Phượng Hoàng Lửa

Chương 305: Phản Ứng Kịch Liệt!

PJH

16/11/2019



Ở lâu đài Diệp gia,

Đám người Hướng Hàm và Nghê Thiên đứng xoay quanh Chu Cẩm và Diệp Mặc, ánh mắt của bọn họ vô cùng lo lắng.

Chu Cẩm đã hết co giật, thân thể cũng đã trở lại bình thường, nhưng cô mãi không chịu tỉnh lại, sự im lặng chìm sâu trong giấc ngủ là một hồi cảnh báo lớn của sự nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn Chu Cẩm sẽ không thể thoát ra khỏi được chính giấc ngủ của mình!

Còn Diệp Mặc lại khác, không có một hiện tượng gì cả, chỉ lẳng lặng nhắm mắt, tựa như đang ngủ, thế nhưng mọi người lại thấy hắn như bị một thứ gì đó vô hình buộc chặt lại, không cho tỉnh giấc.

Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hiểu, vì sao cả DIệp Mặc và Chu Cẩm cùng một lúc lại bị như vậy, đều bị bất tỉnh vầ chìm sâu vào trong giấc mộng.

Mơ hồ giữa bọn họ là một sợi dây liên kết khó nhận ra!!! Rốt cuộc.... thì cả hai người họ đều đang mơ thấy gì???? Nhất quyết không chịu tỉnh lại chứ?

Triết Như đứng dựa đầu vào cửa, cô từ đầu đến cuối vẫn nhìn lòng bàn tay mình, cô vẫn chưa thể hiểu vì sao mình không thể chạm được vào Chu Cẩm.

Tất cả mọi người, ai cũng có thể, chỉ riêng cô.... là không thể được!

Tử Hân liếc mắt qua, Triết Như đứng một mình trong góc, khiến cô cảm thấy cô ấy rất cô độc, sự lo lắng bất giác tăng cao.

Rời khỏi chỗ của mình, Tử Hân đi đến đứng cạnh Triết Như, thấy ánh mắt cô cứ dán chặt vào lòng bàn tay, liền lên tiếng:

- A Như, cô đừng suy nghĩ gì hết, hôm nay có quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra, không phải lỗi của cô đâu, tất cả rồi sẽ ổn cả thôi!

Triết Như lắc đầu, mắt vẫn nhìn tay mình, đáp:

- Tôi không ngờ trong hoàn cảnh như thế này mình lại có thể vô dụng đến vậy!! Chẳng thể giúp ích được gì cho tiểu thư cả!

Tử Hân nhìn xung quanh, đám người hầu ở ngoài vẫn tất bận làm việc, mặc dù trong phòng đã được giăng kết giới cách âm nhưng cô ấy cũng không thể xưng hô lộ liễu vậy được.

Tử Hân đặt hai tay lên vai Triết Như, nói:

- Cô đừng nói như vậy, tất cả mọi người bây giờ cũng đâu biết phải làm gì, không phải chỉ riêng mình cô đâu!!!



Ánh mắt Triết Như vẫn không lay động, cô không nhìn Tử Hân, chỉ cúi đầu, không chịu lên tiếng.

Là cái gì, cái gì đã làm cho cô không thể đụng được vào người của Chu Cẩm chứ?

Là thứ gì đã hất văng cô ra ngoài??

Đột nhiên, một suy nghĩ vụt qua đầu Triết Như, cô ngước mặt lên nhìn cơ thể của Chu Cẩm!

Lúc nãy khi cô chỉ vừa mới tới gần, trước lúc bị đẩy ra, đã có thứ gì đó trong cô..... ngăn cản !!

Triết Như ánh mắt mông lung, cô gạt tay Tử Hân ra, quyết định đi tới chỗ Chu Cẩm một lần nữa, muốn đưa tay chạm vào người cô ấy!

Tử Hân bất ngờ, thốt lên:

- A Như! Cô đi đâu vậy?

Triết Như không để ý đến lời mà Tử Hân nói, cũng không để tâm đến ánh mắt mọi người xung quanh đanh nhìn mình đầy thắc mắc, cô vẫn từng bước tiến gần chiếc giường.

Nhưng lần này, Triết Như đi rất chậm, cũng rất bình tĩnh, cô bước từng bước chân rất nhỏ, và đưa tay ra vô cùng dè dặt.

Khoảng cách giữa tay Triết Như và cơ thể Chu Cẩm ngày một gần, cho đến khi mọi người tưởng cô ấy có thể chạm vào được người của Chu Cẩm thì không, tay Triết Như đột nhiên rút ra, thân thể cũng tự động lui về sau.

Triết Như có chút ngạc nhiên, cơ thể cô, tự chuyển động sao?? Không thể nào!!!!

Làm sao mà cô đang sống sờ sờ đây nhưng cơ thể lại không theo ý cô mà tự chuyển động cơ chứ??

Cơ thể này..... là tự động phản ứng!!!

Nghĩ rồi, Triết Như cố gắng rướn người về trước, cố gắng đi tới gần Chu Cẩm hơn nữa, thế nhưng.... ngay khoảnh khắc cô sắp chạm vào người cô ấy thì một lần nữa, bản thân lại bị hất văng ra.

Người Triết Như bị hất bay ra đằng sau, đám người Nghê Thiên và Hà Thâm hoảng hốt, liền dùng chút lực nhỏ bí mật đỡ lấy người cô.



Hà Thâm đỡ được người cô, nhíu mày nhìn Triết Như, hỏi:

- Triết Như, cô đang làm gì vậy?

Triết Như bây giờ mới hoàn hồn, cô nuốt một ngụm nước bọt, quay sang nhìn Hà Thâm, nói:

- Tôi biết vì sao tôi không thể chạm vào người Chu Cẩm rồi!

Tất cả những người ở đó đồng loạt quay sang Triết Như, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc, lên tiếng hỏi:

- Vì sao???

Triết Như rời khỏi người của Hà Thâm, cô đứng thẳng, chầm chậm trả lời:

- Lí do mà tôi không thể chạm được vào người Chu Cẩm, không phải là do cơ thể của cô ấy, mà là..... do chân thân của tôi!

Hà Thâm nhíu mày:

- Chân thân của cô sao?

Triết Như gật đầu, lên tiếng giải thích:

- Chân thân của tôi.... khi tới gần, có hiện tượng bài xích với cơ thể của Chu Cẩm!!!

Điều Triết Như nói hoàn toàn không sai, chân thân của cô thật sự có sự bài xích đối với người của Chu Cẩm!

Lúc nãy, khi cô bước tới gần, ở một khoảng cách nhất định, cơ thể đã có phản ứng tự động lùi lại phía sau, cho thấy ở mức độ khá gần, nó có sự bài xích nhẹ.

Và rồi, khi cô cố gắng tới gần hơn nữa, thì phản ứng trong cơ thể liền tăng lên kịch liệt hơn, chân thân của cô bày tỏ sự phản kháng mạnh mẽ khi cô cố gắng lại gần Chu Cẩm, ở khoảng cách rất gần, sự bài xích đã mạnh hơn rất nhiều.

Chân thân Bảo Bình của cô phản ứng kịch liệt tới mức, tự nó tạo nên một lá chắn, hất tung cả cô ra ngoài. Hoàn toàn không muốn cho cô tiếp cận với Chu Cẩm!

Nói tóm lại, vấn đề không phải nằm ở chỗ của Chu Cẩm, mà là.... ở tại chân thân của cô!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook