Chương 330: Quá Khứ Có Cô! (3)
PJH
17/11/2019
Chu Cẩm nhìn người Mạc Tĩnh vô hình đó, dường như cô ấy chính là ma thât, cô ấy luôn xuất hiện cạnh Mạc Tĩnh người kia, nhưng
không có ý hận hay biểu hiện gì khác cả.
Chỉ đơn giản là đi bên cạnh và lặng nhìn mà thôi!
Chu Cẩm càng lúc càng rối, chiều hướng diễn biến sao lại đi đến cái này vậy? Cô thật không hiểu nổi nữa.
Rốt cuộc là Mạc Tĩnh còn sống hay đã chết? Tại sao một người là ma còn người kia vẫn sống và đi sờ sờ??
Chu Cẩm sắp bị đống ảo cảnh này xoay quanh đầu rồi!!!
Cho đến một cảnh làm Chu Cẩm vô cùng bất ngờ, đó là, Mạc Tĩnh người bị quái thú đâm bị thương trên núi Thanh Sơn.
Lần đó, ảo cảnh rời chuyển sang một nơi khác, đột nhiên đi đến hiện đại, và rồi.... Chu Cẩm gặp chính mình trong tương lai.
Chu Cẩm nhìn thấy Mạc Tĩnh đang nhìn về phía cô, mà lúc đó, cô đang ở trong một buổi tiệc, đang đứng từ xa nhìn anh mình và một cô gái khác.....
Tại sao, cô ở đó ư? Anh cô và cô nhìn kiểu nào cũng già hơn rất nhiều.... đây chắc chắn là cô trong tương lai rồi!
Chu Cẩm dần dần hoảng sợ, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mạc Tĩnh sao lại đi đến đây chứ?
Đột nhiên Mạc Tĩnh di chuyển, Chu Cẩm cũng đi theo, đến một cầu thang thoát hiểm, Chu Cẩm chợt thấy cô trong tương lai và Mạc Tĩnh đang nói chuyện với nhau.
Càng nghe họ nói chuyện, lòng Chu Cẩm càng run sợ, cô..... là người đã xuyên không về cổ đại sao?
Cô... chính là người đã ở trong cơ thể của Mạc Tĩnh cổ đại sao??
Không thể nào, làm sao mà.... cô ở tương lai lại chính là kẻ xuyên không về cổ đại được chứ?
Cô không thể nào là kẻ giết người mà mặt không chút biến đổi nào như vậy được... cô... không thể nào là người như vậy được.....
Đầu Chu Cẩm đột nhiên đau dữ dội, cô ôm lấy đầu mình, hét:
- AAAAAAAA!!!
Bỗng chốc hàng loạt những kí ức ùa về trong đầu cô, những thứ cô đã thấy và cô chưa thấy bỗng chốc ùa về dữ dội, nó xâm chiếm cả đầu của cô.
Chu Cẩm nhíu chặt mày, càng hét lớn;
- AAAAAA!!!!!!!
Trên trán Chu Cẩm chợt hiện lên hình ngọn lửa đỏ, lúc ẩn lúc hiện ra, cô đau đến mức quỳ xuống dưới đất, đau khổ ôm lấy đầu mình.
Không biết từ đâu, những tia sáng đủ màu sắc bay về phía cô, kết lại thành hình ngọn lửa, ôm lấy Chu Cẩm, bay lên trời...
Ảo cảnh biến mất, Chu Cẩm trên cao bung nở, phá tan mọi rào cản, trang phục chuyển sang màu đỏ, dấu ấn trên trán hiện ra rõ ràng.
Chu Cẩm mở mắt, ánh mắt màu đỏ cam tuyệt đẹp.....
Chỉ đơn giản là đi bên cạnh và lặng nhìn mà thôi!
Chu Cẩm càng lúc càng rối, chiều hướng diễn biến sao lại đi đến cái này vậy? Cô thật không hiểu nổi nữa.
Rốt cuộc là Mạc Tĩnh còn sống hay đã chết? Tại sao một người là ma còn người kia vẫn sống và đi sờ sờ??
Chu Cẩm sắp bị đống ảo cảnh này xoay quanh đầu rồi!!!
Cho đến một cảnh làm Chu Cẩm vô cùng bất ngờ, đó là, Mạc Tĩnh người bị quái thú đâm bị thương trên núi Thanh Sơn.
Lần đó, ảo cảnh rời chuyển sang một nơi khác, đột nhiên đi đến hiện đại, và rồi.... Chu Cẩm gặp chính mình trong tương lai.
Chu Cẩm nhìn thấy Mạc Tĩnh đang nhìn về phía cô, mà lúc đó, cô đang ở trong một buổi tiệc, đang đứng từ xa nhìn anh mình và một cô gái khác.....
Tại sao, cô ở đó ư? Anh cô và cô nhìn kiểu nào cũng già hơn rất nhiều.... đây chắc chắn là cô trong tương lai rồi!
Chu Cẩm dần dần hoảng sợ, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Mạc Tĩnh sao lại đi đến đây chứ?
Đột nhiên Mạc Tĩnh di chuyển, Chu Cẩm cũng đi theo, đến một cầu thang thoát hiểm, Chu Cẩm chợt thấy cô trong tương lai và Mạc Tĩnh đang nói chuyện với nhau.
Càng nghe họ nói chuyện, lòng Chu Cẩm càng run sợ, cô..... là người đã xuyên không về cổ đại sao?
Cô... chính là người đã ở trong cơ thể của Mạc Tĩnh cổ đại sao??
Không thể nào, làm sao mà.... cô ở tương lai lại chính là kẻ xuyên không về cổ đại được chứ?
Cô không thể nào là kẻ giết người mà mặt không chút biến đổi nào như vậy được... cô... không thể nào là người như vậy được.....
Đầu Chu Cẩm đột nhiên đau dữ dội, cô ôm lấy đầu mình, hét:
- AAAAAAAA!!!
Bỗng chốc hàng loạt những kí ức ùa về trong đầu cô, những thứ cô đã thấy và cô chưa thấy bỗng chốc ùa về dữ dội, nó xâm chiếm cả đầu của cô.
Chu Cẩm nhíu chặt mày, càng hét lớn;
- AAAAAA!!!!!!!
Trên trán Chu Cẩm chợt hiện lên hình ngọn lửa đỏ, lúc ẩn lúc hiện ra, cô đau đến mức quỳ xuống dưới đất, đau khổ ôm lấy đầu mình.
Không biết từ đâu, những tia sáng đủ màu sắc bay về phía cô, kết lại thành hình ngọn lửa, ôm lấy Chu Cẩm, bay lên trời...
Ảo cảnh biến mất, Chu Cẩm trên cao bung nở, phá tan mọi rào cản, trang phục chuyển sang màu đỏ, dấu ấn trên trán hiện ra rõ ràng.
Chu Cẩm mở mắt, ánh mắt màu đỏ cam tuyệt đẹp.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.