Chương 70: Sự thật!
PJH
29/10/2019
Sáng hôm sau, Mạc Tĩnh tiến cung, cô đến điện Thất Ngọc gặp hoàng hậu Nhất Tâm - mẹ của Thái tử Lục Thất Sinh.
Cầm tách trà trên tay, Mạc Tĩnh nhẹ thổi 1 hơi, nhấp nhẹ 1 ngụm.
Haizzzz. Trà trong cung, quả nhiên thượng hạng, ngon thật!
"..."
Tiểu thư, cô đến uống trà à?
Không đến uống thì tính làm gì? Đốt cung chơi à?
"..."
Tiểu thư, cô ngoài nghĩ mấy thứ bậy bạ đó ra thì còn nghĩ được gì khác không?
Không!
"..."
Không hiểu tại sao tiểu thư có thể sống với mấy ý nghĩ đó đến tận bây giờ T.T
Hoàng hậu nhìn Mạc Tĩnh, vị cô nương này.... bà đã nghe rất nhiều lời đồn về cô. Tốt xấu gì cũng có. Không nghĩ hôm nay gặp mặt lại là 1 mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế này!
Bà lên tiếng dò hỏi:
- Lục Tứ phu nhân, không biết hôm nay đến là có chuyện gì?
Mạc Tĩnh đặt ly trà xuống, đáp:
- Hoàng hậu, cứ gọi thần là Mạc Tĩnh hoặc là Hàn cô nương được rồi, gọi lễ nghi như vậy, người ngoài mà nghe được, thần sẽ phạm tội khi quân.
"..."
Nói chuyện ngang hàng như vậy còn nói sợ tội khi quân!!! Lúc trước dám xông vào đại điện của hoàng thất sao không nghĩ phạm tội khi quân đi!!!!
Hoàng hậu Nhất Tâm cười gượng, lại nói:
- Hàn cô nương, cô chắc đến đây không phải chỉ muốn uống trà thôi chứ?
Mạc Tĩnh gật đầu, thản nhiên trả lời:
- Đúng vậy, thần cũng chưa rãnh đến mức đến đây chỉ để uống trà!
"..."
Tức, tức, tức, cực tức!!!
Hoàng hậu Nhất Tâm cảm thấy bản thân mình sắp bị tức đến nghẹn rồi, con nha đầu này, đến 1 phần 10 mặt mũi cũng không muốn cho bà!
May cho hoàng hậu, còn được tiểu thư nói chuyện dễ nghe như vậy. Đến hoàng thượng còn chưa chắc có được 1 phần 100 đâu !
Hoàng thượng ngồi không cũng bị triệu hồi: "..."
Hoàng hậu: Tội vậy!
"..."
- Không biết, là việc nào quan trọng có thể đưa Hàn cô nương đến đây? - Hoàng hậu Nhất Tâm 1 lần nữa lên tiếng.
Mạc Tĩnh cũng không vòng vo, trực tiếp nhìn bà, nói:
- Hoàng hậu, thứ thần hỏi thẳng, rốt cuộc vụ ám sát trong bữa tiệc lần trước, người tham gia bao nhiêu?
Hoàng Hậu Nhất Tâm sững người, cái này, sao nàng ta có thể ....
Bà mất tự nhiên lên tiếng:
- Hàn cô nương.... cô đây.... là có ý gì?
Mạc Tĩnh nhìn bà, đáy mắt không gợn sóng, chậm rãi đáp:
- Hoàng hậu, người đừng cố lãng tránh nữa, hôm nay Mạc Tĩnh tới đây, dám hỏi thẳng người tức là Mạc Tĩnh đã chắc nắm trong tay đủ chuyện cần biết rồi!
- Cô....
- Hoàng hậu, Mạc Tĩnh khuyên người nên nói thật, thần không phải kẻ biết giữ bí mật đâu!
Hoàng hậu Nhất Tâm trợn tròn mắt, nói:
- Cô dám uy hiếp ta?
Mạc Tĩnh nhìn trực diện bà, giọng cô vẫn trước sau nhẹ nhàng, điềm tĩnh:
- Mạc Tĩnh chưa hề nói đến chuyện uy hiếp, chỉ mong người thành thật nói tất cả!
- Ngươi ....
Hàn Mạc Tĩnh, ngươi quả nhiên to gan, đến bổn cung ngươi cũng có thể uy hiếp!
Hoàng hậu Nhất Tâm nắm chặt tay, cương quyết nói:
- Ngươi có đủ bằng chứng thì đã không đến đây hỏi ta rồi!
Mạc Tĩnh cười nhẹ, nụ cười tan vào trong không trung, khiến bà có chút rợn gáy.
- Hoàng hậu, người hiểu nhầm rồi, thần tới đây không có nghĩa là thần không có đủ bằng chứng tố cáo người. Thứ bằng chứng mà thần có được, đừng nói đến việc người mất mạng, mà đến 3 dòng tộc đời sau của người, có thể sẽ tuyệt chủng luôn đấy!
- Ngươi.... - Hoàng hậu Nhất Tâm nhìn Mạc Tĩnh như nhìn quái vật, nàng ta, sao có thể thốt ra những lời lẽ đáng sợ đến như vậy?
- Đó là chưa kể Thái tử Lục Thất Sinh, người nghĩ bây giờ con trai của người đã có chỗ đứng vững chắc trong hoàng tộc rồi sao? Chỉ với bằng chứng của thần, không những có thể đưa ngài ấy từ thiên đàng rớt thẳng xuống địa ngục, mà còn có thể khiến ngài ấy bị phán tội tử hình!
Hoàng hậu Nhất Tâm trợn tròn mắt, bà kinh ngạc há mồm, giọng lắp bắp:
- Ngươi.... ngươi có thể làm đến như vậy?
- Nhưng... tại sao còn muốn đến đây hỏi chuyện của ta?
Bà sợ, đúng, bà đang sợ, thậm chí tay chân của bà đang run lên cầm cập.
Người phụ nữ đang ngồi trước mặt bà đây, những câu mà nàng nói ra, êm dịu như gió, nhẹ nhàng như nắng, nhưng nó lại mang đầy gai độc vô hình, có thể đâm xuyên qua từng lớp giáp mỏng manh của bà.
Bà chưa từng tin ai, cũng chưa từng biết sợ hãi 1 điều gì. Nhưng mà cô gái này, đem đến cho bà 1 loại tin tưởng mãnh liệt, rằng những điều mà nàng đã thốt ra, là sự thật! Sự thật đó làm bà không thể nghi ngờ, thậm chí làm bà sợ hãi.
Người phụ nữ xinh đẹp như hoa hồng này lại mang 1 mùi hương chết người!
Mạc Tĩnh lạnh lùng nói:
- Thần chỉ muốn biết, trong chuyện này, người rốt cuộc tham gia bao nhiêu phần trăm? Hay nói cách khác, người đơn giản chỉ là đồng lõa của Yến Thanh Bằng hay là cộng sự của Lâm Mạc Châu?
Cầm tách trà trên tay, Mạc Tĩnh nhẹ thổi 1 hơi, nhấp nhẹ 1 ngụm.
Haizzzz. Trà trong cung, quả nhiên thượng hạng, ngon thật!
"..."
Tiểu thư, cô đến uống trà à?
Không đến uống thì tính làm gì? Đốt cung chơi à?
"..."
Tiểu thư, cô ngoài nghĩ mấy thứ bậy bạ đó ra thì còn nghĩ được gì khác không?
Không!
"..."
Không hiểu tại sao tiểu thư có thể sống với mấy ý nghĩ đó đến tận bây giờ T.T
Hoàng hậu nhìn Mạc Tĩnh, vị cô nương này.... bà đã nghe rất nhiều lời đồn về cô. Tốt xấu gì cũng có. Không nghĩ hôm nay gặp mặt lại là 1 mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế này!
Bà lên tiếng dò hỏi:
- Lục Tứ phu nhân, không biết hôm nay đến là có chuyện gì?
Mạc Tĩnh đặt ly trà xuống, đáp:
- Hoàng hậu, cứ gọi thần là Mạc Tĩnh hoặc là Hàn cô nương được rồi, gọi lễ nghi như vậy, người ngoài mà nghe được, thần sẽ phạm tội khi quân.
"..."
Nói chuyện ngang hàng như vậy còn nói sợ tội khi quân!!! Lúc trước dám xông vào đại điện của hoàng thất sao không nghĩ phạm tội khi quân đi!!!!
Hoàng hậu Nhất Tâm cười gượng, lại nói:
- Hàn cô nương, cô chắc đến đây không phải chỉ muốn uống trà thôi chứ?
Mạc Tĩnh gật đầu, thản nhiên trả lời:
- Đúng vậy, thần cũng chưa rãnh đến mức đến đây chỉ để uống trà!
"..."
Tức, tức, tức, cực tức!!!
Hoàng hậu Nhất Tâm cảm thấy bản thân mình sắp bị tức đến nghẹn rồi, con nha đầu này, đến 1 phần 10 mặt mũi cũng không muốn cho bà!
May cho hoàng hậu, còn được tiểu thư nói chuyện dễ nghe như vậy. Đến hoàng thượng còn chưa chắc có được 1 phần 100 đâu !
Hoàng thượng ngồi không cũng bị triệu hồi: "..."
Hoàng hậu: Tội vậy!
"..."
- Không biết, là việc nào quan trọng có thể đưa Hàn cô nương đến đây? - Hoàng hậu Nhất Tâm 1 lần nữa lên tiếng.
Mạc Tĩnh cũng không vòng vo, trực tiếp nhìn bà, nói:
- Hoàng hậu, thứ thần hỏi thẳng, rốt cuộc vụ ám sát trong bữa tiệc lần trước, người tham gia bao nhiêu?
Hoàng Hậu Nhất Tâm sững người, cái này, sao nàng ta có thể ....
Bà mất tự nhiên lên tiếng:
- Hàn cô nương.... cô đây.... là có ý gì?
Mạc Tĩnh nhìn bà, đáy mắt không gợn sóng, chậm rãi đáp:
- Hoàng hậu, người đừng cố lãng tránh nữa, hôm nay Mạc Tĩnh tới đây, dám hỏi thẳng người tức là Mạc Tĩnh đã chắc nắm trong tay đủ chuyện cần biết rồi!
- Cô....
- Hoàng hậu, Mạc Tĩnh khuyên người nên nói thật, thần không phải kẻ biết giữ bí mật đâu!
Hoàng hậu Nhất Tâm trợn tròn mắt, nói:
- Cô dám uy hiếp ta?
Mạc Tĩnh nhìn trực diện bà, giọng cô vẫn trước sau nhẹ nhàng, điềm tĩnh:
- Mạc Tĩnh chưa hề nói đến chuyện uy hiếp, chỉ mong người thành thật nói tất cả!
- Ngươi ....
Hàn Mạc Tĩnh, ngươi quả nhiên to gan, đến bổn cung ngươi cũng có thể uy hiếp!
Hoàng hậu Nhất Tâm nắm chặt tay, cương quyết nói:
- Ngươi có đủ bằng chứng thì đã không đến đây hỏi ta rồi!
Mạc Tĩnh cười nhẹ, nụ cười tan vào trong không trung, khiến bà có chút rợn gáy.
- Hoàng hậu, người hiểu nhầm rồi, thần tới đây không có nghĩa là thần không có đủ bằng chứng tố cáo người. Thứ bằng chứng mà thần có được, đừng nói đến việc người mất mạng, mà đến 3 dòng tộc đời sau của người, có thể sẽ tuyệt chủng luôn đấy!
- Ngươi.... - Hoàng hậu Nhất Tâm nhìn Mạc Tĩnh như nhìn quái vật, nàng ta, sao có thể thốt ra những lời lẽ đáng sợ đến như vậy?
- Đó là chưa kể Thái tử Lục Thất Sinh, người nghĩ bây giờ con trai của người đã có chỗ đứng vững chắc trong hoàng tộc rồi sao? Chỉ với bằng chứng của thần, không những có thể đưa ngài ấy từ thiên đàng rớt thẳng xuống địa ngục, mà còn có thể khiến ngài ấy bị phán tội tử hình!
Hoàng hậu Nhất Tâm trợn tròn mắt, bà kinh ngạc há mồm, giọng lắp bắp:
- Ngươi.... ngươi có thể làm đến như vậy?
- Nhưng... tại sao còn muốn đến đây hỏi chuyện của ta?
Bà sợ, đúng, bà đang sợ, thậm chí tay chân của bà đang run lên cầm cập.
Người phụ nữ đang ngồi trước mặt bà đây, những câu mà nàng nói ra, êm dịu như gió, nhẹ nhàng như nắng, nhưng nó lại mang đầy gai độc vô hình, có thể đâm xuyên qua từng lớp giáp mỏng manh của bà.
Bà chưa từng tin ai, cũng chưa từng biết sợ hãi 1 điều gì. Nhưng mà cô gái này, đem đến cho bà 1 loại tin tưởng mãnh liệt, rằng những điều mà nàng đã thốt ra, là sự thật! Sự thật đó làm bà không thể nghi ngờ, thậm chí làm bà sợ hãi.
Người phụ nữ xinh đẹp như hoa hồng này lại mang 1 mùi hương chết người!
Mạc Tĩnh lạnh lùng nói:
- Thần chỉ muốn biết, trong chuyện này, người rốt cuộc tham gia bao nhiêu phần trăm? Hay nói cách khác, người đơn giản chỉ là đồng lõa của Yến Thanh Bằng hay là cộng sự của Lâm Mạc Châu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.