Chương 163: Thời Khắc Biến Đổi! (4)
PJH
04/11/2019
Lục Mã Tự buông tay Mạc Tĩnh, hắn lao người về phía trước, tung ra những chiêu hiểm hóc.
Ngũ Hắc và Lãng Tang Chính cũng đồng loạt nhảy vào, yểm trợ hắn từ phía sau.
Mạc Tĩnh nằm đó, tay chân cô không cử động được, nhưng miệng vẫn luôn gào thét:
- Đừng, Lục Mã Tự! Đừng!!!!!!!!
Trong đầu cô hoàn toàn là những suy nghĩ về sự an toàn của Lục Mã Tự.
Không! Chàng không thể đánh bại bà ta. Chàng sẽ chết!! Chàng sẽ chết!
Những lời nói đó đâm sâu vào trong tiềm thức của cô, lây lan ra một nỗi sợ hãi mất đi người đàn ông mang tên Lục Mã Tự đó!
Nhưng đáp lại cô, bóng hình của Lục Mã Tự càng ngày càng xa, Mạc Tĩnh hệt như một con búp bê bị bỏ nằm im không thể làm gì, chỉ có thể nhìn những con người vì mình mà lao đến bờ vực của cái chết!
Lục Mã Tự dùng khinh công, hắn rút kiếm đâm về phía Meduse, Meduse cầm cây quyền trượng nhẹ nhàng hất văng hắn.
Ngũ Hắc và Lạc Thấp Nhất chia ra làm nhiều hướng, đồng loạt tấn công vào bà ta, thế nhưng, dù có cố gắng thế nào, vẫn không động được vào người Meduse.
Bọn họ tựa như bị một cái lá chắn hất văng ra tứ phía. Không cách nào lại gần được.
Lãng Tang Chính xông lên, hắn phun ra ám khí, nhưng đều bị chúng quay ngược tấn công trở lại. Lãng Tang Chính chật vật tránh né những ám khí của chính mình.
Ngũ Hắc bị hất văng ra xa, nhưng tất cả đều không gục ngã, cứ thế mà tiếp tục đứng dậy, tiến lên phía trước.
Lục Mã Tự bắt đầu bằng những đường quyền cơ bản, hắn tiếp cận Meduse, muốn đánh hai quyền vào bà ta nhưng lại chỉ trúng vào cây trượng, Lục mã Tự chỉ vừa tiếp hai chiêu, đã bị cây trượng của Meduse đập vào bụng, một phát bay xa hơn hai mét!
Lục Mã Tự thổ huyết ra ngoài, hắn ho lên từng tiếng "Khù Khụ".
Ngũ Hắc và Lạc Thập Nhất cùng đồng thanh hô lên:
- Gia Chủ!
Sau đó, cả sáu người liền nhìn về phía Meduse, nắm chặt các khớp tay, ánh mắt nổi lên tia lửa, liền dùng khinh công bay về phía Meduse.
Bà ta nhếch môi, bay lên trời, từ trong thân, xuất hiện ra nhiều cánh tay cầm trượng, cứ như vậy, Hắc Thanh, Hắc Ngạo, Hắc Chinh, Hắc Lăng, Hắc Trạng và Lạc Thập Nhất đều lần lượt bị Meduse phân thân ra đánh đến sống dở chết dở.
Sáu người, đều bị ngã từ trên cao xuống, trực tiếp vào nền đất sa mạc phía dưới. Tất cả đều thổ huyết ra ngoài.
Hắc Thanh bị đập xa đến hơn ba mét, hắn nửa quỳ ngồi xuống cát, dùng đầu gối và tay dừng tốc độ bay của mình lại, rồi nhổ ra một búng máu. Một cánh tay của hắn đã bị bẻ gãy, không thể nâng lên được nữa.
Hắc Ngạo bị văng đến đống đá đã vỡ của hang động, cộng thêm những viên pha lê, đâm sâu vào người hắn. Mặt Hắc Ngạo đau đớn đến cực độ.
Đám Ngũ Hắc và Lạc Thập Nhất cứ như thế bị dọn sạch trong vòng chưa đầy một nốt nhạc.
Lãng Tang Chính còn thảm hơn, bị Meduse trực tiếp chưởng hơn ba chiêu vào ngực, còn bị quăng vào những tảng đá xung quanh.
Hắn cũng không khá hơn, cơ thể tu luyện cường tráng cũng không thể chịu được mà thổ huyết ra ngoài!
Meduse gạt qua mọi trở ngại một cách nhẹ nhàng, bà ta tiến dần về phía Mạc Tĩnh.
Bạch Hoa và Bạch Hương liền từ hai bên xông ra, tung chiêu liên hoàn vào người Meduse, thế nhưng, chỉ với một cây gậy, cả hai liền bị một thứ sức mạnh vô hình hất tung đến tảng đá đang che đậy Mạc Tĩnh, lưng Bạch Hoa và Bạch Trúc đập vào trong tảng đá, nó liền vỡ nát, mà cả hai cô cũng trượt ngã xuống nền đất.
Lục phủ ngũ tạng như bị dập nát. Bạch Hoa còn bị ngất đi, Bạch Trúc thì hấp hối động đậy thân thể.
Một đám người, tính luôn cả Lãng Tang Chính, đều là các cao thủ trong hàng cao thủ, nhưng đều không thể chịu nổi một chiêu của Meduse.
Đừng nói là người, đến một móng tay cũng không chạm được vào người bà ta!
Bọn họ đều không ngờ được.
Đây là..... sức mạnh của các vị thần sao? Thứ sức mạnh mà người phàm không bao giờ có thể với tới được.
Sức mạnh này quá lớn, nó gần như là vô địch, sức mạnh của các vị thần cổ đại, lại không thể khiến họ lường trước được điều gì.
Trước mắt họ, đó chính là một vị thần còn sống, dù trong tình trạng chưa hồi sinh hoàn toàn, nhưng đến một chiêu bọn họ cũng không đánh vào được! Nếu như để Meduse hoàn toàn hồi sinh, thì không biết, sưc mạnh của bà ta có thể khủng khiếp đến đâu được nữa!
Meduse khoan thai bước đến gần Mạc Tĩnh, nhưng khi chỉ còn cách cô vài bước, thì Lục Mã Tự từ đâu đột nhiên lao ra, giữ chặt lấy bà ta, hắn nắm cây quyền trượng, tay tung liên hoàn chiêu về phía Meduse.
Meduse như cảm thấy mình bị làm phiền, bà ta hất tay đẩy ngã Lục Mã Tự một cách nhẹ nhàng, rồi không cho hắn cơ hội chống dậy, liền lấy quyền trượng, đâm trực tiếp vào người Lục Mã Tự....
Mạc Tĩnh há hốc miệng, cô hét lên:
- Không!!!!!!!!
Mạc Tĩnh như thể không tin vào mắt mình, cô giơ tay về phía Lục Mã Tự, cố gắng gọi tên hắn, nhưng mà.... cô thấy hắn không hề động đậy...
Không!!!!
Mạc Tĩnh điên cuồng hét to lên ai oán:
- Không! Lục Mã Tự! Lục Mã Tự!!!!!!!!!!
Ngũ Hắc và Lạc Thập NHất cũng đồng thanh hô to:
- Gia Chủ!!!!!
Meduse lại như không quan tâm, bà ta gạt qua Lục Mã Tự, tiến bước về phía Mạc Tĩnh, nhìn cô với ánh mắt vô thần về phía người đang nằm trên nền cát kia, nhếch môi cười man rợ.
Meduse nhấc bổng Mạc Tĩnh lên, những ngón tay móng nhọn của bà ta sờ vào cổ cô, rồi trượt dần xuống phía ngực, bà ta cười tà ác, ấn ngón tay xuống ngực của Mạc Tĩnh.
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mạc Tĩnh đau đớn kêu lên, cô quằn quại thân thể, nỗi đau như xé cô thành những mảnh nhỏ, ngón tay của bà ta.... ngón tay của Meduse đang đâm vào trong trái tim của cô.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được, nỗi đau bị moi tim ra lúc còn sống!
Bạch Trúc nằm sấp, cô ngưỡng người, khóc lên tiến nức nở, tay với lấy hình bóng của Mạc Tĩnh, lẩm bẩm:
- Tiểu thư.... tiểu thư.....
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, Ngũ Hắc, Lạc Thập Nhất, Bạch Trúc, Bạch Hoa, Lục Mã Tự..... tại sao... tại sao những người này lại vì cô mà có kết cục như vậy... tại vì sao????
Cô không phục, cô không phục......
Móng tay đâm vào ngực Mạc Tĩnh sâu hơn, Meduse gần như đã tiến gần đến trái tim của cô, nhưng ngay giữa lúc đó, một luồng ánh sáng từ ngực cô phát ra, sâu trong trái tim ấy, bùng cháy một năng lượng hất tung Meduse!!
Ngũ Hắc và Lãng Tang Chính cũng đồng loạt nhảy vào, yểm trợ hắn từ phía sau.
Mạc Tĩnh nằm đó, tay chân cô không cử động được, nhưng miệng vẫn luôn gào thét:
- Đừng, Lục Mã Tự! Đừng!!!!!!!!
Trong đầu cô hoàn toàn là những suy nghĩ về sự an toàn của Lục Mã Tự.
Không! Chàng không thể đánh bại bà ta. Chàng sẽ chết!! Chàng sẽ chết!
Những lời nói đó đâm sâu vào trong tiềm thức của cô, lây lan ra một nỗi sợ hãi mất đi người đàn ông mang tên Lục Mã Tự đó!
Nhưng đáp lại cô, bóng hình của Lục Mã Tự càng ngày càng xa, Mạc Tĩnh hệt như một con búp bê bị bỏ nằm im không thể làm gì, chỉ có thể nhìn những con người vì mình mà lao đến bờ vực của cái chết!
Lục Mã Tự dùng khinh công, hắn rút kiếm đâm về phía Meduse, Meduse cầm cây quyền trượng nhẹ nhàng hất văng hắn.
Ngũ Hắc và Lạc Thấp Nhất chia ra làm nhiều hướng, đồng loạt tấn công vào bà ta, thế nhưng, dù có cố gắng thế nào, vẫn không động được vào người Meduse.
Bọn họ tựa như bị một cái lá chắn hất văng ra tứ phía. Không cách nào lại gần được.
Lãng Tang Chính xông lên, hắn phun ra ám khí, nhưng đều bị chúng quay ngược tấn công trở lại. Lãng Tang Chính chật vật tránh né những ám khí của chính mình.
Ngũ Hắc bị hất văng ra xa, nhưng tất cả đều không gục ngã, cứ thế mà tiếp tục đứng dậy, tiến lên phía trước.
Lục Mã Tự bắt đầu bằng những đường quyền cơ bản, hắn tiếp cận Meduse, muốn đánh hai quyền vào bà ta nhưng lại chỉ trúng vào cây trượng, Lục mã Tự chỉ vừa tiếp hai chiêu, đã bị cây trượng của Meduse đập vào bụng, một phát bay xa hơn hai mét!
Lục Mã Tự thổ huyết ra ngoài, hắn ho lên từng tiếng "Khù Khụ".
Ngũ Hắc và Lạc Thập Nhất cùng đồng thanh hô lên:
- Gia Chủ!
Sau đó, cả sáu người liền nhìn về phía Meduse, nắm chặt các khớp tay, ánh mắt nổi lên tia lửa, liền dùng khinh công bay về phía Meduse.
Bà ta nhếch môi, bay lên trời, từ trong thân, xuất hiện ra nhiều cánh tay cầm trượng, cứ như vậy, Hắc Thanh, Hắc Ngạo, Hắc Chinh, Hắc Lăng, Hắc Trạng và Lạc Thập Nhất đều lần lượt bị Meduse phân thân ra đánh đến sống dở chết dở.
Sáu người, đều bị ngã từ trên cao xuống, trực tiếp vào nền đất sa mạc phía dưới. Tất cả đều thổ huyết ra ngoài.
Hắc Thanh bị đập xa đến hơn ba mét, hắn nửa quỳ ngồi xuống cát, dùng đầu gối và tay dừng tốc độ bay của mình lại, rồi nhổ ra một búng máu. Một cánh tay của hắn đã bị bẻ gãy, không thể nâng lên được nữa.
Hắc Ngạo bị văng đến đống đá đã vỡ của hang động, cộng thêm những viên pha lê, đâm sâu vào người hắn. Mặt Hắc Ngạo đau đớn đến cực độ.
Đám Ngũ Hắc và Lạc Thập Nhất cứ như thế bị dọn sạch trong vòng chưa đầy một nốt nhạc.
Lãng Tang Chính còn thảm hơn, bị Meduse trực tiếp chưởng hơn ba chiêu vào ngực, còn bị quăng vào những tảng đá xung quanh.
Hắn cũng không khá hơn, cơ thể tu luyện cường tráng cũng không thể chịu được mà thổ huyết ra ngoài!
Meduse gạt qua mọi trở ngại một cách nhẹ nhàng, bà ta tiến dần về phía Mạc Tĩnh.
Bạch Hoa và Bạch Hương liền từ hai bên xông ra, tung chiêu liên hoàn vào người Meduse, thế nhưng, chỉ với một cây gậy, cả hai liền bị một thứ sức mạnh vô hình hất tung đến tảng đá đang che đậy Mạc Tĩnh, lưng Bạch Hoa và Bạch Trúc đập vào trong tảng đá, nó liền vỡ nát, mà cả hai cô cũng trượt ngã xuống nền đất.
Lục phủ ngũ tạng như bị dập nát. Bạch Hoa còn bị ngất đi, Bạch Trúc thì hấp hối động đậy thân thể.
Một đám người, tính luôn cả Lãng Tang Chính, đều là các cao thủ trong hàng cao thủ, nhưng đều không thể chịu nổi một chiêu của Meduse.
Đừng nói là người, đến một móng tay cũng không chạm được vào người bà ta!
Bọn họ đều không ngờ được.
Đây là..... sức mạnh của các vị thần sao? Thứ sức mạnh mà người phàm không bao giờ có thể với tới được.
Sức mạnh này quá lớn, nó gần như là vô địch, sức mạnh của các vị thần cổ đại, lại không thể khiến họ lường trước được điều gì.
Trước mắt họ, đó chính là một vị thần còn sống, dù trong tình trạng chưa hồi sinh hoàn toàn, nhưng đến một chiêu bọn họ cũng không đánh vào được! Nếu như để Meduse hoàn toàn hồi sinh, thì không biết, sưc mạnh của bà ta có thể khủng khiếp đến đâu được nữa!
Meduse khoan thai bước đến gần Mạc Tĩnh, nhưng khi chỉ còn cách cô vài bước, thì Lục Mã Tự từ đâu đột nhiên lao ra, giữ chặt lấy bà ta, hắn nắm cây quyền trượng, tay tung liên hoàn chiêu về phía Meduse.
Meduse như cảm thấy mình bị làm phiền, bà ta hất tay đẩy ngã Lục Mã Tự một cách nhẹ nhàng, rồi không cho hắn cơ hội chống dậy, liền lấy quyền trượng, đâm trực tiếp vào người Lục Mã Tự....
Mạc Tĩnh há hốc miệng, cô hét lên:
- Không!!!!!!!!
Mạc Tĩnh như thể không tin vào mắt mình, cô giơ tay về phía Lục Mã Tự, cố gắng gọi tên hắn, nhưng mà.... cô thấy hắn không hề động đậy...
Không!!!!
Mạc Tĩnh điên cuồng hét to lên ai oán:
- Không! Lục Mã Tự! Lục Mã Tự!!!!!!!!!!
Ngũ Hắc và Lạc Thập NHất cũng đồng thanh hô to:
- Gia Chủ!!!!!
Meduse lại như không quan tâm, bà ta gạt qua Lục Mã Tự, tiến bước về phía Mạc Tĩnh, nhìn cô với ánh mắt vô thần về phía người đang nằm trên nền cát kia, nhếch môi cười man rợ.
Meduse nhấc bổng Mạc Tĩnh lên, những ngón tay móng nhọn của bà ta sờ vào cổ cô, rồi trượt dần xuống phía ngực, bà ta cười tà ác, ấn ngón tay xuống ngực của Mạc Tĩnh.
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mạc Tĩnh đau đớn kêu lên, cô quằn quại thân thể, nỗi đau như xé cô thành những mảnh nhỏ, ngón tay của bà ta.... ngón tay của Meduse đang đâm vào trong trái tim của cô.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được, nỗi đau bị moi tim ra lúc còn sống!
Bạch Trúc nằm sấp, cô ngưỡng người, khóc lên tiến nức nở, tay với lấy hình bóng của Mạc Tĩnh, lẩm bẩm:
- Tiểu thư.... tiểu thư.....
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, Ngũ Hắc, Lạc Thập Nhất, Bạch Trúc, Bạch Hoa, Lục Mã Tự..... tại sao... tại sao những người này lại vì cô mà có kết cục như vậy... tại vì sao????
Cô không phục, cô không phục......
Móng tay đâm vào ngực Mạc Tĩnh sâu hơn, Meduse gần như đã tiến gần đến trái tim của cô, nhưng ngay giữa lúc đó, một luồng ánh sáng từ ngực cô phát ra, sâu trong trái tim ấy, bùng cháy một năng lượng hất tung Meduse!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.