Chương 267: Quen Biết!
PJH
13/11/2019
Chu Cẩm nằm trên giường của Diệp Mặc, mắt cô nhắm, mày lại nhíu chặt, tựa như trong mơ đang rất đau đớn.
Diệp Mặc đau lòng, hắn cầm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm trên trán cô.
Đột nhiên người Chu Cẩm ưỡn lên, máu từ trong miệng cô trào ra, ướt đẫm cả nền gối trắng tinh.
Diệp Mặc hoảng hốt, gọi tên cô:
- Chu Cẩm, Chu Cẩm!!!
Thế nhưng mặc cho Diệp Mặc gọi như thế nào, miệng Chu Cẩm vẫn không ngừng nôn ra máu, khuôn mặt lại vô cùng đau đớn.
Rốt cuộc, trong mơ cô đang thấy cái gì, tại sao lại đau đớn như vậy!
Diệp Mặc hướng miệng ra ngoài, gọi lớn:
- Nghê Thiên, ngươi mau vào đây! Mau lên!
Nghê Thiên nãy giờ ở bên ngoài đợi chờ, vừa nghe Diệp Mặc gọi mình, liền xông cửa chạy vào.
Nhìn Chu Cẩm trên giường mà miệng nôn ra máu, hắn liền hốt hoảng, nói:
- Thiếu.... Diệp tổng, Chu tiểu thư....
Diệp Mặc nhìn Nghê Thiên, lên tiếng:
- Gọi đám Hướng Hàm đến đây,nhanh lên!
Nghê THiên gật đầu, nhìn Chu Cẩm một cái, rồi quay đầu chạy đi!
Chu Cẩm nhíu chặt mày, miệng vẫn nôn ra máu không ngừng, trong cơn mơ, tay cô nắm chặt...
- Đây là đâu? - Chu Cẩm bước đi trong một vùng trắng toát, cả người cô nhẹ lâng.
Đột nhiên phía trước có một người đang đứng, Chu Cẩm nhíu mày, hỏi:
- Là ai vậy?
Người phụ nữ kia quay đầu lại, khuôn mặt đẹp như tiên tử, nhìn Chu Cẩm:
- Lâu quá không gặp, cô gái nhỏ!
Chu Cẩm thắc mắc:
- Cô quen biết tôi sao?
Người phụ nữ cười xinh đẹp, lên tiếng:
- Ừm... có được tính là quen biết hay không nhỉ? Có lẽ là có! Bởi vì.... tôi đã gặp cô một lần rồi, Hàn Mạc Tĩnh!!
Diệp Mặc đau lòng, hắn cầm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm trên trán cô.
Đột nhiên người Chu Cẩm ưỡn lên, máu từ trong miệng cô trào ra, ướt đẫm cả nền gối trắng tinh.
Diệp Mặc hoảng hốt, gọi tên cô:
- Chu Cẩm, Chu Cẩm!!!
Thế nhưng mặc cho Diệp Mặc gọi như thế nào, miệng Chu Cẩm vẫn không ngừng nôn ra máu, khuôn mặt lại vô cùng đau đớn.
Rốt cuộc, trong mơ cô đang thấy cái gì, tại sao lại đau đớn như vậy!
Diệp Mặc hướng miệng ra ngoài, gọi lớn:
- Nghê Thiên, ngươi mau vào đây! Mau lên!
Nghê Thiên nãy giờ ở bên ngoài đợi chờ, vừa nghe Diệp Mặc gọi mình, liền xông cửa chạy vào.
Nhìn Chu Cẩm trên giường mà miệng nôn ra máu, hắn liền hốt hoảng, nói:
- Thiếu.... Diệp tổng, Chu tiểu thư....
Diệp Mặc nhìn Nghê Thiên, lên tiếng:
- Gọi đám Hướng Hàm đến đây,nhanh lên!
Nghê THiên gật đầu, nhìn Chu Cẩm một cái, rồi quay đầu chạy đi!
Chu Cẩm nhíu chặt mày, miệng vẫn nôn ra máu không ngừng, trong cơn mơ, tay cô nắm chặt...
- Đây là đâu? - Chu Cẩm bước đi trong một vùng trắng toát, cả người cô nhẹ lâng.
Đột nhiên phía trước có một người đang đứng, Chu Cẩm nhíu mày, hỏi:
- Là ai vậy?
Người phụ nữ kia quay đầu lại, khuôn mặt đẹp như tiên tử, nhìn Chu Cẩm:
- Lâu quá không gặp, cô gái nhỏ!
Chu Cẩm thắc mắc:
- Cô quen biết tôi sao?
Người phụ nữ cười xinh đẹp, lên tiếng:
- Ừm... có được tính là quen biết hay không nhỉ? Có lẽ là có! Bởi vì.... tôi đã gặp cô một lần rồi, Hàn Mạc Tĩnh!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.