Chương 396: Sự Xuất Hiện Mang Đến Lo Lắng!
PJH
21/11/2019
Chu Cẩm bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cô không dám tin là chuyện hồi sinh Meduse đó .... chính tay cô đã làm...
Ma tộc quá đáng sợ, họ chỉ sử dụng Nhu Thiên để dụ cô mà thôi, mục đích chính là muốn cô có mặt ở đó, để trở nên hoàn chỉnh cho sự hồi sinh của Meduse, nhưng có lẽ họ lại không ngờ, lúc đó, cô lại bộc phát sức mạnh, giết chết Meduse..
Hạch Hiền thấy Chu Cẩm lặng im, sắc mặt có chút trắng bệch, bà liền hỏi:
- Chu Cẩm, ngươi sao vậy?
Chu Cẩm hoàn hồn, cô miễn cưỡng cười một tiếng, đáp:
- Không sao, không có gì cả.
Nói rồi, cô nhìn sang Giang Bách Thần, với thân hình nhở bé hiện giờ, nhìn chẳng quen nổi, cô mở miệng hỏi:
- Cậu bé, em có biết mình là ai không? Tên gì?
Giang Bách Thần mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô, hỏi ngược lại:
- Các người là ai?
Chu Cẩm nhìn hắn, trả lời:
- Chị tên Chu Cẩm, còn em, cậu bé, em biết mình tên gì không?
Giang Bách Thần lắc đầu, bộ đồ rộng thùng thình trên người càng làm hắn nhỏ bé hơn hẳn:
- Không biết, em không biết gì cả! Chị, chị là chị của em sao??? Hay là mẹ?
Ngay sau câu nói của Giang Bách Thần, mọi người đều bất ngờ, nét mặt của Diệp Mặc tối đi nhanh chóng, anh xoay người sang Tử Hân và Triết NHư, nói:
- Đem thằng bé đi thay đồ, sau đó chuẩn bị ít thức ăn cho nó!
Tử Hân và Triết Như nhìn nhau, rồi không nói hai lời làm theo, nhanh chóng mang Giang Bách Thần ra ngoài.
Chu Cẩm thúc vào tay anh, hỏi nhỏ:
- Anh làm gì thế? Không thấy hắn ta bị biến đổi sao? Em nghi ngờ hắn bị mất trí nhớ đấy!
Diệp Mặc liếc mắt với cô, nói:
- Không thích em chạm vào người hắn ta!!
Nói rồi, Diệp Mặc cũng chân trước chân sau bước ra ngoài, đi theo đám Tử Hân.
Chu Cẩm ở trong phòng cùng Hạch Hiền, nhất thời thở dài, anh ấy... không cần phải ghen như vậy chứ??
Chỉ là sờ đầu một đứa nhỏ, nói chuyện một chút thôi mà! Từ khi nào tính chiếm hữu lại cao vậy???
Cô nhìn Hạch Hiền mờ mịt, liền lên tiếng giải thích:
- Đừng sợ, đó là Lục Mã Tự!
Hạch Hiền mở to mắt, thốt lớn:
- Lục Mã Tự?? Hắn ở trong thân xác đó sao?
Chu Cẩm cười cười, gật đầu với Hạch Hiền, sau đó kéo bà ngồi xuống, kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho bà ấy nghe.
Hạch Hiền trực tiếp há hốc mồm, không ngờ.... lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy ở đây.
Chu Cẩm nhìn bà, lên tiếng hỏi tiếp:
- Hạch Hiền, bà có thể nói tôi biết tại sao tôi lại cảm nhận được sát khí của Meduse không?
Hạch Hiền cũng nhìn cô, nhưng chỉ lắc đầu:
- Ta cũng không biết, lúc trên Thiên giới dòng thời gian bị xáo trộn, ta mới phải xuống nhân gian tìm chỗ hỏng, nhưng bây giờ lại bị đưa đến đây, còn không biết hành lang thời gian thế nào rồi!
Chu Cẩm đảo mắt, nói:
- Vậy, còn chuyện bà và Giang Bách Thần thì sao?
Hạch Hiền mím môi một lúc lâu, lên tiếng đáp:
- Có lẽ là do lúc đó hắn đã sử dụng dòng thời gian để dịch chuyển đến đây, nên cả hai ta mới bị biến đổi như vậy, hắn ta mất trí nhớ có thể là tạm thời, nhưng còn hình dáng.... thì ta lại không biết.
Đúng vậy, kì lạ nhất là Giang Bách Thần lại bị teo nhỏ lại, bà đâu có việc gì đâu, kí ức và trí nhớ vẫn còn nguyên, vậy mà hắn lại thay đổi hình dạng nhiều như vậy, quá kì lạ rồi!
Nói một chút, Chu Cẩm để Hạch Hiền nghỉ ngơi, cô đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Chu Cẩm dựa người vào cửa, nghĩ ngẩn ngơ, đến khi Diệp Mặc đi tới lay người mình, cô mới hoàn hồn!
Diệp Mặc đi xem xét Giang Bách Thần một chút, quay lại thì thấy cô thẫn thờ đứng trước cửa, nên lo lắng tới hỏi:
- Cẩm nhi, em làm sao vậy? Nghĩ gì sao?
Chu Cẩm theo bản năng lắc đầu, cô đáp:
- Không có! Chỉ là... em cảm thấy hơi kì lạ một vài chuyện thôi!
Không biết tại sao, cô lại có cảm giác, sắp tới.... sự xuất hiện của Hạch Hiền và Giang Bách Thần sẽ đem lại nhiều biến cố hơn. Có thể xấu cũng có thể tốt, nhưng đáy lòng... cứ tự dưng nổi một cơn lo lắng không tên...
Diệp Mặc sờ lấy vai cô, lên tiếng:
- Đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Anh lấy cho em cốc nước nhé!
Chu Cẩm gật đầu, Diệp mặc liền đi xuống cầu thang, hướng vào phòng bếp.
Một mình cô đứng đó ánh mắt nhìn xa xăm, đang muốn bước đi, thế nhưng, đầu lại truyền tới cơn đau, khiến Chu Cẩm loạng choạng dựa vào lan can.
Tay cô bất giác đưa lên đầu mình, xoa xoa một lúc.
Hình như lúc nãy cú va đập của Hạch Hiền quá mạnh, thế nên đầu cứ đau suốt, chắc không tới nỗi chấn thương đâu nhỉ.
Đợi một lát, đầu hết chóng mặt, Chu Cẩm lại ngẩng mặt lên, muốn đi ra ngoài ban công hóng gió, lúc này, đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mắt cô, làm Chu Cẩm hoảng hốt lùi lại...
Ma tộc quá đáng sợ, họ chỉ sử dụng Nhu Thiên để dụ cô mà thôi, mục đích chính là muốn cô có mặt ở đó, để trở nên hoàn chỉnh cho sự hồi sinh của Meduse, nhưng có lẽ họ lại không ngờ, lúc đó, cô lại bộc phát sức mạnh, giết chết Meduse..
Hạch Hiền thấy Chu Cẩm lặng im, sắc mặt có chút trắng bệch, bà liền hỏi:
- Chu Cẩm, ngươi sao vậy?
Chu Cẩm hoàn hồn, cô miễn cưỡng cười một tiếng, đáp:
- Không sao, không có gì cả.
Nói rồi, cô nhìn sang Giang Bách Thần, với thân hình nhở bé hiện giờ, nhìn chẳng quen nổi, cô mở miệng hỏi:
- Cậu bé, em có biết mình là ai không? Tên gì?
Giang Bách Thần mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cô, hỏi ngược lại:
- Các người là ai?
Chu Cẩm nhìn hắn, trả lời:
- Chị tên Chu Cẩm, còn em, cậu bé, em biết mình tên gì không?
Giang Bách Thần lắc đầu, bộ đồ rộng thùng thình trên người càng làm hắn nhỏ bé hơn hẳn:
- Không biết, em không biết gì cả! Chị, chị là chị của em sao??? Hay là mẹ?
Ngay sau câu nói của Giang Bách Thần, mọi người đều bất ngờ, nét mặt của Diệp Mặc tối đi nhanh chóng, anh xoay người sang Tử Hân và Triết NHư, nói:
- Đem thằng bé đi thay đồ, sau đó chuẩn bị ít thức ăn cho nó!
Tử Hân và Triết Như nhìn nhau, rồi không nói hai lời làm theo, nhanh chóng mang Giang Bách Thần ra ngoài.
Chu Cẩm thúc vào tay anh, hỏi nhỏ:
- Anh làm gì thế? Không thấy hắn ta bị biến đổi sao? Em nghi ngờ hắn bị mất trí nhớ đấy!
Diệp Mặc liếc mắt với cô, nói:
- Không thích em chạm vào người hắn ta!!
Nói rồi, Diệp Mặc cũng chân trước chân sau bước ra ngoài, đi theo đám Tử Hân.
Chu Cẩm ở trong phòng cùng Hạch Hiền, nhất thời thở dài, anh ấy... không cần phải ghen như vậy chứ??
Chỉ là sờ đầu một đứa nhỏ, nói chuyện một chút thôi mà! Từ khi nào tính chiếm hữu lại cao vậy???
Cô nhìn Hạch Hiền mờ mịt, liền lên tiếng giải thích:
- Đừng sợ, đó là Lục Mã Tự!
Hạch Hiền mở to mắt, thốt lớn:
- Lục Mã Tự?? Hắn ở trong thân xác đó sao?
Chu Cẩm cười cười, gật đầu với Hạch Hiền, sau đó kéo bà ngồi xuống, kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho bà ấy nghe.
Hạch Hiền trực tiếp há hốc mồm, không ngờ.... lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy ở đây.
Chu Cẩm nhìn bà, lên tiếng hỏi tiếp:
- Hạch Hiền, bà có thể nói tôi biết tại sao tôi lại cảm nhận được sát khí của Meduse không?
Hạch Hiền cũng nhìn cô, nhưng chỉ lắc đầu:
- Ta cũng không biết, lúc trên Thiên giới dòng thời gian bị xáo trộn, ta mới phải xuống nhân gian tìm chỗ hỏng, nhưng bây giờ lại bị đưa đến đây, còn không biết hành lang thời gian thế nào rồi!
Chu Cẩm đảo mắt, nói:
- Vậy, còn chuyện bà và Giang Bách Thần thì sao?
Hạch Hiền mím môi một lúc lâu, lên tiếng đáp:
- Có lẽ là do lúc đó hắn đã sử dụng dòng thời gian để dịch chuyển đến đây, nên cả hai ta mới bị biến đổi như vậy, hắn ta mất trí nhớ có thể là tạm thời, nhưng còn hình dáng.... thì ta lại không biết.
Đúng vậy, kì lạ nhất là Giang Bách Thần lại bị teo nhỏ lại, bà đâu có việc gì đâu, kí ức và trí nhớ vẫn còn nguyên, vậy mà hắn lại thay đổi hình dạng nhiều như vậy, quá kì lạ rồi!
Nói một chút, Chu Cẩm để Hạch Hiền nghỉ ngơi, cô đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Chu Cẩm dựa người vào cửa, nghĩ ngẩn ngơ, đến khi Diệp Mặc đi tới lay người mình, cô mới hoàn hồn!
Diệp Mặc đi xem xét Giang Bách Thần một chút, quay lại thì thấy cô thẫn thờ đứng trước cửa, nên lo lắng tới hỏi:
- Cẩm nhi, em làm sao vậy? Nghĩ gì sao?
Chu Cẩm theo bản năng lắc đầu, cô đáp:
- Không có! Chỉ là... em cảm thấy hơi kì lạ một vài chuyện thôi!
Không biết tại sao, cô lại có cảm giác, sắp tới.... sự xuất hiện của Hạch Hiền và Giang Bách Thần sẽ đem lại nhiều biến cố hơn. Có thể xấu cũng có thể tốt, nhưng đáy lòng... cứ tự dưng nổi một cơn lo lắng không tên...
Diệp Mặc sờ lấy vai cô, lên tiếng:
- Đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Anh lấy cho em cốc nước nhé!
Chu Cẩm gật đầu, Diệp mặc liền đi xuống cầu thang, hướng vào phòng bếp.
Một mình cô đứng đó ánh mắt nhìn xa xăm, đang muốn bước đi, thế nhưng, đầu lại truyền tới cơn đau, khiến Chu Cẩm loạng choạng dựa vào lan can.
Tay cô bất giác đưa lên đầu mình, xoa xoa một lúc.
Hình như lúc nãy cú va đập của Hạch Hiền quá mạnh, thế nên đầu cứ đau suốt, chắc không tới nỗi chấn thương đâu nhỉ.
Đợi một lát, đầu hết chóng mặt, Chu Cẩm lại ngẩng mặt lên, muốn đi ra ngoài ban công hóng gió, lúc này, đột nhiên một bóng đen xuất hiện trước mắt cô, làm Chu Cẩm hoảng hốt lùi lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.