Chương 234: Mở Đầu!
PJH
10/11/2019
Thấp thoáng thời gian trôi qua, Chu Cẩm dần
hồi phục, cô rời bệnh viện, trở về lại công ty, tiếp tục
khoảng thời gian làm thực tập sinh của mình.
Hơn 4 tháng nay, Chu Cẩm tập thích nghi lại với mọi thứ, từ gia đình đến công việc, thậm chí là cả bản thân cô.
Qua nhiều lời người khác kể, cô mới biết, trong một chuyến đi leo núi du lịch, cô bị ngã ở một đoạn sườn dốc, đúng lúc có đồng nghiệp nhìn thấy, nên đã kịp thời đưa cô đến bệnh viện.
Chu Cẩm trở về với cuộc sống bình thường: thức dậy, đến công ty, về nhà, tập võ.... mọi thứ lại diễn ra như trước đây.
Chu Cẩm tựa như không quên thứ gì cả từ nhỏ đến lớn, nhưng sâu trong thâm tâm, cô cứ có cảm giác bản thân không thích hợp, nhưng cũng không biết không thích hợp chỗ nào.
Hôm nay, như mọi ngày, cô từ công ty về nhà, đến hội võ của cha cô, tập luyện.
Chu Kiệt Luân thời gian gần đây cũng rất tích cực quan tâm cô, rảnh thời gian nào đều ở bên cạnh, chăm sóc và tập luyện thêm cho cô.
Tập luyện xong, Chu Cẩm cùng Chu Kiệt Luân ngồi xuống nghỉ mệt, cô được anh lấy cho mình chiếc khăn lau và chai nước suối.
Cầm lấy chai nước từ tay Chu Kiệt Luân, Chu Cẩm cứ cảm thấy cảnh này quen quen, tựa như cô đã từng được anh lấy như vậy ở đâu rồi....
Chu Kiệt Luân thấy Chu Cẩm ngẩn ngơ nhìn chai nước, bèn cười nói:
- Em nhìn gì vậy? Chai nước này có gì đặc biệt sao?
Chu Cẩm lắc đầu, cười đáp:
- Không có! Em theo thói quen nhìn hãng sản xuất thôi, anh đừng để ý!
Chu Kiệt Luân vò đầu cô, lên tiếng:
- Đúng là nhà thiết kế có khác nhỉ? Nhìn hàng cũng phải xem hàng từ đâu trước!!!
Chu Cẩm cười tít mắt, trả lời:
- Bệnh nghề nghiệp! Hì hì!
Hai người ngồi nói chuyện với nhau, thoáng chốc đã đến giờ ăn tối, hôm nay bố và mẹ đều về trễ, vậy nên Chu Kiệt Luân dẫn theo Chu Cẩm ra ngoài ăn.
Đến một nhà hàng sang trọng, hai người đặt một bàn gần cửa sổ, ít người qua lại một chút, cùng nhau thưởng thức bữa tối êm đềm, nhẹ nhàng.
Lúc gắp thức ăn, Chu Cẩm lấy thêm một cái dĩa nữa, gắp đồ ăn nhỏ vào, và thêm một cái chén để ăn đồ lỏng.
Chu Cẩm ăn rất từ tốn, cũng rất tinh tế, tựa như một công chúa đã được giáo dục tỉ mỉ vậy.
Chu Kiệt Luân có hơi ngạc nhiên, lên tiếng:
- Em có thói quen ăn rườm rà như vậy từ khi nào? Lúc trước chưa từng thấy em ăn uống cẩn thận như thế này!
Tay cầm nĩa của Chu Cẩm hơi dừng, cô ngước đầu trả lời:
- Vậy sao?
Chu Cẩm nhìn vào tay của mình, cô không biết nữa, từ khi nào cô đã quen với cách ăn như vậy rồi?
Cứ có cảm giác cô đã ăn như vậy nhiều lần rồi, chứ.... không riêng gì lần này.
Chu Cẩm thắc mắc một chút nhưng sau đó lại tiếp tục cắm đầu ăn. Khi ăn xong bữa chính, cô theo thói quen gọi thêm một phần thức ăn nhẹ nữa.
Chu Cẩm nghiêng đầu, gọi lớn:
- Bạch.....
Nhưng chỉ vừa mới thốt ra, mày Chu Cẩm liền nhíu chặt, tại sao chứ "Bạch" lại hiện ra trong đầu cô chứ?
Cô muốn gọi phục vụ cơ mà? Nhưng..... miệng cứ vô tình mà thốt ra từ "Bạch" ấy...
Chu Kiệt Luân thấy vậy, liền lên tiếng hỏi:
- Em gọi phục vụ à? Cần món nhẹ phải không? Để anh gọi cho!
Chu Cẩm nhìn anh gật đầu, sau đó cô đảo mắt hỏi ngược lại:
- Anh hai, em.... có quen biết người nào họ Bạch không?
Chu Kiệt Luân nhìn cô, nhíu mày suy nghĩ:
- Họ Bạch sao? Không có, anh chưa từng thấy ai bên cạnh em họ Bạch cả!
Chu Cẩm gật đầu hiểu, sau đó không hỏi gì nữa tiếp tục dùng bữa.
Ánh mắt Chu Kiệt Luân sâu xa nhìn cô, Cẩm nhi của anh... thật sự thay đổi rất nhiều...
Hơn 4 tháng nay, Chu Cẩm tập thích nghi lại với mọi thứ, từ gia đình đến công việc, thậm chí là cả bản thân cô.
Qua nhiều lời người khác kể, cô mới biết, trong một chuyến đi leo núi du lịch, cô bị ngã ở một đoạn sườn dốc, đúng lúc có đồng nghiệp nhìn thấy, nên đã kịp thời đưa cô đến bệnh viện.
Chu Cẩm trở về với cuộc sống bình thường: thức dậy, đến công ty, về nhà, tập võ.... mọi thứ lại diễn ra như trước đây.
Chu Cẩm tựa như không quên thứ gì cả từ nhỏ đến lớn, nhưng sâu trong thâm tâm, cô cứ có cảm giác bản thân không thích hợp, nhưng cũng không biết không thích hợp chỗ nào.
Hôm nay, như mọi ngày, cô từ công ty về nhà, đến hội võ của cha cô, tập luyện.
Chu Kiệt Luân thời gian gần đây cũng rất tích cực quan tâm cô, rảnh thời gian nào đều ở bên cạnh, chăm sóc và tập luyện thêm cho cô.
Tập luyện xong, Chu Cẩm cùng Chu Kiệt Luân ngồi xuống nghỉ mệt, cô được anh lấy cho mình chiếc khăn lau và chai nước suối.
Cầm lấy chai nước từ tay Chu Kiệt Luân, Chu Cẩm cứ cảm thấy cảnh này quen quen, tựa như cô đã từng được anh lấy như vậy ở đâu rồi....
Chu Kiệt Luân thấy Chu Cẩm ngẩn ngơ nhìn chai nước, bèn cười nói:
- Em nhìn gì vậy? Chai nước này có gì đặc biệt sao?
Chu Cẩm lắc đầu, cười đáp:
- Không có! Em theo thói quen nhìn hãng sản xuất thôi, anh đừng để ý!
Chu Kiệt Luân vò đầu cô, lên tiếng:
- Đúng là nhà thiết kế có khác nhỉ? Nhìn hàng cũng phải xem hàng từ đâu trước!!!
Chu Cẩm cười tít mắt, trả lời:
- Bệnh nghề nghiệp! Hì hì!
Hai người ngồi nói chuyện với nhau, thoáng chốc đã đến giờ ăn tối, hôm nay bố và mẹ đều về trễ, vậy nên Chu Kiệt Luân dẫn theo Chu Cẩm ra ngoài ăn.
Đến một nhà hàng sang trọng, hai người đặt một bàn gần cửa sổ, ít người qua lại một chút, cùng nhau thưởng thức bữa tối êm đềm, nhẹ nhàng.
Lúc gắp thức ăn, Chu Cẩm lấy thêm một cái dĩa nữa, gắp đồ ăn nhỏ vào, và thêm một cái chén để ăn đồ lỏng.
Chu Cẩm ăn rất từ tốn, cũng rất tinh tế, tựa như một công chúa đã được giáo dục tỉ mỉ vậy.
Chu Kiệt Luân có hơi ngạc nhiên, lên tiếng:
- Em có thói quen ăn rườm rà như vậy từ khi nào? Lúc trước chưa từng thấy em ăn uống cẩn thận như thế này!
Tay cầm nĩa của Chu Cẩm hơi dừng, cô ngước đầu trả lời:
- Vậy sao?
Chu Cẩm nhìn vào tay của mình, cô không biết nữa, từ khi nào cô đã quen với cách ăn như vậy rồi?
Cứ có cảm giác cô đã ăn như vậy nhiều lần rồi, chứ.... không riêng gì lần này.
Chu Cẩm thắc mắc một chút nhưng sau đó lại tiếp tục cắm đầu ăn. Khi ăn xong bữa chính, cô theo thói quen gọi thêm một phần thức ăn nhẹ nữa.
Chu Cẩm nghiêng đầu, gọi lớn:
- Bạch.....
Nhưng chỉ vừa mới thốt ra, mày Chu Cẩm liền nhíu chặt, tại sao chứ "Bạch" lại hiện ra trong đầu cô chứ?
Cô muốn gọi phục vụ cơ mà? Nhưng..... miệng cứ vô tình mà thốt ra từ "Bạch" ấy...
Chu Kiệt Luân thấy vậy, liền lên tiếng hỏi:
- Em gọi phục vụ à? Cần món nhẹ phải không? Để anh gọi cho!
Chu Cẩm nhìn anh gật đầu, sau đó cô đảo mắt hỏi ngược lại:
- Anh hai, em.... có quen biết người nào họ Bạch không?
Chu Kiệt Luân nhìn cô, nhíu mày suy nghĩ:
- Họ Bạch sao? Không có, anh chưa từng thấy ai bên cạnh em họ Bạch cả!
Chu Cẩm gật đầu hiểu, sau đó không hỏi gì nữa tiếp tục dùng bữa.
Ánh mắt Chu Kiệt Luân sâu xa nhìn cô, Cẩm nhi của anh... thật sự thay đổi rất nhiều...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.