Phượng Hoàng Lửa

Chương 208: Sợ!

PJH

07/11/2019

- Bạch Hoa, muội đứng lại đi, Bạch Hoa.... - Lãng Tang Chính vừa chạy theo sau Bạch Hoa, vừa kéo tay cô lại.

Bạch Hoa liền thoát ra nhanh chóng, cô quay mặt đối diện với hắn, nói giọng lạnh nhạt:

- Lãng công tử, xin tự trọng một chút!

Lãng Tang Chính mím môi, không ép buộc mà buông tay cô ra, nói:

- Cái gì mà tự trọng chứ, bây giờ muốn gặp muội thôi cũng cần dùng đến thứ đó sao?

Bạch Hoa tránh ánh mắt của hắn, đáp:

- Ta không có ý đó, nhưng ta chỉ là một nô tỳ nhỏ nhoi trong phủ Lục Tứ gia, mong Lãng công tử đừng làm những chuyện gây hiểu nhầm, Bạch Hoa thật sự gánh không nổi.

Lãng Tang Chính nhíu mày, lên tiếng:

- Ta chưa bao giờ quan tâm đến thân phận của muội, nếu như chuyện bên ngoài muội gánh không được, vậy thì cứ để Lãng Tang Chính ta gánh hết!

Mặt đang cúi xuống của Bạch Hoa đột nhiên ngẩng lên, cô ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt thâm tình của hắn.

Cô có thể thấy, sự dịu dàng ấy đong đầy ánh mắt Lãng Tang Chính, còn có sự quyết đoán khi nói ra câu nói đó....



Bạch Hoa ngạc nhiên phút chốc, rồi nhanh chóng dời tầm mắt, cô có chút luống cuống không dám đối diện, quay đầu sang chỗ khác ngay.

Lãng Tang Chính đặt tay lên vai cô, quay mặt cô áp lại với mình, nói:

- Ta biết muội cũng có tình cảm với ta, muội đừng trốn tránh như thế có được không?

Bạch Hoa bị ép nhìn hắn, cô đành đối diện tầm mắt với Lãng Tang Chính:

- Ta biết, ta càng rõ chính bản thân mình, giữa ta và huynh có một vài thứ nảy mầm, nhưng ta không dám đi tưới nước, cũng không dám đi trồng hoa, ta sợ... khi hoa nở, sẽ không giống như những gì ta đã nghĩ, hoặc... cũng có thể chẳng trồng ra được loại hoa gì. Ta không muốn như tiểu thư, rồi sẽ nhận kết cục cay đắng như vậy.... Huynh hiểu không?

Nhìn Lãng Tang Chính không lên tiếng sau câu nói của mình, Bạch Hoa kéo tay hắn từ trên vai cô xuống, rời đi...

Chính bản thân Bạch Hoa cũng không biết cô đang sợ Lãng Tang Chính hay là sợ bản thân cô nữa, hoặc cũng có thể.... sợ ranh giới dễ dàng vượt qua của hai người.....

----..------------..------------..-----

Ở vườn hoa Lục Tứ gia, Mạc Tĩnh vẫn ngồi đó nhìn Hạch Hiền, trà trong ly, sớm đã nguội ngắt, nhưng vẫn không ai lên tiếng nói câu nào.

Hạch Hiền nhìn Mạc Tĩnh, Mạc Tĩnh nhìn vườn hoa, cứ như vậy, mỗi người một tâm tư....

Hạch Hiền chớp chớp mắt, lên tiếng trước phá tan bầu không khí tĩnh lặng.



- Ta biết trải qua chuyện vừa rồi, ngươi rất khó khăn để đứng dậy, nhưng ngươi cũng hãy nghĩ tới bản thân mình, càng nghĩ tới sứ mệnh, đừng bỏ cuộc.

Mạc Tĩnh thu hồi tầm mắt, nhìn Hạch Hiền trả lời:

- Bà yên tâm đi, ta dù không vì mình cũng sẽ vì Phượng tộc mà cố gắng hết sức. Thứ ta đã hứa, nhất định sẽ làm được.

Mạc Tĩnh chưa từng quên lời hứa hoàn thành sứ mệnh của Hàn Mạc Tĩnh. Vậy nên, dù có thế nào, cô cũng phải nghĩ chu toàn cho đại cục lớn trước đã.

Hạch Hiền nhìn gương mặt Mạc Tĩnh một màu sắc, từ lúc cô tỉnh lại dến giờ, chưa hề nở lấy một nụ cười, trên khuôn mặt đều là biểu cảm lạnh nhạt.

Điều đó khiến bà cảm thấy đau lòng. Thà rằng cô ấy đau thật nhiều, khóc thật nhiều, còn hơn bà phải nhìn thấy cô ấy không làm gì, chỉ im lặng gặm nhấm nỗi đau.

Thứ đó... rất đau khổ!!!

Mạc Tĩnh hít vào một hơi, cô đứng dậy, nhìn Hạch hiền nói lần cuối:

- Ta đi đây! Có chuyện gì ta sẽ truyền âm tìm bà!

Hạch Hiền gật đầu, Mạc Tĩnh cũng lễ phép cúi đầu, rồi quay lưng bỏ đi.

Trong khoảnh khắc ấy, Hạch Hiền dường như cảm thấy một phần nào đó trong Mạc Tĩnh đang thay đổi.... Mà sự thay đổi ấy... thoang thoảng mùi nguy hiểm không hề nhẹ....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook