Chương 403: Làm Chút Chuyện Bận Rộn Đi!
PJH
22/11/2019
Chu Cẩm vốn không thích mấy chuyện phức
tạp thế này, nhưng nó lại liên quan đến Diệp Mặc, cô không thể
không quan tâm tới, huống hồ bây giờ cô và anh ấy đã xác định
quan hệ, dây dưa đến bên gia đình Diệp Mặc là việc không thể
tránh khỏi.
Nghĩ vậy, Chu Cẩm liền lên tiếng:
- Vậy được, ngày mai em đi cùng anh!
Diệp Mặc nghe liền cười mỉm, anh thấp giọng nói:
- Em thật ngoan!!
Nói rồi, Diệp Mặc cúi đầu xuống hôn lên môi cô, hơi thở ấm áp nhanh chóng bao phủ lấy Chu Cẩm, bàn tay cũng không yên phận mà lần mò trên cơ thể cô.
Chu Cẩm hơi bất ngờ, cô đẩy người anh ra, lên tiếng:
- Này, em còn muốn ngủ! Anh không được làm bậy đâu!
Diệp Mặc nhếch môi cười tà, nói:
- Trước khi ngủ, không phải nên làm chút chuyện bận rộn hay sao!
- Anh.... - Chu Cẩm không tin được vào bộ dạng của Diệp Mặc bây giờ, cô không nghĩ rằng anh lưu manh đến vậy. Nhưng khi muốn nói gì đó thì anh đã kịp lao tới ôm hôn lấy cô một lần nữa, không cho cơ hội Chu Cẩm mở miệng thêm lần nào....
--------...-----------...--------------
Hạch Hiền rời phòng Chu Cẩm, cô đi dọc hành lang về phía phòng của mình.
Cô tắm rửa rồi sau đó tính leo lên giường ngủ, thế nhưng, một tiếng động phát ra làm cô bất giác tò mò.
Phía cửa sổ tầng 2 của cô, từ bên dưới truyền lên những tiếng kêu rên kì lạ, dù nhỏ nhưng với khả năng vốn có Hạch Hiền dễ dàng nhận ra ngày.
Cô nhíu mày, tiếng rên gì kì vậy? Còn là rên giữa ban đêm? Nghe có chút đáng sợ nha...
Nói rồi, Hạch Hiền đi đến bên cửa sổ, cúi người nhìn xuống.
Từ dưới những tán cây đang che lấp đó, lộ ra một thân thể người con gái nằm co giật trên mặt đất, mà ở phía trên cô ấy, lại là một mảng màu đen trông vô cùng khủng khiếp đang cố hút hết sinh lực từ người của cô gái.
Hạch Hiền qua đôi mắt của mình thậm chí có thể nhìn thấy khí tức con người đang bị đào tẩu ra ngoài cơ thể của cô gái, chỉ số chân nhân trên người cô ấy cũng đang tuột một cách nhanh chóng, cứ như vậy, tốc độ sẽ rất nhanh chạy về số 0.
Hạch Hiền liền mở to mắt, nói lớn:
- Này, ngươi làm gì vậy!
Ngay lập tức, khí đen đó quay đầu nhìn lên phía Hạch Hiền, ánh mắt đỏ như máu, vô cùng đáng sợ.
Trong giây phút hai ánh mắt chạm nhau, cơ thể Hạch Hiền truyền đến một loại địch thù rõ ràng, nhưng không quá mạnh.
Hạch Hiền hoảng hốt, cô nhanh chóng rời khỏi cửa sổ, chạy xuống phía dưới lầu.
Lúc chạy đến chỗ của cô gái đó, thì khí đen đã biến mất, Hạch Hiền nhìn xung quanh cũng không thấy ai, liền chạy lại xem xét.
Cô ngồi quỳ xuống đất, lay lay người cô gái, gọi:
- Này, cô ơi, mau tỉnh lại... mau tỉnh lại đi!!!
Người cô gái vốn đang co giật rồi đột nhiên dừng lại, cả cơ thể xìu xuống, bất động...
Hạch Hiền nhíu mày, cô vỗ vỗ mặt cô gái, gọi thêm một lần nữa:
- Này, cô ơi... mau tỉnh lại đi, cô có nghe tôi nói không??
Trong bóng tối, lại thêm bóng cây phía trên che mất ánh trăng, mắt Hạch Hiền dù có sáng đến đâu cũng không nhìn ra được nét mặt của cô gái. Càng đừng nói là biết cô ấy đang có thái độ gì.
Nhưng khi Hạch Hiền vừa dứt lời xong, một giọng nói khác liền truyền đến, đánh tan bầu không khí căng thẳng:
- Hạch Hiền, có chuyện gì xảy ra vậy? - Tử Hân ở đâu đột nhiên xuất hiện gần đó, cả người thở dốc, hệt như vừa mới chạy một đoạn đường vậy.
Cô vừa đi tới chỗ Hạch Hiền, vừa hỏi, khi nhìn thấy cô gái, thì hốt hoảng lên tiếng:
- Trời ơi, cái gì thế này!
Hạch Hiền vội đưa tay lên miệng mình ám chỉ Tử Hân nhỏ tiếng, Tử Hân cũng nhanh chóng hiểu ra, liền không nói gì nữa.
- Bạch... à không, Tử Hân, mau lên, giúp tôi đưa cô ấy vào trong! - Hạch Hiền lên tiếng nhờ vả.
Tử Hân nhìn cô gật đầu, nhanh chóng chạy tới, cùng cô mang cô gái vào bên trong.
Hạch Hiền cùng Tử Hân đưa cô gái lên lầu, vào phòng của mình để tiện xem xét. Sau khi đóng kín cửa phòng, cả hai cùng bật đèn lên để nhìn rõ hơn.
Điều làm bọn họ ngạc nhiên là, lúc bật đèn lên, cô gái nằm phía dưới lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, trên người không cắt một giọt máu, mắt mở to trừng lớn.
Hạch Hiền hoảng sợ đứng chôn chân một bên, không dám lên tiếng. Lần đầu tiên.... bà thấy một người đáng sợ như vậy, trắng bệch, trông giống như cương thi vậy, còn mở mắt cực lớn nữa chứ, chắc chắn là thấy cái gì đó kinh tởm lắm.
Tử Hân cũng bị dọa một phen, cô run rẩy bước tới gần chỗ cô gái, dè dặt cúi người xuống, cẩn thận đưa tay đến gần sống mũi cô gái, sau đó, nhanh chóng rút lại.
Tử Hân liếm môi khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt đầy khó khăn, chầm chậm ngước đầu lên nhìn Hạch Hiền, hơi lắp bắp nói:
- Không .... không có.... hơi thở!
Hạch Hiền chấn động, bà mở to mắt ngạc nhiên, không thể nào... cô ấy.... chết rồi sao?
Nghĩ vậy, Chu Cẩm liền lên tiếng:
- Vậy được, ngày mai em đi cùng anh!
Diệp Mặc nghe liền cười mỉm, anh thấp giọng nói:
- Em thật ngoan!!
Nói rồi, Diệp Mặc cúi đầu xuống hôn lên môi cô, hơi thở ấm áp nhanh chóng bao phủ lấy Chu Cẩm, bàn tay cũng không yên phận mà lần mò trên cơ thể cô.
Chu Cẩm hơi bất ngờ, cô đẩy người anh ra, lên tiếng:
- Này, em còn muốn ngủ! Anh không được làm bậy đâu!
Diệp Mặc nhếch môi cười tà, nói:
- Trước khi ngủ, không phải nên làm chút chuyện bận rộn hay sao!
- Anh.... - Chu Cẩm không tin được vào bộ dạng của Diệp Mặc bây giờ, cô không nghĩ rằng anh lưu manh đến vậy. Nhưng khi muốn nói gì đó thì anh đã kịp lao tới ôm hôn lấy cô một lần nữa, không cho cơ hội Chu Cẩm mở miệng thêm lần nào....
--------...-----------...--------------
Hạch Hiền rời phòng Chu Cẩm, cô đi dọc hành lang về phía phòng của mình.
Cô tắm rửa rồi sau đó tính leo lên giường ngủ, thế nhưng, một tiếng động phát ra làm cô bất giác tò mò.
Phía cửa sổ tầng 2 của cô, từ bên dưới truyền lên những tiếng kêu rên kì lạ, dù nhỏ nhưng với khả năng vốn có Hạch Hiền dễ dàng nhận ra ngày.
Cô nhíu mày, tiếng rên gì kì vậy? Còn là rên giữa ban đêm? Nghe có chút đáng sợ nha...
Nói rồi, Hạch Hiền đi đến bên cửa sổ, cúi người nhìn xuống.
Từ dưới những tán cây đang che lấp đó, lộ ra một thân thể người con gái nằm co giật trên mặt đất, mà ở phía trên cô ấy, lại là một mảng màu đen trông vô cùng khủng khiếp đang cố hút hết sinh lực từ người của cô gái.
Hạch Hiền qua đôi mắt của mình thậm chí có thể nhìn thấy khí tức con người đang bị đào tẩu ra ngoài cơ thể của cô gái, chỉ số chân nhân trên người cô ấy cũng đang tuột một cách nhanh chóng, cứ như vậy, tốc độ sẽ rất nhanh chạy về số 0.
Hạch Hiền liền mở to mắt, nói lớn:
- Này, ngươi làm gì vậy!
Ngay lập tức, khí đen đó quay đầu nhìn lên phía Hạch Hiền, ánh mắt đỏ như máu, vô cùng đáng sợ.
Trong giây phút hai ánh mắt chạm nhau, cơ thể Hạch Hiền truyền đến một loại địch thù rõ ràng, nhưng không quá mạnh.
Hạch Hiền hoảng hốt, cô nhanh chóng rời khỏi cửa sổ, chạy xuống phía dưới lầu.
Lúc chạy đến chỗ của cô gái đó, thì khí đen đã biến mất, Hạch Hiền nhìn xung quanh cũng không thấy ai, liền chạy lại xem xét.
Cô ngồi quỳ xuống đất, lay lay người cô gái, gọi:
- Này, cô ơi, mau tỉnh lại... mau tỉnh lại đi!!!
Người cô gái vốn đang co giật rồi đột nhiên dừng lại, cả cơ thể xìu xuống, bất động...
Hạch Hiền nhíu mày, cô vỗ vỗ mặt cô gái, gọi thêm một lần nữa:
- Này, cô ơi... mau tỉnh lại đi, cô có nghe tôi nói không??
Trong bóng tối, lại thêm bóng cây phía trên che mất ánh trăng, mắt Hạch Hiền dù có sáng đến đâu cũng không nhìn ra được nét mặt của cô gái. Càng đừng nói là biết cô ấy đang có thái độ gì.
Nhưng khi Hạch Hiền vừa dứt lời xong, một giọng nói khác liền truyền đến, đánh tan bầu không khí căng thẳng:
- Hạch Hiền, có chuyện gì xảy ra vậy? - Tử Hân ở đâu đột nhiên xuất hiện gần đó, cả người thở dốc, hệt như vừa mới chạy một đoạn đường vậy.
Cô vừa đi tới chỗ Hạch Hiền, vừa hỏi, khi nhìn thấy cô gái, thì hốt hoảng lên tiếng:
- Trời ơi, cái gì thế này!
Hạch Hiền vội đưa tay lên miệng mình ám chỉ Tử Hân nhỏ tiếng, Tử Hân cũng nhanh chóng hiểu ra, liền không nói gì nữa.
- Bạch... à không, Tử Hân, mau lên, giúp tôi đưa cô ấy vào trong! - Hạch Hiền lên tiếng nhờ vả.
Tử Hân nhìn cô gật đầu, nhanh chóng chạy tới, cùng cô mang cô gái vào bên trong.
Hạch Hiền cùng Tử Hân đưa cô gái lên lầu, vào phòng của mình để tiện xem xét. Sau khi đóng kín cửa phòng, cả hai cùng bật đèn lên để nhìn rõ hơn.
Điều làm bọn họ ngạc nhiên là, lúc bật đèn lên, cô gái nằm phía dưới lộ ra một khuôn mặt trắng bệch, trên người không cắt một giọt máu, mắt mở to trừng lớn.
Hạch Hiền hoảng sợ đứng chôn chân một bên, không dám lên tiếng. Lần đầu tiên.... bà thấy một người đáng sợ như vậy, trắng bệch, trông giống như cương thi vậy, còn mở mắt cực lớn nữa chứ, chắc chắn là thấy cái gì đó kinh tởm lắm.
Tử Hân cũng bị dọa một phen, cô run rẩy bước tới gần chỗ cô gái, dè dặt cúi người xuống, cẩn thận đưa tay đến gần sống mũi cô gái, sau đó, nhanh chóng rút lại.
Tử Hân liếm môi khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt đầy khó khăn, chầm chậm ngước đầu lên nhìn Hạch Hiền, hơi lắp bắp nói:
- Không .... không có.... hơi thở!
Hạch Hiền chấn động, bà mở to mắt ngạc nhiên, không thể nào... cô ấy.... chết rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.