hay à! Hay à nha! Cái này hơi bị..... hay đó!
Ở đâu ra cái kiểu muốn lên là lên mà muốn không lên là không lên vậy? Cây kiếm mà nó làm kiêu dã man rợ, thích thì nhích, méo thích thì lười chuyển động!
Cô có cảm giác như mình bị lừa rồi!
Cứ như một con ngốc vậy, ôi thật là, cái cảm giác.... nó yomort kinh khủng!
Mạc Tĩnh chẹp môi, cô cầm thanh kiếm lên rồi cất lại vào thắt lưng mình.
Cảm thấy hơi lạnh, Mạc Tĩnh bất giác đưa hai tay lên xoa xoa bả vai của mình.
Nhưng..... cô đột nhiên dừng lại.
Lạnh? Lạnh ư? Sao cô có thấy lạnh được?
Mạc Tĩnh đơ người, cô vội ngồi xuống nắm lấy một nhúm tuyết lên, cái cô cảm nhận chính là, lạnh.....
Mạc Tĩnh nhăm mày, không thể nào? Sao cô có thể cảm thấy lạnh khi đang mang tấm choàng của Hạch Hiền chứ?
Nhưng rồi thứ cảm giác lạnh buốt đến từ trên tay khiến Mạc Tĩnh có câu trả lời rõ nhất, cô đang lạnh thật!
Điều đó chứng minh, tấm choàng này của Hạch Hiền đã bắt đầu yếu dần rồi!
Cô đã thâý lạnh, chứng tỏ chân thân của cô đã không đủ dùng cho bây giờ được nữa, hơn cả, tấm choàng này đã có thể giúp cô không thấy lạnh qua gần một ngày rồi, nếu bây giờ nó yếu đi, thì rất có thể cô sẽ không trụ nổi trong vòng vài canh giờ tới.
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, cố tìm ra cái gì đó, cái mà cô đang nghĩ đến.
Thứ bây giờ cô cần làm không phải là nhanh tìm thấy Hoa Sao, mà là phải tìm được nơi ẩn náu, tính bước đường tiếp theo.
Nếu bây giờ mạo hiểm đi tìm Hoa Sao, thì có khi cô sẽ bị lạc ngay, số thời gian đó sẽ bị kéo dài và tấm choàng sẽ mất tác dụng nhanh hơn.
Còn nếu tìm được một nơi ẩn náu, tính toán kĩ lưỡng đường đi tiếp theo, hành động trong một lần, nhanh chóng và chắc chắn thì có lẽ vẫn còn cơ hội thắng!
Nghĩ nghĩ, Mạc Tĩnh đưa mắt nhìn xung quanh, trận mưa tuyết lúc nãy đã làm đỉnh núi hoàn toàn bị san bằng và bị bao phủ bởi tuyết, hiện giờ ảo cảnh của núi Thanh Sơn đã không còn nữa, trời đã mở sáng, những cái cây gây mê cũng dần hiện lên.
Cô liếc mắt đến một góc nhỏ phía bên trái một cái cây gây mê, ở đó có một gốc cây khoét rỗng bên trong.
Mạc Tĩnh bước nhanh về phía đó, cô chui vào thử cái gốc cây ấy, ừm, có hơi nhỏ một tí nhưng vẫn là miễn cưỡng ngồi được.
Mạc Tĩnh đào hết tuyết bên trong ra, rồi đắp chúng thành một núi, chặn "cửa" gốc cây lại.
Bây giờ Mạc Tĩnh bắt đầu suy tính lại mọi chuyện, cái đỉnh núi này nhìn qua rất nhỏ nhưng tại sao cô chưa từng đi đến cuối đích nhỉ?
Đùa, cô đi gần một ngày rồi đấy, nhìn bên ngoài có bao nhiêu mét đâu mà nó làm như bự dã man.
Mạc Tĩnh cứ cảm thấy mình chính là đi lòng vòng lòng vòng quanh một chỗ.
Kể cả là cái động Ảo Mộng đó, lúc nãy khi cô thoát ra khỏi được nơi ấy, cũng là quay về chỗ cũ, một màu tuyết trắng tinh.
Mạc Tĩnh có hơi không hiểu nổi, dù là ảo cảnh riêng của núi Thanh Sơn hay là ảo mộng của cái động ấy, thì nó đều có một hình dạng chung, chính là một nơi trống vắng đầy tuyết.
Thật hay giả, giả hay thật thì đều là giống nhau cả, đó chính là điểm lừa của ngọn núi này.
Lúc Mạc Tĩnh đến đây, năm lần bảy lượt gặp nạn nhưng mỗi lần tỉnh dậy cảnh vật đều không hề thay đổi dù chỉ là một chút, nếu nói là ảo cảnh thì có lẽ còn lí giải được, nhưng thậm chí là lúc cảnh thật, nó cũng không hề bị ảnh hưởng bởi những sự tác động bên ngoài.
Rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì đã làm cho đỉnh núi Thanh Sơn này khác biệt đến vậy?
Ảo cảnh giống cảnh thật.... cảnh thật không hề khác ảo cảnh......
Câu nói này lặp đi lặp lại liên tục trong đầu Mạc Tĩnh, cô có cảm giác, như có thứ gì đó bí ẩn được chứa trong câu này.
Nếu là ở hiện đại, ảo cảnh và cảnh thật thì chỉ có trong phim mà thôi, mà trong phim thì các đạo diễn phải.....
Mắt Mạc Tĩnh đột ngột mở to, trong đầu liền vang lên một tiếng "Đing", một thứ suy nghĩ đang vút qua nhanh chóng.
Là nó, chính là nó. Thứ làm cho ảo cảnh và cả cảnh thật giống nhau chính là không gian ba chiều, là 3D.
Mạc Tĩnh ló đầu ra từ gốc cây, cô nhìn cái cây gây mê bên trái phía xa, rồi sau đó liếc qua cây gây mê phía bên phải ngoài cùng đối diện.
Hai cái cây từ tư thế đứng,cho đến nơi mọc ra nụ hoa phun khí gây mê đếu giống hệt nhau, chỉ khác ở một chỗ duy nhất chính là hướng nghiêng của cả hai đều ngược nhau.
Điều này chứng tỏ, nó đối lập nhau.
Giống như một chiếc camera vậy, khi nhìn vào, thứ phản chiếu một cái áo có họa tiết là hoa văn sẽ giống nhau đến từng chi tiết, nhưng vô cùng khác nhau ở hướng đi. Nếu ở cái áo thật chúng hướng về bên trái, thì hình ảnh cho ra lại hướng về bên phải.
Đó chính là điểm khác nhau khi nhìn giữa gương và camera, khi đối chiếu giữa không gian thật và không gian 3D.
Thứ được phản chiếu luôn luôn ngược lại với ảnh thật nhưng không hề che dấu được bản chất thật sự của nó.
Hay thật đấy! Cô không ngờ, ở cổ đại cũng đã có thể có được thứ "công nghệ" này rồi. Hay nói đúng hơn, là thời đại này, phép thuật đã ở một tầm quá cao khi có thể tạo ra được những hình ảnh song song đối lập nhau rồi!
Băng tộc lại có thể có sức mạnh che giấu thị giác con người bằng một màn troll không chê vào đâu được. Không ai có thể biết nơi này là không gian ba chiều, vì họ chưa từng biết đến cái đó, nhưng cô! Cô lại là kẻ đến từ tương lai, là người đến từ hiện đại, thứ kĩ xảo này trong phim có vô số!
Sau một hồi phân tích, Mạc Tĩnh liên tục nhìn ra ngoài kiểm chứng, và cô rút ra một kết luận.
Ngay từ ban đầu, cô đã đoán sai cả rồi, nơi này vốn không phải là đỉnh núi Thanh Sơn thật. Nơi mà Hạch Hiền dẫn cô đặt chân xuống, nơi đó mới chính là thật!
Cô từ nơi mà Hạch Hiền chỉ, đi mãi về phía trước, cứ thế vô tình lạc vào không gian ba chiều do đỉnh núi này gây nên.
Có điều, cô cũng đã đoán đúng khi đỉnh núi Thanh Sơn này chứa điều kì lạ, nó có khả năng gây ra các chứng rối loạn thị giác nghiêm trọng, từ ảo cảnh đến cảnh thật, tất cả đều là lừa, hoàn toàn không có sự thật nào ở đây cả!
Chính ngọn núi này đã tự giăng lên một màn biễu diễn độc thoại cho mình, nó nhốt con người vào trong đó và tạo nên một không gian khác, khiến con người dần mất phương hướng trong việc xác định.
Thứ thâm sâu không phải nằm ở việc đỉnh núi này che giấu tốt đến đâu mà chính là nằm ở kĩ xảo này hoàn hảo đến từng chi tiết. Hoàn hảo đến mức cô tưởng tất cả đều là thật!!
Thứ lừa người, lại chính là sự thật! Thứ tưởng là thật, hóa ra luôn là cái đánh lừa!
#Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng đừng nhìn vào bản chất mà đánh giá cả con người. Bởi chưa biết chừng, bản chất đó là thật hay giả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.