Chương 189: Trả Thù!
PJH
06/11/2019
Trong hoàng cung,
Lục Mân Canh tổ chức một bữa tiệc nhỏ đón sứ giả của Tây Vực. Khi nhìn người ông đã lâu ngày không gặp - Thẩm Tước, có chút không tin được.
Hắn đang nắm tay của Thẩm Lân - muội muội của hắn. Kể cả những cử chỉ quan tâm chăm sóc kia nữa..... Thật rợn người.....
Nhìn thôi cũng đã muốn nổi da gà rồi. Cái này có phải là trực tiếp công khai quan hệ không đây?
Mặc dù đã nghe qua lời đồn, nhưng mà.... vẫn là bất ngờ thật đấy!
Thẩm Tước từng là người được bổ nhiệm thừa kế của Thẩm gia, danh tiếng lấy lừng, còn làm trong cung một thời gian, năng lực thật rất cao. Thế nhưng... không biết vì lí do gì mà hắn lại xin từ chức, rồi biến mất một thời gian, lúc quay lại thì..... là bộ dạng này đây!!
Chời má, tin nổi không, đi thì đi từ nhà Hán, về thì về từ Tây Vực.... còn dắt theo cả muội muội của mình nữa cơ chứ! Vi diệu dã man.
Lục Mân Canh cảm thấy mình là người tối cổ rồi, mới ngoắt đi ngoắt lại mấy cái, thế giới đã đổi thay cả rồi! Huynh muội lại có thể thích nhau, tuy nói là không cùng huyết thống, nhưng không phải vẫn cùng cha đấy sao. Thứ tình cảm này.... rốt cuộc làm sao có thể nảy sinh được vậy!
Một buổi tiệc mừng diễn ra vô cùng nhanh chóng, Nhu Hoán được Lục Mân Canh sắp xếp chỗ ở, còn Thẩm Tước và Thẩm Lân thì ở một chỗ.
"..."
Nhiều khi ông cũng không biết mình sắp xếp như vậy có phải đang tạo nghiệt hay không nữa =)))
--------...-----------...--------------
Khi Thẩm Tước và Thẩm Lân cùng về nơi ở của mình, vừa bước vào cửa, đã thấy một bóng hình quen thuộc ngồi trên ghế.
Mạc Tĩnh quay người qua, ánh nhìn trực tiếp đối đầu với hai người đang đứng chôn chân ngay chỗ cửa.
Mạc Tĩnh nhìn với ánh mắt vô cùng không thân thiện, nó lạnh nhạt và không một chút độ ấm, đôi mắt đen láy hút trọn những gì đẹp đẽ của mùa xuân, thay vào đó là hàn cực lạnh lẽo của những tảng băng mùa đông.
Thẩm Lân bị hù dọa bởi vẻ ngoài này của cô, nàng bất giác lùi về sau, miệng thốt thành tiếng:
- Mạc.... Mạc...Tĩnh tỷ!
Mạc Tĩnh dời ánh mắt đang nhìn Thẩm Tước sang nhìn nàng, nhướng mày nói:
- Chào mừng trở về, Thẩm Lân!
Thẩm Tước đứng bên cạnh, hắn nghiêm túc nhìn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Đây là phòng của ta, tại sao ngươi lại ở đây!
Mạc Tĩnh lần này lại nhếch môi, cô đáp:
- Thẩm Tước, ngươi tưởng ngươi còn ở Tây Vực sao? Ở đây, chính là địa bàn của ta!
Thẩm Tước lạnh lẽo nói:
- Ta là khách từ Tây Vực!
Mạc Tĩnh cũng không khách khí đáp trả:
- Thì sao? Phần đất mà ngươi đang đặt chân lên đứng được xây dựng bởi một nửa thế lực của Lục Tứ gia, ngươi nghĩ một Lục Tứ phu nhân liệu có tiếng nói không?
Lời này của Mạc Tĩnh đương nhiên làm Thẩm Tước không thể chối cãi, quyền lực của phủ Lục Tứ gia cao thế nào, trong lòng hắn biết rõ.
Mạc Tĩnh nhìn Thẩm Lân, nhẹ nhàng cười lên tiếng:
- Cô nương có thể ra ngoài một chút không? Ta có chuyện muốn nói với người đang đứng bên cạnh cô!
Xưng hô xa lạ mà không độ ấm, cộng thêm nụ cười khinh thường của cô làm Thẩm Lân hoảng sợ, nàng cúi đầu, lui dần ra sau, rồi chạy khỏi căn phòng.
Đợi Thẩm Lân đi xa, Mạc Tĩnh liền rũ bỏ nụ cười giả tạo của mình, nhìn Thẩm Tước, lạnh nhạt nghiêng đầu, lên tiếng:
- Ngồi đi!
Thẩm Tước nhìn theo hướng nhìn của cô, nhưng hắn không di chuyển, chỉ nói:
- Cô đến đây làm gì?
Mạc Tĩnh nhún vai, cô nhướng mày đứng dậy, nhìn Thẩm Tước:
- Ngươi biết mà! Ta đến đây để ngăn chặn kế hoạch mà ngươi sắp làm!
Thẩm Tước liếc nhìn cô, nhếch môi khinh bỉ:
- Dựa vào cô?
Mạc Tĩnh cười, trả lời:
- Ngươi chưa biết đúng không? Nhu Thiên chết rồi!
Câu nói của Mạc Tĩnh làm Thẩm Tước ngạc nhiên, hắn mở to mắt bất ngờ. Theo bản năng thốt ra:
- Không thể nào.
Mạc Tĩnh cười mỉm:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng hắn chết là sự thật, bởi vì... chính tay ta đã giết hắn!
Ánh nhìn của Mạc Tĩnh thẳng thừng đánh vào mắt Thẩm Tước, như cái nhìn của con sư tử cái đang gầm gừ, phút chốc làm Thẩm Tước toát mồ hôi!
Cô gái này..... làm thế nào mà có được ánh mắt ngoan độc như vậy!
- Quay trở lại chủ đề đi. Lần này, ngươi trả thù hay không trả thù ta không quan tâm, nhưng... đừng đụng đến Thẩm Lân và Thẩm gia! - Mạc Tĩnh lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng.
Nghe xong, Thẩm Tước hơi tức giận, hắn chưa từng bị ai đe dọa như thế này. Hắn bị cô gái trước mặt lên tiếng ngăn cản mà không thể phản kháng, từ khi nào hắn lại sợ cô ta như vậy?
Không, là từ khi nào hắn sợ bá khí trên người Hàn Mạc Tĩnh như vậy!
Không kịp để Thẩm Tước trả lời, Mạc Tĩnh lao người với tốc độ ánh sáng, hất hắn vào cánh cửa, một tay cô chạm vào cổ Thẩm Tước.
Tư thế và tốc độ của Mạc Tĩnh làm Thẩm Tước không kịp trở tay, hắn giật mình hoảng sợ.
Tay Mạc Tĩnh nắm chặt lấy cổ Thẩm Tước, ánh mắt cô âm u sâu thẳm!
Mạc Tĩnh lạnh lẽo lên tiếng:
- Ta nói một lần cuối cùng, tránh xa Thẩm Lân ra, nếu như ngươi dám đụng đến một sợi tóc của con bé, ta sẽ giết chết ngươi ngay lập tức! Tin ta đi, ngươi không muốn thấy bộ mặt khi giết người của ta đâu!
Thẩm Tước run người, thứ đứng trước mặt hắn..... là người sao??? Không.... nàng ta là một con ác quỷ..... là một con quỷ.
Mạc Tĩnh buông tay ra, cô vứt Thẩm Tước xuống đất, ánh nhìn của cô vẫn đen tối như vậy:
- Ta không cho ngươi chạm vào Thẩm Lân không có nghĩa em ấy là điểm yếu của ta. Đừng có mơ mộng lấy điều đó ra đối phó!Thông minh lên một chút, Thẩm Tước!
Nói rồi, Mạc Tĩnh nhấc bước tiến ra ngoài.
Lục Mân Canh tổ chức một bữa tiệc nhỏ đón sứ giả của Tây Vực. Khi nhìn người ông đã lâu ngày không gặp - Thẩm Tước, có chút không tin được.
Hắn đang nắm tay của Thẩm Lân - muội muội của hắn. Kể cả những cử chỉ quan tâm chăm sóc kia nữa..... Thật rợn người.....
Nhìn thôi cũng đã muốn nổi da gà rồi. Cái này có phải là trực tiếp công khai quan hệ không đây?
Mặc dù đã nghe qua lời đồn, nhưng mà.... vẫn là bất ngờ thật đấy!
Thẩm Tước từng là người được bổ nhiệm thừa kế của Thẩm gia, danh tiếng lấy lừng, còn làm trong cung một thời gian, năng lực thật rất cao. Thế nhưng... không biết vì lí do gì mà hắn lại xin từ chức, rồi biến mất một thời gian, lúc quay lại thì..... là bộ dạng này đây!!
Chời má, tin nổi không, đi thì đi từ nhà Hán, về thì về từ Tây Vực.... còn dắt theo cả muội muội của mình nữa cơ chứ! Vi diệu dã man.
Lục Mân Canh cảm thấy mình là người tối cổ rồi, mới ngoắt đi ngoắt lại mấy cái, thế giới đã đổi thay cả rồi! Huynh muội lại có thể thích nhau, tuy nói là không cùng huyết thống, nhưng không phải vẫn cùng cha đấy sao. Thứ tình cảm này.... rốt cuộc làm sao có thể nảy sinh được vậy!
Một buổi tiệc mừng diễn ra vô cùng nhanh chóng, Nhu Hoán được Lục Mân Canh sắp xếp chỗ ở, còn Thẩm Tước và Thẩm Lân thì ở một chỗ.
"..."
Nhiều khi ông cũng không biết mình sắp xếp như vậy có phải đang tạo nghiệt hay không nữa =)))
--------...-----------...--------------
Khi Thẩm Tước và Thẩm Lân cùng về nơi ở của mình, vừa bước vào cửa, đã thấy một bóng hình quen thuộc ngồi trên ghế.
Mạc Tĩnh quay người qua, ánh nhìn trực tiếp đối đầu với hai người đang đứng chôn chân ngay chỗ cửa.
Mạc Tĩnh nhìn với ánh mắt vô cùng không thân thiện, nó lạnh nhạt và không một chút độ ấm, đôi mắt đen láy hút trọn những gì đẹp đẽ của mùa xuân, thay vào đó là hàn cực lạnh lẽo của những tảng băng mùa đông.
Thẩm Lân bị hù dọa bởi vẻ ngoài này của cô, nàng bất giác lùi về sau, miệng thốt thành tiếng:
- Mạc.... Mạc...Tĩnh tỷ!
Mạc Tĩnh dời ánh mắt đang nhìn Thẩm Tước sang nhìn nàng, nhướng mày nói:
- Chào mừng trở về, Thẩm Lân!
Thẩm Tước đứng bên cạnh, hắn nghiêm túc nhìn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Đây là phòng của ta, tại sao ngươi lại ở đây!
Mạc Tĩnh lần này lại nhếch môi, cô đáp:
- Thẩm Tước, ngươi tưởng ngươi còn ở Tây Vực sao? Ở đây, chính là địa bàn của ta!
Thẩm Tước lạnh lẽo nói:
- Ta là khách từ Tây Vực!
Mạc Tĩnh cũng không khách khí đáp trả:
- Thì sao? Phần đất mà ngươi đang đặt chân lên đứng được xây dựng bởi một nửa thế lực của Lục Tứ gia, ngươi nghĩ một Lục Tứ phu nhân liệu có tiếng nói không?
Lời này của Mạc Tĩnh đương nhiên làm Thẩm Tước không thể chối cãi, quyền lực của phủ Lục Tứ gia cao thế nào, trong lòng hắn biết rõ.
Mạc Tĩnh nhìn Thẩm Lân, nhẹ nhàng cười lên tiếng:
- Cô nương có thể ra ngoài một chút không? Ta có chuyện muốn nói với người đang đứng bên cạnh cô!
Xưng hô xa lạ mà không độ ấm, cộng thêm nụ cười khinh thường của cô làm Thẩm Lân hoảng sợ, nàng cúi đầu, lui dần ra sau, rồi chạy khỏi căn phòng.
Đợi Thẩm Lân đi xa, Mạc Tĩnh liền rũ bỏ nụ cười giả tạo của mình, nhìn Thẩm Tước, lạnh nhạt nghiêng đầu, lên tiếng:
- Ngồi đi!
Thẩm Tước nhìn theo hướng nhìn của cô, nhưng hắn không di chuyển, chỉ nói:
- Cô đến đây làm gì?
Mạc Tĩnh nhún vai, cô nhướng mày đứng dậy, nhìn Thẩm Tước:
- Ngươi biết mà! Ta đến đây để ngăn chặn kế hoạch mà ngươi sắp làm!
Thẩm Tước liếc nhìn cô, nhếch môi khinh bỉ:
- Dựa vào cô?
Mạc Tĩnh cười, trả lời:
- Ngươi chưa biết đúng không? Nhu Thiên chết rồi!
Câu nói của Mạc Tĩnh làm Thẩm Tước ngạc nhiên, hắn mở to mắt bất ngờ. Theo bản năng thốt ra:
- Không thể nào.
Mạc Tĩnh cười mỉm:
- Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, nhưng hắn chết là sự thật, bởi vì... chính tay ta đã giết hắn!
Ánh nhìn của Mạc Tĩnh thẳng thừng đánh vào mắt Thẩm Tước, như cái nhìn của con sư tử cái đang gầm gừ, phút chốc làm Thẩm Tước toát mồ hôi!
Cô gái này..... làm thế nào mà có được ánh mắt ngoan độc như vậy!
- Quay trở lại chủ đề đi. Lần này, ngươi trả thù hay không trả thù ta không quan tâm, nhưng... đừng đụng đến Thẩm Lân và Thẩm gia! - Mạc Tĩnh lên tiếng đánh tan bầu không khí im lặng.
Nghe xong, Thẩm Tước hơi tức giận, hắn chưa từng bị ai đe dọa như thế này. Hắn bị cô gái trước mặt lên tiếng ngăn cản mà không thể phản kháng, từ khi nào hắn lại sợ cô ta như vậy?
Không, là từ khi nào hắn sợ bá khí trên người Hàn Mạc Tĩnh như vậy!
Không kịp để Thẩm Tước trả lời, Mạc Tĩnh lao người với tốc độ ánh sáng, hất hắn vào cánh cửa, một tay cô chạm vào cổ Thẩm Tước.
Tư thế và tốc độ của Mạc Tĩnh làm Thẩm Tước không kịp trở tay, hắn giật mình hoảng sợ.
Tay Mạc Tĩnh nắm chặt lấy cổ Thẩm Tước, ánh mắt cô âm u sâu thẳm!
Mạc Tĩnh lạnh lẽo lên tiếng:
- Ta nói một lần cuối cùng, tránh xa Thẩm Lân ra, nếu như ngươi dám đụng đến một sợi tóc của con bé, ta sẽ giết chết ngươi ngay lập tức! Tin ta đi, ngươi không muốn thấy bộ mặt khi giết người của ta đâu!
Thẩm Tước run người, thứ đứng trước mặt hắn..... là người sao??? Không.... nàng ta là một con ác quỷ..... là một con quỷ.
Mạc Tĩnh buông tay ra, cô vứt Thẩm Tước xuống đất, ánh nhìn của cô vẫn đen tối như vậy:
- Ta không cho ngươi chạm vào Thẩm Lân không có nghĩa em ấy là điểm yếu của ta. Đừng có mơ mộng lấy điều đó ra đối phó!Thông minh lên một chút, Thẩm Tước!
Nói rồi, Mạc Tĩnh nhấc bước tiến ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.