Phượng Hoàng Lửa

Chương 203: Ta Chỉ Cần Con Của Ta!

PJH

06/11/2019

"Chát", một tiếng tát vang lên, một bên mặt của người phụ nữ bị nghiêng qua, là người phụ nữ mang áo bào màu đen...

Có một người đàn ông đứng trước mặt nàng ta, đeo một chiếc mặt nạ bạc, quát to:

- Ai cho ngươi cái lá gan đó! Ta đã bảo ngươi không được đụng đến nàng ấy!

Người nam nhân kia vô cùng tức giận, đánh đến nỗi người nữ rách cả khóe miệng, chảy máu..

Nữ nhân ngược lại không hề tức giận, nàng ta chỉ bình tĩnh lên tiếng:

- Phượng Mạc Tĩnh đã gọi được 12 chòm sao, nếu còn chậm trễ, ân chủ, chúng ta sẽ bất lợi.

- Thế nên ngươi cãi lời ta, tự ý đụng đến nàng ấy, phải không? - Người nam nhân nghiến răng nói.

Người nữ cúi đầu, đáp:

- Thần không có! Thần là theo lời dặn của người, ngăn nghi lễ của cô ta lại.....

Câu nói còn chưa xong, cổ người nữ đã bị bắt lấy, người nam nhân ép nàng ta đến bên tường, âm u lên tiếng:

- Chỉ ngăn nghi lễ ư? Ngươi tưởng ta không biết gì sao? Nếu như ngươi muốn ngăn nghi lễ thì sớm đã hành động rồi, còn đợi đến lúc nàng ấy làm xong mới động thủ ư? Ngươi xem ta là người ngốc sao?

Người nữ nhăn mày, khó năng phát ra tiếng:

- Ân chủ, nàng ta căn bản là không thích người.... người cần gì vì một nữ nhân mà hoãn kế hoạch hết lần này đến lần khác chứ....

Nam nhân mang mặt nạ tức giận, hắn dùng lực ở tay, giọng nói rét lạnh:

- Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao Bỉ Ngạn? Nàng ấy có như thế nào cũng chưa đến lượt ngươi lên tiếng, ta đã bảo ngươi không được động đến nàng ấy, nghe rõ chưa!!!!!

Nói rồi, người nam nhân một tay vứt người nữ xuống đất, nàng ta ho đến sặc, hít lấy hít để không khí.

Nam nhân kia quay người, tiếp tục dùng giọng lạnh rét nói:

- Ta nhắc lại lần cuối cùng, không được động vào người nàng ấy, nếu như để ta biết được ngươi dám làm trái mệnh lệnh của ta một lần nữa, thì đừng trách ta! Kế hoạch tiếp theo, tiếp tục hoãn!

Nói xong, người nam nhân quay đi, để lại một bóng lưng đen tối, âm u....

Người nữ nhân ngồi phía dưới nền đất, căm hận nắm chặt tay...

Hàn Mạc Tĩnh... Hàn Mạc Tĩnh... cái gì cũng là ả ta, nàng tốn nhiều công sức như vậy, cũng không bằng một ả Hàn Mạc Tĩnh. Ân chủ hết lần này đến lần khác thay đổi kế hoạch, hoãn lại tấn công, cũng chỉ vì ả ta, Hàn Mạc Tĩnh có cái gì tốt chứ, mọi thứ đều xoay quanh nàng ta, ai cũng yêu, ai cũng quý....



Ta hận ngươi.... Hàn Mạc Tĩnh...... ta hận ngươi....

-------------..------------..---------

Ở một nơi khác, trời mưa rất lớn, mưa rơi như trút nước, không ngớt xuống dưới....

Hàn Mạc Tĩnh bỏ Bạch Hoa, cô lao người ra khỏi phòng, khi nhìn thấy bóng ảnh ấy, một cỗ tức giận căm ghét hiện lên, Mạc Tĩnh nắm thanh kiếm đeo trên người Bạch Vũ gần đó, tiến tới gần Lục Mã Tự.

Trong màn mưa trắng xóa, Lục Mã Tự nắm lấy thanh kiếm cô, nhìn cô hét:

- Lục Mã Tự.... ngươi chết đi!!!!

Lục Mã Tự dùng nội công cản đường kiếm của cô, rồi hất văng nó ra xa, hắn bắt lấy đôi tay cô, nói:

- Nàng làm sao vậy, Mạc Tĩnh???

Mạc Tĩnh khóc lên:

- Ngươi còn dám nói, Lục Mã Tự ngươi trả lại con cho ta, đó là con của ta.... Lục Mã Tự..;. trả lại con cho ta.....

Nước mắt Mạc Tĩnh chan hòa vào mưa rơi xuống đất, nước mưa lại cuốn trôi nó đi.

Tiếng khóc của cô làm Lục Mã Tự đau lòng, cô.... có con rồi ư????

Là đứa con của cô... và hắn?

- Không, không phải.... - Lục Mã Tự lớn tiếng nói.

Mạc Tĩnh lắc đầu, cô buông tay hắn ra, hét lên:

- Chính ngươi đã giết con của ta, chính mắt của ta đã nhìn thấy, còn nói không phải sao?? Lục Mã Tự, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, đó là con của ngươi...... là ruột thịt của chúng ta...

Lục Mã Tự không hiểu gì, hắn chỉ đăm đăm nhìn cô:

- Không có, ta không có, Mạc Tĩnh, nàng tin ta... ta không có..

Mạc Tĩnh đẩy văng hắn, cầm lấy thanh kiếm dưới đất lên, chỉ hắn cười nói:

- Hahaa, không có? Ngươi tưởng ta là tên ngốc sao, người của ngươi, mùi hương của ngươi, ta ôm ngươi làm sao có thể không nhận ra ngươi là thật hay giả? Ngươi nói không phải, ngươi cứ phải lừa ta hay sao??



Mạc Tĩnh làm sao có thể không nhớ được hắn chứ? Người mà cô yêu thương, mùi hương như thế nào, phong thái như thế nào, cô không thể lầm lẫn được, chính hắn... là hắn giết con của cô... cô làm sao có thể nhận lầm chứ....

- Hay cho những lời nói ngươi hay nói vì ta, ngươi dụ dỗ, ngươi lừa gạt tình cảm của ta, có phải nhìn ta từng bước từng bước rơi vào bẫy của ngươi, ngươi rất vui, rất sung sướng hay không? Lục Mã Tự, rốt cuộc ngươi là vì cái gì mà tàn nhẫn với ta như vậy??

Nước mưa như trút xuống nỗi giận của Mạc Tĩnh, nó lấp đầy những hận thù trong cô, làm cô không còn trí óc để nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Người cô yêu..... tại sao... lại muốn giết cô? lại muốn giết con của cô chứ???

Cô không suy nghĩ nữa, cô không muốn suy nghĩ nữa, cô chỉ cần con của cô mà thôi.....

Lục Mã Tự im lặng nhìn Mạc Tĩnh, một câu cũng không đáp lại, nhưng thật sự không phải hắn làm...

Mạc Tĩnh nhìn hắn lặng im, trong lòng sớm đã nguội ngắt:

- Lục Mã Tự, ngươi thật sự diễn rất tròn vai, ngươi lừa ta, ngươi nói ngươi yêu ta, sẽ bảo vệ ta, nhưng thực chất tất cả chỉ là một vở kịch do ngươi tự tạo ra, là ngươi luôn muốn biến ta thành kẻ si tình ngu ngốc!!

Lục Mã Tự nhìn cô đau khổ, trong lòng như có hàng ngàn vết dao cứa từng đợt, dần dần ăn mòn trái tim hắn.

- Mạc Tĩnh, ta thực sự không có làm. Nhưng nếu như muội cứ khăng khăng như vậy.... thì giết ta đi - Vừa nói, Lục Mã Tự vừa đưa múi kiếm đến ngay cổ mình, nhìn Mạc Tĩnh với ánh mắt chân thành, khẩn thiết.

Tay Mạc Tĩnh run lên, cô lên giọng:

- Ngươi vẫn nghĩ ta ngu ngốc như vậy sao? Vẫn nghĩ ta không thể giết ngươi sao???

Đáp lại cô, Lục Mã Tự không nói, chỉ im lặng nhắm mắt, trông như đang chờ đợi đường kiếm của cô chém xuống....

Tay Mạc Tĩnh run lên lợi hại hơn, cô cắn răng, di chuyển đầu kiếm, thế nhưng chỉ vừa mới một chút, chỉ vừa thấy chân mày Lcuj Mã Tự nhăn vì đau, chỉ vừa thấy một chút máu chảy ra, tay Mạc Tĩnh lại đột nhiên không còn sức, mặc cho thanh kiếm buông lỏng trong tay, rơi xuống....

Mạc Tĩnh bất lực, cô khóc lớn:

- Ta không biết.... Ta không biết.... ta chỉ cần con của ta.... Chỉ cần con của ta....

Mạc Tĩnh quỳ một nửa xuống nền sân lạnh toát, mặc cho nước mưa cứ thế xối xả vào mình mà thét lên...

Cô không cần gì cả, ngay bây giờ... cô không cần ai cả... không cần Lục Mã Tự.... cũng không cần Hạch Hiền... không cần đám Bạch Hoa.,... cũng không cần Hàn Mạc Tĩnh hay Phượng Mạc Tĩnh gì cả...

Cô chỉ cần.... con của cô.... Chỉ cần con của cô mà thôi.... Làm ơn... ai đó hãy trả đứa bé lại cho cô, có được không?

Khóc rồi, Mạc Tĩnh đột nhiên ngã xuống đất, ngất đi....

Thứ đau đớn nhất trên đời này liệu có phải là mất đi một phần lớn cuộc đời mình không? Thứ mà Hàn Mạc Tĩnh mất đi bây giờ, là đứa con của mình, là cốt nhục của mình, điều đó liệu có thứ gì còn đau hơn???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Hoàng Lửa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook