Chương 125: Trở Về!
PJH
02/11/2019
"Tích" "Tích" "Tích"
Mạc Tĩnh động đậy mi mắt, hai hàng lông mày cô nhíu vào nhau, có một cơn đau nhức truyền giữa trán.
- Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân có phản ứng rồi! - Một tiếng nói lớn truyền vào tai cô.
Ai đang nói vậy? Là có người bên cạnh cô sao?
Tại sao người cô lại đau thế này? Ai có thể nói cho cô biết tại sao không?
Mạc Tĩnh mở mắt, nhìn trần nhà một màu trắng toát. Nhíu chân mày thắc mắc.
Cô đang ở đâu vậy? Là phủ Lục Tứ gia sao? Phủ Lục Tứ gia từ bao giờ thì thay đổi nền nhà ngói bằng bê tông rồi?
Mạc Tĩnh muốn động đậy tay chân nhưng lại phát hiện dưới tay mình có gì đó gắn vào, cô nghiêng đầu cúi xuống.
Dây truyền nước? Tại sao trên tay cô lại có dây truyền nước ở hiện đại chứ?
Mạc Tĩnh mở to mắt, bây giờ cô mới nhìn được toàn cảnh căn phòng mà mình tỉnh dậy.
Một căn phòng đầy đủ tiện nghi, giường nơi cô nằm, đối diện có ti vi, bên cạnh là một bàn nước, có cửa sổ, có cửa ra vào....
Đây không phải là ..... phòng bệnh ở hiện đại hay sao???
Mạc Tĩnh há hốc miệng, cô giương mắt nhìn xung quanh mình, dây truyền nước, túi nước sinh lý, điện tâm đồ, kim tiêm, thuốc..... tất cả....... sao có thể chứ? Không thể nào?
Làm sao cô có thể quay về hiện đại rồi? Làm sao có thể?????
Mạc Tĩnh đang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh mình, cô chợt không tiếp thu nổi điều mình vừa mới trải qua, cô nhớ.... cô nhớ mình vừa ở núi Thanh Sơn, cô với một đám gấu.... rồi sau đó........ rồi sau đó cô đột nhiên quay về đây.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế được chứ? Làm sao.... làm sao mà trong một khoảnh khắc, cô liền từ cổ đại trở về hiện đại? Làm sao? Làm sao có thể?
Mạc Tĩnh rướn người ngồi thẳng dậy, cô nhấc đôi chân cứng ngắc muốn xuống giường, nhưng rồi đột nhiên một đám bác sỹ y tá chạy vào, họ đỡ lấy cô, nói:
- Chu tiểu thư, cô mới tỉnh dậy, không thể xuống giường được!
Mạc Tĩnh kinh ngạc nhìn bác sỹ và các y tá, họ đều mặc đồ màu trắng tinh, đeo khẩu trang và ống nghe, không thể nào, cô thật sự trở về hiện đại rồi ư??
Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, cô liếm đôi môi khô khốc của mình, lên tiếng hỏi:
- Ý ông.... tôi là...... Chu Cẩm? Sao?
Bác sĩ nhìn Chu Cẩm nghi hoặc, rồi gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy, Chu tiểu thư, cô tên là Chu Cẩm, cô không nhớ gì sao?
Chu Cẩm trực tiếp từ tay bác sĩ mà trượt dài xuống đất, cô quay sang nhìn màn hình ti vi trơn màu đen đối diện mình, khi thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đó, Chu Cẩm há miệng thở dốc, cô...... thật sự quay về ...... thật sự quay về hiện đại rồi!!
Bác sĩ đỡ lấy Chu Cẩm lên trên giường,sau đó quay sang y tá, nói:
- Gọi điện cho Chu tổng đi! Báo Chu tiểu thư tỉnh rồi!
Y tá gật đầu, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chu Tổng, anh trai cô.... phải rồi, là anh trai cô - Chu Kiệt Luân.
---------...------------...------------
Trong phòng bệnh,
Chu Kiệt Luân đứng một bên nhìn, anh có một ngũ quan sắc bén, góc cạnh, đôi mắt chim ưng màu đen, hàng lông mày rậm, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng bạc.
Hàng lông mày Chu Kiệt Luân nhíu chặt, sau khi nhận được thông báo của bệnh viện, hắn đã bỏ cuộc họp đang dang dở ở công ty mà chạy ngay đến đây.
Khi nghe tin em gái vừa mới tỉnh, Chu Kiệt Luân rất vui mừng, nhưng nhìn Chu Cẩm không nói gì nằm đó, hắn lại thấy đau lòng, bác sỹ nói, em gái hắn không nhận ra mình, còn liên tục hỏi các y tá tên mình có phải là Chu Cẩm hay không.
Hắn nghe mà cảm thấy đau lòng, đứa em gái bé bỏng của hắn, sao có thể ra nông nỗi này chứ!
Sau một loạt kiểm tra, bác sỹ xoay sang nói với Chu Kiệt Luân:
- Chu tổng, Chu tiểu thư hiện giờ sức khỏe đang bình phục vô cùng tốt, do học võ từ nhỏ, nên cơ thể cũng mạnh khỏe hơn người bình thường. Không có gì đáng ngại cả!
Chu Kiệt Luân trầm lặng nhìn bác sĩ, ánh mắt hơi tối, hỏi:
- Không có gì đáng ngại? Vậy việc nó không nhớ ra tên mình là chuyện thế nào?
Bác sĩ có chút bối rối, ngập ngừng đáp:
- Chuyện này... chuyện này.... Chu tổng.... thật ra thì....
- Anh! - Chưa kịp trả lời, Chu Cẩm nằm trên giường đã lên tiếng gọi, vừa nói, vừa nắm lấy phần áo vest của Chu Kiệt Luân.
Hắn lướt qua ông bác sĩ, trực tiếp ngồi xuống mép giường, hỏi:
- Cẩm Cẩm, em thấy thế nào rồi?
Chu Cẩm nhìn Chu Kiệt Luân, cái tên mà từ khi cô sinh ra đã mang đến tận năm cô 28 tuổi như bây giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy nó xa lạ đến thế, nó không quen như thế.
Lí do phải chăng là vì cô sống cuộc đời của Hàn Mạc Tĩnh quá nhập tâm, quá lâu..... để rồi quên mất đi bản chất thật của mình.
Cái tên sống cùng cô 28 năm lại không bằng cái tên cô chỉ vừa mới biết cách đây bảy tháng.
Đúng là một câu chuyện cười mà!
Chu cẩm cười gượng, trả lời:
-Em ổn mà!
Chu Kiệt Luân nhíu mày:
- Ổn mà không nhớ ra tên của mình sao?
Chu Cẩm tránh ánh mắt của hắn, đáp:
- Có lẽ là do em mới tỉnh dậy nên thấy có chút lạ lẫm thôi! Anh không cần lo đâu!
Nói rồi, Chu Cẩm liền đổi chủ đề:
- Phải rồi, em đã nằm như vậy bao lâu rồi anh? Có lẽ cũng nhiều lắm nhỉ, tay chân em cứng ngắc cả.
Chu Kiệt Luân thở dài, xoa đầu đứa em gái bé bỏng của hắn, đáp:
- Không lâu lắm, cũng chỉ mới hai tháng hơn thôi. Nếu em thấy cứng tay chân, vậy thì, để anh tìm bác sĩ tập vật lí trị liệu cho em.
Chu Cẩm ngạc nhiên, hỏi lại anh của mình:
- Hai tháng sao?
Chu Kiệt Luân nghe vậy cũng có chút hiếu kỳ, chỉ vào lịch đặt trên bàn, nói:
- ĐÚng vậy! Hai tháng! Em nhìn lịch trên bàn đi, em ngã cầu thang từ ngày ba tháng năm, bây giờ đã là ngày mười sáu tháng bảy rồi, không phải hơn hai tháng thì là gì?
Chu Cẩm hướng mắt về chiếc lịch, đúng là.... ngày mười sáu tháng bảy.
Cô nhíu mày, thắc mắc. Tại sao lại như vậy, cô rõ ràng là đã ở cổ đại hơn bảy tháng, tại sao ở hiện đại lại chỉ có hai tháng?
Thời gian sao có thể sai lệch nhiều đến vậy?
Chu Kiệt Luân nhìn Chu Cẩm chăm chăm vào chiếc lịch, hắn nghi hoặc lên tiếng:
- Chu Cẩm, em làm sao vậy? Có chuyện gì?
Chu Cẩm chớp chớp mắ, cô quay lại nhìn Chu Kiệt Luân, cười đáp:
- Không có gì anh ạ! Có lẽ em ngủ lâu quá nên không biết thời gian trôi như vậy!
Mạc Tĩnh động đậy mi mắt, hai hàng lông mày cô nhíu vào nhau, có một cơn đau nhức truyền giữa trán.
- Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân có phản ứng rồi! - Một tiếng nói lớn truyền vào tai cô.
Ai đang nói vậy? Là có người bên cạnh cô sao?
Tại sao người cô lại đau thế này? Ai có thể nói cho cô biết tại sao không?
Mạc Tĩnh mở mắt, nhìn trần nhà một màu trắng toát. Nhíu chân mày thắc mắc.
Cô đang ở đâu vậy? Là phủ Lục Tứ gia sao? Phủ Lục Tứ gia từ bao giờ thì thay đổi nền nhà ngói bằng bê tông rồi?
Mạc Tĩnh muốn động đậy tay chân nhưng lại phát hiện dưới tay mình có gì đó gắn vào, cô nghiêng đầu cúi xuống.
Dây truyền nước? Tại sao trên tay cô lại có dây truyền nước ở hiện đại chứ?
Mạc Tĩnh mở to mắt, bây giờ cô mới nhìn được toàn cảnh căn phòng mà mình tỉnh dậy.
Một căn phòng đầy đủ tiện nghi, giường nơi cô nằm, đối diện có ti vi, bên cạnh là một bàn nước, có cửa sổ, có cửa ra vào....
Đây không phải là ..... phòng bệnh ở hiện đại hay sao???
Mạc Tĩnh há hốc miệng, cô giương mắt nhìn xung quanh mình, dây truyền nước, túi nước sinh lý, điện tâm đồ, kim tiêm, thuốc..... tất cả....... sao có thể chứ? Không thể nào?
Làm sao cô có thể quay về hiện đại rồi? Làm sao có thể?????
Mạc Tĩnh đang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh mình, cô chợt không tiếp thu nổi điều mình vừa mới trải qua, cô nhớ.... cô nhớ mình vừa ở núi Thanh Sơn, cô với một đám gấu.... rồi sau đó........ rồi sau đó cô đột nhiên quay về đây.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như thế được chứ? Làm sao.... làm sao mà trong một khoảnh khắc, cô liền từ cổ đại trở về hiện đại? Làm sao? Làm sao có thể?
Mạc Tĩnh rướn người ngồi thẳng dậy, cô nhấc đôi chân cứng ngắc muốn xuống giường, nhưng rồi đột nhiên một đám bác sỹ y tá chạy vào, họ đỡ lấy cô, nói:
- Chu tiểu thư, cô mới tỉnh dậy, không thể xuống giường được!
Mạc Tĩnh kinh ngạc nhìn bác sỹ và các y tá, họ đều mặc đồ màu trắng tinh, đeo khẩu trang và ống nghe, không thể nào, cô thật sự trở về hiện đại rồi ư??
Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, cô liếm đôi môi khô khốc của mình, lên tiếng hỏi:
- Ý ông.... tôi là...... Chu Cẩm? Sao?
Bác sĩ nhìn Chu Cẩm nghi hoặc, rồi gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy, Chu tiểu thư, cô tên là Chu Cẩm, cô không nhớ gì sao?
Chu Cẩm trực tiếp từ tay bác sĩ mà trượt dài xuống đất, cô quay sang nhìn màn hình ti vi trơn màu đen đối diện mình, khi thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đó, Chu Cẩm há miệng thở dốc, cô...... thật sự quay về ...... thật sự quay về hiện đại rồi!!
Bác sĩ đỡ lấy Chu Cẩm lên trên giường,sau đó quay sang y tá, nói:
- Gọi điện cho Chu tổng đi! Báo Chu tiểu thư tỉnh rồi!
Y tá gật đầu, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chu Tổng, anh trai cô.... phải rồi, là anh trai cô - Chu Kiệt Luân.
---------...------------...------------
Trong phòng bệnh,
Chu Kiệt Luân đứng một bên nhìn, anh có một ngũ quan sắc bén, góc cạnh, đôi mắt chim ưng màu đen, hàng lông mày rậm, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng bạc.
Hàng lông mày Chu Kiệt Luân nhíu chặt, sau khi nhận được thông báo của bệnh viện, hắn đã bỏ cuộc họp đang dang dở ở công ty mà chạy ngay đến đây.
Khi nghe tin em gái vừa mới tỉnh, Chu Kiệt Luân rất vui mừng, nhưng nhìn Chu Cẩm không nói gì nằm đó, hắn lại thấy đau lòng, bác sỹ nói, em gái hắn không nhận ra mình, còn liên tục hỏi các y tá tên mình có phải là Chu Cẩm hay không.
Hắn nghe mà cảm thấy đau lòng, đứa em gái bé bỏng của hắn, sao có thể ra nông nỗi này chứ!
Sau một loạt kiểm tra, bác sỹ xoay sang nói với Chu Kiệt Luân:
- Chu tổng, Chu tiểu thư hiện giờ sức khỏe đang bình phục vô cùng tốt, do học võ từ nhỏ, nên cơ thể cũng mạnh khỏe hơn người bình thường. Không có gì đáng ngại cả!
Chu Kiệt Luân trầm lặng nhìn bác sĩ, ánh mắt hơi tối, hỏi:
- Không có gì đáng ngại? Vậy việc nó không nhớ ra tên mình là chuyện thế nào?
Bác sĩ có chút bối rối, ngập ngừng đáp:
- Chuyện này... chuyện này.... Chu tổng.... thật ra thì....
- Anh! - Chưa kịp trả lời, Chu Cẩm nằm trên giường đã lên tiếng gọi, vừa nói, vừa nắm lấy phần áo vest của Chu Kiệt Luân.
Hắn lướt qua ông bác sĩ, trực tiếp ngồi xuống mép giường, hỏi:
- Cẩm Cẩm, em thấy thế nào rồi?
Chu Cẩm nhìn Chu Kiệt Luân, cái tên mà từ khi cô sinh ra đã mang đến tận năm cô 28 tuổi như bây giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy nó xa lạ đến thế, nó không quen như thế.
Lí do phải chăng là vì cô sống cuộc đời của Hàn Mạc Tĩnh quá nhập tâm, quá lâu..... để rồi quên mất đi bản chất thật của mình.
Cái tên sống cùng cô 28 năm lại không bằng cái tên cô chỉ vừa mới biết cách đây bảy tháng.
Đúng là một câu chuyện cười mà!
Chu cẩm cười gượng, trả lời:
-Em ổn mà!
Chu Kiệt Luân nhíu mày:
- Ổn mà không nhớ ra tên của mình sao?
Chu Cẩm tránh ánh mắt của hắn, đáp:
- Có lẽ là do em mới tỉnh dậy nên thấy có chút lạ lẫm thôi! Anh không cần lo đâu!
Nói rồi, Chu Cẩm liền đổi chủ đề:
- Phải rồi, em đã nằm như vậy bao lâu rồi anh? Có lẽ cũng nhiều lắm nhỉ, tay chân em cứng ngắc cả.
Chu Kiệt Luân thở dài, xoa đầu đứa em gái bé bỏng của hắn, đáp:
- Không lâu lắm, cũng chỉ mới hai tháng hơn thôi. Nếu em thấy cứng tay chân, vậy thì, để anh tìm bác sĩ tập vật lí trị liệu cho em.
Chu Cẩm ngạc nhiên, hỏi lại anh của mình:
- Hai tháng sao?
Chu Kiệt Luân nghe vậy cũng có chút hiếu kỳ, chỉ vào lịch đặt trên bàn, nói:
- ĐÚng vậy! Hai tháng! Em nhìn lịch trên bàn đi, em ngã cầu thang từ ngày ba tháng năm, bây giờ đã là ngày mười sáu tháng bảy rồi, không phải hơn hai tháng thì là gì?
Chu Cẩm hướng mắt về chiếc lịch, đúng là.... ngày mười sáu tháng bảy.
Cô nhíu mày, thắc mắc. Tại sao lại như vậy, cô rõ ràng là đã ở cổ đại hơn bảy tháng, tại sao ở hiện đại lại chỉ có hai tháng?
Thời gian sao có thể sai lệch nhiều đến vậy?
Chu Kiệt Luân nhìn Chu Cẩm chăm chăm vào chiếc lịch, hắn nghi hoặc lên tiếng:
- Chu Cẩm, em làm sao vậy? Có chuyện gì?
Chu Cẩm chớp chớp mắ, cô quay lại nhìn Chu Kiệt Luân, cười đáp:
- Không có gì anh ạ! Có lẽ em ngủ lâu quá nên không biết thời gian trôi như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.