Chương 261: Kịch Liệt!
PJH
13/11/2019
Diệp Mặc đang ngồi ăn ở đại sảnh, nhìn
thấy Hướng Hàm vội vàng chạy về phía mình, không cần nói,
hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì!
Bình tĩnh lấy giấy ăn lau miệng, Diệp Mặc lên tiếng hỏi:
- Cô ấy tỉnh rồi?
Hướng Hàm đến gần Diệp Mặc, gật đầu, đáp:
- Dạ phải, tổng giám đốc!
Diệp Mặc nghe xong, hắn nghiêng đầu nói với Nghê Thiên, đem băng của phòng giám sát đến chỗ của tôi, một lát nữa tôi qua đó!
Nghê Thiên gật đầu, kính cẩn trả lời:
- Dạ, tổng giám đốc!
Diệp Mặc đứng dậy, hắn vén tay áo sơ mi lên một nửa, sau đó đút tay vào túi quần, thong thả đi lên tầng.
Đến phòng của mình, nhìn hai chiếc gối nằm ngổn ngang ngoài cửa, Diệp mặc thở dài, đi đến nhặt lên.
Vừa mới mở cửa, một chiếc gối khác bay tới, kèm theo những tiếng la mắng:?
- Diệp Mặc, tên cầm thú, tôi không ngờ anh lại là hạng người đó! Anh dám làm như vậy với tôi?
Chu Cẩm ngồi trên giường, vẫn quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ và một cái tay đang nhiệt tình ném đồ về phía Diệp Mặc!
Diệp Mặc vững vàng đỡ lấy cái gối bay về phía mình, hắn nhướng mày, nói:
- Em tỉnh lại rồi? Mau thay đồ rồi đi ăn sáng!
Chu Cẩm tức giận, hắn làm sao có thể làm ra cái khuôn mặt bình thản như vậy chứ??
Chu Cẩm quấn chặt chăn, sau đó bước xuống giường, đi lại phía Diệp Mặc, nhưng không quá gần, giữ một khoảng cách nhất định, lên tiếng:
- Tôi hỏi anh, rốt cuộc tại sao đêm qua hai chúng ta lại xảy ra chuyện đó?
Diệp Mặc nhíu mày, nhìn cô hỏi ngược lại:
- Em không nhớ!
Nhớ nhớ cái đầu anh! Thấy cái mặt cô giống nhớ không? Nhớ thì cần hỏi anh ấy!!!!!!
- Đêm qua, em bị hạ thuốc, là anh giúp em giải thuốc! - DIệp Mặc kể.
Chu Cẩm liền nhíu mày, hạ thuốc? Phải rồi! Đêm qua, cô nhớ mang máng, anh ta nói cô bị hạ thuốc.
Chu Cẩm vò đầu, nghĩ đến ly cocktail kia, tâm tình vừa mới xuống lại tức giận ngược lên.
Cô nhìn Diệp Mặc, nói:
- Anh thấy tôi bị hạ thuốc, sao không tìm thứ khác giải, lại,.... lại đi làm chuyện đó cơ chứ?
Diệp Mặc đứng dựa vào cửa, trả lời:
- Tôi không định làm đâu, nhưng là do em khiêu khích tôi mà! Hôm qua, là em hôn tôi trước!
Vừa dứt lời, tai Chu Cẩm liền đỏ lên, cô hôn hắn hả???
Không thể nào???? Làm sao cô có thể chủ động hôn hắn chứ!!!!
Nhưng nhìn Diệp Mặc mặt bình tĩnh như vậy, chắc là... không gạt cô!
Trời ơi.... Chu Cẩm muốn tìm cái lỗ chui xuống kinh khủng, cô.... sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt vậy chứ!
Thấy Chu Cẩm không nói được lời nào, Diệp Mặc đi đến chỗ bàn, lấy bộ đồ mà Hướng Hàm đã đặt trên bàn trước đó, đưa cho Chu Cẩm, nói:
- Em mau thay đồ đi, đồ ngày hôm qua rách cả rồi!
Chu Cẩm nhìn đống đồ bị xé vứt xuống sàn, cô càng muốn độn thổ hơn, ngày hôm qua.... chắc chắn là rất kịch liệt!!!!
Chu Cẩm giật lấy bộ đồ từ tay Diệp Mặc, sau đó để xuống giường, khi muốn cởi chăn ra thay đồ, lại phát hiện, Diệp Mặc vẫn đứng đực ra đó, ánh mặt dán chặt vào cô, không có ý định ra ngoài!
Chu Cẩm nhíu mày, hỏi:
- Sao anh còn ở đây? Ra ngoài cho tôi thay đồ!
Diệp Mặc cười cong môi, nói:
- Cũng đâu phải là chưa từng thấy! Tối hôm qua....
Chưa kịp nói hết câu, cái gối ôm trên giường một lần nữa bay tới chỗ hắn.
- Anh im miệng, mau cút ra ngoài cho tôi!!!!!!
Chu Cẩm hét lớn, lấy mọi vật dụng trên giường, xung quanh người cô ném về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc không nói gì, nhanh chóng né hết mọi thứ, rồi chuồn ra ngoài!
Bình tĩnh lấy giấy ăn lau miệng, Diệp Mặc lên tiếng hỏi:
- Cô ấy tỉnh rồi?
Hướng Hàm đến gần Diệp Mặc, gật đầu, đáp:
- Dạ phải, tổng giám đốc!
Diệp Mặc nghe xong, hắn nghiêng đầu nói với Nghê Thiên, đem băng của phòng giám sát đến chỗ của tôi, một lát nữa tôi qua đó!
Nghê Thiên gật đầu, kính cẩn trả lời:
- Dạ, tổng giám đốc!
Diệp Mặc đứng dậy, hắn vén tay áo sơ mi lên một nửa, sau đó đút tay vào túi quần, thong thả đi lên tầng.
Đến phòng của mình, nhìn hai chiếc gối nằm ngổn ngang ngoài cửa, Diệp mặc thở dài, đi đến nhặt lên.
Vừa mới mở cửa, một chiếc gối khác bay tới, kèm theo những tiếng la mắng:?
- Diệp Mặc, tên cầm thú, tôi không ngờ anh lại là hạng người đó! Anh dám làm như vậy với tôi?
Chu Cẩm ngồi trên giường, vẫn quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ và một cái tay đang nhiệt tình ném đồ về phía Diệp Mặc!
Diệp Mặc vững vàng đỡ lấy cái gối bay về phía mình, hắn nhướng mày, nói:
- Em tỉnh lại rồi? Mau thay đồ rồi đi ăn sáng!
Chu Cẩm tức giận, hắn làm sao có thể làm ra cái khuôn mặt bình thản như vậy chứ??
Chu Cẩm quấn chặt chăn, sau đó bước xuống giường, đi lại phía Diệp Mặc, nhưng không quá gần, giữ một khoảng cách nhất định, lên tiếng:
- Tôi hỏi anh, rốt cuộc tại sao đêm qua hai chúng ta lại xảy ra chuyện đó?
Diệp Mặc nhíu mày, nhìn cô hỏi ngược lại:
- Em không nhớ!
Nhớ nhớ cái đầu anh! Thấy cái mặt cô giống nhớ không? Nhớ thì cần hỏi anh ấy!!!!!!
- Đêm qua, em bị hạ thuốc, là anh giúp em giải thuốc! - DIệp Mặc kể.
Chu Cẩm liền nhíu mày, hạ thuốc? Phải rồi! Đêm qua, cô nhớ mang máng, anh ta nói cô bị hạ thuốc.
Chu Cẩm vò đầu, nghĩ đến ly cocktail kia, tâm tình vừa mới xuống lại tức giận ngược lên.
Cô nhìn Diệp Mặc, nói:
- Anh thấy tôi bị hạ thuốc, sao không tìm thứ khác giải, lại,.... lại đi làm chuyện đó cơ chứ?
Diệp Mặc đứng dựa vào cửa, trả lời:
- Tôi không định làm đâu, nhưng là do em khiêu khích tôi mà! Hôm qua, là em hôn tôi trước!
Vừa dứt lời, tai Chu Cẩm liền đỏ lên, cô hôn hắn hả???
Không thể nào???? Làm sao cô có thể chủ động hôn hắn chứ!!!!
Nhưng nhìn Diệp Mặc mặt bình tĩnh như vậy, chắc là... không gạt cô!
Trời ơi.... Chu Cẩm muốn tìm cái lỗ chui xuống kinh khủng, cô.... sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt vậy chứ!
Thấy Chu Cẩm không nói được lời nào, Diệp Mặc đi đến chỗ bàn, lấy bộ đồ mà Hướng Hàm đã đặt trên bàn trước đó, đưa cho Chu Cẩm, nói:
- Em mau thay đồ đi, đồ ngày hôm qua rách cả rồi!
Chu Cẩm nhìn đống đồ bị xé vứt xuống sàn, cô càng muốn độn thổ hơn, ngày hôm qua.... chắc chắn là rất kịch liệt!!!!
Chu Cẩm giật lấy bộ đồ từ tay Diệp Mặc, sau đó để xuống giường, khi muốn cởi chăn ra thay đồ, lại phát hiện, Diệp Mặc vẫn đứng đực ra đó, ánh mặt dán chặt vào cô, không có ý định ra ngoài!
Chu Cẩm nhíu mày, hỏi:
- Sao anh còn ở đây? Ra ngoài cho tôi thay đồ!
Diệp Mặc cười cong môi, nói:
- Cũng đâu phải là chưa từng thấy! Tối hôm qua....
Chưa kịp nói hết câu, cái gối ôm trên giường một lần nữa bay tới chỗ hắn.
- Anh im miệng, mau cút ra ngoài cho tôi!!!!!!
Chu Cẩm hét lớn, lấy mọi vật dụng trên giường, xung quanh người cô ném về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc không nói gì, nhanh chóng né hết mọi thứ, rồi chuồn ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.