Chương 168: Sai!
PJH
05/11/2019
Mạc Tĩnh với ánh nhìn thơ thẩn ngồi đó, nghĩ lại những gì Nữ Oa đã nói.
Cô.... sẽ phải rời đi thật sao?
Cô... không thể sống một cuộc đời bình thường được sao?
Một cuộc sống chỉ có cô và Lục Mã Tự.
Cô đã từng ước như vậy, từng mơ như vậy, chỉ sống một cuộc sống giản dị bình thường, không tranh chấp, không có sức mạnh gì ở đây cả!
Chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông mà cô yêu, nó... khó đến vậy?
Nhưng rồi, đột nhiên cô hiểu ra được.
Cuộc đời của Mạc Tĩnh, vốn dĩ đã không tầm thường, từ cha mẹ, đến thân phận, tất cả đã định sẵn ngay từ đầu là việc hệ trọng.
Ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể lựa chọn cuộc sống của mình. Cô dựa vào cái gì mà muốn sống bình thường trong thân thế không tầm thường của cô ấy chứ?
Cô xuyên không vào thân xác này, là sai ư???
Hay nói, từ khi cô yêu Lục Mã Tự, là sai ư?
Nếu như cô không phải lòng người đàn ông này, vậy thì.... mọi chuyện có khác đi hay không?
Mạc Tĩnh ước gì mình chưa từng biết đến chuyện này, ước gì cô có thể quay lại như lúc đầu, vô tư sống, không đào tìm thân phận của Phượng Tịnh Y, thì có lẽ.... mọi chuyện sẽ khác đi, phải không?
Nhưng không phải, sẽ không bao giờ có chuyện đó được, sẽ không bao giờ có thể quay lại được, bởi vì ..,,,, dù đến trước hay sau, nó vẫn sẽ xảy đến, là điều mà cô không thể trốn tránh khỏi hiện thực.
Mạc Tĩnh đã quên mất rồi, ngay từ đầu, cô đã hứa với Hàn Mạc Tĩnh, rằng mình sẽ thay cô ấy làm những chuyện cô ấy chưa làm được cơ mà.....
Sao đến bây giờ, cô mới cảm thấy lời hứa đó thật khó hoàn thành chứ....
Tương lai phía trước của cô... cô sẽ phải đối mặt thế nào đây!
Đột nhiên Mạc Tĩnh cảm thấy sợ hãi, cô trước giờ chưa từng sợ hãi với số phận của mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó rất đáng sợ....
Mạc Tĩnh ngơ ngẩn ra một hồi, lúc này, thân thể Lục Mã Tự đột nhiên cử động, Mạc Tĩnh liền ngạc nhiên quay đầu nhìn qua, cô cười, sờ vào mặt của hắn, gọi:
- Mã Tự.... Mã Tự!
Lục Mã Tự mở mắt, khi nhìn thấy cô, hắn thì thào lên tiếng:
- Mạc Tĩnh!
Mạc Tĩnh vui mừng, cô ôm chầm lấy hắn, cảm nhận nhịp tim đang đập của hắn, mạnh mẽ, dữ dội, nước mắt cô lại bắt đầu trào ra, Mạc Tĩnh liên tục nói:
- Tốt quá rồi, chàng tỉnh lại rồi, tỉnh lại thật rồi!
Lục Mã Tự thở đều đặn, hắn đặt tay lên sau đầu Mạc Tĩnh, cũng ôm cô vào lòng, vỗ về:
- Đừng khóc, đừng khóc!
Mạc Tĩnh không biết nước mắt mình rơi vì cái gì, chỉ biết khi nghe hắn nói với cô như vậy, hắn ôn nhu với cô như vậy, lòng cô lại rất đau....
Hắn cứ như thế, cứ tốt với cô như thế, cô làm sao...... nỡ bỏ đi đây!
Xung quanh sa mạc ngày hôm đó, nắng chiếu rực cả bầu trời, ở giữa nơi hoang vu nóng nực ấy, có hai thân hình hai người ôm nhau.
Một người khóc, một người im lặng, xung quanh, những người khác cũng bắt đầu tỉnh dậy.
Bạch Trúc như thấy mình đang nằm mơ, cô chạy vội đến chỗ Bạch Hoa, đỡ cô dậy, hai người nhìn nhau như không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắc Thanh, Hắc Ngạo, Hắc Chinh, Hắc Lăng, Hắc Trạng , Lạc Thập Nhất..... kể cả Lãng Tang Chính cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, tất cả bọn họ..... đều đột nhiên sống lại....
Khi mọi người nhìn về phía Mạc Tĩnh, cô đang ôm lấy Lục Mã Tự, hai người như một đôi tình nhân vừa tìm thấy nhau trên sa mạc hoang vắng, ôm thật chặt lấy nhau, không muốn buông ra.
Không một ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.....
Cô.... sẽ phải rời đi thật sao?
Cô... không thể sống một cuộc đời bình thường được sao?
Một cuộc sống chỉ có cô và Lục Mã Tự.
Cô đã từng ước như vậy, từng mơ như vậy, chỉ sống một cuộc sống giản dị bình thường, không tranh chấp, không có sức mạnh gì ở đây cả!
Chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông mà cô yêu, nó... khó đến vậy?
Nhưng rồi, đột nhiên cô hiểu ra được.
Cuộc đời của Mạc Tĩnh, vốn dĩ đã không tầm thường, từ cha mẹ, đến thân phận, tất cả đã định sẵn ngay từ đầu là việc hệ trọng.
Ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể lựa chọn cuộc sống của mình. Cô dựa vào cái gì mà muốn sống bình thường trong thân thế không tầm thường của cô ấy chứ?
Cô xuyên không vào thân xác này, là sai ư???
Hay nói, từ khi cô yêu Lục Mã Tự, là sai ư?
Nếu như cô không phải lòng người đàn ông này, vậy thì.... mọi chuyện có khác đi hay không?
Mạc Tĩnh ước gì mình chưa từng biết đến chuyện này, ước gì cô có thể quay lại như lúc đầu, vô tư sống, không đào tìm thân phận của Phượng Tịnh Y, thì có lẽ.... mọi chuyện sẽ khác đi, phải không?
Nhưng không phải, sẽ không bao giờ có chuyện đó được, sẽ không bao giờ có thể quay lại được, bởi vì ..,,,, dù đến trước hay sau, nó vẫn sẽ xảy đến, là điều mà cô không thể trốn tránh khỏi hiện thực.
Mạc Tĩnh đã quên mất rồi, ngay từ đầu, cô đã hứa với Hàn Mạc Tĩnh, rằng mình sẽ thay cô ấy làm những chuyện cô ấy chưa làm được cơ mà.....
Sao đến bây giờ, cô mới cảm thấy lời hứa đó thật khó hoàn thành chứ....
Tương lai phía trước của cô... cô sẽ phải đối mặt thế nào đây!
Đột nhiên Mạc Tĩnh cảm thấy sợ hãi, cô trước giờ chưa từng sợ hãi với số phận của mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó rất đáng sợ....
Mạc Tĩnh ngơ ngẩn ra một hồi, lúc này, thân thể Lục Mã Tự đột nhiên cử động, Mạc Tĩnh liền ngạc nhiên quay đầu nhìn qua, cô cười, sờ vào mặt của hắn, gọi:
- Mã Tự.... Mã Tự!
Lục Mã Tự mở mắt, khi nhìn thấy cô, hắn thì thào lên tiếng:
- Mạc Tĩnh!
Mạc Tĩnh vui mừng, cô ôm chầm lấy hắn, cảm nhận nhịp tim đang đập của hắn, mạnh mẽ, dữ dội, nước mắt cô lại bắt đầu trào ra, Mạc Tĩnh liên tục nói:
- Tốt quá rồi, chàng tỉnh lại rồi, tỉnh lại thật rồi!
Lục Mã Tự thở đều đặn, hắn đặt tay lên sau đầu Mạc Tĩnh, cũng ôm cô vào lòng, vỗ về:
- Đừng khóc, đừng khóc!
Mạc Tĩnh không biết nước mắt mình rơi vì cái gì, chỉ biết khi nghe hắn nói với cô như vậy, hắn ôn nhu với cô như vậy, lòng cô lại rất đau....
Hắn cứ như thế, cứ tốt với cô như thế, cô làm sao...... nỡ bỏ đi đây!
Xung quanh sa mạc ngày hôm đó, nắng chiếu rực cả bầu trời, ở giữa nơi hoang vu nóng nực ấy, có hai thân hình hai người ôm nhau.
Một người khóc, một người im lặng, xung quanh, những người khác cũng bắt đầu tỉnh dậy.
Bạch Trúc như thấy mình đang nằm mơ, cô chạy vội đến chỗ Bạch Hoa, đỡ cô dậy, hai người nhìn nhau như không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hắc Thanh, Hắc Ngạo, Hắc Chinh, Hắc Lăng, Hắc Trạng , Lạc Thập Nhất..... kể cả Lãng Tang Chính cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, tất cả bọn họ..... đều đột nhiên sống lại....
Khi mọi người nhìn về phía Mạc Tĩnh, cô đang ôm lấy Lục Mã Tự, hai người như một đôi tình nhân vừa tìm thấy nhau trên sa mạc hoang vắng, ôm thật chặt lấy nhau, không muốn buông ra.
Không một ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.