Chương 36: Vào phủ Tứ gia!
PJH
25/10/2019
Mạc Tĩnh ngồi trên kiệu, cô suy nghĩ, cô tới được đây là duyên số
hay là 1 phút sai lầm của thời gian. Có những lúc, Mạc Tĩnh
cảm thấy cô làm những việc này dựa vào vỏ bọc bên ngoài của
Mạc Tĩnh thật liệu có xứng hay không? Từ chuyện cô là 1 Đại
tiểu thư người người quý trọng đến hôn lễ hoàng gia như thế
này, những điều này là dành cho Mạc Tĩnh thật hay là dành cho 1 Mạc Tĩnh giả như cô? Số phận lại quá trêu ngươi , 1 hồn lại 1 thân xác khác, dù là bên nào hưởng vinh hoa phú quý cũng bất
công bằng cho bên còn lại.
Mạc Tĩnh suy nghĩ 1 chút, kiệu cô đã dừng trước phủ Tứ gia, Mạc Tĩnh lấy lại hơi của mình, bình tĩnh ngồi chờ tân lang đá kiệu... Nhưng....
10s
30s
1'
2'
5'
.....
Vẫn không thấy có ai đá kiệu mặc dù bà mai đã gào hết cả họng!!!
"..."
Mạc Tĩnh thấy dòng 3 chấm lặng lẽ trên đầu mình!
ĐCM! Dỡn đấy à?
Tân lang đâu? Sao chưa đá kiệu cho bổn cô nương xuống đi?
Đúng lúc gần như Mạc Tĩnh sắp lật kiệu đi xuống thì cô nghe 1 cái đá nhẹ vào thành kiệu, lúc này, Mạc Tĩnh mới bước ra ngoài! Cô nắm lấy tay bà mai cầm vào sợi tơ hồng, đầu bên kia là Lục Mã Tự đang cầm, Mạc Tĩnh hơi nhếch môi, cô dùng sức nắm mạnh chiếc tơ, quả nhiên bên kia cũng dùng sức kéo lại. Ngay từ lúc đầu thấy Lục Mã Tự, khí tỏa ra trên người hắn cho thấy hắn là 1 người luyện võ, cao hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn là có võ công. Cô thừa lúc bị kéo mạnh, giả vờ chệch chân, ngã nhào về phía hắn, chân phải dùng sức dẫm mạnh lên chân của hắn!
"..."
Tiểu thư người quá trẻ con đấy! Chẳng qua người ta chỉ cho người leo cây ít phút thôi mà!
Hừ, bổn cô nương đây còn tử tế chán, dập chân là may mắn lắm rồi!
"..."
Tứ gia quả may mắn!!!
Quả đúng là Mạc Tĩnh còn tử tế chán, nếu là cô trước đây, khẳng định ăn miếng trả miếng, có người cho cô leo cây nhiều như vậy, cô sớm đã xuống kiệu mắng sập mặt rồi!! Chẳng qua bây giờ là tình thế khác, hoàn cảnh khác, nên cô phải thuận thế mà trả thù thôi! Thiếu gì cách để làm =)))
"..."
Không biết Tứ gia cưới được tiểu thư là họa hay phúc nữa !!!
Dùng sức nghiến chân hắn 1 chút, Mạc Tĩnh lên giọng ngọt ngào:
- A, thật xin lỗi. muội trượt chân!
Rất nhanh, cô nghe 1 giọng nói trầm thấp từ phía bên kia:
- Không sao!
Mạc Tĩnh về vị trí cũ, chỉnh trang lại 1 chút, sau đó nắm lấy sợi dây, bước nhưng bước đầu tiên vào phủ Tứ gia! Khoảnh khắc Mạc Tĩnh bước vào cửa phủ này, cô biết, đây đã là chuyện không thể quay trở lại nữa, chuyện hôm nay sao biết ngày mai, mà cô lại là người tới đâu hay tới đó. Hôm nay, cô bước vào phủ Tứ gia, vậy chuyện ngày mai, ngày mai sẽ tính!
Mạc Tĩnh suy nghĩ 1 chút, kiệu cô đã dừng trước phủ Tứ gia, Mạc Tĩnh lấy lại hơi của mình, bình tĩnh ngồi chờ tân lang đá kiệu... Nhưng....
10s
30s
1'
2'
5'
.....
Vẫn không thấy có ai đá kiệu mặc dù bà mai đã gào hết cả họng!!!
"..."
Mạc Tĩnh thấy dòng 3 chấm lặng lẽ trên đầu mình!
ĐCM! Dỡn đấy à?
Tân lang đâu? Sao chưa đá kiệu cho bổn cô nương xuống đi?
Đúng lúc gần như Mạc Tĩnh sắp lật kiệu đi xuống thì cô nghe 1 cái đá nhẹ vào thành kiệu, lúc này, Mạc Tĩnh mới bước ra ngoài! Cô nắm lấy tay bà mai cầm vào sợi tơ hồng, đầu bên kia là Lục Mã Tự đang cầm, Mạc Tĩnh hơi nhếch môi, cô dùng sức nắm mạnh chiếc tơ, quả nhiên bên kia cũng dùng sức kéo lại. Ngay từ lúc đầu thấy Lục Mã Tự, khí tỏa ra trên người hắn cho thấy hắn là 1 người luyện võ, cao hay không thì chưa biết, nhưng chắc chắn là có võ công. Cô thừa lúc bị kéo mạnh, giả vờ chệch chân, ngã nhào về phía hắn, chân phải dùng sức dẫm mạnh lên chân của hắn!
"..."
Tiểu thư người quá trẻ con đấy! Chẳng qua người ta chỉ cho người leo cây ít phút thôi mà!
Hừ, bổn cô nương đây còn tử tế chán, dập chân là may mắn lắm rồi!
"..."
Tứ gia quả may mắn!!!
Quả đúng là Mạc Tĩnh còn tử tế chán, nếu là cô trước đây, khẳng định ăn miếng trả miếng, có người cho cô leo cây nhiều như vậy, cô sớm đã xuống kiệu mắng sập mặt rồi!! Chẳng qua bây giờ là tình thế khác, hoàn cảnh khác, nên cô phải thuận thế mà trả thù thôi! Thiếu gì cách để làm =)))
"..."
Không biết Tứ gia cưới được tiểu thư là họa hay phúc nữa !!!
Dùng sức nghiến chân hắn 1 chút, Mạc Tĩnh lên giọng ngọt ngào:
- A, thật xin lỗi. muội trượt chân!
Rất nhanh, cô nghe 1 giọng nói trầm thấp từ phía bên kia:
- Không sao!
Mạc Tĩnh về vị trí cũ, chỉnh trang lại 1 chút, sau đó nắm lấy sợi dây, bước nhưng bước đầu tiên vào phủ Tứ gia! Khoảnh khắc Mạc Tĩnh bước vào cửa phủ này, cô biết, đây đã là chuyện không thể quay trở lại nữa, chuyện hôm nay sao biết ngày mai, mà cô lại là người tới đâu hay tới đó. Hôm nay, cô bước vào phủ Tứ gia, vậy chuyện ngày mai, ngày mai sẽ tính!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.