Chương 259: Sự Tức Giận Của Nắng SỚm!
PJH
13/11/2019
Chu Cẩm động đậy mắt, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu rọi vào, làm cô bất giác mở mắt.
Ừm... ấm áp... đó là ý nghĩ đầu tiên của Chu Cẩm khi cô vừa ý thức được thế giới này.
Nhưng ngay sau đó.... đây là đâu vậy??
Ý nghĩ điên rồ vừa hiện lên, Chu Cẩm đã giật mình ngồi dậy.
Nhưng chỉ sau đó vài giây, thân thể cô truyền đến cơn đau nhức dữ dội.
- Á!!! - Chu Cẩm hét lên một tiếng.
Quách tờ, eo cô..... đau quá à!!!
Chu Cẩm ôm lấy phần eo đau nhức của mình, nhíu mày, khó khăn ổn định lại tâm trạng, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Mới sáng thôi, cô đã nhận 3 ý nghĩ liên tiếp rồi!!!! Mà nó có tốt lành gì đâu! Quá nhiều cho một ngày đẹp trời!
Hửm? Phòng.... khách sạn?
Chu Cẩm ngọ nguậy đầu qua lại, khi cô nhìn những vật dụng có trong này, chúng thật..... giống với một căn phòng khách sạn, theo nghĩa đen đấy!
Ti vi, sofa, phòng tắm, bàn ghế, và... giường ngủ.
Chu Cẩm đột nhiên nhận thức được là... cô... đang nằm trên giường???
Vội đưa mắt nhìn xung quanh, chiếc giường này ngoài cô ra thì không có ai cả??
??? Đầu Chu Cẩm đầy dấu hỏi chấm???
Cái quái gì vậy?? Tại sao cô lại ở một mình? Còn là một mình trong phòng khách sạn nữa chứ??
Não còn chưa thông kịp, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Cẩm theo bản năng hỏi:
- Ai vậy?
Phía ngoài nghe câu hỏi của cô, liền trả lời:
- Chu tiểu thư, là tôi, Hướng Hàm! Hôm ở khách sạn, chúng ta đã gặp nhau tôi là người đã đưa chìa khóa cho cô!
Chu Cẩm vò mái tóc rối, nhớ lại cô gái xinh đẹp hôm đó, lên tiếng nói:
- Vào đi!
Hướng Hàm mở cửa bước vào trong, khi nhìn thấy CHu Cẩm, phản ứng đầu tiên là cúi đầu xuống.
Nhìn biểu hiện kì lạ của Hướng Hàm, Chu Cẩm liền nghĩ ngay đến tên biến thái Diệp Mặc!
Diệp Mặc! Phải rồi, tối hôm qua, cô.... đã gặp Diệp Mặc.
Sau đó.... cô không nhớ được sau đó... nhưng mà... bây giờ, cô.... ở đây?? Ở khách sạn.
Bấy giờ, Chu Cẩm mới ý thức được, cô biết được.... cái gì sai sai ở đây rồi!!!!
ChuC ẩm vội nhìn xuống dưới thân thể mình, cơ thể không một mảnh vải che thân, khắp nơi toàn là dấu hôn đỏ chót....
Chu Cẩm mở to mắt, cô hoảng hồn nhìn đống váy rơi vãi dưới sàn, hét lớn:
- AAAAAAAAAAAAAA!!!!
- Diệp Mặc, tên biến thái, tên cầm thú đó Ở ĐÂU!!!!! - ChuC ẩm điên cuồng hét lên, bắt đầu hỏi tới tấp Hướng Hàm.
Nhìn thái độ kích động của cô, Hướng Hàm giật mình lùi về sau, lắp bắp trả lời:
- Tổng.... tổng giám đốc đang ăn sáng..... ngoài đại sảnh!
Ăn sáng??? Đìu, hay lắm, hắn dám làm như thế với cô, bây giờ còn thảnh thơi ăn sáng.
Càng nghĩ tới thân thể của mình, Chu Cẩm càng tức giận, cô nắm lấy cái gối ném bay về phía Hướng Hàm, nói:
- Gọi tên cầm thú đó vào đây, gọi hắn vào đây!!!!!!!!!
Ừm... ấm áp... đó là ý nghĩ đầu tiên của Chu Cẩm khi cô vừa ý thức được thế giới này.
Nhưng ngay sau đó.... đây là đâu vậy??
Ý nghĩ điên rồ vừa hiện lên, Chu Cẩm đã giật mình ngồi dậy.
Nhưng chỉ sau đó vài giây, thân thể cô truyền đến cơn đau nhức dữ dội.
- Á!!! - Chu Cẩm hét lên một tiếng.
Quách tờ, eo cô..... đau quá à!!!
Chu Cẩm ôm lấy phần eo đau nhức của mình, nhíu mày, khó khăn ổn định lại tâm trạng, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Mới sáng thôi, cô đã nhận 3 ý nghĩ liên tiếp rồi!!!! Mà nó có tốt lành gì đâu! Quá nhiều cho một ngày đẹp trời!
Hửm? Phòng.... khách sạn?
Chu Cẩm ngọ nguậy đầu qua lại, khi cô nhìn những vật dụng có trong này, chúng thật..... giống với một căn phòng khách sạn, theo nghĩa đen đấy!
Ti vi, sofa, phòng tắm, bàn ghế, và... giường ngủ.
Chu Cẩm đột nhiên nhận thức được là... cô... đang nằm trên giường???
Vội đưa mắt nhìn xung quanh, chiếc giường này ngoài cô ra thì không có ai cả??
??? Đầu Chu Cẩm đầy dấu hỏi chấm???
Cái quái gì vậy?? Tại sao cô lại ở một mình? Còn là một mình trong phòng khách sạn nữa chứ??
Não còn chưa thông kịp, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Cẩm theo bản năng hỏi:
- Ai vậy?
Phía ngoài nghe câu hỏi của cô, liền trả lời:
- Chu tiểu thư, là tôi, Hướng Hàm! Hôm ở khách sạn, chúng ta đã gặp nhau tôi là người đã đưa chìa khóa cho cô!
Chu Cẩm vò mái tóc rối, nhớ lại cô gái xinh đẹp hôm đó, lên tiếng nói:
- Vào đi!
Hướng Hàm mở cửa bước vào trong, khi nhìn thấy CHu Cẩm, phản ứng đầu tiên là cúi đầu xuống.
Nhìn biểu hiện kì lạ của Hướng Hàm, Chu Cẩm liền nghĩ ngay đến tên biến thái Diệp Mặc!
Diệp Mặc! Phải rồi, tối hôm qua, cô.... đã gặp Diệp Mặc.
Sau đó.... cô không nhớ được sau đó... nhưng mà... bây giờ, cô.... ở đây?? Ở khách sạn.
Bấy giờ, Chu Cẩm mới ý thức được, cô biết được.... cái gì sai sai ở đây rồi!!!!
ChuC ẩm vội nhìn xuống dưới thân thể mình, cơ thể không một mảnh vải che thân, khắp nơi toàn là dấu hôn đỏ chót....
Chu Cẩm mở to mắt, cô hoảng hồn nhìn đống váy rơi vãi dưới sàn, hét lớn:
- AAAAAAAAAAAAAA!!!!
- Diệp Mặc, tên biến thái, tên cầm thú đó Ở ĐÂU!!!!! - ChuC ẩm điên cuồng hét lên, bắt đầu hỏi tới tấp Hướng Hàm.
Nhìn thái độ kích động của cô, Hướng Hàm giật mình lùi về sau, lắp bắp trả lời:
- Tổng.... tổng giám đốc đang ăn sáng..... ngoài đại sảnh!
Ăn sáng??? Đìu, hay lắm, hắn dám làm như thế với cô, bây giờ còn thảnh thơi ăn sáng.
Càng nghĩ tới thân thể của mình, Chu Cẩm càng tức giận, cô nắm lấy cái gối ném bay về phía Hướng Hàm, nói:
- Gọi tên cầm thú đó vào đây, gọi hắn vào đây!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.